Quy tắc còn có...
Nhất Chỉ Vô Kê
2024-08-21 22:27:21
Vài phút chơi trò xe đụng đối với Cố Tây Châu mà nói chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với những người khác lại dài như một thế kỉ.
Thời gian 5 phút đó đối với Trâu Giác cùng với người đàn ông to cao mà nói còn như thể ngừng trôi, ngay từ đầu bọn họ còn muốn quan sát kĩ cách mọi người điều khiển xe đụng, nhưng mà mấy con quỷ đang xếp hàng ngoài cửa không cho bọn họ làm như vậy.
Mấy khuôn mặt xanh tím nhìn chằm chằm hai người, phảng phất có thể nhào lên xét nát hai người bọn hắn bất cứ lúc nào, họ chỉ có thể nín thở điều khiển xe đụng di chuyển thật chậm, ý đồ câu giờ để tìm ra quy luật.
Trâu Giác lo lắng sốt ruột, giở giọng oán trách, “Sớm biết vậy đã không tổ đội với anh.”
Người đàn ông cao lớn nhìn Trâu Giác vẻ không vui nhưng cũng không cãi cọ với anh ta.
Anh ta nói với Trâu Giác: “Tôi lái xe, cậu nhanh nhanh nói vài câu tốt đẹp với bạn nữ kia, ra vẻ đáng thương, con gái dễ mềm lòng, đến lúc mềm lòng rồi sẽ nói quy luật cho chúng ta ngay thôi.”
Trâu Giác nghe lời lên tiếng xin tha thứ với cô gái ở cách anh ta hơn nửa cái sân chơi, chắp tay trước ngực bày ra vẻ mặt vô tội, nói với cô: “Tiểu Lữ giúp Trâu ca chút chút thôi mà, vừa nãy chọn chỗ lúc chơi vòng quay ngựa gỗ anh cũng giúp cô mà, tha thứ cho Trâu ca được không, mới rồi là Trâu ca nhất thời sợ hãi....mới tổ đội với người khác!”
Vẻ mặt Trâu Giác lúc này thập phần đáng thương, đầu tóc bù xù, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, dáng vẻ như có thể lăn đùng ra ngất bất cứ lúc nào.
Cô gái ngồi cạnh Mai Tiêu nghe Trâu Giác nói cũng ngập ngừng một chút, vừa rồi lúc chơi trò vòng quay ngựa gỗ quả thực Trâu Giác có nhắc cô chọn con ngựa đã ăn thịt người, cũng coi như là có trách nhiệm với đồng đội, nhưng cứ nghĩ đến việc sau đó Trâu Giác phản bội...lại làm cho nội tâm cô có chút rối bời.
Mai Tiêu thấy cô gái cùng đội đang nhìn về phía mình, cô bĩu môi nói: “Cô muốn giúp đỡ thì cũng phải suy xét cho kĩ càng, có người không thể đắc tội được đâu.”
Mai Tiêu nói, ánh mắt dừng lại trên người Tư Dư đang điều khiển xe đụng, nhìn thật sâu vào bóng dáng Tư Dư và Cố Tây Châu, hiển nhiên là có ý ám chỉ, người đắc tội anh ấy đều lạnh cả rồi.
Cô gái kia sửng sốt, kiên định gật đầu: “....Em sẽ không nói quy luật cho bọn họ đâu!”
Trâu Giác thấy đồng đội trước kia vốn dĩ đã lung lay, nhưng mà sau khi nghe Mai Tiêu nói mấy câu xong lại dứt khoát không thèm để ý tới anh ta nữa, anh ta sốt ruột nhìn về phía người đàn ông to con đang lái xe, “Làm sau bây giờ, cô ta không thèm để ý tới tôi! Đồng đội của anh đâu?”
Người đàn ông to con chỉ vào người phụ nữ duy nhất lái xe một mình, nói: “Chính là cô ta, cậu cảm thấy cô ta sẽ để ý tôi sao?”
Trâu Giác khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình nhất định là đầu óc có vấn đề mới có thể bị người trước mặt này làm cho mụ mị mà chấp nhận tổ đội với anh ta.
Người đàn ông to con do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói với Trâu Giác: “Chúng ta đi phía sau bọn họ, cứ cho là chết thì cũng là chết chùm!”
“Được.” Trâu Giác cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, hai người lái xe đi theo người cách bọn họ gần nhất, chính là Mã Kỳ và Diệp Xu.
Diệp Xu đương nhiên phát hiện ra phía sau có thêm một cái đuôi to đùng, cô liếc mắt thoáng nhìn hai người đi theo phía sau bọn họ, nhếch mép, lái xe quanh sân một vòng rồi đột nhiên không đi theo xe đụng màu đen phía trước nữa mà quay đầu đi theo một chiếc xe đụng màu xanh lục.
“Cô làm gì thế? Không phải Tư Dư bảo chúng ta đi theo xe đụng màu đen sao?” Trái tim Mã Kỳ giống như bị xe đụng đâm vào, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gấp giọng hỏi.
Hai mắt Diệp Xu dại ra như thể hồn xiêu phách lạc.
Tư Dư lười giải thích quy tắc tử vong cho những người khác, cho nên chỉ nói cho bọn họ nên đi theo xe đụng màu gì để không xảy ra chuyện.
Sau khi Diệp Xu đổi phương hướng xong, người đàn ông to con cũng vội vàng chuyển hướng đuổi kịp Diệp Xu.
Mã Kỳ đang vội vã cảnh báo Diệp Xu đã đi theo nhầm xe rồi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết dị thường.
Mọi người trong đoàn theo bản năng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thân thể mất đầu ngồi trên xe vẫn còn run rẩy nắm lấy tay lái, động mạch ở cổ phun máu như mưa, huyết dịch bắn tung tóe đầy sân như vòi nước mở.
Hai cái đầu mở mắt trừng trừng ở trên mặt đất, bị xe đụng đâm tới đâm lui....
Mã Kỳ thấy một màn phía sau, nuốt nước miếng. Hắn quay đầu lại thấy bộ dạng Diệp Xu như sắp thở không nổi, ngất đến nơi rồi.
“Trời ơi, mới nãy tôi thất thần đi theo nhầm xe...” Diệp Xu ôm ngực, đôi tay hơi run run, biểu cảm suy sụp, cô giống như bị dọa, thậm chí còn bật khóc rưng rức, vừa khóc vừa quay đầu đuổi theo một chiếc xe đụng màu đen khác trong sân, động tác ổn định, chuẩn xác, dứt khoát, hoàn toàn không có chút do dự nào.
Mã Kỳ: “.....” Cô ta là sợ hãi thật, hay là giả vờ sợ thế?
Thấy thế, Tư Dư nhàn nhạt nói: “Em xem, cũng đâu có khó, có người cũng nghĩ ra được kìa.”
Cố Tây Châu nhìn thật sâu vào người đang làm bộ run bần bật bên cạnh Mã Kỳ, trầm mặc... người nào không nhận ra được quy luật hẳn là sẽ tin cô ta đã quá căng thẳng đi?
Người đàn ông cao to đó đoạt mất chỗ ngồi của Diệp Xu, Diệp Xu chỉnh hắn cũng là hợp lý......
Có điều dùng đến một lần mua một tặng một, Cố Tây Châu chỉ có thể nói.... Đây cũng là một kẻ tàn nhẫn nha!
Âm nhạc kết thúc, đám người Cố Tây Châu sôi nổi xuống xe, lần này Mai Tiêu tìm được trên xe bọn họ một tờ giấy viết văn. Còn về hai người Trâu Giác bọn họ chết, ai cũng không nhắc đến.
- -----------
Ba em rất hào phóng, ba hay cho em tiền tiêu vặt để mua đồ ăn, ba nói con trai phải ăn ngon mới có thể cao lớn được.
Ba em rất yêu em, thỉnh thoảng có khi khuya rồi ba mới về nhà, mẹ nói đó là bởi vì ba rất bận.
Buổi sáng ba không làm bữa sáng cho em, buổi tối ba cũng không ru em ngủ, nhưng ba vẫn là người cha tốt nhất trên thế giới này!
- -----------
Nội dung bài tập làm văn làm người ta một lời khó nói hết, hoàn toàn là rập khuôn từ bài <Mẹ em>, mọi người cũng không biết nên phàn nàn từ đâu.
“Đây, đây cũng tính là manh mối sao?” Sau khi xem xong nội dung trong tờ giấy thứ 2 xong, Lỗ An nhíu mày, không nhịn được oán giận nói, “Cái này hình như chả khác gì tờ lúc nãy!”
Tư Dư nhìn thoáng qua, không nói gì.
Đợi những người khác đều xem hết, lúc này Cố Tây Châu mới nhận lấy tờ giấy, hắn cầm lên nhìn một lát, nói: “Tờ giấy này bị tẩy xóa rất nhiều lần.”
Hắn chỉ vào một ô vuông, nói: “Mọi người xem, chỗ này bị tẩy rách cả giấy, hơn nữa đoạn trước cũng có dấu vết tẩy xóa.”
Mọi người nghe Cố Tây Châu nói, vây lại nhìn kỹ chỗ tẩy xóa, đánh bậy đánh bạ có thể nhìn ra một số từ mấu chốt 'mặc kệ em' 'ghét vô cùng' 'chơi mạt chược' để lại vết hằn trên giấy, hiển nhiên là bài tập làm văn này đã bị sửa.
Và cũng hiển nhiên là bé trai này không thích cha mình.
Chơi xong trò xe đụng, tờ phiếu trong tay bọn họ cũng không biến hóa gì thêm, có nghĩa là bé trai kia hẳn là còn đang xếp hàng, bọn họ tách ra làm hai đội tìm kiếm bé trai khắp công viên.
Cố Tây Châu đi trên đường, nghe thấy xung quanh có tiếng xiềng xích, chân mày hơi nhíu, tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất, loảng xoảng loảng xoảng.
Cố Tây Châu nhìn quanh, nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra thì thấy một bé trai đang cầm bóng bay đứng ở cổng soát vé vào nhà ma.
Cậu bé mặc một chiếc áo phông in hoa, một chiếc quần jeans dài đến đầu gối, sắc mặt có chút trắng, trắng đến không bình thường, có điều nhìn từ xa thì thật ra cũng không khác đứa trẻ bình thường là bao, chỉ là làn da hơi trắng một chút.
“Có phải là nó đó không?” Cố Tây Châu chỉ vào đứa trẻ cầm trái bóng bay, hỏi mấy đồng đội đã từng gặp bé trai NPC.
Nghe Cố Tây Châu hỏi, A Kha nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, đối mắt với cậu bé, lông mày nhảy dựng, “Là nó!”
Cậu bé làm mặt quỷ, đi theo mấy con quỷ khác đi vào trong nhà ma.
Cố Tây Châu theo bản năng đuổi theo, Tư Dư gọi hắn lại: “Từ từ!”
“A?” Cố Tây Châu nói với Tư Dư, “Trên người nó có tiếng xiềng xích, cửa ở trên người nó!”
Nghe Cố Tây Châu nói, mi mắt Tư Dư khẽ động, hắn nhìn sâu vào mắt Tư Dư.
“Lúc trước tôi đã từng nói với anh là thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy xiềng xích ấy! Trên người nó có!” Cố Tây Châu sợ Tư Dư không hiểu ý hắn, vội vàng giải thích.
Tư Dư gật đầu, giữ chặt Cố Tây Châu, đi đến bên cạnh nói: “Em nói cửa ở trên người nó, vậy thì chúng ta càng không thể cứ thế mà đi vào!”
“Vì sao chứ?” Cố Tây Châu nghi hoặc hỏi, “Tôi không sợ quỷ, chỉ là khó chịu mấy cái quy tắc đó thôi.”
“Em có nhớ thế giới nhà trẻ trước kia không?”
Cố Tây Châu gật đầu.
“Vòng trắng chết chóc, chơi trốn tìm bị quỷ bắt,“ Tư Dư nhàn nhạt nói, “Sức tưởng tượng của trẻ con phong phú hơn người lớn nhiều, hơn nữa suy nghĩ của chúng luôn có chút kỳ quái không thể nắm bắt được... Ví dụ như ngựa gỗ ăn thịt người, xe đụng đi nhầm đường sẽ đụng chết người. Nhà ma chính là nơi hội tụ đủ yếu tố kỳ ảo để chúng thỏa sức phát huy trí tưởng tượng.”
Lời nói của Tư Dư nháy mắt làm mọi người mất đi dũng khí bước vào, có điều dù thế nào bọn họ đều không thể không đi vào nhà ma, bởi vì trên vé vào cửa đã xuất hiện 'Nhà ma (0/23)'.
Những người đồng đội khác rất nhanh đã nhận ra dòng chữ mới xuất hiện trên vé vào cửa, hoang mang chạy tới, xác nhận đầy đủ quân số xong, Tư Dư nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử giữa không trung, 5h32p, còn hơn hai giờ nữa là đến 8h.
Cố Tây Châu lại giở mánh cũ, cầm vé VIP đi vào phòng tìm quỷ nhân viên, đánh quỷ một trận tơi bời xong ----
Con quỷ phụ trách nhà ma nhìn Cố Tây Châu, cả linh hồn đều đổ lệ...
Cố Tây Châu nhìn thẳng vào đôi mắt ủy khuất của nó, chớp chớp, “Mi đồng ý sớm đi thì ta đánh mi làm gì, hơn nửa chỉ cần chúng ta thông quan là mi cũng có thể chết sớm đầu thai sớm, mi nói xem có đúng không?”
Con quỷ kia hai tay ôm đầu, nhìn Cố Tây Châu, có vẻ là tán thành những gì Cố Tây Châu nói, nó nhận mệnh đi theo Cố Tây Châu ra ngoài, sắc mặt đau thương, quần áo lao động lộn xộn như thể cô nương vừa bị người ta vấy bẩn.
“Nhà ma của công viên giải trí tử vong là nhà ma tình nhân, phía sau nó là một câu truyện tình yêu ngụ ý có tình yêu liền có thể cùng nhau chiến thắng nghịch cảnh, nhà ma này 10 người được vào một lần, có năm đường hầm khác nhau, mỗi đường hầm chỉ có thể vào được hai người.
“Bên trong nhà ma cực kì khủng bố, kiến nghị các ngươi vào đó mặc kệ gặp phải cái gì cũng đừng có tách nhau ra.”
Nó đột nhiên toét miệng cười, máu tươi theo đó chảy đầy gương mặt, thập phần kinh dị, ngay cả một người đàn ông như Mã Kỳ còn không nhịn được nuốt nước miếng, càng không nói đến mấy cô gái, bọn họ bị nó dọa sợ, chỉ có thể lùi về phía sau theo bản năng, hét cũng không dám hét, run run rẩy rẩy nhìn về phía mấy người đàn ông trong đội cầu cứu.
“Cười cái gì mà cười? Dọa người ta à!” Cố Tây Châu đột nhiên cất lời.
“Ồ....” Con quỷ chặt đầu rất không tôn nghiêm mà lén liếc nhìn Cố Tây Châu, ngậm miệng, dù sao nó vừa mới bị đánh một trận.... Còn đau lắm!
“Mỗi lần 10 người, hai người một nhóm, nhưng chúng ta có 23 người,“ Cố Tây Châu xoa xoa ấn đường, quay đầu nhìn về phía quỷ chặt đầu, hỏi, “Có được đi vào một mình không?”
Quỷ chặt đầu chỉ cười không nói, có điều nụ cười kia có chút âm hiểm.
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, hỏi theo một hướng khác: “Người đã vào nhà ma một lần rồi, có thể vào lần thứ hai không?”
“Có thể.”
Con quỷ vừa trả lời Cố Tây Châu, mọi người lập tức quay qua nhìn nhau.
Làm người thứ 23 có lợi mà cũng có hại, có lợi ở chỗ là có mọi người thăm dò trước tình hình bên trong, hại ở chỗ chính là làm gì có ai sau khi vào nhà ma xong lại đồng ý đi cùng với người lẻ loi kia một lần nữa chứ? Như vậy khác nào chập nhận hiểm nguy tăng gấp bội!
Cô gái tóc xoăn không có đồng đội ôm chặt lấy chính mình, cắn chặt môi dưới đến nỗi trắng bệch.
“Tôi... Tôi tình nguyện đi vào đầu tiên, tôi không muốn đi một mình...”
Cô gái này hiển nhiên là sợ mình lạc lõng một mình, bày tỏ bản thân tình nguyện là một trong những người đầu tiên đi vào thử quy tắc.
Con quỷ yên lặng đứng một bên nhìn mọi người không nói gì, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ điện tử, nói: “Ta đã nói quy tắc rồi, còn một phút nữa, các ngươi đã thương lượng xong mười người đầu tiên vào là những ai rồi chứ?”
“Quy tắc đã rõ ràng lắm rồi, hai người một nhóm, sau khi đi vào thì đừng có tách nhau ra.” Tư Dư nhàn nhạt nói với mọi người, nói rồi đột nhiên nắm lấy tay Cố Tây Châu, kéo hắn đi về phía nhà mà, “Chúng ta đi vào trước.”
“Hả?” Cố Tây Châu ngây người một chú.
Cái qué gì cơ?
Tư Dư đã nắm được hết quy tắc rồi á?
Cố Tây Châu còn chưa kịp nghĩ xong đã bị Tư Dư túm vào đường hầm, mấy người bên ngoài ví dụ như Diệp Xu lại đang tự hỏi Tư Dư nói câu cuối cùng kia có hàm ý gì.
Sau khi vào đường hầm xong Tư Dư vẫn không hề buông tay, cổ tay bị người ta nắm lấy, nóng hầm hập, dưới ánh sáng tối tăm mờ mịt, Cố Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư, hỏi, “Chúng ta còn phải nắm tay như này bao lâu?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt thâm thúy của Tư Dư lười biếng liếc Cố Tây Châu, “Nếu không có gì phát sinh, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi hết cái nhà ma này.”
Cố Tây Châu ngẩn ra, nhưng vẫn cố hỏi thêm câu nữa: “Đây là quy tắc à?”
Tư Dư nói: “Vừa rồi tôi nói lúc ở ngoài, em cho là gió thổi bên tai hết đấy à?”
Cố Tây Châu: “.....”
Thấy vẻ mặt Cố Tây Châu mông lung, Tư Dư nhắc lại: “Quỷ vận hành nhà ma đã nói quy tắc cho chúng ta biết hết cả rồi, bao gồm cả cách phá giải.”
“......” Cố Tây Châu vỗ vỗ mặt mình, hắn cảm thấy từ lúc đi cùng với Tư Dư, chỉ số thông minh của mình cứ luôn như một trò hề, phải nghe Tư Dư nhắc nhở hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
'Nhà ma của công viên giải trí tử vong là nhà ma tình nhân, phía sau nó là một câu truyện tình yêu ngụ ý có tình yêu liền có thể cùng nhau chiến thắng nghịch cảnh' - Những lời này dịch ra chính là - 'Có tình yêu là có thể chiến thắng hết thảy'.
'Bên trong nhà ma cực kì khủng bố, kiến nghị các ngươi vào đó mặc kệ gặp phải cái gì cũng đừng có tách nhau ra' - Những lời này phiên dịch ra chính là - 'Đừng cmn tách nhau ra đéy! Tách ra là chết queo!'
Cố Tây Châu đau trứng hùng hùng hổ hổ nói: “Nó không thể trực tiếp một chút được sao?”
Lúc hắn nói những lời này chẳng hề để ý tới ánh mắt hữu ý vô tình của Tư Dư dừng lại trên người mình, nghe hắn oán giận, anh có chút buồn cười.
Đang lúc hai người nói chuyện, đột nhiên một bàn tay đáp lên vai Cố Tây Châu, bàn tay tái nhợt không một tia huyết sắc, Cố Tây Châu nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt một người phụ nữ dán sát vào mặt hắn, máu đỏ sẫm trào ra khỏi hốc mắc, vết máu đỏ dính một vệt dài trên cổ áo Cố Tây Châu.
Thấy Cố Tây Châu đối diện với nữ quỷ, Tư Dư trấn an một chút, “Em đứng sợ, chúng ta nắm tay nhau, nó không thể động đến em được đâu.”
“Tôi biết mà,“ Cố Tây Châu cười sung sướng, hai mắt cong cong ngậm cười, “Vừa đúng lúc! Tôi có thể động đến nó.” Kể cả không có quy tắc này tôi cũng có thể động đến nó! Tất cả chúng nó!
Tư Dư: “?” Cái quỷ gì?
Chỉ kịp thấy Cố Tây Châu nhấc chân đá thẳng vào người nữ quỷ kia, đồng thời vung tay trái một phát đấm bay nữ quỷ, nữ quỷ kia còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Cố Tây Châu đạp lăn lông lốc trên mặt đất, cả quỷ đần ra.
Người này đánh nó!
Bị nắm đấm cứng như thép nện lên người chẳng dễ chịu gì cho cam, nữ quỷ nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của Cố Tây Châu và Tư Dư, nhưng mà xét đến quy tắc, nó lại không được phép thương tổn người trước mặt.
Nó hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà có hận thế hận nữa cũng không thay đổi được quy tắc, không được giết là không được giết, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn cụp đuôi chạy trốn.
Nhưng mà Cố Tây Châu đâu có để nó yên thân, một hai phải túm Tư Dư đi truy đuổi nữ quỷ.
.....
Trong bóng đêm, nữ quỷ trốn trong tủ quần áo, cắn khăn tay nhỏ, rớt nước mắt.
Hai người kia không khoa học! Ỷ vào quy tắc bắt nạt nó!
“Nó bị em dọa đến mức không thấy bóng dáng nữa rồi.”
“Tôi vừa thấy cô ta chạy đến đó nha!”
“Tìm được rồi!” Cố Tây Châu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, hắn chỉ vào một mảnh vải trắng lộ ra ở góc tủ quần áo, cười với Tư Dư.
Thấy cửa tủ bị kéo mở, mặt nữ quỷ dại ra: Sao mình gặp phải cái tên tâm thần này aaaaaa!
Tư Dư nhìn Cố Tây Châu đập quỷ, đập đến vui vẻ tưng bừng: “......”
Thời gian 5 phút đó đối với Trâu Giác cùng với người đàn ông to cao mà nói còn như thể ngừng trôi, ngay từ đầu bọn họ còn muốn quan sát kĩ cách mọi người điều khiển xe đụng, nhưng mà mấy con quỷ đang xếp hàng ngoài cửa không cho bọn họ làm như vậy.
Mấy khuôn mặt xanh tím nhìn chằm chằm hai người, phảng phất có thể nhào lên xét nát hai người bọn hắn bất cứ lúc nào, họ chỉ có thể nín thở điều khiển xe đụng di chuyển thật chậm, ý đồ câu giờ để tìm ra quy luật.
Trâu Giác lo lắng sốt ruột, giở giọng oán trách, “Sớm biết vậy đã không tổ đội với anh.”
Người đàn ông cao lớn nhìn Trâu Giác vẻ không vui nhưng cũng không cãi cọ với anh ta.
Anh ta nói với Trâu Giác: “Tôi lái xe, cậu nhanh nhanh nói vài câu tốt đẹp với bạn nữ kia, ra vẻ đáng thương, con gái dễ mềm lòng, đến lúc mềm lòng rồi sẽ nói quy luật cho chúng ta ngay thôi.”
Trâu Giác nghe lời lên tiếng xin tha thứ với cô gái ở cách anh ta hơn nửa cái sân chơi, chắp tay trước ngực bày ra vẻ mặt vô tội, nói với cô: “Tiểu Lữ giúp Trâu ca chút chút thôi mà, vừa nãy chọn chỗ lúc chơi vòng quay ngựa gỗ anh cũng giúp cô mà, tha thứ cho Trâu ca được không, mới rồi là Trâu ca nhất thời sợ hãi....mới tổ đội với người khác!”
Vẻ mặt Trâu Giác lúc này thập phần đáng thương, đầu tóc bù xù, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, dáng vẻ như có thể lăn đùng ra ngất bất cứ lúc nào.
Cô gái ngồi cạnh Mai Tiêu nghe Trâu Giác nói cũng ngập ngừng một chút, vừa rồi lúc chơi trò vòng quay ngựa gỗ quả thực Trâu Giác có nhắc cô chọn con ngựa đã ăn thịt người, cũng coi như là có trách nhiệm với đồng đội, nhưng cứ nghĩ đến việc sau đó Trâu Giác phản bội...lại làm cho nội tâm cô có chút rối bời.
Mai Tiêu thấy cô gái cùng đội đang nhìn về phía mình, cô bĩu môi nói: “Cô muốn giúp đỡ thì cũng phải suy xét cho kĩ càng, có người không thể đắc tội được đâu.”
Mai Tiêu nói, ánh mắt dừng lại trên người Tư Dư đang điều khiển xe đụng, nhìn thật sâu vào bóng dáng Tư Dư và Cố Tây Châu, hiển nhiên là có ý ám chỉ, người đắc tội anh ấy đều lạnh cả rồi.
Cô gái kia sửng sốt, kiên định gật đầu: “....Em sẽ không nói quy luật cho bọn họ đâu!”
Trâu Giác thấy đồng đội trước kia vốn dĩ đã lung lay, nhưng mà sau khi nghe Mai Tiêu nói mấy câu xong lại dứt khoát không thèm để ý tới anh ta nữa, anh ta sốt ruột nhìn về phía người đàn ông to con đang lái xe, “Làm sau bây giờ, cô ta không thèm để ý tới tôi! Đồng đội của anh đâu?”
Người đàn ông to con chỉ vào người phụ nữ duy nhất lái xe một mình, nói: “Chính là cô ta, cậu cảm thấy cô ta sẽ để ý tôi sao?”
Trâu Giác khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình nhất định là đầu óc có vấn đề mới có thể bị người trước mặt này làm cho mụ mị mà chấp nhận tổ đội với anh ta.
Người đàn ông to con do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói với Trâu Giác: “Chúng ta đi phía sau bọn họ, cứ cho là chết thì cũng là chết chùm!”
“Được.” Trâu Giác cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, hai người lái xe đi theo người cách bọn họ gần nhất, chính là Mã Kỳ và Diệp Xu.
Diệp Xu đương nhiên phát hiện ra phía sau có thêm một cái đuôi to đùng, cô liếc mắt thoáng nhìn hai người đi theo phía sau bọn họ, nhếch mép, lái xe quanh sân một vòng rồi đột nhiên không đi theo xe đụng màu đen phía trước nữa mà quay đầu đi theo một chiếc xe đụng màu xanh lục.
“Cô làm gì thế? Không phải Tư Dư bảo chúng ta đi theo xe đụng màu đen sao?” Trái tim Mã Kỳ giống như bị xe đụng đâm vào, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gấp giọng hỏi.
Hai mắt Diệp Xu dại ra như thể hồn xiêu phách lạc.
Tư Dư lười giải thích quy tắc tử vong cho những người khác, cho nên chỉ nói cho bọn họ nên đi theo xe đụng màu gì để không xảy ra chuyện.
Sau khi Diệp Xu đổi phương hướng xong, người đàn ông to con cũng vội vàng chuyển hướng đuổi kịp Diệp Xu.
Mã Kỳ đang vội vã cảnh báo Diệp Xu đã đi theo nhầm xe rồi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết dị thường.
Mọi người trong đoàn theo bản năng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thân thể mất đầu ngồi trên xe vẫn còn run rẩy nắm lấy tay lái, động mạch ở cổ phun máu như mưa, huyết dịch bắn tung tóe đầy sân như vòi nước mở.
Hai cái đầu mở mắt trừng trừng ở trên mặt đất, bị xe đụng đâm tới đâm lui....
Mã Kỳ thấy một màn phía sau, nuốt nước miếng. Hắn quay đầu lại thấy bộ dạng Diệp Xu như sắp thở không nổi, ngất đến nơi rồi.
“Trời ơi, mới nãy tôi thất thần đi theo nhầm xe...” Diệp Xu ôm ngực, đôi tay hơi run run, biểu cảm suy sụp, cô giống như bị dọa, thậm chí còn bật khóc rưng rức, vừa khóc vừa quay đầu đuổi theo một chiếc xe đụng màu đen khác trong sân, động tác ổn định, chuẩn xác, dứt khoát, hoàn toàn không có chút do dự nào.
Mã Kỳ: “.....” Cô ta là sợ hãi thật, hay là giả vờ sợ thế?
Thấy thế, Tư Dư nhàn nhạt nói: “Em xem, cũng đâu có khó, có người cũng nghĩ ra được kìa.”
Cố Tây Châu nhìn thật sâu vào người đang làm bộ run bần bật bên cạnh Mã Kỳ, trầm mặc... người nào không nhận ra được quy luật hẳn là sẽ tin cô ta đã quá căng thẳng đi?
Người đàn ông cao to đó đoạt mất chỗ ngồi của Diệp Xu, Diệp Xu chỉnh hắn cũng là hợp lý......
Có điều dùng đến một lần mua một tặng một, Cố Tây Châu chỉ có thể nói.... Đây cũng là một kẻ tàn nhẫn nha!
Âm nhạc kết thúc, đám người Cố Tây Châu sôi nổi xuống xe, lần này Mai Tiêu tìm được trên xe bọn họ một tờ giấy viết văn. Còn về hai người Trâu Giác bọn họ chết, ai cũng không nhắc đến.
- -----------
Ba em rất hào phóng, ba hay cho em tiền tiêu vặt để mua đồ ăn, ba nói con trai phải ăn ngon mới có thể cao lớn được.
Ba em rất yêu em, thỉnh thoảng có khi khuya rồi ba mới về nhà, mẹ nói đó là bởi vì ba rất bận.
Buổi sáng ba không làm bữa sáng cho em, buổi tối ba cũng không ru em ngủ, nhưng ba vẫn là người cha tốt nhất trên thế giới này!
- -----------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nội dung bài tập làm văn làm người ta một lời khó nói hết, hoàn toàn là rập khuôn từ bài <Mẹ em>, mọi người cũng không biết nên phàn nàn từ đâu.
“Đây, đây cũng tính là manh mối sao?” Sau khi xem xong nội dung trong tờ giấy thứ 2 xong, Lỗ An nhíu mày, không nhịn được oán giận nói, “Cái này hình như chả khác gì tờ lúc nãy!”
Tư Dư nhìn thoáng qua, không nói gì.
Đợi những người khác đều xem hết, lúc này Cố Tây Châu mới nhận lấy tờ giấy, hắn cầm lên nhìn một lát, nói: “Tờ giấy này bị tẩy xóa rất nhiều lần.”
Hắn chỉ vào một ô vuông, nói: “Mọi người xem, chỗ này bị tẩy rách cả giấy, hơn nữa đoạn trước cũng có dấu vết tẩy xóa.”
Mọi người nghe Cố Tây Châu nói, vây lại nhìn kỹ chỗ tẩy xóa, đánh bậy đánh bạ có thể nhìn ra một số từ mấu chốt 'mặc kệ em' 'ghét vô cùng' 'chơi mạt chược' để lại vết hằn trên giấy, hiển nhiên là bài tập làm văn này đã bị sửa.
Và cũng hiển nhiên là bé trai này không thích cha mình.
Chơi xong trò xe đụng, tờ phiếu trong tay bọn họ cũng không biến hóa gì thêm, có nghĩa là bé trai kia hẳn là còn đang xếp hàng, bọn họ tách ra làm hai đội tìm kiếm bé trai khắp công viên.
Cố Tây Châu đi trên đường, nghe thấy xung quanh có tiếng xiềng xích, chân mày hơi nhíu, tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất, loảng xoảng loảng xoảng.
Cố Tây Châu nhìn quanh, nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra thì thấy một bé trai đang cầm bóng bay đứng ở cổng soát vé vào nhà ma.
Cậu bé mặc một chiếc áo phông in hoa, một chiếc quần jeans dài đến đầu gối, sắc mặt có chút trắng, trắng đến không bình thường, có điều nhìn từ xa thì thật ra cũng không khác đứa trẻ bình thường là bao, chỉ là làn da hơi trắng một chút.
“Có phải là nó đó không?” Cố Tây Châu chỉ vào đứa trẻ cầm trái bóng bay, hỏi mấy đồng đội đã từng gặp bé trai NPC.
Nghe Cố Tây Châu hỏi, A Kha nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, đối mắt với cậu bé, lông mày nhảy dựng, “Là nó!”
Cậu bé làm mặt quỷ, đi theo mấy con quỷ khác đi vào trong nhà ma.
Cố Tây Châu theo bản năng đuổi theo, Tư Dư gọi hắn lại: “Từ từ!”
“A?” Cố Tây Châu nói với Tư Dư, “Trên người nó có tiếng xiềng xích, cửa ở trên người nó!”
Nghe Cố Tây Châu nói, mi mắt Tư Dư khẽ động, hắn nhìn sâu vào mắt Tư Dư.
“Lúc trước tôi đã từng nói với anh là thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy xiềng xích ấy! Trên người nó có!” Cố Tây Châu sợ Tư Dư không hiểu ý hắn, vội vàng giải thích.
Tư Dư gật đầu, giữ chặt Cố Tây Châu, đi đến bên cạnh nói: “Em nói cửa ở trên người nó, vậy thì chúng ta càng không thể cứ thế mà đi vào!”
“Vì sao chứ?” Cố Tây Châu nghi hoặc hỏi, “Tôi không sợ quỷ, chỉ là khó chịu mấy cái quy tắc đó thôi.”
“Em có nhớ thế giới nhà trẻ trước kia không?”
Cố Tây Châu gật đầu.
“Vòng trắng chết chóc, chơi trốn tìm bị quỷ bắt,“ Tư Dư nhàn nhạt nói, “Sức tưởng tượng của trẻ con phong phú hơn người lớn nhiều, hơn nữa suy nghĩ của chúng luôn có chút kỳ quái không thể nắm bắt được... Ví dụ như ngựa gỗ ăn thịt người, xe đụng đi nhầm đường sẽ đụng chết người. Nhà ma chính là nơi hội tụ đủ yếu tố kỳ ảo để chúng thỏa sức phát huy trí tưởng tượng.”
Lời nói của Tư Dư nháy mắt làm mọi người mất đi dũng khí bước vào, có điều dù thế nào bọn họ đều không thể không đi vào nhà ma, bởi vì trên vé vào cửa đã xuất hiện 'Nhà ma (0/23)'.
Những người đồng đội khác rất nhanh đã nhận ra dòng chữ mới xuất hiện trên vé vào cửa, hoang mang chạy tới, xác nhận đầy đủ quân số xong, Tư Dư nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử giữa không trung, 5h32p, còn hơn hai giờ nữa là đến 8h.
Cố Tây Châu lại giở mánh cũ, cầm vé VIP đi vào phòng tìm quỷ nhân viên, đánh quỷ một trận tơi bời xong ----
Con quỷ phụ trách nhà ma nhìn Cố Tây Châu, cả linh hồn đều đổ lệ...
Cố Tây Châu nhìn thẳng vào đôi mắt ủy khuất của nó, chớp chớp, “Mi đồng ý sớm đi thì ta đánh mi làm gì, hơn nửa chỉ cần chúng ta thông quan là mi cũng có thể chết sớm đầu thai sớm, mi nói xem có đúng không?”
Con quỷ kia hai tay ôm đầu, nhìn Cố Tây Châu, có vẻ là tán thành những gì Cố Tây Châu nói, nó nhận mệnh đi theo Cố Tây Châu ra ngoài, sắc mặt đau thương, quần áo lao động lộn xộn như thể cô nương vừa bị người ta vấy bẩn.
“Nhà ma của công viên giải trí tử vong là nhà ma tình nhân, phía sau nó là một câu truyện tình yêu ngụ ý có tình yêu liền có thể cùng nhau chiến thắng nghịch cảnh, nhà ma này 10 người được vào một lần, có năm đường hầm khác nhau, mỗi đường hầm chỉ có thể vào được hai người.
“Bên trong nhà ma cực kì khủng bố, kiến nghị các ngươi vào đó mặc kệ gặp phải cái gì cũng đừng có tách nhau ra.”
Nó đột nhiên toét miệng cười, máu tươi theo đó chảy đầy gương mặt, thập phần kinh dị, ngay cả một người đàn ông như Mã Kỳ còn không nhịn được nuốt nước miếng, càng không nói đến mấy cô gái, bọn họ bị nó dọa sợ, chỉ có thể lùi về phía sau theo bản năng, hét cũng không dám hét, run run rẩy rẩy nhìn về phía mấy người đàn ông trong đội cầu cứu.
“Cười cái gì mà cười? Dọa người ta à!” Cố Tây Châu đột nhiên cất lời.
“Ồ....” Con quỷ chặt đầu rất không tôn nghiêm mà lén liếc nhìn Cố Tây Châu, ngậm miệng, dù sao nó vừa mới bị đánh một trận.... Còn đau lắm!
“Mỗi lần 10 người, hai người một nhóm, nhưng chúng ta có 23 người,“ Cố Tây Châu xoa xoa ấn đường, quay đầu nhìn về phía quỷ chặt đầu, hỏi, “Có được đi vào một mình không?”
Quỷ chặt đầu chỉ cười không nói, có điều nụ cười kia có chút âm hiểm.
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, hỏi theo một hướng khác: “Người đã vào nhà ma một lần rồi, có thể vào lần thứ hai không?”
“Có thể.”
Con quỷ vừa trả lời Cố Tây Châu, mọi người lập tức quay qua nhìn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm người thứ 23 có lợi mà cũng có hại, có lợi ở chỗ là có mọi người thăm dò trước tình hình bên trong, hại ở chỗ chính là làm gì có ai sau khi vào nhà ma xong lại đồng ý đi cùng với người lẻ loi kia một lần nữa chứ? Như vậy khác nào chập nhận hiểm nguy tăng gấp bội!
Cô gái tóc xoăn không có đồng đội ôm chặt lấy chính mình, cắn chặt môi dưới đến nỗi trắng bệch.
“Tôi... Tôi tình nguyện đi vào đầu tiên, tôi không muốn đi một mình...”
Cô gái này hiển nhiên là sợ mình lạc lõng một mình, bày tỏ bản thân tình nguyện là một trong những người đầu tiên đi vào thử quy tắc.
Con quỷ yên lặng đứng một bên nhìn mọi người không nói gì, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ điện tử, nói: “Ta đã nói quy tắc rồi, còn một phút nữa, các ngươi đã thương lượng xong mười người đầu tiên vào là những ai rồi chứ?”
“Quy tắc đã rõ ràng lắm rồi, hai người một nhóm, sau khi đi vào thì đừng có tách nhau ra.” Tư Dư nhàn nhạt nói với mọi người, nói rồi đột nhiên nắm lấy tay Cố Tây Châu, kéo hắn đi về phía nhà mà, “Chúng ta đi vào trước.”
“Hả?” Cố Tây Châu ngây người một chú.
Cái qué gì cơ?
Tư Dư đã nắm được hết quy tắc rồi á?
Cố Tây Châu còn chưa kịp nghĩ xong đã bị Tư Dư túm vào đường hầm, mấy người bên ngoài ví dụ như Diệp Xu lại đang tự hỏi Tư Dư nói câu cuối cùng kia có hàm ý gì.
Sau khi vào đường hầm xong Tư Dư vẫn không hề buông tay, cổ tay bị người ta nắm lấy, nóng hầm hập, dưới ánh sáng tối tăm mờ mịt, Cố Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư, hỏi, “Chúng ta còn phải nắm tay như này bao lâu?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt thâm thúy của Tư Dư lười biếng liếc Cố Tây Châu, “Nếu không có gì phát sinh, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi hết cái nhà ma này.”
Cố Tây Châu ngẩn ra, nhưng vẫn cố hỏi thêm câu nữa: “Đây là quy tắc à?”
Tư Dư nói: “Vừa rồi tôi nói lúc ở ngoài, em cho là gió thổi bên tai hết đấy à?”
Cố Tây Châu: “.....”
Thấy vẻ mặt Cố Tây Châu mông lung, Tư Dư nhắc lại: “Quỷ vận hành nhà ma đã nói quy tắc cho chúng ta biết hết cả rồi, bao gồm cả cách phá giải.”
“......” Cố Tây Châu vỗ vỗ mặt mình, hắn cảm thấy từ lúc đi cùng với Tư Dư, chỉ số thông minh của mình cứ luôn như một trò hề, phải nghe Tư Dư nhắc nhở hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
'Nhà ma của công viên giải trí tử vong là nhà ma tình nhân, phía sau nó là một câu truyện tình yêu ngụ ý có tình yêu liền có thể cùng nhau chiến thắng nghịch cảnh' - Những lời này dịch ra chính là - 'Có tình yêu là có thể chiến thắng hết thảy'.
'Bên trong nhà ma cực kì khủng bố, kiến nghị các ngươi vào đó mặc kệ gặp phải cái gì cũng đừng có tách nhau ra' - Những lời này phiên dịch ra chính là - 'Đừng cmn tách nhau ra đéy! Tách ra là chết queo!'
Cố Tây Châu đau trứng hùng hùng hổ hổ nói: “Nó không thể trực tiếp một chút được sao?”
Lúc hắn nói những lời này chẳng hề để ý tới ánh mắt hữu ý vô tình của Tư Dư dừng lại trên người mình, nghe hắn oán giận, anh có chút buồn cười.
Đang lúc hai người nói chuyện, đột nhiên một bàn tay đáp lên vai Cố Tây Châu, bàn tay tái nhợt không một tia huyết sắc, Cố Tây Châu nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt một người phụ nữ dán sát vào mặt hắn, máu đỏ sẫm trào ra khỏi hốc mắc, vết máu đỏ dính một vệt dài trên cổ áo Cố Tây Châu.
Thấy Cố Tây Châu đối diện với nữ quỷ, Tư Dư trấn an một chút, “Em đứng sợ, chúng ta nắm tay nhau, nó không thể động đến em được đâu.”
“Tôi biết mà,“ Cố Tây Châu cười sung sướng, hai mắt cong cong ngậm cười, “Vừa đúng lúc! Tôi có thể động đến nó.” Kể cả không có quy tắc này tôi cũng có thể động đến nó! Tất cả chúng nó!
Tư Dư: “?” Cái quỷ gì?
Chỉ kịp thấy Cố Tây Châu nhấc chân đá thẳng vào người nữ quỷ kia, đồng thời vung tay trái một phát đấm bay nữ quỷ, nữ quỷ kia còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Cố Tây Châu đạp lăn lông lốc trên mặt đất, cả quỷ đần ra.
Người này đánh nó!
Bị nắm đấm cứng như thép nện lên người chẳng dễ chịu gì cho cam, nữ quỷ nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau của Cố Tây Châu và Tư Dư, nhưng mà xét đến quy tắc, nó lại không được phép thương tổn người trước mặt.
Nó hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà có hận thế hận nữa cũng không thay đổi được quy tắc, không được giết là không được giết, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn cụp đuôi chạy trốn.
Nhưng mà Cố Tây Châu đâu có để nó yên thân, một hai phải túm Tư Dư đi truy đuổi nữ quỷ.
.....
Trong bóng đêm, nữ quỷ trốn trong tủ quần áo, cắn khăn tay nhỏ, rớt nước mắt.
Hai người kia không khoa học! Ỷ vào quy tắc bắt nạt nó!
“Nó bị em dọa đến mức không thấy bóng dáng nữa rồi.”
“Tôi vừa thấy cô ta chạy đến đó nha!”
“Tìm được rồi!” Cố Tây Châu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, hắn chỉ vào một mảnh vải trắng lộ ra ở góc tủ quần áo, cười với Tư Dư.
Thấy cửa tủ bị kéo mở, mặt nữ quỷ dại ra: Sao mình gặp phải cái tên tâm thần này aaaaaa!
Tư Dư nhìn Cố Tây Châu đập quỷ, đập đến vui vẻ tưng bừng: “......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro