Chương 46
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Lý Trăn Nhược ngồi bên mép giường Lý Trăn Nhiên. Lúc anh đi qua, xoa xoa cái đầu mèo của cậu. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, đã thấy anh đi vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, Lý Trăn Nhiên tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài. Lúc đi qua cậu, anh lại xoa đầu mèo một cái.
Lý Trăn Nhược ngơ ngác: "?"
Lý Trăn Nhiên đứng trước tủ tìm một cái quần lót sạch mặc vào. Trước khi quay lại phòng vệ sinh, anh lại xoa đầu Lý Trăn Nhược một cái nữa.
Lý Trăn Nhược không chịu được nữa, biến thành một cậu trai trần truồng, nhảy lên hỏi: "Anh định làm ------ "
Lý Trăn Nhược muốn hỏi anh định làm gì. Nhưng câu hỏi còn chưa hỏi xong đã bị Lý Trăn Nhiên đè xuống giường. Ngay tức khắc, cậu đã nhận ra. Lý Trăn Nhiên anh chẳng định làm gì cả, chỉ muốn làm cậu.
Đúng là cáo già mà!
Tức thì tức nhưng vẫn không chống lại được khoái cảm mà anh đem đến cho cậu.
Sau đó, Lý Trăn Nhược thở hổn hển nằm trên giường. Một hồi lâu cũng không khôi phục được hô hấp bình thường. Cậu thấy Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi mở cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa sổ, mượn lực ngồi lên. Hai chân dài tùy ý duỗi ra ngoài cửa sổ, lơ lửng trong không trung.
Lý Trăn Nhược nhịn không được nói một câu: "Anh không sợ người bên dưới thấy nói anh là biến thái à?"
Lý Trăn Nhiên không đáp.
Lý Trăn Nhược nằm sấp trên giường, một tay chống mật, nói với anh: "Hôm nay nhà anh xảy ra chuyện lớn thế mà anh vẫn rất có nhã hứng nha."
Lý Trăn Nhiên đáp: "Không thì sao? Chẳng lẽ ôm anh cả khóc?"
"Lạnh lùng quá đi." Câu này quả thực là đánh giá mà Lý Trăn Nhược dành cho Lý Trăn Nhiên.
Ngày hôm nay, nhìn thái độ của Lý Giang Lâm, Lý Trăn Nhược có hơi buồn. Không chỉ anh em nhà họ Lý lạnh lùng mà ngay cả Lý Giang Lâm là bố ruột cũng rất vô tình.
Lý Trăn Nhiên không nói gì.
Trong phòng, đèn và điều hòa đã tắt. Anh ngồi trên bệ cửa sổ cảm nhận cơn gió lạnh bên ngoài lướt qua cơ thể trần.
Lý Trăn Nhược đặt cằm lên mu bàn tay, nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói xem, tại sao bố anh cứ muốn Lý Trăn Thái lấy Ôn Thuần? Rõ ràng đã loạn đến vậy rồi."
Chuyện này liên quan đến tâm tư của Lý Giang Lâm, Lý Trăn Nhược luôn cảm thấy khó hiểu. Trước đây cậu có thể nói với Nghiêm Tu Kiệt nhưng mà Nghiêm Tu Kiệt cũng chỉ biết đôi chút về Lý Giang Lâm. Không nghĩ tới bây giờ cậu có cơ hội nói chuyện này với Lý Trăn Nhiên.
Cậu không khỏi nghĩ đến một câu: Tạo hóa trêu ngươi.
Lý Trăn Nhiên nghe vậy, chậm rì rì đáp: "Có lẽ bố không coi trọng anh cả đi..."
Trong lòng Lý Giang Lâm, Lý Trăn Thái không giống mấy đứa con trai còn lại. Ai cũng ít nhiều có thể nhìn ra. Nhưng nói anh ta không bằng Ôn Thuần thì có hơi quá đáng.
Cùng lắm thì như mấy gia đình đại phú thời cổ đại, có một số người có thể tự quyết định hôn nhân của mình mà không cần tuân theo lời cha mẹ. Lý Giang Lâm muốn Lý Trăn Thái cưới Ôn Thuần và không được phép ly hôn với cô là chuyện bình thường. Lý Trăn Nhược tin Lý Trăn Thái nhất định sẽ thỏa hiệp, nhưng Lý Giang Lâm cũng phải làm gì đó để an ủi anh ta chứ?
Lý Trăn Nhược cứ suy nghĩ miên man. Lát sau, Lý Trăn Nhiên về giường ôm cậu ngủ. Làn da lành lạnh của Lý Trăn Nhiên, cậu kề mặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đúng như cậu đóan, Lý Trăn Thái có cứng đến mấy cũng chỉ được hai, ba ngày là mò về. Anh tỉnh rượu rồi, chủ động quay về thỏa hiệp với Lý Giang Lâm.
Hai bố con nhốt mình trong thư phòng cả buổi chiều. Lý Trăn Nhược chạy tới bên ngoài cửa sổ nghe trộm. Nhưng vừa nhảy lên cửa sổ đã bị Lý Trăn Thái đứng cạnh đó đuổi đi.
Lý Trăn Nhược trốn dưới cửa sổ, cách cửa sổ một đoạn, cánh cửa sổ cũng đóng chặt. Tai mèo dựng thẳng lên cũng chẳng nghe được gì rõ ràng.
Nhưng hai bố con họ nói gì cậu có thể đoán được đại khái. Lý Trăn Thái không thể vì chuyện đó mà từ bỏ nhà họ Lý được, Lý Giang Lâm trước cho gậy sau cho táo. Dù Lý Trăn Thái tình nguyện hay không cũng bị khuất phục.
Lý Trăn Nhược đi quanh nhà một vòng rồi về lại phòng khách. Ôn Thuần đứng trên cầu thang, hình như muốn xuống dưới nhà nhưng không biết tại sao lại dừng lại, quay người lên tầng.
Hai ngày nay, Ôn Thuần chỉ ở nhà. Định sau khi cưới xong, cô và Lý Trăn Thái sẽ ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Nhưng xem tình hình hiện tại, kế hoạch tuần trăng mật sớm đã hủy rồi.
Ôn Thuần có một tháng nghỉ, dường như cô chỉ muốn yên lặng ở nhà chờ như thế.
Mặc dù đúng là Ôn Thuần và Lý Trăn Tự có gian tình nhưng không biết Lý Trăn Thái có bao nhiêu tình nhân bên ngoài. Sự việc bại lộ, Lý Trăn Thái hoàn toàn đóng vai nạn nhân, khiến cậu cảm thấy bất công thay Ôn Thuần.
Rõ ràng cả hai đều chẳng kém đối phương, Ôn Thuần tốt xấu gì cũng quyết định cắt đứt hết với Lý Trăn Tự sau khi kết hôn với Lý Trăn Thái. Mà Lý Trăn Thái vẫn cứ dây dưa không rõ với Nhạc Tử Giai.
Lý Trăn Nhược đột nhiên thở dài một hơi, cũng không phải vì Ôn Thuần hay Lý Trăn Thái. Mà đang nghĩ, một con mèo như mình cũng phải đau đầu nhức óc vì nhà họ Lý. Làm mèo rồi mà cũng chẳng sung sướng gì!
Lý Trăn Thái không ở lại ăn cơm tối. Lý Trăn Nhược đoán đêm nay anh ta cũng không về nhà ngủ. Dù cho anh ta có thỏa hiệp đi chăng nữa, cậu dám chắc rằng để đi đến quyết định đó, Lý Giang Lâm chắc cũng phải nhượng bộ không ít. Mấy ngày nay Lý Trăn Thái qua đêm ở bên ngoài, Lý Giang Lâm hẳn là không hỏi han.
Aizz, cần gì phải duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này chứ?
Lý Trăn Nhược vừa nhai hạt cho mèo, vừa đau lòng nghĩ.
Lý Trăn Nhiên ăn cơm xong, vừa lấy giấy lau miệng, vừa hỏi Lý Giang Lâm: "Bố, vậy bây giờ con qua đó."
Lý Giang Lâm nói: "Ừ, đi đi."
Lý Trăn Nhược sững sờ, nhận ra mình từ nãy tới giờ không để ý xem hai bố con Lý Giang Lâm nói cái gì. Cậu thấy Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi ra ngoài thì vội bỏ lại đồ ăn cho mèo mới ăn được một nửa, xách đuôi chạy theo anh.
Lý Trăn Nhiên đi đến cửa, dừng bước nhìn cậu: "Đi theo làm gì?"
Lý Trăn Nhược liếc anh một cái, anh hiểu mà.
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng liếc lại cậu một cái, cũng không cản cậu đi theo mình.
Anh không gọi tài xế, tự mình lái xe. Từ khi Lý Trăn Nhược có thể tự do hóa hình, số lần anh tự lái xe cũng tăng lên.
Lý Trăn Nhược lên xe mới nhớ ra mình không mang theo quần áo. Trước khi Lý Trăn Nhiên khởi động xe, cậu chạm chân lên tay anh, "meo" một tiếng nhắc nhở. Cậu muốn anh lên tầng lấy một bộ quần áo xuống cho cậu.
Lý Trăn Nhiên tất nhiên hiểu ý cậu, nói: "Cứ ở đây đi, tôi đi tìm Lão Tam."
Lý Trăn Nhược ngơ người, cậu vốn muốn hỏi anh đi tìm Lý Trăn Tự làm gì. Nhưng ngại biến thành người mới có thể nói thì thấy phiền, nên im lặng chờ, cậu tự phân tích trong lòng: Có thể là Lý Giang Lâm để Lý Trăn Nhiên đi tìm Lý Trăn Tự, bảo hắn tạm thời đừng về nhà.
Nói tới nói lui, Lý Giang Lâm vẫn là để ý Lý Trăn Tự hơn.
Lý Trăn Nhiên vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi cho Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Nhược ngồi bên cạnh nhìn cảm thấy nguy hiểm, do dự nhấc chân đặt lên cổ tay Lý Trăn Nhiên. Anh quay đầu nhìn cậu, đợi đèn đỏ thì sẽ véo mặt cậu.
Một động tác đơn giản vậy thôi, không hiểu sao Lý Trăn Nhược lại thấy ngượng. Cậu thu chân lại ngồi yên trên ghế phụ lái, lòng thầm nói: Đệt, đẹp trai quá đi!
Lý Trăn Tự ở lại nhà Dư Băng Vi sau khi bị Lý Giang Lâm đuổi ra khỏi nhà.
Lý Trăn Nhiên bế Lý Trăn Nhược lên tầng, ấn chuông cửa. Cậu cố thò đầu nhìn quanh. Đối với mẹ con Dư Băng Vi và căn nhà này vẫn còn chút tình cảm, dù sao cũng là chủ nhân đầu tiên sau khi rời khỏi mèo mẹ. Hơn nữa, chủ căn nhà này còn là một đại mỹ nhân, đối xử với cậu cũng rất tốt nữa.
Người mở cửa là mẹ của Dư Băng Vi. Đã lâu không gặp bà, trông bà vẫn khỏe lắm. Chỉ là lúc mở cửa ra, mẹ Dư nghi hoặc, cảnh giác nhìn Lý Trăn Nhiên, rồi thấy con mèo trong lòng anh muốn nhào lên người mình. Mẹ Dư há miệng ngạc nhiên một lúc lâu mới nói: "Ôi, Đoàn Tử đấy à?"
Lý Trăn Nhiên buông lỏng tay ra để cậu nhảy vào lòng mẹ Dư.
Lúc này, Dư Băng Vi nghe tiếng, đi đến xem hỏi: "Ai thế mẹ?"
Mẹ Dư bảo: "Đoàn Tử về rồi!"
Dư Băng Vi thấy Lý Trăn Nhiên, cô ngạc nhiên "a" một tiếng, nói vọng vào trong: "Daniel, anh hai anh đến kìa!". Rồi cô nhiệt tình mời Lý Trăn Nhiên vào trong nhà.
Trước khi đến đây, Lý Trăn Nhiên đã gọi cho Lý Trăn Tự. Nếu không, anh cũng chẳng biết hắn ở đây mà tìm. Cho nên, nhìn thấy Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Tự chẳng ngạc nhiên chút nào cả, trên mặt vẫn còn vết máu bầm chưa tan. Có lẽ, trong khoảng thời gian tới đây, hắn không thể ra ngoài gặp người khác được, chỉ có thể trốn ở chỗ Dư Băng Vi.
Lý Trăn Tự bảo Lý Trăn Nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Dư Băng Vi bảo mẹ Dư đi pha trà, còn mình thì vươn tay ôm Lý Trăn Nhược vào ngực.
Lý Trăn Nhược vùi mặt vào bộ ngực mềm mại của Dư Băng Vi, hít một hơi thật sâu. Rồi cậu cảm nhận được ánh mặt lạnh thấu xương đang nhìn mình của Lý Trăn Nhiên. Mặc dù không nhìn tận mắt, nhưng sau lưng cậu lạnh toát, lưu luyến rời khỏi bộ ngực mềm mại kia.
Lý Trăn Tự ngồi xuống ghế sofa, hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Lý Trăn Nhược lén nhìn hắn, nửa bên mặt của hắn vốn anh tuấn, giờ sưng tấy lên trông hơi buồn cười.
Lý Trăn Tự không nói gì. Bầu không khí có hơi lúng túng.
Dư Băng Vi biết nhìn mặt người đoán ý, chờ mẹ Dư pha trà xong, cô ôm Lý Trăn Nhược vào nhà bếp, đóng cửa lại. Hai mẹ con cùng nhau rửa bát.
Bọn họ vừa ăn cơm tối xong. Chỉ có ba người ăn nên bát đũa cũng chẳng nhiều.
Lý Trăn Nhược vểnh tai lên nghe ngóng, Lý Trăn Nhiên nói: "Bố bảo anh đến xem cậu thế nào."
Lý Trăn Tự im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Chị Thuần... vẫn khỏe chứ?"
Lý Trăn Nhược sững sờ, vô thức nhìn Dư Băng Vi đang ôm cậu. Nhưng cô không nghe thấy hai người kia nói gì, cầm khăn lau bát đến cho mẹ Dư.
Sắc mặt mẹ Dư cũng không tốt lắm, vừa đặt bát vào trong tủ bát, vừa nói với cô: "Cậu ta làm sao vậy? Cãi nhau với người nhà à?"
Dư Băng Vi gãi đầu Lý Trăn Nhược, đáp: "Vâng, cãi nhau với người nhà."
Mẹ Dư há miệng, muốn nói gì đó nhưng thôi.
Dư Băng Vi: "Con tự có chừng mực, mẹ đừng lo. Chẳng lâu nữa bọn con sẽ chia tay, đường ai người ấy đi."
Lý Trăn Nhược nghe cô nói lời này không khỏi sửng sốt, cũng chẳng để ý bên ngoài Lý Trăn Nhiên nói cái gì với Lý Trăn Tự. Cậu cứ tưởng Dư Băng Vi thật lòng với Lý Trăn Tự. Nhưng không phải, chẳng qua là vì nhu cầu cá nhân, chờ cơ hội thích hợp chia tay cũng nên.
Không lâu sau, có người gõ cửa phòng bếp.
Dư Băng Vi mở cửa, Lý Trăn Nhiên nói với cô: "Chúng tôi chuẩn bị đi rồi."
"Hả?" Dư Băng Vi phản ứng lại, trả mèo cho anh.
Lý Trăn Nhiên sờ đầu Lý Trăn Nhược.
Cậu nằm nhoài trong ngực anh, đáng thương vô cùng ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc đi, Lý Trăn Tự tiễn một người một mèo ra tận cửa, nói: "Em không sao. Trong chuyện này là em sai, mấy hôm nữa em đi xin lỗi bố."
Lý Trăn Nhược nghe ra chân thành trong lời của hắn, nghĩ lại có lẽ Lý Trăn Tự không muốn thế. Nếu không, lúc đầu đã chẳng làm ra chuyện thông đồng với Ôn Thuần. Hiện tại hổ thẹn với Ôn Thuần, vì sự việc bại lộ, Ôn Thuần ở nhà họ Lý nhất định sẽ chịu thiệt.
Tối đến, Lý Trăn Nhược nằm trên giường nghe tiếng nước trong phòng tắm.
Lát sau, tiếng nước dừng. Cậu đứng chụm bốn chân bên mép giường, chuẩn bị kỹ càng.
Khi Lý Trăn Nhiên mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, Lý Trăn Nhược nhảy lên, hoàn mỹ hóa hình trên không trung. Cậu trai xinh đẹp trần trụi nhào vào lòng Lý Trăn Nhiên.
Cậu tự dâng mình tới tận cửa, Lý Trăn Nhiên mà từ chối thì tiếc cho sự chuẩn bị kỹ càng của Lý Trăn Nhược. Anh vươn tay tiếp được cậu vào lòng, rồi đem người đặt lên giường.
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ: Có lẽ, thẳng hay cong chẳng quan trọng gì. Không biết là do cậu quá lạc quan hay là tham lam hưởng lạc, duy trì loại quan hệ này với Lý Trăn Nhiên, cậu không hề thấy khó chịu mà ngược lại. Rất thích loại quan hệ kiểu này!
Làm được một nửa, Lý Trăn Nhược đột nhiên nghĩ, lần sau nếu đang làm mà cậu đột nhiên biến lại thành mèo, Lý Trăn Nhiên liệu có phát điên không?
Nghĩ kỹ lại, vẫn là thôi đi. Anh sẽ không chỉ phát điên mà có khi còn xé cậu ra nữa ấy. Tốt hơn hết vẫn là đừng chọc vào anh thì hơn.
Nằm trên vai Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược thấy chán nên gặm vai anh, nói: "Nếu bố anh biết Lý Trăn Thái có tình nhân ở bên ngoài, liệu bố anh có nổi giận không?"
Lý Trăn Nhiên nằm ngửa, hai tay để ra sau đầu làm gối, nghiêng đầu nhìn cậu, "Chẳng lẽ cậu nghĩ bố tôi không biết anh cả có tình nhân ở bên ngoài?"
Lý Trăn Nhược hơi sửng sốt.
Lý Trăn Nhiên nói: "Cậu quên là ông ấy ở bên ngoài cũng có nhiều tình nhân à?"
Lý Trăn Nhược im lặng một lát, rồi nói: "Nhưng nếu để Ôn Thuần biết, Lý Giang Lâm cũng không có tư cách gì nói Lý Trăn Thái."
"Thế thì sao?" Lý Trăn Nhiên nói, "Chẳng qua làm dáng cho Ôn Thuần xem thôi."
Lý Trăn Nhược đặt cằm lên vai anh, có hơi buồn nói: "Tôi thấy bố anh dường như chẳng để ý đến cái gì cả."
Anh đưa tay niết mặt cậu: "Thế cậu muốn ông ấy để ý đến cái gì? Chuyện này quan trọng với cậu lắm sao?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi chỉ lo cho anh thôi. Sản nghiệp nhà họ Lý các anh cũng chỉ lớn đến thế, ba anh em các anh ngươi tranh ta đoạt, chẳng lời được bao nhiêu."
Anh cười một tiếng, "Đồ của nhà họ Lý, bọn họ có được thứ bọn họ nên có. Tôi cũng có được thứ tôi nên có. Lời hay không lời cái gì?"
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Trăn Nhiên, sắc mặt anh cười như không cười. Lời này ra khỏi miệng dường như rất tùy ý, giống như chuyện cười mà không phải chuyện cười.
Nhưng cậu vẫn nghĩ: Có quỷ mới tin.
Lý Trăn Nhiên nói: "Còn cậu nữa, cậu có ý đồ gì với tài sản của anh em chúng tôi? Không lẽ cũng muốn xin một miếng?"
Lý Trăn Nhược nghĩ có lẽ anh đã nghi ngờ cậu chuyện gì đó. Từ đầu đến giờ, cậu có không ít lỗ hổng, rất nhiều chuyện cũng không lừa anh. Nếu anh không quan tâm, không để ý mới là chuyện lạ, còn hoài nghi là chuyện bình thường.
Đứng ở góc độ của Lý Trăn Nhiên suy nghĩ, dù cậu có bao nhiêu hành vi bất thường chỉ về Lý Trăn Nhược như thế, Lý Trăn Nhiên chỉ có thể nghi ngờ cậu và Lý Trăn Nhược có mối quan hệ gì thôi. Không thể nào liên tưởng đến chuyện cậu là Lý Trăn Nhược được. Dù sao việc trọng sinh cũng vượt quá sức tưởng tượng của con người. Nếu Lý Trăn Nhiên nghĩ đến chuyện trọng sinh, cậu muốn mổ não của anh ra xem xem mạch não của anh có gì hay.
Dù sao Lý Trăn Nhiên cũng đã nghi ngờ, Lý Trăn Nhược bất chấp tất cả, định đập nồi dìm thuyền, đè lên người anh, hỏi: "Rốt cuộc bố anh quan tâm đến cái gì?"
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, đáp: "Chuyện ông ấy quan tâm nhất có lẽ là Vận Lâm giao cho ai mới có thể tiếp tục phát triển và phát triển mạnh hơn. Còn những cái khác không quan trọng."
Lý Trăn Nhược: "Lòng người cũng là máu thịt, tôi không tin ông ấy sẽ bất công đến thế."
Lý Trăn Nhiên nở nụ cười, "Đương nhiên là bất công. Ông ấy vốn không thích anh cả. Đây chẳng qua là kiểm tra năng lực của mấy thằng con thôi, cậu phải hiểu điều này."
Mình phải hiểu là sao?
Nói đến đây, trong lòng Lý Trăn Nhược hơi chua xót. Cậu dựa đầu vào vai anh, nhắm mặt lại, khẽ thở dài.
Một lúc sau, Lý Trăn Nhiên tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài. Lúc đi qua cậu, anh lại xoa đầu mèo một cái.
Lý Trăn Nhược ngơ ngác: "?"
Lý Trăn Nhiên đứng trước tủ tìm một cái quần lót sạch mặc vào. Trước khi quay lại phòng vệ sinh, anh lại xoa đầu Lý Trăn Nhược một cái nữa.
Lý Trăn Nhược không chịu được nữa, biến thành một cậu trai trần truồng, nhảy lên hỏi: "Anh định làm ------ "
Lý Trăn Nhược muốn hỏi anh định làm gì. Nhưng câu hỏi còn chưa hỏi xong đã bị Lý Trăn Nhiên đè xuống giường. Ngay tức khắc, cậu đã nhận ra. Lý Trăn Nhiên anh chẳng định làm gì cả, chỉ muốn làm cậu.
Đúng là cáo già mà!
Tức thì tức nhưng vẫn không chống lại được khoái cảm mà anh đem đến cho cậu.
Sau đó, Lý Trăn Nhược thở hổn hển nằm trên giường. Một hồi lâu cũng không khôi phục được hô hấp bình thường. Cậu thấy Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi mở cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa sổ, mượn lực ngồi lên. Hai chân dài tùy ý duỗi ra ngoài cửa sổ, lơ lửng trong không trung.
Lý Trăn Nhược nhịn không được nói một câu: "Anh không sợ người bên dưới thấy nói anh là biến thái à?"
Lý Trăn Nhiên không đáp.
Lý Trăn Nhược nằm sấp trên giường, một tay chống mật, nói với anh: "Hôm nay nhà anh xảy ra chuyện lớn thế mà anh vẫn rất có nhã hứng nha."
Lý Trăn Nhiên đáp: "Không thì sao? Chẳng lẽ ôm anh cả khóc?"
"Lạnh lùng quá đi." Câu này quả thực là đánh giá mà Lý Trăn Nhược dành cho Lý Trăn Nhiên.
Ngày hôm nay, nhìn thái độ của Lý Giang Lâm, Lý Trăn Nhược có hơi buồn. Không chỉ anh em nhà họ Lý lạnh lùng mà ngay cả Lý Giang Lâm là bố ruột cũng rất vô tình.
Lý Trăn Nhiên không nói gì.
Trong phòng, đèn và điều hòa đã tắt. Anh ngồi trên bệ cửa sổ cảm nhận cơn gió lạnh bên ngoài lướt qua cơ thể trần.
Lý Trăn Nhược đặt cằm lên mu bàn tay, nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói xem, tại sao bố anh cứ muốn Lý Trăn Thái lấy Ôn Thuần? Rõ ràng đã loạn đến vậy rồi."
Chuyện này liên quan đến tâm tư của Lý Giang Lâm, Lý Trăn Nhược luôn cảm thấy khó hiểu. Trước đây cậu có thể nói với Nghiêm Tu Kiệt nhưng mà Nghiêm Tu Kiệt cũng chỉ biết đôi chút về Lý Giang Lâm. Không nghĩ tới bây giờ cậu có cơ hội nói chuyện này với Lý Trăn Nhiên.
Cậu không khỏi nghĩ đến một câu: Tạo hóa trêu ngươi.
Lý Trăn Nhiên nghe vậy, chậm rì rì đáp: "Có lẽ bố không coi trọng anh cả đi..."
Trong lòng Lý Giang Lâm, Lý Trăn Thái không giống mấy đứa con trai còn lại. Ai cũng ít nhiều có thể nhìn ra. Nhưng nói anh ta không bằng Ôn Thuần thì có hơi quá đáng.
Cùng lắm thì như mấy gia đình đại phú thời cổ đại, có một số người có thể tự quyết định hôn nhân của mình mà không cần tuân theo lời cha mẹ. Lý Giang Lâm muốn Lý Trăn Thái cưới Ôn Thuần và không được phép ly hôn với cô là chuyện bình thường. Lý Trăn Nhược tin Lý Trăn Thái nhất định sẽ thỏa hiệp, nhưng Lý Giang Lâm cũng phải làm gì đó để an ủi anh ta chứ?
Lý Trăn Nhược cứ suy nghĩ miên man. Lát sau, Lý Trăn Nhiên về giường ôm cậu ngủ. Làn da lành lạnh của Lý Trăn Nhiên, cậu kề mặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đúng như cậu đóan, Lý Trăn Thái có cứng đến mấy cũng chỉ được hai, ba ngày là mò về. Anh tỉnh rượu rồi, chủ động quay về thỏa hiệp với Lý Giang Lâm.
Hai bố con nhốt mình trong thư phòng cả buổi chiều. Lý Trăn Nhược chạy tới bên ngoài cửa sổ nghe trộm. Nhưng vừa nhảy lên cửa sổ đã bị Lý Trăn Thái đứng cạnh đó đuổi đi.
Lý Trăn Nhược trốn dưới cửa sổ, cách cửa sổ một đoạn, cánh cửa sổ cũng đóng chặt. Tai mèo dựng thẳng lên cũng chẳng nghe được gì rõ ràng.
Nhưng hai bố con họ nói gì cậu có thể đoán được đại khái. Lý Trăn Thái không thể vì chuyện đó mà từ bỏ nhà họ Lý được, Lý Giang Lâm trước cho gậy sau cho táo. Dù Lý Trăn Thái tình nguyện hay không cũng bị khuất phục.
Lý Trăn Nhược đi quanh nhà một vòng rồi về lại phòng khách. Ôn Thuần đứng trên cầu thang, hình như muốn xuống dưới nhà nhưng không biết tại sao lại dừng lại, quay người lên tầng.
Hai ngày nay, Ôn Thuần chỉ ở nhà. Định sau khi cưới xong, cô và Lý Trăn Thái sẽ ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Nhưng xem tình hình hiện tại, kế hoạch tuần trăng mật sớm đã hủy rồi.
Ôn Thuần có một tháng nghỉ, dường như cô chỉ muốn yên lặng ở nhà chờ như thế.
Mặc dù đúng là Ôn Thuần và Lý Trăn Tự có gian tình nhưng không biết Lý Trăn Thái có bao nhiêu tình nhân bên ngoài. Sự việc bại lộ, Lý Trăn Thái hoàn toàn đóng vai nạn nhân, khiến cậu cảm thấy bất công thay Ôn Thuần.
Rõ ràng cả hai đều chẳng kém đối phương, Ôn Thuần tốt xấu gì cũng quyết định cắt đứt hết với Lý Trăn Tự sau khi kết hôn với Lý Trăn Thái. Mà Lý Trăn Thái vẫn cứ dây dưa không rõ với Nhạc Tử Giai.
Lý Trăn Nhược đột nhiên thở dài một hơi, cũng không phải vì Ôn Thuần hay Lý Trăn Thái. Mà đang nghĩ, một con mèo như mình cũng phải đau đầu nhức óc vì nhà họ Lý. Làm mèo rồi mà cũng chẳng sung sướng gì!
Lý Trăn Thái không ở lại ăn cơm tối. Lý Trăn Nhược đoán đêm nay anh ta cũng không về nhà ngủ. Dù cho anh ta có thỏa hiệp đi chăng nữa, cậu dám chắc rằng để đi đến quyết định đó, Lý Giang Lâm chắc cũng phải nhượng bộ không ít. Mấy ngày nay Lý Trăn Thái qua đêm ở bên ngoài, Lý Giang Lâm hẳn là không hỏi han.
Aizz, cần gì phải duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhược vừa nhai hạt cho mèo, vừa đau lòng nghĩ.
Lý Trăn Nhiên ăn cơm xong, vừa lấy giấy lau miệng, vừa hỏi Lý Giang Lâm: "Bố, vậy bây giờ con qua đó."
Lý Giang Lâm nói: "Ừ, đi đi."
Lý Trăn Nhược sững sờ, nhận ra mình từ nãy tới giờ không để ý xem hai bố con Lý Giang Lâm nói cái gì. Cậu thấy Lý Trăn Nhiên đứng dậy đi ra ngoài thì vội bỏ lại đồ ăn cho mèo mới ăn được một nửa, xách đuôi chạy theo anh.
Lý Trăn Nhiên đi đến cửa, dừng bước nhìn cậu: "Đi theo làm gì?"
Lý Trăn Nhược liếc anh một cái, anh hiểu mà.
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng liếc lại cậu một cái, cũng không cản cậu đi theo mình.
Anh không gọi tài xế, tự mình lái xe. Từ khi Lý Trăn Nhược có thể tự do hóa hình, số lần anh tự lái xe cũng tăng lên.
Lý Trăn Nhược lên xe mới nhớ ra mình không mang theo quần áo. Trước khi Lý Trăn Nhiên khởi động xe, cậu chạm chân lên tay anh, "meo" một tiếng nhắc nhở. Cậu muốn anh lên tầng lấy một bộ quần áo xuống cho cậu.
Lý Trăn Nhiên tất nhiên hiểu ý cậu, nói: "Cứ ở đây đi, tôi đi tìm Lão Tam."
Lý Trăn Nhược ngơ người, cậu vốn muốn hỏi anh đi tìm Lý Trăn Tự làm gì. Nhưng ngại biến thành người mới có thể nói thì thấy phiền, nên im lặng chờ, cậu tự phân tích trong lòng: Có thể là Lý Giang Lâm để Lý Trăn Nhiên đi tìm Lý Trăn Tự, bảo hắn tạm thời đừng về nhà.
Nói tới nói lui, Lý Giang Lâm vẫn là để ý Lý Trăn Tự hơn.
Lý Trăn Nhiên vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi cho Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Nhược ngồi bên cạnh nhìn cảm thấy nguy hiểm, do dự nhấc chân đặt lên cổ tay Lý Trăn Nhiên. Anh quay đầu nhìn cậu, đợi đèn đỏ thì sẽ véo mặt cậu.
Một động tác đơn giản vậy thôi, không hiểu sao Lý Trăn Nhược lại thấy ngượng. Cậu thu chân lại ngồi yên trên ghế phụ lái, lòng thầm nói: Đệt, đẹp trai quá đi!
Lý Trăn Tự ở lại nhà Dư Băng Vi sau khi bị Lý Giang Lâm đuổi ra khỏi nhà.
Lý Trăn Nhiên bế Lý Trăn Nhược lên tầng, ấn chuông cửa. Cậu cố thò đầu nhìn quanh. Đối với mẹ con Dư Băng Vi và căn nhà này vẫn còn chút tình cảm, dù sao cũng là chủ nhân đầu tiên sau khi rời khỏi mèo mẹ. Hơn nữa, chủ căn nhà này còn là một đại mỹ nhân, đối xử với cậu cũng rất tốt nữa.
Người mở cửa là mẹ của Dư Băng Vi. Đã lâu không gặp bà, trông bà vẫn khỏe lắm. Chỉ là lúc mở cửa ra, mẹ Dư nghi hoặc, cảnh giác nhìn Lý Trăn Nhiên, rồi thấy con mèo trong lòng anh muốn nhào lên người mình. Mẹ Dư há miệng ngạc nhiên một lúc lâu mới nói: "Ôi, Đoàn Tử đấy à?"
Lý Trăn Nhiên buông lỏng tay ra để cậu nhảy vào lòng mẹ Dư.
Lúc này, Dư Băng Vi nghe tiếng, đi đến xem hỏi: "Ai thế mẹ?"
Mẹ Dư bảo: "Đoàn Tử về rồi!"
Dư Băng Vi thấy Lý Trăn Nhiên, cô ngạc nhiên "a" một tiếng, nói vọng vào trong: "Daniel, anh hai anh đến kìa!". Rồi cô nhiệt tình mời Lý Trăn Nhiên vào trong nhà.
Trước khi đến đây, Lý Trăn Nhiên đã gọi cho Lý Trăn Tự. Nếu không, anh cũng chẳng biết hắn ở đây mà tìm. Cho nên, nhìn thấy Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Tự chẳng ngạc nhiên chút nào cả, trên mặt vẫn còn vết máu bầm chưa tan. Có lẽ, trong khoảng thời gian tới đây, hắn không thể ra ngoài gặp người khác được, chỉ có thể trốn ở chỗ Dư Băng Vi.
Lý Trăn Tự bảo Lý Trăn Nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Dư Băng Vi bảo mẹ Dư đi pha trà, còn mình thì vươn tay ôm Lý Trăn Nhược vào ngực.
Lý Trăn Nhược vùi mặt vào bộ ngực mềm mại của Dư Băng Vi, hít một hơi thật sâu. Rồi cậu cảm nhận được ánh mặt lạnh thấu xương đang nhìn mình của Lý Trăn Nhiên. Mặc dù không nhìn tận mắt, nhưng sau lưng cậu lạnh toát, lưu luyến rời khỏi bộ ngực mềm mại kia.
Lý Trăn Tự ngồi xuống ghế sofa, hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Lý Trăn Nhược lén nhìn hắn, nửa bên mặt của hắn vốn anh tuấn, giờ sưng tấy lên trông hơi buồn cười.
Lý Trăn Tự không nói gì. Bầu không khí có hơi lúng túng.
Dư Băng Vi biết nhìn mặt người đoán ý, chờ mẹ Dư pha trà xong, cô ôm Lý Trăn Nhược vào nhà bếp, đóng cửa lại. Hai mẹ con cùng nhau rửa bát.
Bọn họ vừa ăn cơm tối xong. Chỉ có ba người ăn nên bát đũa cũng chẳng nhiều.
Lý Trăn Nhược vểnh tai lên nghe ngóng, Lý Trăn Nhiên nói: "Bố bảo anh đến xem cậu thế nào."
Lý Trăn Tự im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Chị Thuần... vẫn khỏe chứ?"
Lý Trăn Nhược sững sờ, vô thức nhìn Dư Băng Vi đang ôm cậu. Nhưng cô không nghe thấy hai người kia nói gì, cầm khăn lau bát đến cho mẹ Dư.
Sắc mặt mẹ Dư cũng không tốt lắm, vừa đặt bát vào trong tủ bát, vừa nói với cô: "Cậu ta làm sao vậy? Cãi nhau với người nhà à?"
Dư Băng Vi gãi đầu Lý Trăn Nhược, đáp: "Vâng, cãi nhau với người nhà."
Mẹ Dư há miệng, muốn nói gì đó nhưng thôi.
Dư Băng Vi: "Con tự có chừng mực, mẹ đừng lo. Chẳng lâu nữa bọn con sẽ chia tay, đường ai người ấy đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhược nghe cô nói lời này không khỏi sửng sốt, cũng chẳng để ý bên ngoài Lý Trăn Nhiên nói cái gì với Lý Trăn Tự. Cậu cứ tưởng Dư Băng Vi thật lòng với Lý Trăn Tự. Nhưng không phải, chẳng qua là vì nhu cầu cá nhân, chờ cơ hội thích hợp chia tay cũng nên.
Không lâu sau, có người gõ cửa phòng bếp.
Dư Băng Vi mở cửa, Lý Trăn Nhiên nói với cô: "Chúng tôi chuẩn bị đi rồi."
"Hả?" Dư Băng Vi phản ứng lại, trả mèo cho anh.
Lý Trăn Nhiên sờ đầu Lý Trăn Nhược.
Cậu nằm nhoài trong ngực anh, đáng thương vô cùng ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc đi, Lý Trăn Tự tiễn một người một mèo ra tận cửa, nói: "Em không sao. Trong chuyện này là em sai, mấy hôm nữa em đi xin lỗi bố."
Lý Trăn Nhược nghe ra chân thành trong lời của hắn, nghĩ lại có lẽ Lý Trăn Tự không muốn thế. Nếu không, lúc đầu đã chẳng làm ra chuyện thông đồng với Ôn Thuần. Hiện tại hổ thẹn với Ôn Thuần, vì sự việc bại lộ, Ôn Thuần ở nhà họ Lý nhất định sẽ chịu thiệt.
Tối đến, Lý Trăn Nhược nằm trên giường nghe tiếng nước trong phòng tắm.
Lát sau, tiếng nước dừng. Cậu đứng chụm bốn chân bên mép giường, chuẩn bị kỹ càng.
Khi Lý Trăn Nhiên mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, Lý Trăn Nhược nhảy lên, hoàn mỹ hóa hình trên không trung. Cậu trai xinh đẹp trần trụi nhào vào lòng Lý Trăn Nhiên.
Cậu tự dâng mình tới tận cửa, Lý Trăn Nhiên mà từ chối thì tiếc cho sự chuẩn bị kỹ càng của Lý Trăn Nhược. Anh vươn tay tiếp được cậu vào lòng, rồi đem người đặt lên giường.
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ: Có lẽ, thẳng hay cong chẳng quan trọng gì. Không biết là do cậu quá lạc quan hay là tham lam hưởng lạc, duy trì loại quan hệ này với Lý Trăn Nhiên, cậu không hề thấy khó chịu mà ngược lại. Rất thích loại quan hệ kiểu này!
Làm được một nửa, Lý Trăn Nhược đột nhiên nghĩ, lần sau nếu đang làm mà cậu đột nhiên biến lại thành mèo, Lý Trăn Nhiên liệu có phát điên không?
Nghĩ kỹ lại, vẫn là thôi đi. Anh sẽ không chỉ phát điên mà có khi còn xé cậu ra nữa ấy. Tốt hơn hết vẫn là đừng chọc vào anh thì hơn.
Nằm trên vai Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược thấy chán nên gặm vai anh, nói: "Nếu bố anh biết Lý Trăn Thái có tình nhân ở bên ngoài, liệu bố anh có nổi giận không?"
Lý Trăn Nhiên nằm ngửa, hai tay để ra sau đầu làm gối, nghiêng đầu nhìn cậu, "Chẳng lẽ cậu nghĩ bố tôi không biết anh cả có tình nhân ở bên ngoài?"
Lý Trăn Nhược hơi sửng sốt.
Lý Trăn Nhiên nói: "Cậu quên là ông ấy ở bên ngoài cũng có nhiều tình nhân à?"
Lý Trăn Nhược im lặng một lát, rồi nói: "Nhưng nếu để Ôn Thuần biết, Lý Giang Lâm cũng không có tư cách gì nói Lý Trăn Thái."
"Thế thì sao?" Lý Trăn Nhiên nói, "Chẳng qua làm dáng cho Ôn Thuần xem thôi."
Lý Trăn Nhược đặt cằm lên vai anh, có hơi buồn nói: "Tôi thấy bố anh dường như chẳng để ý đến cái gì cả."
Anh đưa tay niết mặt cậu: "Thế cậu muốn ông ấy để ý đến cái gì? Chuyện này quan trọng với cậu lắm sao?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi chỉ lo cho anh thôi. Sản nghiệp nhà họ Lý các anh cũng chỉ lớn đến thế, ba anh em các anh ngươi tranh ta đoạt, chẳng lời được bao nhiêu."
Anh cười một tiếng, "Đồ của nhà họ Lý, bọn họ có được thứ bọn họ nên có. Tôi cũng có được thứ tôi nên có. Lời hay không lời cái gì?"
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Trăn Nhiên, sắc mặt anh cười như không cười. Lời này ra khỏi miệng dường như rất tùy ý, giống như chuyện cười mà không phải chuyện cười.
Nhưng cậu vẫn nghĩ: Có quỷ mới tin.
Lý Trăn Nhiên nói: "Còn cậu nữa, cậu có ý đồ gì với tài sản của anh em chúng tôi? Không lẽ cũng muốn xin một miếng?"
Lý Trăn Nhược nghĩ có lẽ anh đã nghi ngờ cậu chuyện gì đó. Từ đầu đến giờ, cậu có không ít lỗ hổng, rất nhiều chuyện cũng không lừa anh. Nếu anh không quan tâm, không để ý mới là chuyện lạ, còn hoài nghi là chuyện bình thường.
Đứng ở góc độ của Lý Trăn Nhiên suy nghĩ, dù cậu có bao nhiêu hành vi bất thường chỉ về Lý Trăn Nhược như thế, Lý Trăn Nhiên chỉ có thể nghi ngờ cậu và Lý Trăn Nhược có mối quan hệ gì thôi. Không thể nào liên tưởng đến chuyện cậu là Lý Trăn Nhược được. Dù sao việc trọng sinh cũng vượt quá sức tưởng tượng của con người. Nếu Lý Trăn Nhiên nghĩ đến chuyện trọng sinh, cậu muốn mổ não của anh ra xem xem mạch não của anh có gì hay.
Dù sao Lý Trăn Nhiên cũng đã nghi ngờ, Lý Trăn Nhược bất chấp tất cả, định đập nồi dìm thuyền, đè lên người anh, hỏi: "Rốt cuộc bố anh quan tâm đến cái gì?"
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, đáp: "Chuyện ông ấy quan tâm nhất có lẽ là Vận Lâm giao cho ai mới có thể tiếp tục phát triển và phát triển mạnh hơn. Còn những cái khác không quan trọng."
Lý Trăn Nhược: "Lòng người cũng là máu thịt, tôi không tin ông ấy sẽ bất công đến thế."
Lý Trăn Nhiên nở nụ cười, "Đương nhiên là bất công. Ông ấy vốn không thích anh cả. Đây chẳng qua là kiểm tra năng lực của mấy thằng con thôi, cậu phải hiểu điều này."
Mình phải hiểu là sao?
Nói đến đây, trong lòng Lý Trăn Nhược hơi chua xót. Cậu dựa đầu vào vai anh, nhắm mặt lại, khẽ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro