Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Quật cường cuối...

Nhất Chỉ Vô Kê

2024-08-21 22:27:21

Cố Tây Châu thấy biểu hiện trên mặt Tư Dư vô cùng mất tự nhiên đối với hắn gật đầu, chớp mắt nói, "Vừa rồi lại là anh kéo tôi một cái?"

"Nhìn đều nhìn thấy, tôi cũng không thể không cứu cậu đi?" Tư Dư bất đắc dĩ tự giễu, "Bởi vì bồi thường tử vong cho hai tên tội phạm bỏ trốn kia, hôm nay tôi bị thông báo đến sở cảnh sát một chuyến, mới vừa tới cửa đã nhìn thấy xe cảnh sát kia xông về phía hai người các cậu."

Cố Tây Châu cho hắn một cái liếc mắt nói, Lý Hà kia không phải là bởi vì anh mới đi đời à!

" Đây là có chuyện gì xảy ra? "Phương Chấp mặt đầy mờ mịt cắt đứt đối thoại của hai người.

Tư Dư vừa đi vừa nói: "Sắc trời không còn sớm, trước tiên tới đỉnh núi đã, buổi tối ở trên núi không an toàn, nếu cậu đã biết cậu ta thì cậu tới giải thích với cậu ta đi."

"Được." Cố Tây Châu gật đầu một cái, gọi Phương Chấp lên, không chỉ là Phương Chấp có nghi ngờ, trong lòng của hắn cũng có nghi ngờ.

Phương Chấp nhìn về phía hai người Cố Tây Châu cùng Tư Dư, thấy vẻ mặt bình thản của hai người, toàn thân đều là mờ mịt.

"Phương Chấp, trong tầm mắt của cậu có phải có một dãy số màu đỏ hay không? " Cố Tây Châu hỏi.

Phương Chấp: "Phải, là có một dãy số, rất nhiều số không..."

Cố Tây Châu nói: "Dãy số này đại diện cho đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của cậu, nếu như cậu ở cái thế giới này tử vong, cậu ở trong thế giới hiện thực cũng sẽ ngoài ý muốn bỏ mình."

Phương Chấp: "..."

Cố Tây Châu: " Ngoài ra, chỗ này cậu có thể sẽ nhìn thấy một ít đồ vật không thể giải thích,"

Phương Chấp nghe vậy giật mình một chút, hỏi ngược lại: "Thứ gì?"

Cố Tây Châu: "Hiện tượng siêu nhiên."

Phương Chấp mặt đầy vẻ "Anh đùa em", nhìn chằm chằm Cố Tây Châu: "Em, em ta không tin cái này! Em có huy hiệu cảnh sát hộ thể! Cố ca, chúng ta nhưng là cảnh sát! Phải tin tưởng khoa học! "

(*hộ thể: che chở, bảo vệ)

Tư Dư trừng hắn một cái, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, "Vậy cậu tốt nhất cứ không tin như thế, lúc sau chết cũng sẽ không thấy sợ hãi như vậy."

Cố Tây Châu: "Có biết nói chuyện không hả, làm tiểu Phương của chúng ta sợ rồi! Có điều không tin sẽ chết nhanh hơn thì ngược lại là thật."

Phương Chấp: "..." Cố ca, anh cũng có biết nói chuyện đâu!

Một trận gió thổi qua, rõ ràng là gió mùa hè, Phương Chấp lại cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Cố Tây Châu thấy Phương Chấp có chút khẩn trương, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Yên tâm, anh trước đây từng trải qua một thế giới, những thứ đó cũng không phải là quá đáng sợ, cậu đi theo anh là được."

Phương Chấp gật đầu một cái, sau khi nghe được Cố Tây Châu giải thích quy tắc trong thế giới nhiệm vụ, cả người đều có chút lơ mơ, hắn là một người chân chính theo chủ nghĩa duy vật từ đầu tới đuôi! Không tin những thứ này!

Trải qua đơn giản nói chuyện, Cố Tây Châu bọn họ vậy mà đã đi tới vị trí gần đỉnh núi, đã có thể thấy rõ hình dáng biệt thự, Cố Tây Châu đối với hắn dặn dò: "Ở chỗ này gọi anh là Cố Nhiễm, gọi hắn là Tư Diêu Tinh."

Sau khi Phương Chấp nghe tên này thì sững sờ mấy giây, nghĩ đến lần trước bắt hung phạm, sau khi cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất, Tư Dư cũng là gọi Cố ca như thế, "Lần trước, Cố ca anh..."

Cố Tây Châu cắt đứt lời nói của hắn, chứng thực ý tưởng của hắn, " Đúng, lần trước anh đuổi theo hung phạm, chính là thời điểm đếm ngược tử vong của anh, đó cũng là lần đầu tiên anh tiến vào thế giới nhiệm vụ."

Phương Chấp: "..."

Hắn nhớ lại hình ảnh thủy tinh rơi xuống đất lúc ấy, còn có thảm trạng của hai người kia, nuốt nước miếng, tin hơn phân nửa.

Thừa dịp còn chưa đi đến biệt thự, Cố Tây Châu bất mãn hỏi Tư Dư im lặng không nói chuyện bên cạnh, " Đúng rồi, sinh mệnh thời gian của tôi còn có hơn bốn mươi giờ, làm sao tôi lại đột nhiên tới đây? Thế giới này thật không có tinh thần hợp đồng."

Tư Dư: "..." Cậu rốt cuộc oan ức cái gì?

" Là bởi vì hắn," Trên đường nghe Cố Tây Châu mắng chửi thật lâu, Tư Dư không thể nhịn được nữa chỉ vào Phương Chấp, Phương Chấp bị điểm mặt chỉ tên đầy ngơ ngác, "Thời gian sinh mạng của hắn tiến vào đếm ngược, cậu tóm lấy tay hắn... Mà tôi nắm lấy tay cậu, cho nên bị thế giới nhiệm vụ hiểu lầm là chúng ta muốn tổ đội cùng trải qua nhiệm vụ, liền đem chúng ta cùng nhau ném vào."

Cố Tây Châu nghe vậy, một đôi mắt rơi vào trên người Tư Dư, "Vậy lần trước?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Dư: "..."

Cố Tây Châu nhìn vẻ mặt hắn một bộ không nói gì, thậm chí muốn trợn trắng mắt, vỗ vỗ bả vai hắn, "Quá thảm rồi, người anh em! Yên tâm, anh mang chú đi ra ngoài!"

Tư Dư: "Không cần, xin cậu sau này cách tôi xa một chút là tốt rồi, gặp cậu chuẩn là không có chuyện tốt."

Cố Tây Châu: "..."

Biệt thự trên đỉnh núi có hai tấm cửa sắt to lớn, ngoài cửa trồng đầy hoa hướng dương màu vàng, ba người Cố Tây Châu trước khi lên đỉnh liền nhìn thấy cửa biệt thự đã đứng chín người, thấy ba người Cố Tây Châu, mấy người đơn giản giới thiệu tên của mình, chín người ở cửa tạo thành từng đoàn thể nhỏ, có điều một đoàn thể lớn nhất có năm người, lấy một tên nam nhân râu ria xồm xoàm gọi là Lỗi ca cầm đầu.

Rất nhanh ánh mắt mấy người Cố Tây Châu liền rơi vào trong cửa lớn biệt thự, bên trong cửa ngồi một người, phía trước người kia là một giá vẽ to lớn, vừa vặn che khuất khuôn mặt và thân thể người kia.

" Tại sao các người đều đứng ở cửa, không vào đi?" Cố Tây Châu nhíu mày hỏi mấy người tới trước.

Lỗi ca trợn mắt trừng một cái, nói, "Trên cửa có cái khoá lớn như vậy, cậu mù à?"

Cố Tây Châu: "..."

Cố Tây Châu cùng Tư Dư liếc mắt nhìn nhau, tầm mắt Tư Dư rơi vào trên cửa, đúng lúc này, hắn chỉ nghe thấy người bên cạnh hắn kia cao giọng, đối với người đối diện hô to một tiếng.

" Này, bên trong, có thể giúp mở cửa hay không?"

Lỗi ca dọa cho giật mình, liền vội vàng nắm lấy Cố Tây Châu, hỏi: "...Cậu làm cái gì!"

Cố Tây Châu: "Gọi mở cửa cho chúng ta hắn a! Đây không phải chỉ có một mình hắn sao?"

Lỗi ca hạ thấp giọng: "Là người hay quỷ còn không biết đây!"

Nhưng mà Cố Tây Châu gọi người kia, người kia lại tựa hồ như không nghe thấy, vẫn như cũ không tới mở cửa, ngược lại sắc trời càng ngày càng tối, ở trong thế giới nhiệm vụ, nếu như ngay cả chỗ ngủ cũng không tìm được, vậy thì thật sự rất nguy hiểm!

Ngay tại lúc Lỗi ca sốt ruột, ba cái nam nhân ngưu cao mã đại hắn phái đi ra ngoài tìm đường đã trở lại, kinh hỉ hô to: "Lỗi ca, trên tường bên trái có một chuồng chó! Có thể bò vào!"

(* ngưu cao mã đại: chỉ người cao to lực lưỡng đi)

Nhìn sắc trời dần dần biến thành màu đen một chút, Lỗi ca nghe vậy, rõ ràng thở phào một cái, lập tức dẫn người đi qua, còn cực kỳ tốt bụng gọi ba người Cố Tây Châu.

" Chuồng chó? Không, tôi không chui chuồng chó, đây là quật cường cuối cùng của tôi!" Cố Tây Châu vì biểu hiện quyết tâm liền gắt gao ôm lấy cửa lớn.

Lỗi ca: "..."

Tư Dư: "..."

Phương Chấp yếu ớt nhấc tay, "Tôi cũng không muốn chui chuồng chó..."

" Hừ, đều chết tới nơi còn để ý tới việc chui lỗ chó?"

" Ha ha, tôi sẽ nhìn chờ một chút trời tối, bọn họ rốt cuộc là bò hay không bò chuồng chó!"

Tám người khác âm dương quái khí nói, lục tục rời đi, Phương Chấp hướng bóng lưng mấy người rời đi liếc mắt một cái: "Cố ca, chúng ta làm sao bây giờ?"

Cố Tây Châu buông tay, lại nhìn về phía Tư Dư không hề rời đi, "Anh tại sao không đi theo cùng bọn hắn?"

Tư Dư: "Tôi? Cậu gặp qua soái ca anh tuấn như tôi chui chuồng chó chưa? Là đại trượng phu, uy vũ không thể khuất phục!"

Cố Tây Châu: "Ha, tiểu bạch kiểm."

Người bên trong mặc cho bọn họ kêu la thế nào, cũng không để ý tới bọn họ, Cố Tây Châu cùng Tư Dư khó được hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ cái thế giới nhiệm vụ chó tha này tràn đầy ác ý, nhất định phải ép bọn họ những người nhỏ yếu bất lực này chui chuồng chó tìm cách sinh tồn sao?

(*hoài nghi nhân sinh: nghi ngờ cuộc sống)

Ngay tại thời điểm Cố Tây Châu có chút hoài nghi nhân sinh, Phương Chấp bên cạnh yếu ớt nói: "Cố ca, anh nói có phải hắn là không nghe được hay không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Có khả năng!" Cố Tây Châu nghe vậy, từ dưới đất nhặt lên một cục đá to bằng nắm tay, dùng sức ném một cái, vừa vặn đánh vào thùng nước người kia dùng để rửa thuốc màu, người ngồi ở trong sân ló đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy ba người Cố Tây Châu, trong mắt chứa đựng ý cười, thanh âm giống như chim sơn ca dễ nghe như vậy, "Các cậu cuối cùng cũng đến!"

Cô bé thân mặc đồ một bộ váy liền áo, váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa, con mắt vừa tròn vừa lớn, vô cùng xinh đẹp, cô ấy thả cây bút nhuộm màu trong tay xuống, một hồi chầm chậm đi tới giúp bọn họ mở cửa, nói, "Tôi chờ các cậu thật lâu, ơ kìa, những người khác đâu? Thế nào chỉ có ba người các cậu?"

Cố Tây Châu nhỏ giọng bức bức: "Bọn họ đi chui chuồng chó."

Cố Tây Châu vốn tưởng rằng cô bé hẳn là không nghe được, lại không nghĩ rằng cô bé lại cười lên, "Bọn họ tại sao không gọi tôi một tiếng, thật là!"

Cố Tây Châu nhướng mày một cái, lầm bầm lầu bầu: "Đây đâu phải là một người điếc!"

Tựa hồ là nghe thấy lời nói của Cố Tây Châu, cô bé vô cùng mất hứng trừng hắn một cái, dùng thanh âm giống như chim sơn ca nói, "Tôi là người điếc, nhưng mà tôi bây giờ rất lợi hại, tôi có thể đọc hiểu môi ngữ của các ngươi, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu vừa rồi nói xấu tôi!"

Cố Tây Châu: "..."

Trải qua nói chuyện với nhau, ba người Cố Tây Châu không sai biệt lắm hiểu rõ, cô bé này gọi là Lâm Mộng, một nhà cô ấy bới vì cha nàng, lúc rất nhỏ liền rời trong nước ra nước ngoài sinh sống, lần này một nhà họ về nhà thăm người thân, trở về biệt thự cũ lúc trước, mời mấy bạn bè cùng lớp lúc trước có quan hệ tốt với cô bé tới, để cho bọn họ ở trong nhà tụ họp.

" Cậu còn học vẽ tranh?" Tư Dư chỉ vào bức tranh bên trên giá vẽ, hỏi.

Lâm Mộng gật đầu một cái, mong đợi mà nhìn về phía ba người, giống như đang chờ một lời khen, "Thời điểm buồn chán ở nước ngoài học, đẹp không?!"

" Đẹp." Những lời này của Cố Tây Châu là phát ra từ chân tâm, trong tấm hình có sáu người, cô bé đứng ở chính giữa, ôm một đứa bé sơ sinh, cha mẹ của cô đứng ở hai bên mà phía sau còn có hai vị lão nhân tóc có chút hoa râm, sáu người đứng ở trong một mảnh hoa hướng dương màu vàng, cô bé và đứa trẻ sơ sinh trong ngực cô màu da hơi trắng, da thịt bốn người khác hơi tối tăm một chút.

Cố Tây Châu lại liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hiển nhiên rõ ràng là một cô gái nhà bên tươi cười ngon ngọn động lòng người trong phim truyền hình, không nghĩ được loại địa phương này có thể xảy ra loại hiện tượng siêu nhiên gì.

Ba người đi theo Lâm Mộng đi vào bên trong biệt thự, cô ấy chỉ chỉ ghế sô pha nói: "Các cậu ngồi tự nhiên, tôi đi lấy chút đồ ăn cho các cậu, núi cao như vậy, chắc chắn các cậu đến đây cũng mệt mỏi đi!"

Dứt lời, cô bé liền đi về phía tủ lạnh hai cánh lớn ở phòng khách, từ bên trong lấy ra nước và đồ ăn vặt đưa cho ba người Cố Tây Châu, "Uống nước giải khát đi."

Lâm Mộng cuối cùng chuyển một chai nước cho Phương Chấp, bởi vì động tác biên độ hơi lớn, váy trắng đến bắp đùi của cô ấy nhấc lên một ít, Phương Chấp cách nàng gần nhất theo bản năng nhắm mắt lại, Lâm Mộng cũng nhận ra, kêu một tiếng: "Nhắm mắt!"

Sau khi Phương Chấp thả tay xuống, mặt có chút hồng hồng, giải thích: "Tôi, tôi không thấy được! Cô yên tâm!"

Lâm Mộng nghe vậy, hai mắt cong thành trăng non sáng lên, ngậm cười: "Là thật hay giả thế?"

Phương Chấp một mặt ngay thẳng, "Tôi xin thề!"

" Được rồi, tôi tin cậu!" Cô bé cười một chút, lại nghe thấy Phương Chấp trịnh trọng nghiêm túc nói ——

"Sau này cô đừng mặc loại váy ngắn như vậy... đi ra ngoài."

Nghe thấy lời nói của Phương Chấp, Lâm Mộng hơi ngây người, gật đầu: " Được."

Tư Dư: "..."

Cố Tây Châu: "..."

Sau đó cửa đột nhiên có người gõ, ba người Cố Tây Châu nhắc nhở Lâm Mộng, cô ấy một mạch chạy chậm liền đi ra mở cửa cho khách nhân bên ngoài, mà Cố Tây Châu và Tư Dư liếc mắt nhìn nhau.

Sau khi Lâm Mộng đi vào, mang theo mấy người theo Lỗi ca bò chuồng chó, mấy người đều có chút nhếch nhác, trên người tất cả đều là bùn đất, trước đây trên núi từng hạ mưa, nên quần áo mỗi người đều là bùn, bước vào biệt thự nhìn thấy ba người Cố Tây Châu ngồi ở trên ghế sa lông, Lỗi ca sững sờ một chút.

" Làm sao các cậu vào được?"

Cố Tây Châu chỉ chỉ Lâm Mộng phía sau bọn họ mới vừa đi vào tới, nói: "Là tiểu tỷ tỷ mở cửa cho chúng tôi!"

Lỗi ca: "Nhưng vừa rồi cô ta rõ ràng không để ý tới các cậu!"

" Tai tiểu tỷ tỷ không tốt, không nghe được âm thanh, cho nên bọn tôi dùng hòn đá ném vào." Vừa nói Cố Tây Châu còn nháy nháy mắt, lấy tay ở trên không trung làm ra một động tác ném đá.

Mấy người chui chuồng chó đi vào lặng lẽ nhìn hắn, lại lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Lỗi ca dẫn bọn họ chui chuồng chó: "..."

Lỗi ca: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Số ký tự: 0