Gặp nghĩa duỗi...
Nhất Chỉ Vô Kê
2024-08-21 22:27:21
Cố Tây Châu đảo mắt nhìn quanh xe, mới thật đấy.
Hắn còn ngửi thấy một chút mùi nước hoa Cologne thoang thoảng, mùi hương phức tạp mà lại đầy tinh tế, khi thì chua xót, khi thì mềm mại, quả là một mùi hương độc đáo.
Cố Tây Châu cảm thấy có chút kì quái, hắn nhớ rõ lúc Tư Dư đến đây, trên người không hề có mùi hương độc đáo này, mà lại có vương chút hương thuốc lá.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tây Châu còn chưa rời giường đã nghe thấy 'xoẹt' một tiếng, màn mùng chăn chiếu nháy mắt bị quỷ kéo ra, ánh mặt trời xiên xẹo chiếu trực tiếp vào mắt hắn. Hắn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, xoa giữa chân mày.
Rốt cuộc là bộ phim ma bỏ mẹ nào nói quỷ sợ mặt trời thế? Quỷ trong nhà mình này không chỉ không sợ ánh sáng mà ngày nào cũng đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Cố Tây Châu dùng nước lạnh rửa mặt xong, thở dài một hơi, cuối cùng cũng loại bỏ toàn bộ cơn buồn ngủ.
Nửa đêm hôm qua nhận được tin tức từ cục cảnh sát, phát hiện hơn một tháng trước Liêu Tuấn nhiều lần chuyển khoản cho một người tên là Bao Quan Lâm, hơn nữa đêm qua lại chuyển cho đối phương 5 vạn tệ bằng giao dịch trực tuyến, tổng số tiền là 35 vạn tệ.
Số tiền 35 vạn tệ này có thể làm cho người ta bí quá hóa liều, dẫn đến giết người cướp của.
Bởi vì hôm qua lúc nhận được tin tức thì thời gian đã chẳng còn sớm sủa gì, mà đối với người tên Bao Quan Lâm này bọn họ còn cần triển khai điều tra thêm một bước nữa, cho nên đêm qua bọn họ không có hành động, chỉ là thông qua ngân hàng để xác nhận địa chỉ của đối phương.
Sau khi Cố Tây Châu lái xe đến cục cảnh sát-----
Hình ảnh đã được phát lên màn chiếu, một nữ đồng nghiệp đang báo cáo tình hình:
“Mấy ngày nay chúng tôi đã điều tra tất cả ghi chép ngân hàng trong vòng một năm trở lại đây của người nhà Liêu Song cũng như đồng nghiệp, bạn bè, phát hiện người anh trai là Liêu Tuấn nhiều lần chuyển tiền cho một người đàn ông tên là Bao Quan Lâm, tổng số tiền là 35 vạn tệ.
“Trải qua quá trình điều tra, người này tên thật là Bao Quan Lâm, 32 tuổi, người ngoại tỉnh, ở Ninh Khánh không có nghề nghiệp gì, không có nguồn thu nhập, nhưng lại có 3 bất động sản và một chiếc xe hơi nhỏ đứng tên anh ta, so với thu nhâp của anh ta là bất hợp lý. Điều quan trọng nhất là dáng người và hình thể của anh ta có rất nhiều điểm tương đồng với hung thủ.
“Người này ham mê đánh bạc, ngày nào cũng đánh mạt chược ở sòng bài.”
Cố Tây Châu nghe báo cáo xong, nhìn người trên ảnh chụp, trầm mặc một lát, đứng dậy nói: “Đi gặp hắn ta, giám sát Liêu Tuấn chặt chẽ, đừng để cho anh ta bỏ trốn.”
“Rõ!”
Nói xong Cố Tây Châu mang theo mọi người rời đi, bởi vì đối phương có khả năng chính là kẻ tình nghi, đám người Cố Tây Châu không đi xe cảnh sát mà lái một chiếc Minibus cùng với chiếc Land Rover đang đỗ bên ngoài của Cố Tây Châu.
“Cố đội, xe anh sửa xong rồi à? Nhanh thế.” Một người trong số những người chứng kiến xe Cố Tây Châu bị đâm kinh ngạc hỏi.
Cố Tây Châu không giải thích, chỉ cười một cái, hắn lo rằng nếu nói xe này là của Tư Dư, đồng nghiệp sẽ sinh ra mấy cái liên tưởng này nọ không đáng có.
Lần này đi đường không thuận lợi lắm, bọn họ bị tắc đường, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, tắc nghẹt. Cố Tây Châu hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, chỉ thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé tầm 1 tuổi, trong tay cầm mấy xâu hoàng ngọc lan* đi thong dong giữa dòng xe cộ.
Hoàng ngọc lan - 黄果兰 – tên khoa học là Magnolia champaca. Ngày trước loài hoa này được xếp vào chi Ngọc lan với tên Michelia champaca, nhưng hiện tại nó được xếp vào chi Mộc lan, họ Mộc lan, bộ Mộc lan.
Người phụ nữ đi đến gõ cửa kính của từng chiếc xe, mời người bên trong mua hoa, Cố Tây Châu thấy không ít người ở phía trước đều hạ cửa kính cho tiền, còn có một vài người căn bản không thèm để ý đến cô ấy.
Người phụ nữ này mặt một chiếc áo thun đã giặt đi giặt lại đến bạc phếch, rách rưới lung tung, chiếc váy cũng bạc không khác gì, Cố Tây Châu cảm giác hắn chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái, chiếc váy này sẽ đi đời.
“Mua hoàng ngọc lan đi.” Người phụ nữ bán hoàng ngọc lan, thu vào cũng không tệ lắm, lúc này đối phương đi đến chiếc xe bên cạnh hắn, cũng khom lưng cúi đầu gõ cửa kính. Cố Tây Châu nhìn thấy người lái xe là một cô gái trẻ tuổi, cô gái trừng mắt với người phụ nữ, không để ý tới người phụ nữ, cũng không hạ kính xe xuống.
Người phụ nữ lại gõ gõ, lúc này đứa nhỏ trong ngực cô ta khóc lên, người phụ nữ bĩu môi lại nhải nói mấy câu, Cố Tây Châu chỉ nghe thấy mấy từ 'không có tình người' 'có mấy đồng cũng không cho'.
Người phụ nữ quay người lại, thấy cửa kính xe Cố Tây Châu đang mở, ánh mắt sáng lên, đi tới, đứa trẻ trong ngực cô ta nghe thấy tiếng còi ô tô bị giật mình khóc ngoe ngoe, giống như một chú mèo bệnh.
“Anh trai gì ơi, mua hoàng ngọc lan đi!” Người phụ nữ tha thiết nói.
Mấy đồng nghiệp ngồi trên xe đang định đưa tiền thì thấy Cố Tây Châu liếc cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp nâng cửa sổ xe lên.
Vốn dĩ người phụ nữ đang bám lấy cửa kính xe Cố Tây Châu, suýt chút nữa đã bị kẹp tay, vừa mới đó còn mềm mại ngay lập tức đã trở mặt, cô ta chửi rủa: “Con mẹ mày có bệnh à? Mày không nhìn thấy đứa trẻ đáng thương biết bao à! Không mua thì thôi đi, suýt chút nữa còn làm tao bị thương!”
Cố Tây Châu không thèm để ý cô ta chửi rủa, một nữ đồng nghiệp bên cạnh giàu lòng trắc ẩn nhíu nhíu mày, do dự nhìn về phía Cố Tây Châu: “Cố đội, hay là.... mua đi, đứa bé kia đáng thương quá.”
Nữ đồng nghiệp kia vừa định đi hạ cửa kính lại bị Phương Chấp ở bên cạnh đè tay lại: “Cô mua, đứa nhỏ này sẽ chỉ càng đáng thương!”
Nghe vậy, nữ đồng nghiệp kia lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu thế là ý gì, người phụ nữ kia vẫn còn đang mắng mỏ: “Lái cái xe xịn như vậy mà có 5 tệ mua hoa cũng không muốn bỏ ra, ha hả, không có chút tình người nào hết, quả nhiên kẻ có tiền đều là một lũ bại hoại!....”
Người phụ nữ mắng một thôi một hồi, bời vì xe phía trước vẫn chưa di chuyển nên Cố Tây Châu cũng cứ thế bất động mặc kệ cô ta. Lúc này, chủ xe sát cạnh cũng cự tuyệt mua hoa giống Cố Tây Châu đột nhiên hạ kính xe xuống, cô gái mở miệng nói: “Này, bác gái, cái gì mà kẻ có tiền đều là một lũ bại hoại? Tôi thấy bà mới là đồ bại hoại. Đây là đâu? Cần tôi nói cho bà biết không? Hả? Làn ô tô! Có biết 'đường dành cho xe cơ giới' là gì không?
“Bà mắng người khác không có tình người, thế bà thì sao? Ngày nào bà cũng ôm trẻ con đi qua đi lại trên đường này, ngày nào tan tầm ra đường tôi cũng thấy bà, còn may hôm nay tắc đường, còn ngày thường không tắc đường ấy à, bà ôm con lượn qua lượn lại trên làn đường xe chạy cả 80km/h, quá nguy hiểm!
“Tôi vẫn luôn hoài nghi bà có phải là mẹ đẻ của đứa nhỏ này không, người làm mẹ như bà sao có thể làm ra loại sự tình này chứ?”
Cô gái hạ cửa xe xuống mắng như tát nước vào mặt người phụ nữ, mắng đến mức cô ta á khẩu không nói được lời nào, chung quanh cũng có không ít tài xế hạ cửa kính xe xuống, có người cũng nói: “Đúng vậy, tôi cũng gặp cô vài lần rồi, lần trước có chiếc Santara thiếu chút nữ đụng vào hai mẹ con cô.”
Thêm vài ba người nữa công khai lên án, người phụ nữ không giữ được mặt mũi, dứt khoát ôm con xoay người ra khỏi dòng xe cộ.
Cố Tây Châu nghiêng đầu nhìn chủ xe cách vách môt cái, khẽ gật đầu, xem như là tỏ lòng biết ơn.
Nữ đồng nghiệp trong xe cách một tấm kính cửa xe lườm bóng dáng người phụ nữ ôm con kia một cái, bỗng nhiên quay đầu nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ không phải là bị bắt cóc đấy chứ? Hay là chúng ta bắt cô ta đưa đến cục cảnh sát?”
“Không phải, chính là con của cô ta.” Cố Tây Châu lạnh nhạt giải thích, “Cô ta ôm đứa bé đung đưa một cái nó liền nín khóc, với lại nó luôn đưa tay sờ ngực cô ta, có lẽ là đang đói bụng, đứa bé ăn mặc cũng coi như là sạch sẽ, lớn lên trắng trẻo mập mạp, hẳn là được chăm sóc tốt.”
Nghe Cố Tây Châu phân tích, đồng nghiệp nữ nhíu mày nói: “Aizz, đứa nhỏ này đáng thương quá... Mong là về sau cô ấy đừng có như vậy nữa... Đi qua đường cái quá nguy hiểm.”
Cố Tây Châu cười cười, vừa rồi nghe những chủ xe khác nói, người phụ nữ ôm con qua lại ở đây đã lâu lắm rồi, khả năng cao là cô ta vẫn sẽ cứ ôm con đi tranh thủ tình thương của mọi người để tiếp tục bán hoàng ngọc lan thôi.
Một xâu hoàng ngọc lan 1 tệ, cô ta ôm con đi bán 5 tệ 1 xâu, đa phần mọi người nghĩ số tiền này cũng không là bao, cô ta nếm được quả ngọt rồi, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đợi trong chốc lát, có cảnh sát đến điều tiết giao thông, ước chường 20 phút sau bọn họ đi qua được đoạn đường kia, đến được sòng bài chỗ Bao Quan Lâm. Bọn họ đến cửa sòng bài, tìm ông chủ.
“Xin chào, hôm nay Bao Quan Lâm có ở đây không?” Phương Chấp không đưa thẻ cảnh sát ra, mà chỉ thuận miệng hỏi.
“Các người tìm hắn làm gì?”
Lão Quách của đội hình cảnh trả lời: “À, chúng tôi là bạn bài của anh ta.”
Ông chủ nhíu mày, nói: “Tôi chưa thấy anh bao giờ nhỉ, từ từ, tôi hỏi cho, tôi vừa mới từ trong đấy ra.”
Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mang ấm nước từ trong sòng bài đi ra, ông chủ vội vàng gọi cậu ta lại, “Tiểu Lực, mấy người này tới tìm lão Bao.”
Tiểu Lực nghe ông chủ hỏi, liếc mắt đánh giá mấy người Cố Tây Châu một cái, tròng mắt láo liên, trông dáng vẻ chẳng nghĩ được cái gì tốt đẹp, cậu ta nói: “Hôm nay Bao ca không tới.”
“Không tới? Không phải ngày nào anh ta cũng tới đây đưa tin à? Cậu chắc chứ?” Cố Tây Châu đánh giá người tên Tiểu Lực lùn hơn hắn cả nửa cái đầu này, bàn tay cần ấm nước của cậu ta hơi run, có vẻ rất căng thẳng.
“À... Tôi nhớ nhầm, Bao ca vừa tới, tôi vào gọi anh ấy ra.” Tiểu Lực đột nhiên nói.
Cố Tây Châu nhướng mày, liếc mắt ra hiệu với mấy người đồng nghiệp, mọi người đều hiểu rõ tên này có vấn đề, Cố Tây Châu ra lệnh: “Các cậu đi vào cùng cậu ta.”
Mấy người vừa mới vào chưa được hai phút, Cố Tây Châu liền nghe thấy tiếng ấm nước rơi xuống đất choang một cái rất vang.
Sau đó là tiếng hô lớn: “Chạy mau!”
Mấy người bên ngoài đồng thời vọt vào, chỉ thấy hai đồng nghiệp đi theo vào bị nước sôi làm bỏng một mảng nhỏ, Tiểu Lực kia xoay người bỏ chạy, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cố Tây Châu đẩy cửa một phòng trong số đó, trên mặt đất còn một vài tờ tiền màu đỏ rơi rớt lại, người trong phòng đã sớm chạy thoát từ đường cửa sổ, Cố Tây Châu lạnh mặt: “Lão Quách, cậu dẫn đội, để lại 4 người phong tỏa sòng bài, những người còn lại phân công nhau đuổi theo!”
Sắp xếp xong, Cố Tây Châu trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, hắn chỉ thoáng liếc qua, phát hiện có một người có hình thể và chiều cao giống Bao Quan Lâm như đúc, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng Cố Tây Châu cảm thấy người này hẳn là Bao Quan Lâm, còn có ba người nữa chạy trốn cùng hắn.
“Phân công nhau đuổi theo, chú ý an toàn!”
“Cảnh sát đây, đứng lại!”
Bao Quan Lâm bộc phát tốc độ chưa từng có, đôi chân chạy nhanh như bay trong truyền thuyết, thậm chí có thể thấy cả dư ảnh.
Đối phương chạy trốn có nhanh đến mấy Cố Tây Châu cũng có thể đuổi theo, có điều bọn người này rất quen thuộc đường ngang ngõ tắt.
Chỉ chuyển hướng một cái, Bao Quan Lâm đã không thấy tăm hơi.
Cố Tây Châu nhìn quanh, hắn ta không thể nào chạy trốn nhanh như vậy, khả năng là trốn ở trong mấy hàng quán gần đây. Hắn ta sống ở khu này, quen một hai người cũng không có gì kì quái, Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi: “Tôi là cảnh sát! Vừa nãy có một người mặc áo thun màu đỏ chạy tới đây, hắn ta chạy đâu rồi?”
Lúc này chủ quán tạp hóa mới sững sờ chỉ vào trong nhà mình, Cố Tây Châu vọt vào nhưng không thấy người đâu, ngược lại chỉ thấy một cánh cửa hông mở toang!
Mẹ nó!
Cố Tây Châu nhanh chóng đuổi theo, thấy một bóng người ở đằng xa, người đó đang điên cuồng chạy.
Bao Quan Lâm há mồm thở hồng hộc như một con chó, quay đầu lại phát hiện mình vẫn chưa cắt đuôi được đối phương, sắc mặt trở nên khó coi, hắn ta nuốt nước miếng, đây đã là tốc độ nhanh nhất của hắn rồi.
Ngay sau đó Bao Quan Lâm mất thăng bằng, hét toáng lên rồi té lăn ra đất, trượt xa cả 3m, cánh tay cẳng tay trầy trật hết cả.
“Con mẹ nó ai ngáng chân bố mày!”
“Đcm m chứ!”
Bao Quan Lâm nổi trận cơn tam bành, muốn đánh chết tên chó má nào dám ngáng chân hắn, vật vã mãi mới bò được dậy thì thấy cổ tay lạnh cóng, ' rắc' một tiếng, tay hắn ta đã bị còng.
Cố Tây Châu bắt người xong, nhướng mày nhìn về phía người vừa mới đưa chân giúp đỡ, kìm nén cảm xúc kinh ngạc, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông khoanh tay đứng nơi ngược sáng, phảng phất như cả người đang tỏa ra ánh hào quang, anh chỉ một tòa nhà không xa, “Đóng góp cho xã hội.”
Cố Tây Châu nhìn theo hướng mà anh chỉ, vậy mà lại là một viện phúc lợi cho trẻ em, Cố Tây Châu nhướng mày nhìn cái người mặt mũi anh tuấn trước mặt, ra điều không tin, nói: “Nhìn không ra là anh lại có tình người như vậy.....”
Hắn vừa dứt lời thì một người phụ nữ trung niên đi đến, mang theo mấy đứa nhỏ, nói với người đàn ông: “Tư tiên sinh, cảm ơn ngài bao lâu nay đã giúp đỡ viện phúc lợi chúng tôi.”
“Thúc thúc, ngôi sao này tặng chú ạ.” Một bé trai cầm một hộp thủy tinh chứa đầy sao giấy đưa cho Tư Dư, “Có một ngàn ngôi sao đó ạ!”
Một ngàn ngôi sao có thể thực hiện một nguyện vọng.
Cố Tây Châu suy nghĩ, bé trai này hẳn là cũng muốn tỏ ý như vậy.
“Cảm ơn cháu.” Tư Dư nhận đồ mà đứa bé đưa, tỏ lòng biết ơn, sau đó quay đầu nhìn Cố Tây Châu, vẻ mặt 'tôi tổn thương quá trừi', nói, “Tôi vẫn luôn có một trái tim tràn ngập tình yêu thương.”
Cố Tây Châu: “Anh cho là tôi mù chắc?”
Tư Dư: “.....”
Bao Quan Lâm bị Tư Dư chặn lại, nằm bẹp dưới đất kêu oai oái: “Đồng chí cảnh sát, các người nói chuyện phiếm thì có thể cho tôi hai tờ giấy không? Phạm nhân cũng phải có quyền chứ? Tôi chảy máu mũi rồi!”
Bao Quan Lâm vừa mới té sấp mặt, mũi đang chảy máu, trông có chút thảm.
Cố Tây Châu nhịn không được cau mày hỏi Tư Dư: “Có giấy không?”
“Cho này.” Tư Dư lấy một gói giấy từ trong túi ra đưa cho Cố Tây Châu.
Quệt quệt cái mũi, cả người Bao Quan Lâm nháy mắt chẳng còn tí tinh thần nào, vài đồng nghiệp khác chạy tới, báo cáo: “6 kẻ chạy trốn bắt được 4, còn 2 người không bắt được.”
Cố Tây Châu ừ một tiếng, mấy kẻ khác có thể từ từ tìm, Bao Quan Lâm mới là mục tiêu chủ chốt của bọn họ.
“Tôi còn có việc, không hàn huyên được với anh nữa rồi.” Cố Tây Châu nói với Tư Dư.
Trước khi đi, Cố Tây Châu lại nhìn về phía Tư Dư, nói: “Còn có, cảm ơn anh đã 'gặp nghĩa duỗi chân'.”
Tư Dư: “Không có gì.”
Cục cảnh sát Kim La, phòng thẩm vấn ------
Cố Tây Châu nổi trận lôi đình, hắn ném tài liệu trong tay xuống mặt bàn, mắng: “Ngươi nói ngươi không giết người, vậy ngươi chạy cái gì?”
Bao Quan Lâm bị cái vỗ bàn của Cố Tây Châu làm cho sợ tới mức rụt cả cổ, “Anh đuổi tôi, đương nhiên tôi phải chạy chứ!”
“Ta đuổi ngươi là ngươi chạy à!” Cố Tây Châu nhướng mày, “Không phạm tội thì chạy làm gì?”
Bao Quan Lâm trực tiếp ngậm miệng, nhận được ghi chép thẩm vấn của những kẻ khác mới hiểu rõ tại sau những kẻ này lại chạy – vì chúng tụ tập đánh bạc, chơi ăn gian, đã có thể cấu thành tội lừa đảo.
“Ngươi đừng tưởng là không nói lời nào là chúng ta không tra được, tụ tập đánh bạc, lại còn giở trò, mấy kẻ đồng lõa trong sòng bạc cùng ngươi đã khai ra cả rồi.”
Bao Quan Lâm: “Nếu như các người biết cả rồi thì còn hỏi làm cái gì?”
Cố Tây Châu lấy ảnh chụp của Liêu Song ra, đặt trên bàn, hỏi: “Biết người này không?”
Bao Quan Lâm cầm ảnh chụp lên, chỉ cần liếc qua liền trả lời: “Cái tên họ Liêu này coi tiền như rác, biết chứ, làm sao vậy?”
Hắn còn ngửi thấy một chút mùi nước hoa Cologne thoang thoảng, mùi hương phức tạp mà lại đầy tinh tế, khi thì chua xót, khi thì mềm mại, quả là một mùi hương độc đáo.
Cố Tây Châu cảm thấy có chút kì quái, hắn nhớ rõ lúc Tư Dư đến đây, trên người không hề có mùi hương độc đáo này, mà lại có vương chút hương thuốc lá.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tây Châu còn chưa rời giường đã nghe thấy 'xoẹt' một tiếng, màn mùng chăn chiếu nháy mắt bị quỷ kéo ra, ánh mặt trời xiên xẹo chiếu trực tiếp vào mắt hắn. Hắn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, xoa giữa chân mày.
Rốt cuộc là bộ phim ma bỏ mẹ nào nói quỷ sợ mặt trời thế? Quỷ trong nhà mình này không chỉ không sợ ánh sáng mà ngày nào cũng đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Cố Tây Châu dùng nước lạnh rửa mặt xong, thở dài một hơi, cuối cùng cũng loại bỏ toàn bộ cơn buồn ngủ.
Nửa đêm hôm qua nhận được tin tức từ cục cảnh sát, phát hiện hơn một tháng trước Liêu Tuấn nhiều lần chuyển khoản cho một người tên là Bao Quan Lâm, hơn nữa đêm qua lại chuyển cho đối phương 5 vạn tệ bằng giao dịch trực tuyến, tổng số tiền là 35 vạn tệ.
Số tiền 35 vạn tệ này có thể làm cho người ta bí quá hóa liều, dẫn đến giết người cướp của.
Bởi vì hôm qua lúc nhận được tin tức thì thời gian đã chẳng còn sớm sủa gì, mà đối với người tên Bao Quan Lâm này bọn họ còn cần triển khai điều tra thêm một bước nữa, cho nên đêm qua bọn họ không có hành động, chỉ là thông qua ngân hàng để xác nhận địa chỉ của đối phương.
Sau khi Cố Tây Châu lái xe đến cục cảnh sát-----
Hình ảnh đã được phát lên màn chiếu, một nữ đồng nghiệp đang báo cáo tình hình:
“Mấy ngày nay chúng tôi đã điều tra tất cả ghi chép ngân hàng trong vòng một năm trở lại đây của người nhà Liêu Song cũng như đồng nghiệp, bạn bè, phát hiện người anh trai là Liêu Tuấn nhiều lần chuyển tiền cho một người đàn ông tên là Bao Quan Lâm, tổng số tiền là 35 vạn tệ.
“Trải qua quá trình điều tra, người này tên thật là Bao Quan Lâm, 32 tuổi, người ngoại tỉnh, ở Ninh Khánh không có nghề nghiệp gì, không có nguồn thu nhập, nhưng lại có 3 bất động sản và một chiếc xe hơi nhỏ đứng tên anh ta, so với thu nhâp của anh ta là bất hợp lý. Điều quan trọng nhất là dáng người và hình thể của anh ta có rất nhiều điểm tương đồng với hung thủ.
“Người này ham mê đánh bạc, ngày nào cũng đánh mạt chược ở sòng bài.”
Cố Tây Châu nghe báo cáo xong, nhìn người trên ảnh chụp, trầm mặc một lát, đứng dậy nói: “Đi gặp hắn ta, giám sát Liêu Tuấn chặt chẽ, đừng để cho anh ta bỏ trốn.”
“Rõ!”
Nói xong Cố Tây Châu mang theo mọi người rời đi, bởi vì đối phương có khả năng chính là kẻ tình nghi, đám người Cố Tây Châu không đi xe cảnh sát mà lái một chiếc Minibus cùng với chiếc Land Rover đang đỗ bên ngoài của Cố Tây Châu.
“Cố đội, xe anh sửa xong rồi à? Nhanh thế.” Một người trong số những người chứng kiến xe Cố Tây Châu bị đâm kinh ngạc hỏi.
Cố Tây Châu không giải thích, chỉ cười một cái, hắn lo rằng nếu nói xe này là của Tư Dư, đồng nghiệp sẽ sinh ra mấy cái liên tưởng này nọ không đáng có.
Lần này đi đường không thuận lợi lắm, bọn họ bị tắc đường, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, tắc nghẹt. Cố Tây Châu hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, chỉ thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé tầm 1 tuổi, trong tay cầm mấy xâu hoàng ngọc lan* đi thong dong giữa dòng xe cộ.
Hoàng ngọc lan - 黄果兰 – tên khoa học là Magnolia champaca. Ngày trước loài hoa này được xếp vào chi Ngọc lan với tên Michelia champaca, nhưng hiện tại nó được xếp vào chi Mộc lan, họ Mộc lan, bộ Mộc lan.
Người phụ nữ đi đến gõ cửa kính của từng chiếc xe, mời người bên trong mua hoa, Cố Tây Châu thấy không ít người ở phía trước đều hạ cửa kính cho tiền, còn có một vài người căn bản không thèm để ý đến cô ấy.
Người phụ nữ này mặt một chiếc áo thun đã giặt đi giặt lại đến bạc phếch, rách rưới lung tung, chiếc váy cũng bạc không khác gì, Cố Tây Châu cảm giác hắn chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái, chiếc váy này sẽ đi đời.
“Mua hoàng ngọc lan đi.” Người phụ nữ bán hoàng ngọc lan, thu vào cũng không tệ lắm, lúc này đối phương đi đến chiếc xe bên cạnh hắn, cũng khom lưng cúi đầu gõ cửa kính. Cố Tây Châu nhìn thấy người lái xe là một cô gái trẻ tuổi, cô gái trừng mắt với người phụ nữ, không để ý tới người phụ nữ, cũng không hạ kính xe xuống.
Người phụ nữ lại gõ gõ, lúc này đứa nhỏ trong ngực cô ta khóc lên, người phụ nữ bĩu môi lại nhải nói mấy câu, Cố Tây Châu chỉ nghe thấy mấy từ 'không có tình người' 'có mấy đồng cũng không cho'.
Người phụ nữ quay người lại, thấy cửa kính xe Cố Tây Châu đang mở, ánh mắt sáng lên, đi tới, đứa trẻ trong ngực cô ta nghe thấy tiếng còi ô tô bị giật mình khóc ngoe ngoe, giống như một chú mèo bệnh.
“Anh trai gì ơi, mua hoàng ngọc lan đi!” Người phụ nữ tha thiết nói.
Mấy đồng nghiệp ngồi trên xe đang định đưa tiền thì thấy Cố Tây Châu liếc cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp nâng cửa sổ xe lên.
Vốn dĩ người phụ nữ đang bám lấy cửa kính xe Cố Tây Châu, suýt chút nữa đã bị kẹp tay, vừa mới đó còn mềm mại ngay lập tức đã trở mặt, cô ta chửi rủa: “Con mẹ mày có bệnh à? Mày không nhìn thấy đứa trẻ đáng thương biết bao à! Không mua thì thôi đi, suýt chút nữa còn làm tao bị thương!”
Cố Tây Châu không thèm để ý cô ta chửi rủa, một nữ đồng nghiệp bên cạnh giàu lòng trắc ẩn nhíu nhíu mày, do dự nhìn về phía Cố Tây Châu: “Cố đội, hay là.... mua đi, đứa bé kia đáng thương quá.”
Nữ đồng nghiệp kia vừa định đi hạ cửa kính lại bị Phương Chấp ở bên cạnh đè tay lại: “Cô mua, đứa nhỏ này sẽ chỉ càng đáng thương!”
Nghe vậy, nữ đồng nghiệp kia lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu thế là ý gì, người phụ nữ kia vẫn còn đang mắng mỏ: “Lái cái xe xịn như vậy mà có 5 tệ mua hoa cũng không muốn bỏ ra, ha hả, không có chút tình người nào hết, quả nhiên kẻ có tiền đều là một lũ bại hoại!....”
Người phụ nữ mắng một thôi một hồi, bời vì xe phía trước vẫn chưa di chuyển nên Cố Tây Châu cũng cứ thế bất động mặc kệ cô ta. Lúc này, chủ xe sát cạnh cũng cự tuyệt mua hoa giống Cố Tây Châu đột nhiên hạ kính xe xuống, cô gái mở miệng nói: “Này, bác gái, cái gì mà kẻ có tiền đều là một lũ bại hoại? Tôi thấy bà mới là đồ bại hoại. Đây là đâu? Cần tôi nói cho bà biết không? Hả? Làn ô tô! Có biết 'đường dành cho xe cơ giới' là gì không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà mắng người khác không có tình người, thế bà thì sao? Ngày nào bà cũng ôm trẻ con đi qua đi lại trên đường này, ngày nào tan tầm ra đường tôi cũng thấy bà, còn may hôm nay tắc đường, còn ngày thường không tắc đường ấy à, bà ôm con lượn qua lượn lại trên làn đường xe chạy cả 80km/h, quá nguy hiểm!
“Tôi vẫn luôn hoài nghi bà có phải là mẹ đẻ của đứa nhỏ này không, người làm mẹ như bà sao có thể làm ra loại sự tình này chứ?”
Cô gái hạ cửa xe xuống mắng như tát nước vào mặt người phụ nữ, mắng đến mức cô ta á khẩu không nói được lời nào, chung quanh cũng có không ít tài xế hạ cửa kính xe xuống, có người cũng nói: “Đúng vậy, tôi cũng gặp cô vài lần rồi, lần trước có chiếc Santara thiếu chút nữ đụng vào hai mẹ con cô.”
Thêm vài ba người nữa công khai lên án, người phụ nữ không giữ được mặt mũi, dứt khoát ôm con xoay người ra khỏi dòng xe cộ.
Cố Tây Châu nghiêng đầu nhìn chủ xe cách vách môt cái, khẽ gật đầu, xem như là tỏ lòng biết ơn.
Nữ đồng nghiệp trong xe cách một tấm kính cửa xe lườm bóng dáng người phụ nữ ôm con kia một cái, bỗng nhiên quay đầu nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ không phải là bị bắt cóc đấy chứ? Hay là chúng ta bắt cô ta đưa đến cục cảnh sát?”
“Không phải, chính là con của cô ta.” Cố Tây Châu lạnh nhạt giải thích, “Cô ta ôm đứa bé đung đưa một cái nó liền nín khóc, với lại nó luôn đưa tay sờ ngực cô ta, có lẽ là đang đói bụng, đứa bé ăn mặc cũng coi như là sạch sẽ, lớn lên trắng trẻo mập mạp, hẳn là được chăm sóc tốt.”
Nghe Cố Tây Châu phân tích, đồng nghiệp nữ nhíu mày nói: “Aizz, đứa nhỏ này đáng thương quá... Mong là về sau cô ấy đừng có như vậy nữa... Đi qua đường cái quá nguy hiểm.”
Cố Tây Châu cười cười, vừa rồi nghe những chủ xe khác nói, người phụ nữ ôm con qua lại ở đây đã lâu lắm rồi, khả năng cao là cô ta vẫn sẽ cứ ôm con đi tranh thủ tình thương của mọi người để tiếp tục bán hoàng ngọc lan thôi.
Một xâu hoàng ngọc lan 1 tệ, cô ta ôm con đi bán 5 tệ 1 xâu, đa phần mọi người nghĩ số tiền này cũng không là bao, cô ta nếm được quả ngọt rồi, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đợi trong chốc lát, có cảnh sát đến điều tiết giao thông, ước chường 20 phút sau bọn họ đi qua được đoạn đường kia, đến được sòng bài chỗ Bao Quan Lâm. Bọn họ đến cửa sòng bài, tìm ông chủ.
“Xin chào, hôm nay Bao Quan Lâm có ở đây không?” Phương Chấp không đưa thẻ cảnh sát ra, mà chỉ thuận miệng hỏi.
“Các người tìm hắn làm gì?”
Lão Quách của đội hình cảnh trả lời: “À, chúng tôi là bạn bài của anh ta.”
Ông chủ nhíu mày, nói: “Tôi chưa thấy anh bao giờ nhỉ, từ từ, tôi hỏi cho, tôi vừa mới từ trong đấy ra.”
Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mang ấm nước từ trong sòng bài đi ra, ông chủ vội vàng gọi cậu ta lại, “Tiểu Lực, mấy người này tới tìm lão Bao.”
Tiểu Lực nghe ông chủ hỏi, liếc mắt đánh giá mấy người Cố Tây Châu một cái, tròng mắt láo liên, trông dáng vẻ chẳng nghĩ được cái gì tốt đẹp, cậu ta nói: “Hôm nay Bao ca không tới.”
“Không tới? Không phải ngày nào anh ta cũng tới đây đưa tin à? Cậu chắc chứ?” Cố Tây Châu đánh giá người tên Tiểu Lực lùn hơn hắn cả nửa cái đầu này, bàn tay cần ấm nước của cậu ta hơi run, có vẻ rất căng thẳng.
“À... Tôi nhớ nhầm, Bao ca vừa tới, tôi vào gọi anh ấy ra.” Tiểu Lực đột nhiên nói.
Cố Tây Châu nhướng mày, liếc mắt ra hiệu với mấy người đồng nghiệp, mọi người đều hiểu rõ tên này có vấn đề, Cố Tây Châu ra lệnh: “Các cậu đi vào cùng cậu ta.”
Mấy người vừa mới vào chưa được hai phút, Cố Tây Châu liền nghe thấy tiếng ấm nước rơi xuống đất choang một cái rất vang.
Sau đó là tiếng hô lớn: “Chạy mau!”
Mấy người bên ngoài đồng thời vọt vào, chỉ thấy hai đồng nghiệp đi theo vào bị nước sôi làm bỏng một mảng nhỏ, Tiểu Lực kia xoay người bỏ chạy, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cố Tây Châu đẩy cửa một phòng trong số đó, trên mặt đất còn một vài tờ tiền màu đỏ rơi rớt lại, người trong phòng đã sớm chạy thoát từ đường cửa sổ, Cố Tây Châu lạnh mặt: “Lão Quách, cậu dẫn đội, để lại 4 người phong tỏa sòng bài, những người còn lại phân công nhau đuổi theo!”
Sắp xếp xong, Cố Tây Châu trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, hắn chỉ thoáng liếc qua, phát hiện có một người có hình thể và chiều cao giống Bao Quan Lâm như đúc, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng Cố Tây Châu cảm thấy người này hẳn là Bao Quan Lâm, còn có ba người nữa chạy trốn cùng hắn.
“Phân công nhau đuổi theo, chú ý an toàn!”
“Cảnh sát đây, đứng lại!”
Bao Quan Lâm bộc phát tốc độ chưa từng có, đôi chân chạy nhanh như bay trong truyền thuyết, thậm chí có thể thấy cả dư ảnh.
Đối phương chạy trốn có nhanh đến mấy Cố Tây Châu cũng có thể đuổi theo, có điều bọn người này rất quen thuộc đường ngang ngõ tắt.
Chỉ chuyển hướng một cái, Bao Quan Lâm đã không thấy tăm hơi.
Cố Tây Châu nhìn quanh, hắn ta không thể nào chạy trốn nhanh như vậy, khả năng là trốn ở trong mấy hàng quán gần đây. Hắn ta sống ở khu này, quen một hai người cũng không có gì kì quái, Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi: “Tôi là cảnh sát! Vừa nãy có một người mặc áo thun màu đỏ chạy tới đây, hắn ta chạy đâu rồi?”
Lúc này chủ quán tạp hóa mới sững sờ chỉ vào trong nhà mình, Cố Tây Châu vọt vào nhưng không thấy người đâu, ngược lại chỉ thấy một cánh cửa hông mở toang!
Mẹ nó!
Cố Tây Châu nhanh chóng đuổi theo, thấy một bóng người ở đằng xa, người đó đang điên cuồng chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bao Quan Lâm há mồm thở hồng hộc như một con chó, quay đầu lại phát hiện mình vẫn chưa cắt đuôi được đối phương, sắc mặt trở nên khó coi, hắn ta nuốt nước miếng, đây đã là tốc độ nhanh nhất của hắn rồi.
Ngay sau đó Bao Quan Lâm mất thăng bằng, hét toáng lên rồi té lăn ra đất, trượt xa cả 3m, cánh tay cẳng tay trầy trật hết cả.
“Con mẹ nó ai ngáng chân bố mày!”
“Đcm m chứ!”
Bao Quan Lâm nổi trận cơn tam bành, muốn đánh chết tên chó má nào dám ngáng chân hắn, vật vã mãi mới bò được dậy thì thấy cổ tay lạnh cóng, ' rắc' một tiếng, tay hắn ta đã bị còng.
Cố Tây Châu bắt người xong, nhướng mày nhìn về phía người vừa mới đưa chân giúp đỡ, kìm nén cảm xúc kinh ngạc, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông khoanh tay đứng nơi ngược sáng, phảng phất như cả người đang tỏa ra ánh hào quang, anh chỉ một tòa nhà không xa, “Đóng góp cho xã hội.”
Cố Tây Châu nhìn theo hướng mà anh chỉ, vậy mà lại là một viện phúc lợi cho trẻ em, Cố Tây Châu nhướng mày nhìn cái người mặt mũi anh tuấn trước mặt, ra điều không tin, nói: “Nhìn không ra là anh lại có tình người như vậy.....”
Hắn vừa dứt lời thì một người phụ nữ trung niên đi đến, mang theo mấy đứa nhỏ, nói với người đàn ông: “Tư tiên sinh, cảm ơn ngài bao lâu nay đã giúp đỡ viện phúc lợi chúng tôi.”
“Thúc thúc, ngôi sao này tặng chú ạ.” Một bé trai cầm một hộp thủy tinh chứa đầy sao giấy đưa cho Tư Dư, “Có một ngàn ngôi sao đó ạ!”
Một ngàn ngôi sao có thể thực hiện một nguyện vọng.
Cố Tây Châu suy nghĩ, bé trai này hẳn là cũng muốn tỏ ý như vậy.
“Cảm ơn cháu.” Tư Dư nhận đồ mà đứa bé đưa, tỏ lòng biết ơn, sau đó quay đầu nhìn Cố Tây Châu, vẻ mặt 'tôi tổn thương quá trừi', nói, “Tôi vẫn luôn có một trái tim tràn ngập tình yêu thương.”
Cố Tây Châu: “Anh cho là tôi mù chắc?”
Tư Dư: “.....”
Bao Quan Lâm bị Tư Dư chặn lại, nằm bẹp dưới đất kêu oai oái: “Đồng chí cảnh sát, các người nói chuyện phiếm thì có thể cho tôi hai tờ giấy không? Phạm nhân cũng phải có quyền chứ? Tôi chảy máu mũi rồi!”
Bao Quan Lâm vừa mới té sấp mặt, mũi đang chảy máu, trông có chút thảm.
Cố Tây Châu nhịn không được cau mày hỏi Tư Dư: “Có giấy không?”
“Cho này.” Tư Dư lấy một gói giấy từ trong túi ra đưa cho Cố Tây Châu.
Quệt quệt cái mũi, cả người Bao Quan Lâm nháy mắt chẳng còn tí tinh thần nào, vài đồng nghiệp khác chạy tới, báo cáo: “6 kẻ chạy trốn bắt được 4, còn 2 người không bắt được.”
Cố Tây Châu ừ một tiếng, mấy kẻ khác có thể từ từ tìm, Bao Quan Lâm mới là mục tiêu chủ chốt của bọn họ.
“Tôi còn có việc, không hàn huyên được với anh nữa rồi.” Cố Tây Châu nói với Tư Dư.
Trước khi đi, Cố Tây Châu lại nhìn về phía Tư Dư, nói: “Còn có, cảm ơn anh đã 'gặp nghĩa duỗi chân'.”
Tư Dư: “Không có gì.”
Cục cảnh sát Kim La, phòng thẩm vấn ------
Cố Tây Châu nổi trận lôi đình, hắn ném tài liệu trong tay xuống mặt bàn, mắng: “Ngươi nói ngươi không giết người, vậy ngươi chạy cái gì?”
Bao Quan Lâm bị cái vỗ bàn của Cố Tây Châu làm cho sợ tới mức rụt cả cổ, “Anh đuổi tôi, đương nhiên tôi phải chạy chứ!”
“Ta đuổi ngươi là ngươi chạy à!” Cố Tây Châu nhướng mày, “Không phạm tội thì chạy làm gì?”
Bao Quan Lâm trực tiếp ngậm miệng, nhận được ghi chép thẩm vấn của những kẻ khác mới hiểu rõ tại sau những kẻ này lại chạy – vì chúng tụ tập đánh bạc, chơi ăn gian, đã có thể cấu thành tội lừa đảo.
“Ngươi đừng tưởng là không nói lời nào là chúng ta không tra được, tụ tập đánh bạc, lại còn giở trò, mấy kẻ đồng lõa trong sòng bạc cùng ngươi đã khai ra cả rồi.”
Bao Quan Lâm: “Nếu như các người biết cả rồi thì còn hỏi làm cái gì?”
Cố Tây Châu lấy ảnh chụp của Liêu Song ra, đặt trên bàn, hỏi: “Biết người này không?”
Bao Quan Lâm cầm ảnh chụp lên, chỉ cần liếc qua liền trả lời: “Cái tên họ Liêu này coi tiền như rác, biết chứ, làm sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro