Tất thảy đều vì...
Nhất Chỉ Vô Kê
2024-08-21 22:27:21
Hoàn cảnh xung quanh ồn áo làm Cố Tây Châu như chợt tỉnh cơn mê, hắn đây là bị người ta cưỡng ép tổ đội.
“Shhhh--------”
Nghe thấy Mã Kỳ hít hà một hơi, lúc này Cố Tây Châu mới nhìn theo tầm mắt Mã Kỳ, đập vào mắt hắn không phải là người, mà là một đám quỷ, mấy con quỷ đó tinh thần hoảng hốt, tốp năm tốp ba chạy đến cổng lớn của công viên trò chơi.
Lòng bàn tay Mã Kỳ đều là mồ hôi lạnh, hầu kết như bị ai bóp nghẹt.
“Đệt, thế giới nhiệm vụ kiểu này là sao chứ?” Mã Kỳ một tay túm lấy cổ áo người phụ nữ kéo họ cùng tiến vào.
Hắn là một cảnh sát phòng chống ma túy, đã quen nhìn cảnh bắn nhau, chết chóc cùng thủ đoạn giết người tàn nhẫn của đám xã hội đen, vậy mà thời khắc này đáy lòng hắn xuất hiện một loại cảm xúc đã lâu không thấy - sợ hãi.
Đúng vậy, hắn sợ hãi.
Bọn họ lúc này đang vùi thân trong biển quỷ.
Người phụ nữ lấy tay mình đè lại bàn tay vì căng thẳng mà run rẩy của Mã Kỳ, có vẻ có ý trấn an hắn, “Anh bình tĩnh một chút, chỉ là mấy con quỷ mà thôi, huống hồ chúng nó cũng không chủ động công kích, anh sợ cái gì?”
Mã Kỳ: “.....”
Cố Tây Châu cũng vỗ vỗ vai Mã Kỳ, không nói gì. Bây giờ có trở mặt với người phụ nữ này cũng không được ích lợi gì, chi bằng tìm hiểu xem thế giới này rốt cuộc là như thế nào rồi nói tiếp cũng không muộn.
Bị người này cưỡng ép tổ đội, Cố Tây Châu cũng ôm một bụng tức, thế nhưng so với hắn, người thảm nhất chính là Mã Kỳ, nếu như Mã Kỳ không lao tới giúp mình cũng sẽ không xui xẻo bị kéo vào theo.
“Ờm...” Mã Kỳ cũng không phải người xốc nổi, sau khi ổn định lại cảm xúc liền buông lỏng bàn tay đang nắm vạt áo người phụ nữ, xoa xoa chân mày, sắc mặt không vui, vừa định mở miệng thì người phụ nữ trước mặt nói.
“Tôi là Diệp Xu.”
Ba người bọn họ đứng giữa đám quỷ, Diệp Xu làm như không nhìn thấy những thứ xung quanh, ngữ khí bình tĩnh nói với Cố Tây Châu: “Vô cùng xin lỗi vì đã dùng cách này để tổ đội tiến vào thế giới với anh, nhưng tôi không còn cách nào khác.”
Cố Tây Châu lạnh mặt, hỏi: “Tôi nhận không nổi lời xin lỗi này của cô, sao cô lại biết tôi là người tham gia thế giới nhiệm vụ?”
“Kỳ thật trước khi biết tên anh, tôi cũng không biết chúng ta giống nhau.” Diệp Xu nói, “Lần đầu tiên gặp anh tôi chỉ nghĩ anh là một cảnh sát bình thường.”
Cố Tây Châu hơi nhướng mày, Diệp Xu không giải thích dài dòng, lấy từ trong túi áo mình ra một tờ giấy đưa cho Cố Tây Châu, “Mở ra xem đi.”
Cố Tây Châu mở tờ giấy nhăn nhúm ra, trên đó có mấy ký tự rất kỳ quái, không giống như chữ người bình thướng viết, chữ rất lớn, mỗi một nét bút đều có nét lượn sóng kì quái, trên tờ giấy chỉ có ba chữ - Cố Tây Châu.
“Tờ giấy này có ý nghĩa gì?” Sắc mặt Cố Tây Châu trầm mặc như nước.
Diệp Xu cắn môi dưới, chỉ nghe cô nhẹ giọng nói: “Đây là cái tôi nhặt được ở thế giới trước kia.”
“Tôi chưa từng nghe nói thế giới nhiệm vụ còn có loại gợi ý này.”
“Quả thực không có, tờ giấy này không phải thế giới nhiệm vụ cho tôi.” Diệp Xu hiểu rõ không thể lừa gạt Cố Tây Châu, hào phóng gật đầu thừa nhận, “Không biết anh có từng nghe nói đến thế giới nhiệm vụ có thể sẽ xuất hiện một vài đạo cụ đặc thù chưa?”
“Nghe đến rồi, cô nói tiếp đi.” Cố Tây Châu nhàn nhạt nói.
“Tôi có một đạo cụ...” Nói tới đây Diệp Xu đề phòng liếc nhìn hai người, không nói rõ là đạo cụ gì, thấy hai người đều không lộ ra vẻ tham lam, cô thở phào một hơi, nói tiếp.
“Tôi nhận được một đạo cụ rất đặc biệt, nó có thể đưa ra những dự đoán và gợi ý mơ hồ.
“Đạo cụ này chỉ có thể sử dụng ở thế giới nhiệm vụ, cho nên tôi có thói quen mỗi lần rời khỏi thế giới nhiệm vụ đều dùng nó để dự đoán đường sống ở thế giới nhiệm vụ tiếp theo.
“Trước kia nó đều cho tôi biết một chút về quy tắc, tuy rằng mơ hồ nhưng có gợi ý này, lại hợp tác với mọi người trong đội, như anh thấy đấy, tôi đều có thể hữu kinh vô hiểm mà sống sót rời khỏi thế giới nhiệm vụ.”
Sắc mặt Diệp Xu không tốt, nói, “Thế nhưng lần này không giống vậy, nó không gợi ý quy tắc cho tôi, mà là viết tên của anh.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy.”
Cố Tây Châu liếc nhìn cô một cái, nói: “Bút tiên, đúng không?”
“Hở?” Mã Kỳ nhìn Cố Tây Châu, không biết Cố Tây Châu đang nói cái gì, nhưng mà sắc mặt Diệp Xu hơi tái đi, dưới ánh nhìn soi xét của Cố Tây Châu, gật đầu.
“Bút tiên gì cơ?” Mã Kỳ hỏi.
Cố Tây Châu không trả lời, hắn đoán đạo cụ Diệp Xu nhận được trong thế giới nhiệm vụ là bút tiên.
Tiên đoán mơ hồ, lại còn ghi tên hắn lên giấy, kỳ thật cũng không khó đoán, đạo cụ trong tay Diệp Xu hẳn là một cây bút chì.
Có điều hắn đoán cây bút chì mà Diệp Xu nắm giữ này không thể sử dụng mãi được, mõi lần sử dụng đều sẽ gây ra tiêu hao cho chính bản thân đạo cụ, kể cả có như vậy, đạo cụ này cũng thật nghịch thiên.
Một lát sau, Cố Tây Châu mở miệng: “Tổ đội với cô, có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
Diệp Xu: “Anh nói đi.”
“Trước khi rời khỏi thế giới này, nếu như không có gì cần dùng đến đạo cụ của cô, tôi muốn dùng đạo cụ đó một lần.” Cố Tây Châu đưa ra điều kiện, nếu như cây bút chì kia đúng như lời Diệp Xu nói, như vậy nó có thể giúp hắn giải đáp một phần nghi hoặc.
Về việc hắn sống lại!
Diệp Xu nghe Cố Tây Châu nói xong, cắn răng gật đầu: “Được, một lời đã định!”
Hai người đạt thành giao dịch, xui xẻo nhất vẫn chỉ có Mã Kỳ, tốt xấu gì Cố Tây Châu còn đạt thành hiệp nghị với Diệp Xu, có thể sử dụng cây bút dự đoán tương lại, mà Mã Kỳ thì cái gì cũng không có.
“Tôi cũng muốn dùng!”
Diệp Xu trừng hắn một cái, nói: “Là tự anh xông vào chứ, lại nói, ban nãy tôi đã bảo đạo cụ này mỗi thế giới chỉ dùng được một lần, anh còn muốn tổ đội với tôi đến thế giới tiếp theo chắc?”
Mã Kỳ trừng mắt phẫn nộ nhìn Diệp Xu, có điều liếc mắt nhìn đám quỷ xung quanh một vòng, tức khắc trừng không nổi nữa, hắn thật sự đúng là không muốn tổ đội với Diệp Xu.
Ba người cùng nhau đi đến cổng lớn của công viên giải trí, lúc này ở cửa đã tụ tập tốp năm tốp ba, có phải người của bọn họ hay không thực dễ dàng phân biệt được, cứ là người sống thì chính là đồng đội.
Ba người Cố Tây Châu đi đến, mấy người ở cửa khẽ gật đầu với họ.
Trước tiên Mã Kỳ đảo mắt quan sát xung quanh, ở nơi này hiện có khoảng 30 người, sau khi thấy quân số như vậy, hắn hít vào một hơi, vậy độ khó là cấp ác mộng sao?
Sau khi tự giới thiệu qua về bản thân, một cô gái tên A Kha, giải thích sơ qua tình hình lúc này cho bọn họ.
“Mọi người lục trong túi quần áo xem.”
Ba người Cố Tây Châu nghe vậy theo phản xạ đều sở sờ túi trên người, Cố Tây Châu phát hiện trong ví tiền mình chỉ có một tờ 100 tệ, tất cả số tiền còn lại đều không thấy... Hai người còn lại cũng tương tự, trong ví chỉ có 100 tệ.
A Kha nói: “Bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể chắc chắn là nhất thiết phải vào được công viên giải trí, trong ví mỗi người chúng ta chỉ có 100 tệ, nhưng vé vào công viên trò chơi là 120.”
Cố Tây Châu nghe vậy, nhướng mày nói: “Không đủ tiền mua vé?”
“Đúng vậy,“ A Kha gật đầu, “Mấy người Lỗ ca đang xếp hàng hỏi vé ở quầy, chỉ có cách chờ bọn họ trở về mới biết được tình hình.”
Cố Tây Châu nhìn về phía xa xa, gật đầu, A Kha cũng chỉ đến sớm hơn Cố Tây Châu bọn họ một chút, chẳng có nhiều thông tin hơn là bao.
Mọi người nhỏ giọng bàn luận, Cố Tây Châu để ý thấy cảm xúc của những người này đều thực bình tĩnh, rõ ràng là trạng thái đều rất tốt, đối xử với ba người Cố Tây Châu cùng rất thân thiện, thân thiện như vậy làm cho Cố Tây Châu cảm thấy thật bất ngờ.
Một lát sau, mọi người quyết định đi đến chỗ bán vé tìm mấy người kia.
Tìm người giữa một đám quỷ hẳn nhiên thực dễ dàng, Lỗ An là người đi ra đầu tiên, cùng lúc đó Cố Tây Châu cũng để ý thấy một tấm vé vào cửa anh ta đang cầm trong tay.
A Kha ngẩn ra một chút, hỏi: “Lỗ ca, các anh mua được vé rồi à?”
Lỗ An gật đầu nói: “Vé một người là 120, hai người combo vé 200, thế giới nhiệm vụ này cần tổ đội hai người.”
Anh ta vừa dứt lời, mấy người cùng đi đến với nhau bắt đầu tìm người thuận mắt để tổ đội, đúng lúc này, tiếng phát thanh trong công viên giải trí vang lên:
“Hoan nghênh mọi người đến với công viên giải trí tử vongòn. Vg quay ngựa gỗ, trốn thoát khỏi nhà ma, vv... toàn bộ các phương tiện giải trí đều mở cửa, hy vọng mọi người vui chơi thỏa thích.”
“Đồng thời nhắc nhở các vị du khách kịp thời mua vé vào công viên, quầy bán vé vào cửa còn thừa 12 vé, 4h không vào công viên, chết.”
Phát, phát thanh này...
Móa, này rốt cuộc là muốn quậy kiểu gì nha? Những người mới nãy hãy còn kén chọn người tổ đội tất cả đều quay người xông đến cổng bán vé.
Trong đó có hai người định chen hàng, ý đồ đoạt vé, nhưng mà mấy con quỷ xếp hàng phía trước yên lặng quay đầu nhìn về phía bọn họ.
“Mày muốn chen hàng?”
“Không phải, tôi không, tôi không hề...”
Con quỷ kia lạnh nhạt chầm chậm nói: “Mày có.”
“Mày biết bọn tao xếp hàng bao lâu rồi không? Tao xếp hàng lâu lắm rồi, sao mày lại chen hàng! Aaaaa! Sao mày dám chen hàng!”
Cố Tây Châu chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, một lát sau, không còn nghe thấy tiếng hai người kia nữa, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, người lại chẳng thấy đâu.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sắc mặt A Kha trắng bệch túm lấy tay Lỗ An, gấp giọng hỏi.
Lỗ An làm bộ như không nghe thấy, quay đầu nói chuyện với ba người đã mua được phiếu đứng sau anh ta, hai người trong số đó bị bong bóng che mất mặt, không nhìn được, Cố Tây Châu đứng ở xa cũng không để ý.
Diệp Xu vỗ vai A Kha, trấn an: “Cô bé à, tự cứu mình đi, cầu người không bằng cầu mình, ngoại trừ chỗ bán vé hẳn là còn chỗ khác có phiếu.”
Cố Tây Châu khẽ gật đầu, “Đúng vậy, thế giới nhiệm vụ không thể nào để chúng ta chết ngay ở cửa, chắc chắn còn có cách khác có thể lấy được vé.”
Hắn vừa dứt lời, đang chuẩn bị cùng hai người Mã Kỳ, Diệp Xu bắt đầu tìm phương án khác, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, ngữ khí người nọ có chút không chắc chắn, hô lên một cái tên.
“Cố Nhiễm?”
Cố Tây Châu quay đầu lại thấy trong đám người vừa mới xuất hiện có một gương mặt quen thuộc.
“Tư Diêu Tinh?!” Mã Kỳ sửng sốt một chút, không màng đến Cố Tây Châu, gọi tên đối phương.
Cố Tây Châu ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại gặp được Tư Dư ở thế giới này, hắn ngây ra, người đối diện cũng ngây ra, chuyện xấu hổ nhất đời người chính là các ngươi đã hẹn nhau cùng tổ đổi tiến vào thế giới, kết quả chưa đến hẹn, hai người lại gặp nhau trong thế giới nhiệm vụ...
Đây là tình huống quái quỷ gì chứ? Cố Tây Châu nhíu mày nhìn về phía Tư Dư, giọng cứng ngắc: “Sao anh lại ở đây? Anh tổ đội với ai?”
Là một trong bốn người có vé, Tư Dư nhíu mày, “Chút nữa tôi giải thích cho cậu, cậu từ từ.”
Tư Dư nói với những người không có vé, “Ai có thể đưa tiền cho tôi, tôi đưa vé cho người ấy.”
“Tôi tôi tôi!”
Trong cuộc tranh đoạt kịch liệt này, một người đàn ông cao lớn cường tráng thành công cướp được vé vào cửa trong tay Tư Dư, Tư Dư cầm tiền, đưa tay túm lấy cổ tay Cố Tây Châu, kéo hắn đi đến một góc, chân mày Tư Dư hơi giãn ra, hỏi: “Sao cậu lại ở nơi này?”
Cố Tây Châu không trả lời câu hỏi của Tư Dư mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Sao anh lại ở đây? Thời gian còn chưa tới, anh tổ đội với ai?”
Cố Tây Châu cảm thấy rất chi là tức giận nha, đã nói là tổ đội với nhau cơ mà, rốt cuộc là thông đồng với kẻ nào rồi! Hắn muốn đánh người!
Tư Dư chỉ vào chính mình, trầm giọng nói, “Tôi vào một mình, tôi đến giờ rồi.”
“Ý anh là sao?” Cố Tây Châu nhướng mày, “Anh đến giờ rồi á?”
“Tôi không biết vì sao, thời gian khen thưởng cứ mỗi lần một ngắn, nên thỉnh thoảng tôi sẽ tự vào thế giới nhiệm vụ một mình.” Tư Dư giải thích.
Cố Tây Châu ngẩn ra một chút, trong lòng tính toán chẳng lẽ là bởi vì hắn? Nhưng mà không phải thời gian khen thưởng mấy lần trước vẫn bình thường ư?
“Sao không gọi tôi đi cùng?”
Tư Dư nhìn hắn, nói: “Không phải mấy hôm trước cậu vẫn luôn phải truy tìm kẻ cưỡng gian nạn nhân thứ ba trong án cắt ngực đấy sao? Tôi biết dạo này cậu rất mệt, hơn nữa... có cậu với Phương Chấp hay không, đều như nhau.”
Cố Tây Châu thấy Tư Dư làm ra cái vẻ 'tôi chả cần hai tên phàm nhân các cậu' đến là thiếu đòn, nhịn không được đen mặt.
Á ừ, người ta thông minh mà!
“Cậu thì sao? Sao cậu cũng vào được?” Tư Dư hỏi.
Nghe Tư Dư hỏi, Cố Tây Châu bĩu môi, chỉ vào Diệp Xu mặc váy đỏ, nói: “Cô ta cưỡng ép tổ đội kéo tôi vào.”
“Cưỡng ép tổ đội?” Tư Dư khẽ nhướng mày.
Cố Tây Châu gật đầu kể lại tất tật từ đầu đến cuối những gì Diệp Xu nói cho hắn cho Tư Dư nghe, Tư Dư nghe Cố Tây Châu nói xong, nhìn xoáy vào Diệp Xu, vuốt cằm nói.
“Đạo cụ này cũng có chút hữu dụng.”
Cố Tây Châu nhìn anh, hạ giọng, “Kỳ thật tôi hoài nghi những gì cô ta nói rốt cuộc là thật hay giả, thật sự có loại đạo cụ này ư?”
Tư Dư cúi đầu nhìn Cố Tây Châu, đôi mắt đen như mực, “Là thật.”
“Sao anh biết?”
“Cảm giác.”
Cố Tây Châu hoài nghi nhìn Tư Dư, hắn nhìn về phía bốn người đã đi qua cổng soát vé tiến vào công viên giải trí, nhíu mày: “Phiếu của anh cứ như vậy mà cho anh ta?”
“Còn không phải vì cậu,“ Tư Dư liếc nhìn hắn một cái, sau đó chỉ con số thời gian phía xa, không hài lòng nói: “Còn có 28 phút nữa là tới 4h, chúng ta phải nhanh chóng tìm vé vào cửa khác.”
Ngoại trừ bốn người đã rời đi, hai người chen hàng bị quỷ đập chết, còn lại 30 người không có vé vào cửa, trên người mỗi người chỉ có 100 tệ, bọn họ chỉ có thể hai người cùng nhau mua combo với vào được.
Nhưng mà hiện tại chỗ bán vé không còn combo, chỉ còn vé đơn.
Cố Tây Châu phát hiện những người còn lại đều rất bình tĩnh, hơn nữa mỗi người đều đang suy nghĩ biện phát, dựa vào tình hình xung quanh để đưa ra phán đoán.
Cố Tây Châu theo bản năng cảm giác được những người này hoàn toàn khác biệt với những newbie mà hắn gặp được ở những thế giới trước, là lão làng chân chính, đều tương đối bình tĩnh, mặc dù thời gian còn không đến 23 phút, những người này không hề loạn cào cào cả lên mà chia nhau ra tìm nguồn vé.
Giờ phút này, hắn tự nhiên đứng cạnh Tư Dư, bình thản mở miệng hỏi: “Phát hiện được gì chưa?”
Tư Dư chỉ vào đồng hồ điện tử trên cửa lớn công viên giải trí, “Nhìn kia xem.”
“Đồng hồ điện tử...” Cố Tây Châu trả lời, có điều biểu cảm bất đắc dĩ trên mặt Tư Dư làm hắn cực kì để bụng, lại cẩn thận nhìn lại.
“Hôm nay là 14.2, lễ tình nhân.” Cố Tây Châu nói.
Tư Dư gật đầu, sau đó nói với Cố Tây Châu: “Cậu lại nhìn lại mấy con quỷ có đôi có cặp đó xem, trong tay chúng nó là cái gì.”
Nghe Tư Dư nói xong, Cố Tây Châu đánh giá đám quỷ xung quanh, hắn chú ý thấy mấy con quỷ có đôi có cặp đó đều đi ra từ một căn nhà màu đỏ, trong tay chúng đều cầm một cặp vé.
“Nhà màu đỏ?”
Tư Dư gật đầu khẳng định.
Cố Tây Châu vừa định gọi những người khác đã thấy Diệp Xu ba bước làm hai từ phía căn nhà đỏ chạy đến chỗ bọn họ, chỉ vào trong nhà đỏ, nói với hai người Cố Tây Châu và Tư Dư: “Đi cùng tôi, trong đó có vé!”
Mã Kỳ vừa tổ đội với Diệp Xu, cũng nói: “Đi! Nhanh lên, không còn nhiều cặp vé đâu!”
Cố Tây Châu nhíu mày, nhìn về phía Mã Kỳ, chỉ chỉ miệng hắn, “Sao trên miệng anh lại có dấu son môi?”
“Cậu... Đi qua đó sẽ biết.” Mã Kỳ quẹt quẹt miệng mình, muốn nói lại thôi... Ban nãy hắn cũng đã ở trong lòng sám hối với vợ!
Cố Tây Châu đứng trước căn nhà đỏ, nghiêng mắt nhìn qua Tư Dư.
Trong căn nhà đỏ đang tổ chức hoạt động Lễ tình nhân, bên trong có một đôi quỷ tình nhân đang hôn môi, sau khi được người ngồi ở ghế giám khảo đánh giá xong, Cố Tây Châu thấy vị giám khảo đội mũ quỷ phát cho họ một cặp vé miễn phí.
Sau khi hắn tiến vào, một con quỷ còn tiện tay cho hắn và Tư Dư một tờ rơi ---
Hoạt động Lễ tình nhân ---
[Bạn có còn nhớ tình yêu cuồng nhiệt với anh ấy/cô ấy? 14.2 sẽ giúp chúng ta tìm về cảm giác yêu đương đã từng.
Hoạt động đặc biệt dịp Lễ tình nhân, trao nhau nụ hôn nồng cháy ba phút tặng ngay vé tình nhân vào công viên giải trí tử vong, chúc các bạn chết sớm đầu thai sớm.]
Cố Tây Châu nhìn tờ rơi, 'chết sớm đầu thai sớm' là cái khỉ giề.
Hắn nhìn Mã Kỳ đầy hoài nghi, dùng tay làm động tác hôn môi: “Mã ca, anh vừa mới cùng Diệp Xu...”
Mã Kỳ rất muốn phủ nhận, nhưng mà tấm vé trong tay làm hắn không tài nào cãi nổi, hắn ngắt lời Cố Tây Châu, nói: “Tình thế cả thôi, so với không có vé vào cửa, chết ở ngoài công viên giải trí thì hôn môi chả là cái gì.”
Còn có mấy người khác cũng phát hiện ra nơi này, trong đó có người đã xếp hàng phía trước Cố Tây Châu bọn họ, chuẩn bị hôn môi nồng thắm trước mặt chúng quỷ để lấy được cặp vé chết sớm đầu thai sớm.
Cố Tây Châu đứng ở sau lưng Tư Dư, lúc đến bọn họ, con quỷ đội mũ lộ ra ánh mắt soi mói.
Cố Tây Châu thấy nó lấy hai mắt mình xuống, lấy nước rửa rửa, sau đó lại nhét vào hốc mắt, híp lại, “Hai tên đàn ông các người cũng muốn lấy vé chết sớm đầu thai sớm?”
Nhất thời toàn bộ căn phòng không có một chút âm thanh nào, cửa sổ tứ phía treo rèm kín mít che hết ánh sáng, cho nên lúc nó hỏi câu này, xung quanh có chút âm u.
“Mi kì thị đồng tính luyến ái?” Cố Tây Châu nhướng mày trừng mắt lườm nó.
Nó lắc đầu phủ nhận: “Không hề.”
Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, không làm ra động tác gì, chỉ là đứng yên tại chỗ, có vẻ có chút khó xử.
Cố Tây Châu nhướng mày sáp lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Tư Dư, “Tư tổng, hết thảy vì vé vào cửa!”
Hai người môi kề sát môi, Cố Tây Châu cảm giác được thân thể Tư Dư cứng đờ, hắn chớp mắt với Tư Dư, ý là: Tôi cũng không còn cách nào, vì vé, Tư tổng anh chịu ủy khuất chút đi nha.
Tư Dư bị hôn thì ngẩn ra một chút, ngậm miệng nhìn đi chỗ khác.
Cố Tây Châu thấy có lẽ Tư Dư là đang ngượng ngùng, chỉ là thơm thơm một chút mà thôi, không có vấn đề gì lớn!
Cố Tây Châu nhẩm tính thời gian, đếm đến giây thứ 180 xong, buông Tư Dư, duổi tay về phía con quỷ đòi vé.
Nó liếc mắt nhìn hắn, không cho vé, mà lại móc tờ rơi trong ngăn kéo ra, chỉ vào ba chữ hôn nồng cháy, khẽ nâng cằm, “Biết chữ không? Hôn nồng cháy é, hôn sâu é, hiểu không?”
Cố Tây Châu: “.....” Ta không hiểu lắm thật.
Cố Tây Châu nhận lại ánh mắt khinh bỉ từ con quỷ.
Tư Dư nhướng mày, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tây Châu, đưa tay đè đầu hắn lại.
Trong nháy mắt, hơi thở nóng rực ập đến trước mặt, đôi môi nóng bỏng kề sát môi Cố Tây Châu.
Đôi mắt Tư Dư hướng xuống, dán mắt vào hắn, tay đặt trên eo hắn, lòng bàn tay nóng đến kinh người, ngậm lấy môi Cố Tây Châu.
Bị người ta cướp lấy hô hấp, đôi mắt Cố Tây Châu mông lung, sống chết ngậm miệng lại.
“Há miệng.” Đôi mắt đen thâm thúy như muốn hút hồn ấy liếc hắn một cái, giọng nói trầm thấp đánh vào suy nghĩ của Cố Tây Châu, “Em còn muốn vé vào cửa nữa hay không?”
Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói xong, thẹn thùng thả lỏng khớp hàm.
Lời của Vịt: Hôn rùi hôn rùi ~~~~~~~~~ Thế nên là xin phép đổi xưng hô của Tư tổng với Cố ma tu từ 'tôi - cậu' thành 'tôi - em' nhó ~ cho nó tình ~
“Shhhh--------”
Nghe thấy Mã Kỳ hít hà một hơi, lúc này Cố Tây Châu mới nhìn theo tầm mắt Mã Kỳ, đập vào mắt hắn không phải là người, mà là một đám quỷ, mấy con quỷ đó tinh thần hoảng hốt, tốp năm tốp ba chạy đến cổng lớn của công viên trò chơi.
Lòng bàn tay Mã Kỳ đều là mồ hôi lạnh, hầu kết như bị ai bóp nghẹt.
“Đệt, thế giới nhiệm vụ kiểu này là sao chứ?” Mã Kỳ một tay túm lấy cổ áo người phụ nữ kéo họ cùng tiến vào.
Hắn là một cảnh sát phòng chống ma túy, đã quen nhìn cảnh bắn nhau, chết chóc cùng thủ đoạn giết người tàn nhẫn của đám xã hội đen, vậy mà thời khắc này đáy lòng hắn xuất hiện một loại cảm xúc đã lâu không thấy - sợ hãi.
Đúng vậy, hắn sợ hãi.
Bọn họ lúc này đang vùi thân trong biển quỷ.
Người phụ nữ lấy tay mình đè lại bàn tay vì căng thẳng mà run rẩy của Mã Kỳ, có vẻ có ý trấn an hắn, “Anh bình tĩnh một chút, chỉ là mấy con quỷ mà thôi, huống hồ chúng nó cũng không chủ động công kích, anh sợ cái gì?”
Mã Kỳ: “.....”
Cố Tây Châu cũng vỗ vỗ vai Mã Kỳ, không nói gì. Bây giờ có trở mặt với người phụ nữ này cũng không được ích lợi gì, chi bằng tìm hiểu xem thế giới này rốt cuộc là như thế nào rồi nói tiếp cũng không muộn.
Bị người này cưỡng ép tổ đội, Cố Tây Châu cũng ôm một bụng tức, thế nhưng so với hắn, người thảm nhất chính là Mã Kỳ, nếu như Mã Kỳ không lao tới giúp mình cũng sẽ không xui xẻo bị kéo vào theo.
“Ờm...” Mã Kỳ cũng không phải người xốc nổi, sau khi ổn định lại cảm xúc liền buông lỏng bàn tay đang nắm vạt áo người phụ nữ, xoa xoa chân mày, sắc mặt không vui, vừa định mở miệng thì người phụ nữ trước mặt nói.
“Tôi là Diệp Xu.”
Ba người bọn họ đứng giữa đám quỷ, Diệp Xu làm như không nhìn thấy những thứ xung quanh, ngữ khí bình tĩnh nói với Cố Tây Châu: “Vô cùng xin lỗi vì đã dùng cách này để tổ đội tiến vào thế giới với anh, nhưng tôi không còn cách nào khác.”
Cố Tây Châu lạnh mặt, hỏi: “Tôi nhận không nổi lời xin lỗi này của cô, sao cô lại biết tôi là người tham gia thế giới nhiệm vụ?”
“Kỳ thật trước khi biết tên anh, tôi cũng không biết chúng ta giống nhau.” Diệp Xu nói, “Lần đầu tiên gặp anh tôi chỉ nghĩ anh là một cảnh sát bình thường.”
Cố Tây Châu hơi nhướng mày, Diệp Xu không giải thích dài dòng, lấy từ trong túi áo mình ra một tờ giấy đưa cho Cố Tây Châu, “Mở ra xem đi.”
Cố Tây Châu mở tờ giấy nhăn nhúm ra, trên đó có mấy ký tự rất kỳ quái, không giống như chữ người bình thướng viết, chữ rất lớn, mỗi một nét bút đều có nét lượn sóng kì quái, trên tờ giấy chỉ có ba chữ - Cố Tây Châu.
“Tờ giấy này có ý nghĩa gì?” Sắc mặt Cố Tây Châu trầm mặc như nước.
Diệp Xu cắn môi dưới, chỉ nghe cô nhẹ giọng nói: “Đây là cái tôi nhặt được ở thế giới trước kia.”
“Tôi chưa từng nghe nói thế giới nhiệm vụ còn có loại gợi ý này.”
“Quả thực không có, tờ giấy này không phải thế giới nhiệm vụ cho tôi.” Diệp Xu hiểu rõ không thể lừa gạt Cố Tây Châu, hào phóng gật đầu thừa nhận, “Không biết anh có từng nghe nói đến thế giới nhiệm vụ có thể sẽ xuất hiện một vài đạo cụ đặc thù chưa?”
“Nghe đến rồi, cô nói tiếp đi.” Cố Tây Châu nhàn nhạt nói.
“Tôi có một đạo cụ...” Nói tới đây Diệp Xu đề phòng liếc nhìn hai người, không nói rõ là đạo cụ gì, thấy hai người đều không lộ ra vẻ tham lam, cô thở phào một hơi, nói tiếp.
“Tôi nhận được một đạo cụ rất đặc biệt, nó có thể đưa ra những dự đoán và gợi ý mơ hồ.
“Đạo cụ này chỉ có thể sử dụng ở thế giới nhiệm vụ, cho nên tôi có thói quen mỗi lần rời khỏi thế giới nhiệm vụ đều dùng nó để dự đoán đường sống ở thế giới nhiệm vụ tiếp theo.
“Trước kia nó đều cho tôi biết một chút về quy tắc, tuy rằng mơ hồ nhưng có gợi ý này, lại hợp tác với mọi người trong đội, như anh thấy đấy, tôi đều có thể hữu kinh vô hiểm mà sống sót rời khỏi thế giới nhiệm vụ.”
Sắc mặt Diệp Xu không tốt, nói, “Thế nhưng lần này không giống vậy, nó không gợi ý quy tắc cho tôi, mà là viết tên của anh.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy.”
Cố Tây Châu liếc nhìn cô một cái, nói: “Bút tiên, đúng không?”
“Hở?” Mã Kỳ nhìn Cố Tây Châu, không biết Cố Tây Châu đang nói cái gì, nhưng mà sắc mặt Diệp Xu hơi tái đi, dưới ánh nhìn soi xét của Cố Tây Châu, gật đầu.
“Bút tiên gì cơ?” Mã Kỳ hỏi.
Cố Tây Châu không trả lời, hắn đoán đạo cụ Diệp Xu nhận được trong thế giới nhiệm vụ là bút tiên.
Tiên đoán mơ hồ, lại còn ghi tên hắn lên giấy, kỳ thật cũng không khó đoán, đạo cụ trong tay Diệp Xu hẳn là một cây bút chì.
Có điều hắn đoán cây bút chì mà Diệp Xu nắm giữ này không thể sử dụng mãi được, mõi lần sử dụng đều sẽ gây ra tiêu hao cho chính bản thân đạo cụ, kể cả có như vậy, đạo cụ này cũng thật nghịch thiên.
Một lát sau, Cố Tây Châu mở miệng: “Tổ đội với cô, có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
Diệp Xu: “Anh nói đi.”
“Trước khi rời khỏi thế giới này, nếu như không có gì cần dùng đến đạo cụ của cô, tôi muốn dùng đạo cụ đó một lần.” Cố Tây Châu đưa ra điều kiện, nếu như cây bút chì kia đúng như lời Diệp Xu nói, như vậy nó có thể giúp hắn giải đáp một phần nghi hoặc.
Về việc hắn sống lại!
Diệp Xu nghe Cố Tây Châu nói xong, cắn răng gật đầu: “Được, một lời đã định!”
Hai người đạt thành giao dịch, xui xẻo nhất vẫn chỉ có Mã Kỳ, tốt xấu gì Cố Tây Châu còn đạt thành hiệp nghị với Diệp Xu, có thể sử dụng cây bút dự đoán tương lại, mà Mã Kỳ thì cái gì cũng không có.
“Tôi cũng muốn dùng!”
Diệp Xu trừng hắn một cái, nói: “Là tự anh xông vào chứ, lại nói, ban nãy tôi đã bảo đạo cụ này mỗi thế giới chỉ dùng được một lần, anh còn muốn tổ đội với tôi đến thế giới tiếp theo chắc?”
Mã Kỳ trừng mắt phẫn nộ nhìn Diệp Xu, có điều liếc mắt nhìn đám quỷ xung quanh một vòng, tức khắc trừng không nổi nữa, hắn thật sự đúng là không muốn tổ đội với Diệp Xu.
Ba người cùng nhau đi đến cổng lớn của công viên giải trí, lúc này ở cửa đã tụ tập tốp năm tốp ba, có phải người của bọn họ hay không thực dễ dàng phân biệt được, cứ là người sống thì chính là đồng đội.
Ba người Cố Tây Châu đi đến, mấy người ở cửa khẽ gật đầu với họ.
Trước tiên Mã Kỳ đảo mắt quan sát xung quanh, ở nơi này hiện có khoảng 30 người, sau khi thấy quân số như vậy, hắn hít vào một hơi, vậy độ khó là cấp ác mộng sao?
Sau khi tự giới thiệu qua về bản thân, một cô gái tên A Kha, giải thích sơ qua tình hình lúc này cho bọn họ.
“Mọi người lục trong túi quần áo xem.”
Ba người Cố Tây Châu nghe vậy theo phản xạ đều sở sờ túi trên người, Cố Tây Châu phát hiện trong ví tiền mình chỉ có một tờ 100 tệ, tất cả số tiền còn lại đều không thấy... Hai người còn lại cũng tương tự, trong ví chỉ có 100 tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Kha nói: “Bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể chắc chắn là nhất thiết phải vào được công viên giải trí, trong ví mỗi người chúng ta chỉ có 100 tệ, nhưng vé vào công viên trò chơi là 120.”
Cố Tây Châu nghe vậy, nhướng mày nói: “Không đủ tiền mua vé?”
“Đúng vậy,“ A Kha gật đầu, “Mấy người Lỗ ca đang xếp hàng hỏi vé ở quầy, chỉ có cách chờ bọn họ trở về mới biết được tình hình.”
Cố Tây Châu nhìn về phía xa xa, gật đầu, A Kha cũng chỉ đến sớm hơn Cố Tây Châu bọn họ một chút, chẳng có nhiều thông tin hơn là bao.
Mọi người nhỏ giọng bàn luận, Cố Tây Châu để ý thấy cảm xúc của những người này đều thực bình tĩnh, rõ ràng là trạng thái đều rất tốt, đối xử với ba người Cố Tây Châu cùng rất thân thiện, thân thiện như vậy làm cho Cố Tây Châu cảm thấy thật bất ngờ.
Một lát sau, mọi người quyết định đi đến chỗ bán vé tìm mấy người kia.
Tìm người giữa một đám quỷ hẳn nhiên thực dễ dàng, Lỗ An là người đi ra đầu tiên, cùng lúc đó Cố Tây Châu cũng để ý thấy một tấm vé vào cửa anh ta đang cầm trong tay.
A Kha ngẩn ra một chút, hỏi: “Lỗ ca, các anh mua được vé rồi à?”
Lỗ An gật đầu nói: “Vé một người là 120, hai người combo vé 200, thế giới nhiệm vụ này cần tổ đội hai người.”
Anh ta vừa dứt lời, mấy người cùng đi đến với nhau bắt đầu tìm người thuận mắt để tổ đội, đúng lúc này, tiếng phát thanh trong công viên giải trí vang lên:
“Hoan nghênh mọi người đến với công viên giải trí tử vongòn. Vg quay ngựa gỗ, trốn thoát khỏi nhà ma, vv... toàn bộ các phương tiện giải trí đều mở cửa, hy vọng mọi người vui chơi thỏa thích.”
“Đồng thời nhắc nhở các vị du khách kịp thời mua vé vào công viên, quầy bán vé vào cửa còn thừa 12 vé, 4h không vào công viên, chết.”
Phát, phát thanh này...
Móa, này rốt cuộc là muốn quậy kiểu gì nha? Những người mới nãy hãy còn kén chọn người tổ đội tất cả đều quay người xông đến cổng bán vé.
Trong đó có hai người định chen hàng, ý đồ đoạt vé, nhưng mà mấy con quỷ xếp hàng phía trước yên lặng quay đầu nhìn về phía bọn họ.
“Mày muốn chen hàng?”
“Không phải, tôi không, tôi không hề...”
Con quỷ kia lạnh nhạt chầm chậm nói: “Mày có.”
“Mày biết bọn tao xếp hàng bao lâu rồi không? Tao xếp hàng lâu lắm rồi, sao mày lại chen hàng! Aaaaa! Sao mày dám chen hàng!”
Cố Tây Châu chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, một lát sau, không còn nghe thấy tiếng hai người kia nữa, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, người lại chẳng thấy đâu.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Sắc mặt A Kha trắng bệch túm lấy tay Lỗ An, gấp giọng hỏi.
Lỗ An làm bộ như không nghe thấy, quay đầu nói chuyện với ba người đã mua được phiếu đứng sau anh ta, hai người trong số đó bị bong bóng che mất mặt, không nhìn được, Cố Tây Châu đứng ở xa cũng không để ý.
Diệp Xu vỗ vai A Kha, trấn an: “Cô bé à, tự cứu mình đi, cầu người không bằng cầu mình, ngoại trừ chỗ bán vé hẳn là còn chỗ khác có phiếu.”
Cố Tây Châu khẽ gật đầu, “Đúng vậy, thế giới nhiệm vụ không thể nào để chúng ta chết ngay ở cửa, chắc chắn còn có cách khác có thể lấy được vé.”
Hắn vừa dứt lời, đang chuẩn bị cùng hai người Mã Kỳ, Diệp Xu bắt đầu tìm phương án khác, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, ngữ khí người nọ có chút không chắc chắn, hô lên một cái tên.
“Cố Nhiễm?”
Cố Tây Châu quay đầu lại thấy trong đám người vừa mới xuất hiện có một gương mặt quen thuộc.
“Tư Diêu Tinh?!” Mã Kỳ sửng sốt một chút, không màng đến Cố Tây Châu, gọi tên đối phương.
Cố Tây Châu ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại gặp được Tư Dư ở thế giới này, hắn ngây ra, người đối diện cũng ngây ra, chuyện xấu hổ nhất đời người chính là các ngươi đã hẹn nhau cùng tổ đổi tiến vào thế giới, kết quả chưa đến hẹn, hai người lại gặp nhau trong thế giới nhiệm vụ...
Đây là tình huống quái quỷ gì chứ? Cố Tây Châu nhíu mày nhìn về phía Tư Dư, giọng cứng ngắc: “Sao anh lại ở đây? Anh tổ đội với ai?”
Là một trong bốn người có vé, Tư Dư nhíu mày, “Chút nữa tôi giải thích cho cậu, cậu từ từ.”
Tư Dư nói với những người không có vé, “Ai có thể đưa tiền cho tôi, tôi đưa vé cho người ấy.”
“Tôi tôi tôi!”
Trong cuộc tranh đoạt kịch liệt này, một người đàn ông cao lớn cường tráng thành công cướp được vé vào cửa trong tay Tư Dư, Tư Dư cầm tiền, đưa tay túm lấy cổ tay Cố Tây Châu, kéo hắn đi đến một góc, chân mày Tư Dư hơi giãn ra, hỏi: “Sao cậu lại ở nơi này?”
Cố Tây Châu không trả lời câu hỏi của Tư Dư mà hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Sao anh lại ở đây? Thời gian còn chưa tới, anh tổ đội với ai?”
Cố Tây Châu cảm thấy rất chi là tức giận nha, đã nói là tổ đội với nhau cơ mà, rốt cuộc là thông đồng với kẻ nào rồi! Hắn muốn đánh người!
Tư Dư chỉ vào chính mình, trầm giọng nói, “Tôi vào một mình, tôi đến giờ rồi.”
“Ý anh là sao?” Cố Tây Châu nhướng mày, “Anh đến giờ rồi á?”
“Tôi không biết vì sao, thời gian khen thưởng cứ mỗi lần một ngắn, nên thỉnh thoảng tôi sẽ tự vào thế giới nhiệm vụ một mình.” Tư Dư giải thích.
Cố Tây Châu ngẩn ra một chút, trong lòng tính toán chẳng lẽ là bởi vì hắn? Nhưng mà không phải thời gian khen thưởng mấy lần trước vẫn bình thường ư?
“Sao không gọi tôi đi cùng?”
Tư Dư nhìn hắn, nói: “Không phải mấy hôm trước cậu vẫn luôn phải truy tìm kẻ cưỡng gian nạn nhân thứ ba trong án cắt ngực đấy sao? Tôi biết dạo này cậu rất mệt, hơn nữa... có cậu với Phương Chấp hay không, đều như nhau.”
Cố Tây Châu thấy Tư Dư làm ra cái vẻ 'tôi chả cần hai tên phàm nhân các cậu' đến là thiếu đòn, nhịn không được đen mặt.
Á ừ, người ta thông minh mà!
“Cậu thì sao? Sao cậu cũng vào được?” Tư Dư hỏi.
Nghe Tư Dư hỏi, Cố Tây Châu bĩu môi, chỉ vào Diệp Xu mặc váy đỏ, nói: “Cô ta cưỡng ép tổ đội kéo tôi vào.”
“Cưỡng ép tổ đội?” Tư Dư khẽ nhướng mày.
Cố Tây Châu gật đầu kể lại tất tật từ đầu đến cuối những gì Diệp Xu nói cho hắn cho Tư Dư nghe, Tư Dư nghe Cố Tây Châu nói xong, nhìn xoáy vào Diệp Xu, vuốt cằm nói.
“Đạo cụ này cũng có chút hữu dụng.”
Cố Tây Châu nhìn anh, hạ giọng, “Kỳ thật tôi hoài nghi những gì cô ta nói rốt cuộc là thật hay giả, thật sự có loại đạo cụ này ư?”
Tư Dư cúi đầu nhìn Cố Tây Châu, đôi mắt đen như mực, “Là thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao anh biết?”
“Cảm giác.”
Cố Tây Châu hoài nghi nhìn Tư Dư, hắn nhìn về phía bốn người đã đi qua cổng soát vé tiến vào công viên giải trí, nhíu mày: “Phiếu của anh cứ như vậy mà cho anh ta?”
“Còn không phải vì cậu,“ Tư Dư liếc nhìn hắn một cái, sau đó chỉ con số thời gian phía xa, không hài lòng nói: “Còn có 28 phút nữa là tới 4h, chúng ta phải nhanh chóng tìm vé vào cửa khác.”
Ngoại trừ bốn người đã rời đi, hai người chen hàng bị quỷ đập chết, còn lại 30 người không có vé vào cửa, trên người mỗi người chỉ có 100 tệ, bọn họ chỉ có thể hai người cùng nhau mua combo với vào được.
Nhưng mà hiện tại chỗ bán vé không còn combo, chỉ còn vé đơn.
Cố Tây Châu phát hiện những người còn lại đều rất bình tĩnh, hơn nữa mỗi người đều đang suy nghĩ biện phát, dựa vào tình hình xung quanh để đưa ra phán đoán.
Cố Tây Châu theo bản năng cảm giác được những người này hoàn toàn khác biệt với những newbie mà hắn gặp được ở những thế giới trước, là lão làng chân chính, đều tương đối bình tĩnh, mặc dù thời gian còn không đến 23 phút, những người này không hề loạn cào cào cả lên mà chia nhau ra tìm nguồn vé.
Giờ phút này, hắn tự nhiên đứng cạnh Tư Dư, bình thản mở miệng hỏi: “Phát hiện được gì chưa?”
Tư Dư chỉ vào đồng hồ điện tử trên cửa lớn công viên giải trí, “Nhìn kia xem.”
“Đồng hồ điện tử...” Cố Tây Châu trả lời, có điều biểu cảm bất đắc dĩ trên mặt Tư Dư làm hắn cực kì để bụng, lại cẩn thận nhìn lại.
“Hôm nay là 14.2, lễ tình nhân.” Cố Tây Châu nói.
Tư Dư gật đầu, sau đó nói với Cố Tây Châu: “Cậu lại nhìn lại mấy con quỷ có đôi có cặp đó xem, trong tay chúng nó là cái gì.”
Nghe Tư Dư nói xong, Cố Tây Châu đánh giá đám quỷ xung quanh, hắn chú ý thấy mấy con quỷ có đôi có cặp đó đều đi ra từ một căn nhà màu đỏ, trong tay chúng đều cầm một cặp vé.
“Nhà màu đỏ?”
Tư Dư gật đầu khẳng định.
Cố Tây Châu vừa định gọi những người khác đã thấy Diệp Xu ba bước làm hai từ phía căn nhà đỏ chạy đến chỗ bọn họ, chỉ vào trong nhà đỏ, nói với hai người Cố Tây Châu và Tư Dư: “Đi cùng tôi, trong đó có vé!”
Mã Kỳ vừa tổ đội với Diệp Xu, cũng nói: “Đi! Nhanh lên, không còn nhiều cặp vé đâu!”
Cố Tây Châu nhíu mày, nhìn về phía Mã Kỳ, chỉ chỉ miệng hắn, “Sao trên miệng anh lại có dấu son môi?”
“Cậu... Đi qua đó sẽ biết.” Mã Kỳ quẹt quẹt miệng mình, muốn nói lại thôi... Ban nãy hắn cũng đã ở trong lòng sám hối với vợ!
Cố Tây Châu đứng trước căn nhà đỏ, nghiêng mắt nhìn qua Tư Dư.
Trong căn nhà đỏ đang tổ chức hoạt động Lễ tình nhân, bên trong có một đôi quỷ tình nhân đang hôn môi, sau khi được người ngồi ở ghế giám khảo đánh giá xong, Cố Tây Châu thấy vị giám khảo đội mũ quỷ phát cho họ một cặp vé miễn phí.
Sau khi hắn tiến vào, một con quỷ còn tiện tay cho hắn và Tư Dư một tờ rơi ---
Hoạt động Lễ tình nhân ---
[Bạn có còn nhớ tình yêu cuồng nhiệt với anh ấy/cô ấy? 14.2 sẽ giúp chúng ta tìm về cảm giác yêu đương đã từng.
Hoạt động đặc biệt dịp Lễ tình nhân, trao nhau nụ hôn nồng cháy ba phút tặng ngay vé tình nhân vào công viên giải trí tử vong, chúc các bạn chết sớm đầu thai sớm.]
Cố Tây Châu nhìn tờ rơi, 'chết sớm đầu thai sớm' là cái khỉ giề.
Hắn nhìn Mã Kỳ đầy hoài nghi, dùng tay làm động tác hôn môi: “Mã ca, anh vừa mới cùng Diệp Xu...”
Mã Kỳ rất muốn phủ nhận, nhưng mà tấm vé trong tay làm hắn không tài nào cãi nổi, hắn ngắt lời Cố Tây Châu, nói: “Tình thế cả thôi, so với không có vé vào cửa, chết ở ngoài công viên giải trí thì hôn môi chả là cái gì.”
Còn có mấy người khác cũng phát hiện ra nơi này, trong đó có người đã xếp hàng phía trước Cố Tây Châu bọn họ, chuẩn bị hôn môi nồng thắm trước mặt chúng quỷ để lấy được cặp vé chết sớm đầu thai sớm.
Cố Tây Châu đứng ở sau lưng Tư Dư, lúc đến bọn họ, con quỷ đội mũ lộ ra ánh mắt soi mói.
Cố Tây Châu thấy nó lấy hai mắt mình xuống, lấy nước rửa rửa, sau đó lại nhét vào hốc mắt, híp lại, “Hai tên đàn ông các người cũng muốn lấy vé chết sớm đầu thai sớm?”
Nhất thời toàn bộ căn phòng không có một chút âm thanh nào, cửa sổ tứ phía treo rèm kín mít che hết ánh sáng, cho nên lúc nó hỏi câu này, xung quanh có chút âm u.
“Mi kì thị đồng tính luyến ái?” Cố Tây Châu nhướng mày trừng mắt lườm nó.
Nó lắc đầu phủ nhận: “Không hề.”
Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, không làm ra động tác gì, chỉ là đứng yên tại chỗ, có vẻ có chút khó xử.
Cố Tây Châu nhướng mày sáp lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Tư Dư, “Tư tổng, hết thảy vì vé vào cửa!”
Hai người môi kề sát môi, Cố Tây Châu cảm giác được thân thể Tư Dư cứng đờ, hắn chớp mắt với Tư Dư, ý là: Tôi cũng không còn cách nào, vì vé, Tư tổng anh chịu ủy khuất chút đi nha.
Tư Dư bị hôn thì ngẩn ra một chút, ngậm miệng nhìn đi chỗ khác.
Cố Tây Châu thấy có lẽ Tư Dư là đang ngượng ngùng, chỉ là thơm thơm một chút mà thôi, không có vấn đề gì lớn!
Cố Tây Châu nhẩm tính thời gian, đếm đến giây thứ 180 xong, buông Tư Dư, duổi tay về phía con quỷ đòi vé.
Nó liếc mắt nhìn hắn, không cho vé, mà lại móc tờ rơi trong ngăn kéo ra, chỉ vào ba chữ hôn nồng cháy, khẽ nâng cằm, “Biết chữ không? Hôn nồng cháy é, hôn sâu é, hiểu không?”
Cố Tây Châu: “.....” Ta không hiểu lắm thật.
Cố Tây Châu nhận lại ánh mắt khinh bỉ từ con quỷ.
Tư Dư nhướng mày, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tây Châu, đưa tay đè đầu hắn lại.
Trong nháy mắt, hơi thở nóng rực ập đến trước mặt, đôi môi nóng bỏng kề sát môi Cố Tây Châu.
Đôi mắt Tư Dư hướng xuống, dán mắt vào hắn, tay đặt trên eo hắn, lòng bàn tay nóng đến kinh người, ngậm lấy môi Cố Tây Châu.
Bị người ta cướp lấy hô hấp, đôi mắt Cố Tây Châu mông lung, sống chết ngậm miệng lại.
“Há miệng.” Đôi mắt đen thâm thúy như muốn hút hồn ấy liếc hắn một cái, giọng nói trầm thấp đánh vào suy nghĩ của Cố Tây Châu, “Em còn muốn vé vào cửa nữa hay không?”
Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói xong, thẹn thùng thả lỏng khớp hàm.
Lời của Vịt: Hôn rùi hôn rùi ~~~~~~~~~ Thế nên là xin phép đổi xưng hô của Tư tổng với Cố ma tu từ 'tôi - cậu' thành 'tôi - em' nhó ~ cho nó tình ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro