Văn phòng phá d...
Nhất Chỉ Vô Kê
2024-08-21 22:27:21
Cố Tây Châu uống café, sờ sờ sofa phía sau, sofa ngồi lên thật là mềm, nhưng mà giá cả... Cố Tây Châu không tính hỏi, hỏi cũng không mua nổi, lại còn khiến cho lòng mình mất cân bằng.
“Uống xong rồi thì chuẩn bị vào thế giới thôi.” Tư Dư nói xong, nhìn thoáng qua thời gian: “Còn mấy phút nữa thôi.”
Cố Tây Châu bĩu môi, ôm ly café trong tay chậm rì rì uống từng ngụm nhỏ, “Biết ời.”
Lại tiến vào thế giới thần quái sau gần một tháng, Cố Tây Châu xoa xoa trán, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, thoắt cái Cố Tây Châu thình lình phát hiện chính mình đang ngồi trong một căn phòng.
Tường phòng mốc meo vì ngấm nước, mặt tường ố vàng, nứt mẻ, xung quanh hắn còn có mấy người nữa, những người này cũng giống như hắn, đối với vị trí xuất hiện lần này lộ ra một chút thần sắc mờ mịt, hắn nhanh chóng xác định được Tư Dư và Phương Chấp cũng đã ở trong phòng.
Lúc này không thể xác định tình hình những người xung quanh, Cố Tây Châu không lập tức nói chuyện với hai người, có điều ba người thông qua giao lưu ánh mắt, yên lặng đứng nguyên ở vị trí của mình.
Trước mặt Cố Tây Châu là một chiếc bàn làm việc, trên bàn có một túi văn kiện.
“Chậc, xảy ra chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên lắc đầu, đứng lên đánh giá xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ mông lung vô thố, còn có một chút khiếp sợ.
“Đây là nơi nào? Không phải tôi đang ở bệnh viện sao?”
Nghe thấy những lời này, mấy người trong phòng không ai nói gì, nhưng đều liếc nhìn người đàn ông trung niên, Cố Tây Châu để ý thấy họ đều thở phào nhẹ nhõm, có newbie nghĩa là độ khó của thế giới này sẽ không quá khoa trương.
Đúng lúc này một người đàn ông cau có từ bên ngoài đi vào, hắn vừa vào đến nơi liền đập bàn đánh rầm một cái, cả giận nói: “Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì đấy? Một ông già thối mà không ai ứng phó được?”
“Tôi nói cho các người biết, nếu trong vòng 5 ngày nữa ông ta không dọn đi, tôi sẽ đuổi cổ các người cút đi?” Người đàn ông tiến vào nổi giận đùng đùng xong, quay người nói đi là đi.
“Chuyện này là thế nào?” Người đàn ông trung niên không hiểu mô tê gì hỏi, “Hắn là ai?”
Chờ người đàn ông rời đi xong, ngoại từ ba người Cố Tây Châu cùng với người đàn ông trung niên đầu óc đang ù ù cạc cạc, mấy người khác đều giới thiệu bản thân với người bên cạnh.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Hào.” Người ngồi bên cạnh Cố Tây Châu vươn tay tự giới thiệu.
Cố Tây Châu gật đầu, nhẹ nhàng bắt tay với đối phương: “Xin chào, Cố Nhiễm.”
Mấy người giới thiệu cho nhau xong, người đàn ông trung niên bên cạnh vẫn chưa ngừng hỏi đây là đâu, Phương Chấp trả lời: “Thế giới nhiệm vụ, người tiến vào thế giới này đều là những người có thời gian sinh mệnh bước vào giai đoạn đếm ngược.”
Người đàn ông trung niên há hốc miệng, thế nhưng cũng không kêu la nói không tin giống như những newbie trước đó họ gặp, ông rất nhanh đã chấp nhận đáp án của Phương Chấp, “Chả trách, tôi nói mà, sao tôi có thể có sức mà đi lại được chứ.”
“Hình như trong không trung có một dòng số màu đỏ đếm ngược, cái này là thời gian sinh mệnh ư?” Người đàn ông trung niên nhỏ giọng dò hỏi.
“Ừm, đúng vậy.” Phương Chấp trả lời.
Người đàn ông trung niên có vẻ còn muốn hỏi cái gì đó thế nhưng bị Cố Tây Châu ngắt lời, “Còn gì thắc mắc để sau hãy hỏi, trước mắt chúng ta cần tìm hiểu kỹ càng nhiệm vụ là gì.”
“Phá bỏ và di dời.” Tư Dư chỉ vào biểu ngữ treo trong phòng, “Kết hợp với những lời nam nhân vừa rồi nói, nhiệm vụ của chúng ta chính là phải khuyên ông lão chuyển nhà. Mọi người tự mình giở tài liệu trên bàn ra xem xem, hẳn là có thông tin chúng ta cần.”
Cố Tây Châu gật đầu, lật giở kẹp tài liệu trên bàn, trang đầu tiên trong tập tài liệu là một bản lý lịch cơ bản của một ông lão: Mai Gia Khánh, địa chỉ số 11 thôn Hoàng Thủy.
Giở tới phần đánh giá, kết hợp với đọc thông tin, lần này Cố Tây Châu bọn họ sắm vai nhân viên công tác của dự án giải phóng mặt bằng, thôn Hoàng Thủy đã bắt đầu tiến hành phá dỡ và di dời gần nửa năm, các hộ gia đình đều đã đồng ý với chính sách đền bù, chỉ có ông lão Mai Gia Khánh này vẫn cứ mãi không chịu đồng ý điều kiện mà họ đưa ra, mặc dù bọn họ cho ông tiền đền bù nhiều hơn hẳn những hộ gia đình khác cả vài vạn tệ, ông vẫn kiên quyết cố chấp không chịu dọn đi.
“Xem ra chúng ta phải đến xem thử xem.” Cố Tây Châu chỉ vào địa chỉ, nói.
Sáu người lấy đồ đạc, ra khỏi văn phòng, kì thật phòng làm việc này chính là nhà của một cư dân thôn Hoàng Thủy được bọn họ thuê lại làm văn phòng lâm thời, cũng tiện để bọn họ làm công tác tư tưởng cho ngưởi dân trong thôn, văn phòng cách nhà ông lão chưa đầy 200m.
“Số 11 thôn Hoàng Thủy.” Cố Tây Châu chỉ vào số nhà, nói: “Chính là nơi này.”
Đi đến trước cửa lớn đóng chặt, Cố Tây Châu dẫn đầu gõ cửa, rất nhanh liền có một ông lão từ bên trong đi ra, mở cửa thấy đám người Cố Tây Châu, ông nhướng mày vớ lấy đòn gánh gác ở bên cạnh cả giận nói: “Tao nói không dọn là không dọn, chúng mày có biết phiền không hả?”
Tư Dư đỡ lấy đòn gánh ngăn cản ông lão, hỏi: “Lão nhân gia, chúng tôi không đến ép buộc ông, ông có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân tại sao ông không chuyển nhà không?”
Ông lão nhướng mày liếc nhìn Tư Dư một cái, phi thật mạnh đòn gánh trong tay xuống đất phát ra tiếng cạch vang dội: “Bà già ngốc nghếch nhà tôi đi lạc, tôi đang đợi bà ấy trở về, thật ra tôi cũng biết điều kiện các người đưa ra rất tốt, chỉ là tôi sợ tôi dọn đi mất, bà ấy trở về không thấy tôi đây thì phải làm sao bây giờ?”
“Bà ấy đi lạc? Lạc từ lúc nào? Tư Dư hỏi tiếp.
“Không phải tôi đã nói rồi à! Là từ trước khi các người tới đây, tôi ở nhà nấu cơm, chỉ ngoảnh đi chốc lát mà bà ấy đã chạy đi đâu mất, thật ra là có hàng xóm nhìn thấy bà ấy, nhưng mà tìm thế nào cũng không thấy, cảnh sát cũng tìm rồi.
“Chắc chắn là bà ấy đi xa quá, nếu như các người giải phóng mặt bằng, nơi này biến dạng cả, bà ấy trở về lại tìm không thấy đường thì làm sao đây?” Ông lão nói, mặt đầy lo lắng.
Qua lời ông lão kể, lúc này Cố Tây Châu mới hiểu rõ, lúc ông lão nấu cơm trưa không rảnh trông bà lão lú lẫn, bà lão rời khỏi nhà và biến mất.
Thế nhưng nếu thế giới nhiệm vụ chỉ giới hạn phạm vi ở trong thôn này, vậy thì nhất định không phải bà lão đi lạc, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì không hay nên mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.
Trong lúc Tư Dư và Cố Tây Châu bọn họ đang tìm hiểu tình hình, người đàn ông trung niên trong đội run run rẩy rẩy, sắc mặt trắng bệch nói, “Phía, phía sau có cái gì.... Có cái gì đó cứ vỗ vào chân tôi.”
Hai người khác kinh hãi lui về sau một bước, chỉ có Cố Tây Châu nghe thế vòng ngay ra phía sau lưng người đàn ông, nhướng mày, “Chú giẫm phải chuột rồi.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy chậm rì rì quay đầu nhìn về phía thứ ở dưới chân mình, thế một con chuột nằm bên cạnh chân ông, đuôi nó bị ông giẫm lên, ông nhấc chân lên, con chuột đó nhanh như chớp phi vào trong nhà ông lão.
“Con chuột kia chạy vào nhà...”
Người đàn ông trung niên còn chưa dứt lời, ông lão đã xua tay nói: “Không có gì, chỉ là một con chuột chạy vào nhà mà thôi, không sao cả, các người không còn việc gì nữa thì tôi vào nhà, phơi nắng thế này tôi khó chịu.”
Nói rồi ông lão giơ tay khua khua về phía mặt trời, ông có vẻ không thích mặt trời lắm, lông mày cau cả lại.
“Nắng?” Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, ánh nắng hầu như bị mây đen ngăn trở, lúc này căn bản nắng không to, đổi lại thì động tác của ông lão có chút khoa trương.
Lúc ông lão chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên bị người gọi lại.
“Từ từ,“ Tư Dư nói, “Nếu chúng tôi tìm được bà nhà, ông liền đồng ý dọn đi?”
Ông lão nghe vậy, nhướng mày gật đầu: “Đương nhiên, nếu các người có thể giúp tôi tìm được bà ấy, tôi không chỉ dọn đi mà còn tặng cho các người một món quà.”
Nghe ông nói thế, Cố Tây Châu phải nghiêm túc nhìn ông lão một cái, từ mấu chốt là “món quà”, Cố Tây Châu nhớ đến món quà cảm ơn mà Phương Chấp nhận được từ Lâm Mộng, tuy rằng đến giờ cái gương nhỏ kia cũng chẳng phát huy được công dụng gì lắm.
Chờ ông lão rời đi, ngoại trừ Cố Tây Châu để ý tới chuyện quà, còn hai người nữa hiển nhiên cũng hiểu ý nghĩa của món quà, từ lười biếng tiêu cực trở nên tích cực.
“Món quà kia là gì vậy?” Vương Nhất Chu phát huy thói quen tốt không hiểu liền hỏi, Vương Nhất Chu chính là tên của người đàn ông trung niên, còn là tên thật hay tên giả những người khác cũng chẳng quan tâm.
Phương Chấp đi tụt lại phía sau giải thích cho ông, còn Lâm Hào và Tiếu Nam hai người lại đi rất nhanh, thoắt cái đã vượt qua hai người Cố Tây Châu và Tư Dư, đi tuốt về phía trước, dường như gấp gáp không chờ nổi muốn giúp ông lão tìm được bạn già.
Đi vào nhà duy nhất nhìn thấy bà lão trước khi bà mất tích, mấy người xung quanh này mới chỉ là kí bản cam kết chứ chưa có rời đi, gia đình ông lão nhắc tới chính là nhà họ Cao, ở sô 21 thôn Hoàng Thủy.
Một người phụ nữ trung niên bụng phệ đang bán đồ ăn, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, mặc một chiếc sườn xám dài nền đen thêu hoa hồng, bà đang cầm bấm móng tay ngồi ở ven đường cắt móng tay.
“Xin chào.” Hai người Lâm Hào và Tiếu Nam ân cần lại gần, hỏi han bà sự việc bà lão mất tích.
“À, các người hỏi cái này à? Bà Hà lớn tuổi lú lẫn, thế nhưng thật ra không phải là quá nghiêm trọng, đại đa số thời gian đều khá ổn, không có điên điên khùng khùng như những người khác.
“Hôm đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, lúc ấy tôi đang xem sổ sách quán ăn, chỉnh là thoáng nhìn qua, có thấy bóng dáng bà Hà đi ngang qua, nhưng mà tôi cũng không để ý, ai biết đâu bà ấy lại đi lạc.” Nói đến đây người phụ nữ ấy bĩu môi, dường như có chút không đành lòng, nhưng nhiều hơn là cảm thản.
Nghe những lời này, Cố Tây Châu và Tư Dư nhìn quanh tứ phía, mấy hộ gia đình quanh đây đều mở một quán ăn nhỏ, vài nhà bên cạnh cũng bán đồ ăn, nơi này tuy rằng là nông thôn, nhưng thật ra cũng là vùng ngoại thành, người lên thành phố đi làm nhiều, cho nên rất nhiều đồng ruộng đều hoang phế, chỉ còn một vài nhà vẫn trồng rau, gia đình này cũng là một trong số đó.
Đúng lúc này Cố Tây Châu thấy một người mặc tạp dề trắng, một người đàn ông mặc tạp dề nhiễm máu đi ngang qua trên đường lớn, Cố Tây Châu kinh ngạc liếc nhìn người đàn ông kia một cái, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở trước quán ăn, hỏi: “Đó là ai vậy?”
“À, người nơi khác tới, bán thịt ở thôn chúng tôi.” Người phụ nữ thuận miệng nói, nói rồi đứng lên lười biếng vươn vai, vừa nói vừa cắn hạt dưa, “Hắn không nói được, hơn nữa tính tình không tốt lắm, các người chớ chọc hắn.”
Người phụ nữ nói đến người bán thịt kia với vẻ thực kiêng kị.
“Uống xong rồi thì chuẩn bị vào thế giới thôi.” Tư Dư nói xong, nhìn thoáng qua thời gian: “Còn mấy phút nữa thôi.”
Cố Tây Châu bĩu môi, ôm ly café trong tay chậm rì rì uống từng ngụm nhỏ, “Biết ời.”
Lại tiến vào thế giới thần quái sau gần một tháng, Cố Tây Châu xoa xoa trán, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, thoắt cái Cố Tây Châu thình lình phát hiện chính mình đang ngồi trong một căn phòng.
Tường phòng mốc meo vì ngấm nước, mặt tường ố vàng, nứt mẻ, xung quanh hắn còn có mấy người nữa, những người này cũng giống như hắn, đối với vị trí xuất hiện lần này lộ ra một chút thần sắc mờ mịt, hắn nhanh chóng xác định được Tư Dư và Phương Chấp cũng đã ở trong phòng.
Lúc này không thể xác định tình hình những người xung quanh, Cố Tây Châu không lập tức nói chuyện với hai người, có điều ba người thông qua giao lưu ánh mắt, yên lặng đứng nguyên ở vị trí của mình.
Trước mặt Cố Tây Châu là một chiếc bàn làm việc, trên bàn có một túi văn kiện.
“Chậc, xảy ra chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên lắc đầu, đứng lên đánh giá xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ mông lung vô thố, còn có một chút khiếp sợ.
“Đây là nơi nào? Không phải tôi đang ở bệnh viện sao?”
Nghe thấy những lời này, mấy người trong phòng không ai nói gì, nhưng đều liếc nhìn người đàn ông trung niên, Cố Tây Châu để ý thấy họ đều thở phào nhẹ nhõm, có newbie nghĩa là độ khó của thế giới này sẽ không quá khoa trương.
Đúng lúc này một người đàn ông cau có từ bên ngoài đi vào, hắn vừa vào đến nơi liền đập bàn đánh rầm một cái, cả giận nói: “Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì đấy? Một ông già thối mà không ai ứng phó được?”
“Tôi nói cho các người biết, nếu trong vòng 5 ngày nữa ông ta không dọn đi, tôi sẽ đuổi cổ các người cút đi?” Người đàn ông tiến vào nổi giận đùng đùng xong, quay người nói đi là đi.
“Chuyện này là thế nào?” Người đàn ông trung niên không hiểu mô tê gì hỏi, “Hắn là ai?”
Chờ người đàn ông rời đi xong, ngoại từ ba người Cố Tây Châu cùng với người đàn ông trung niên đầu óc đang ù ù cạc cạc, mấy người khác đều giới thiệu bản thân với người bên cạnh.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Hào.” Người ngồi bên cạnh Cố Tây Châu vươn tay tự giới thiệu.
Cố Tây Châu gật đầu, nhẹ nhàng bắt tay với đối phương: “Xin chào, Cố Nhiễm.”
Mấy người giới thiệu cho nhau xong, người đàn ông trung niên bên cạnh vẫn chưa ngừng hỏi đây là đâu, Phương Chấp trả lời: “Thế giới nhiệm vụ, người tiến vào thế giới này đều là những người có thời gian sinh mệnh bước vào giai đoạn đếm ngược.”
Người đàn ông trung niên há hốc miệng, thế nhưng cũng không kêu la nói không tin giống như những newbie trước đó họ gặp, ông rất nhanh đã chấp nhận đáp án của Phương Chấp, “Chả trách, tôi nói mà, sao tôi có thể có sức mà đi lại được chứ.”
“Hình như trong không trung có một dòng số màu đỏ đếm ngược, cái này là thời gian sinh mệnh ư?” Người đàn ông trung niên nhỏ giọng dò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, đúng vậy.” Phương Chấp trả lời.
Người đàn ông trung niên có vẻ còn muốn hỏi cái gì đó thế nhưng bị Cố Tây Châu ngắt lời, “Còn gì thắc mắc để sau hãy hỏi, trước mắt chúng ta cần tìm hiểu kỹ càng nhiệm vụ là gì.”
“Phá bỏ và di dời.” Tư Dư chỉ vào biểu ngữ treo trong phòng, “Kết hợp với những lời nam nhân vừa rồi nói, nhiệm vụ của chúng ta chính là phải khuyên ông lão chuyển nhà. Mọi người tự mình giở tài liệu trên bàn ra xem xem, hẳn là có thông tin chúng ta cần.”
Cố Tây Châu gật đầu, lật giở kẹp tài liệu trên bàn, trang đầu tiên trong tập tài liệu là một bản lý lịch cơ bản của một ông lão: Mai Gia Khánh, địa chỉ số 11 thôn Hoàng Thủy.
Giở tới phần đánh giá, kết hợp với đọc thông tin, lần này Cố Tây Châu bọn họ sắm vai nhân viên công tác của dự án giải phóng mặt bằng, thôn Hoàng Thủy đã bắt đầu tiến hành phá dỡ và di dời gần nửa năm, các hộ gia đình đều đã đồng ý với chính sách đền bù, chỉ có ông lão Mai Gia Khánh này vẫn cứ mãi không chịu đồng ý điều kiện mà họ đưa ra, mặc dù bọn họ cho ông tiền đền bù nhiều hơn hẳn những hộ gia đình khác cả vài vạn tệ, ông vẫn kiên quyết cố chấp không chịu dọn đi.
“Xem ra chúng ta phải đến xem thử xem.” Cố Tây Châu chỉ vào địa chỉ, nói.
Sáu người lấy đồ đạc, ra khỏi văn phòng, kì thật phòng làm việc này chính là nhà của một cư dân thôn Hoàng Thủy được bọn họ thuê lại làm văn phòng lâm thời, cũng tiện để bọn họ làm công tác tư tưởng cho ngưởi dân trong thôn, văn phòng cách nhà ông lão chưa đầy 200m.
“Số 11 thôn Hoàng Thủy.” Cố Tây Châu chỉ vào số nhà, nói: “Chính là nơi này.”
Đi đến trước cửa lớn đóng chặt, Cố Tây Châu dẫn đầu gõ cửa, rất nhanh liền có một ông lão từ bên trong đi ra, mở cửa thấy đám người Cố Tây Châu, ông nhướng mày vớ lấy đòn gánh gác ở bên cạnh cả giận nói: “Tao nói không dọn là không dọn, chúng mày có biết phiền không hả?”
Tư Dư đỡ lấy đòn gánh ngăn cản ông lão, hỏi: “Lão nhân gia, chúng tôi không đến ép buộc ông, ông có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân tại sao ông không chuyển nhà không?”
Ông lão nhướng mày liếc nhìn Tư Dư một cái, phi thật mạnh đòn gánh trong tay xuống đất phát ra tiếng cạch vang dội: “Bà già ngốc nghếch nhà tôi đi lạc, tôi đang đợi bà ấy trở về, thật ra tôi cũng biết điều kiện các người đưa ra rất tốt, chỉ là tôi sợ tôi dọn đi mất, bà ấy trở về không thấy tôi đây thì phải làm sao bây giờ?”
“Bà ấy đi lạc? Lạc từ lúc nào? Tư Dư hỏi tiếp.
“Không phải tôi đã nói rồi à! Là từ trước khi các người tới đây, tôi ở nhà nấu cơm, chỉ ngoảnh đi chốc lát mà bà ấy đã chạy đi đâu mất, thật ra là có hàng xóm nhìn thấy bà ấy, nhưng mà tìm thế nào cũng không thấy, cảnh sát cũng tìm rồi.
“Chắc chắn là bà ấy đi xa quá, nếu như các người giải phóng mặt bằng, nơi này biến dạng cả, bà ấy trở về lại tìm không thấy đường thì làm sao đây?” Ông lão nói, mặt đầy lo lắng.
Qua lời ông lão kể, lúc này Cố Tây Châu mới hiểu rõ, lúc ông lão nấu cơm trưa không rảnh trông bà lão lú lẫn, bà lão rời khỏi nhà và biến mất.
Thế nhưng nếu thế giới nhiệm vụ chỉ giới hạn phạm vi ở trong thôn này, vậy thì nhất định không phải bà lão đi lạc, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì không hay nên mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.
Trong lúc Tư Dư và Cố Tây Châu bọn họ đang tìm hiểu tình hình, người đàn ông trung niên trong đội run run rẩy rẩy, sắc mặt trắng bệch nói, “Phía, phía sau có cái gì.... Có cái gì đó cứ vỗ vào chân tôi.”
Hai người khác kinh hãi lui về sau một bước, chỉ có Cố Tây Châu nghe thế vòng ngay ra phía sau lưng người đàn ông, nhướng mày, “Chú giẫm phải chuột rồi.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy chậm rì rì quay đầu nhìn về phía thứ ở dưới chân mình, thế một con chuột nằm bên cạnh chân ông, đuôi nó bị ông giẫm lên, ông nhấc chân lên, con chuột đó nhanh như chớp phi vào trong nhà ông lão.
“Con chuột kia chạy vào nhà...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông trung niên còn chưa dứt lời, ông lão đã xua tay nói: “Không có gì, chỉ là một con chuột chạy vào nhà mà thôi, không sao cả, các người không còn việc gì nữa thì tôi vào nhà, phơi nắng thế này tôi khó chịu.”
Nói rồi ông lão giơ tay khua khua về phía mặt trời, ông có vẻ không thích mặt trời lắm, lông mày cau cả lại.
“Nắng?” Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, ánh nắng hầu như bị mây đen ngăn trở, lúc này căn bản nắng không to, đổi lại thì động tác của ông lão có chút khoa trương.
Lúc ông lão chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên bị người gọi lại.
“Từ từ,“ Tư Dư nói, “Nếu chúng tôi tìm được bà nhà, ông liền đồng ý dọn đi?”
Ông lão nghe vậy, nhướng mày gật đầu: “Đương nhiên, nếu các người có thể giúp tôi tìm được bà ấy, tôi không chỉ dọn đi mà còn tặng cho các người một món quà.”
Nghe ông nói thế, Cố Tây Châu phải nghiêm túc nhìn ông lão một cái, từ mấu chốt là “món quà”, Cố Tây Châu nhớ đến món quà cảm ơn mà Phương Chấp nhận được từ Lâm Mộng, tuy rằng đến giờ cái gương nhỏ kia cũng chẳng phát huy được công dụng gì lắm.
Chờ ông lão rời đi, ngoại trừ Cố Tây Châu để ý tới chuyện quà, còn hai người nữa hiển nhiên cũng hiểu ý nghĩa của món quà, từ lười biếng tiêu cực trở nên tích cực.
“Món quà kia là gì vậy?” Vương Nhất Chu phát huy thói quen tốt không hiểu liền hỏi, Vương Nhất Chu chính là tên của người đàn ông trung niên, còn là tên thật hay tên giả những người khác cũng chẳng quan tâm.
Phương Chấp đi tụt lại phía sau giải thích cho ông, còn Lâm Hào và Tiếu Nam hai người lại đi rất nhanh, thoắt cái đã vượt qua hai người Cố Tây Châu và Tư Dư, đi tuốt về phía trước, dường như gấp gáp không chờ nổi muốn giúp ông lão tìm được bạn già.
Đi vào nhà duy nhất nhìn thấy bà lão trước khi bà mất tích, mấy người xung quanh này mới chỉ là kí bản cam kết chứ chưa có rời đi, gia đình ông lão nhắc tới chính là nhà họ Cao, ở sô 21 thôn Hoàng Thủy.
Một người phụ nữ trung niên bụng phệ đang bán đồ ăn, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, mặc một chiếc sườn xám dài nền đen thêu hoa hồng, bà đang cầm bấm móng tay ngồi ở ven đường cắt móng tay.
“Xin chào.” Hai người Lâm Hào và Tiếu Nam ân cần lại gần, hỏi han bà sự việc bà lão mất tích.
“À, các người hỏi cái này à? Bà Hà lớn tuổi lú lẫn, thế nhưng thật ra không phải là quá nghiêm trọng, đại đa số thời gian đều khá ổn, không có điên điên khùng khùng như những người khác.
“Hôm đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, lúc ấy tôi đang xem sổ sách quán ăn, chỉnh là thoáng nhìn qua, có thấy bóng dáng bà Hà đi ngang qua, nhưng mà tôi cũng không để ý, ai biết đâu bà ấy lại đi lạc.” Nói đến đây người phụ nữ ấy bĩu môi, dường như có chút không đành lòng, nhưng nhiều hơn là cảm thản.
Nghe những lời này, Cố Tây Châu và Tư Dư nhìn quanh tứ phía, mấy hộ gia đình quanh đây đều mở một quán ăn nhỏ, vài nhà bên cạnh cũng bán đồ ăn, nơi này tuy rằng là nông thôn, nhưng thật ra cũng là vùng ngoại thành, người lên thành phố đi làm nhiều, cho nên rất nhiều đồng ruộng đều hoang phế, chỉ còn một vài nhà vẫn trồng rau, gia đình này cũng là một trong số đó.
Đúng lúc này Cố Tây Châu thấy một người mặc tạp dề trắng, một người đàn ông mặc tạp dề nhiễm máu đi ngang qua trên đường lớn, Cố Tây Châu kinh ngạc liếc nhìn người đàn ông kia một cái, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở trước quán ăn, hỏi: “Đó là ai vậy?”
“À, người nơi khác tới, bán thịt ở thôn chúng tôi.” Người phụ nữ thuận miệng nói, nói rồi đứng lên lười biếng vươn vai, vừa nói vừa cắn hạt dưa, “Hắn không nói được, hơn nữa tính tình không tốt lắm, các người chớ chọc hắn.”
Người phụ nữ nói đến người bán thịt kia với vẻ thực kiêng kị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro