Chương 60
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Editor + Beta: Thất Tử - 08/02/23
Lý Trăn Nhược biết Lý Giang Lâm không phải bố ruột của mình. Nhiều năm sống chung, uy nghiêm của ông vẫn còn đó, nhất thời cậu có chút bối rối. Nhưng nhìn Lý Trăn Nhiên bình thản mặc lại quần áo, lòng nghĩ dù sao cũng là bố anh không phải bố em. Anh không sợ, em sợ cái gì? Vì thế, cậu ngồi dậy, do dự hỏi: "Em cứ thế này mà ra ngoài sao?"
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, "Đề nghị em mặc quần áo vào."
Lý Trăn Nhược nhịn xuống nỗi muốn trợn mắt, kéo chăn che thân dưới lại, "Anh nói xem, ông ấy có nghe thấy gì không?"
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống giường mặc quần vào, "ừm" một tiếng, "Lấy quần áo mặc vào rồi ra ngoài với anh."
Lý Trăn Nhược đã rõ ý đồ của anh, hẳn là muốn nói chuyện này với ông. Hiệu quả cách âm của căn phòng nghỉ này chắc là tốt, nhưng Lý Giang Lâm không phải kẻ ngốc. Con trai ông ban ngày ở trong đó lâu như thế, không cảm thấy có vấn đề mới lạ. Còn bảo Hoa Nghị Bang không thông báo cho anh, căn bản là đã biết có chuyện gì xảy ra trong phòng rồi.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy miệng mình đúng là miệng quạ mà. Tình huống tồi tệ nhất mà cậu mới tưởng tượng ra chưa gì đã phải đối mặt với nó. Lý Trăn Nhược xuống giường, đi chân trần đến trước tủ quần áo, chọn một bộ trông đẹp mắt một chút. Liệu Lý Giang Lâm có tức giận vì chuyện này không?
Nửa ngày trời cũng chưa mặc xong quần áo, Lý Trăn Nhiên giúp cậu kéo khóa áo khoác lên, sao đó ngồi xổm xuống đi tất cho cậu.
Chắc là bị ảnh hưởng bởi thái độ của Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược cảm thấy cũng chẳng có gì to tát. Lý Giang Lâm đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lý, cậu quyến rũ con trai ông coi như trả thù.
Nghĩ đến đây, cậu giẫm lòng bàn chân vào giữa hai chân Lý Trăn Nhiên một chút, nên bị anh véo mạnh mắt cá chân. Đau đến nỗi chân tê rần.
Mở cửa phòng nghỉ, Lý Trăn Nhược theo sao Lý Trăn Nhiên ra ngoài. Quả nhiên, Lý Giang Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa đợi.
Lý Giang Lâm dựa lưng vào lưng ghế, lưng ông thẳng tắp, cây gậy để trước mặt, hai tay đặt trên đầu gậy. Không biết ông vào lúc nào, cũng chẳng biết có nghe được gì hay không, vậy mà cả cậu lẫn anh đều không phát hiện ra. Biểu cảm trên mặt ông tương đối bình tĩnh, không giận tím mặt cũng không cười. Có lẽ là thấy đứa con thứ ba dây dưa với chị dâu, nên đứa con thứ hai cùng trợ lý có quan hệ kiểu này, ông cũng chẳng thấy lạ lẫm hay khó tin.
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Giang Lâm, chợt thấy có lỗi với ông. Thế nên cậu dứt khoát trốn sau lưng anh, giả bộ thấp thỏm bất an.
Lý Giang Lâm nhìn lướt qua Lý Trăn Nhiên, lại đánh giá Lý Trăn Nhược một lượt. Ánh mắt một lần nữa rơi xuống người anh.
"Bố." Lý Trăn Nhiên gọi.
Lý Trăn Nhược túm lấy vạt áo anh, không nói gì.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên quay người lại, nắm lấy tay cậu.
Lý Trăn Nhược không biết nên nói anh vô tâm vô phế hay là không biết xấu hổ nữa.
Lý Giang Lâm không nói với anh mà nói với cậu, "Lý Đoàn Tử, bác nhớ cháu nói mình là em họ của Lạc Phi nhỉ?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Vâng ạ."
Lý Giang Lâm: "Bác còn nhớ cháu chưa được 20 tuổi nữa. Anh họ cháu gửi cháu đến đây để thực tập mà cháu lăn giường cùng con bác. Cháu thấy hợp lý không?"
Cậu vẫn nắm tay anh, im lặng.
Lý Giang Lâm thở dài, "Bố muốn nói chuyện với con, bảo cậu ta ra ngoài một lát đi."
Lý Trăn Nhược nghĩ ông muốn dạy dỗ Lý Trăn Nhiên nên đuổi cậu đi như một người ngoài. Trước khi anh trả lời, cậu chủ động nói: "Cháu ra ngoài trước, Lý lão tiên sinh."
Nói xong, cậu buông tay Lý Trăn Nhiên rồi đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên không cản cậu mà đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Đi ra khỏi phòng văn phòng của anh, Hoa Nghị Bang đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn Lý Trăn Nhược. Sau đó lại liếc nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt phía sau cậu, chắc là lo lắng cho Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược: "Hai bố con bọn họ muốn nói chuyện, tôi đi dạo một lát."
Hoa Nghị Bang gật đầu.
Lý Trăn Nhược mở cửa văn phòng đi ra ngoài. Cậu dựa lưng vào tường lặng lẽ đứng một lúc, thở dài một hơi.
Hành lang đối diện là văn phòng của Lý Trăn Tự. Lúc này cửa đóng, không biết bên trong có người hay không.
Cậu biết, bình thường Lý Trăn Tự họp hành và giải quyết các vấn đề liên quan xong thì đi. Hắn dành nhiều thời gian cho Vận Lâm hơn là Vận Nghệ. Có hơi chán, cậu đi dọc theo hành lang một vòng. Cậu không muốn ở lại trong văn phòng, đơn giản là vì không muốn ở một mình với Hoa Nghị Bang.
Lý Trăn Nhược nhận ra mình chưa giỏi bằng Lý Trăn Nhiên. Những việc như thế này, cậu không có đủ dũng khí để đối mặt.
Bất tri bất giác đi đến cầu thang. Cầu thang này rất ít người dùng đến. Nó vắng vẻ, hiu quạnh đến đáng thương. Cậu còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Cầu thang vắng vẻ, xa xa có âm thanh truyền đến, không phải người của một tầng này nói chuyện. Nhưng đứng cạnh hộp cứu hoả Lý Trăn Nhược vẫn có thể nghe rõ ràng.
Giọng nói phát ra từ tầng dưới, người nào đó đang nghe điện thoại. Tầng dưới là văn phòng của Lý Trăn Thái, giọng nói của người này, cậu biết. Là trợ lý của Lý Trăn Thái, Cao Kỳ.
Không biết Cao Kỳ đang nói chuyện điện thoại với ai mà thái độ rất dữ dội, có hơi giống tức hộc máu.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm cạnh hộp cứu hoả, nghe Cao Kỳ quát với đầu bên kia điện thoại: "Tôi không có nhiều tiền như thế! Trăn Thái không muốn cho tôi mượn!"
Một lát sau, Cao Kỳ nói thêm: "Rắc rối tôi gây ra tự tôi sẽ giải quyết!"
Sau đó, Cao Kỳ tắt điện thoại, rời đi với âm thanh giày da nặng nề đạp lên mặt sàn.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm một lúc nghĩ, không chừng Cao Kỳ là điểm đột phá của Lý Trăn Thái. Đi loanh quanh một chuyến mà có thu hoạch ngoài ý muốn. Cũng hời phết!
Lại qua một lúc nữa, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng mở cửa văn phòng Lý Trăn Nhiên, thấy Hoa Nghị Bang đỡ Lý Giang Lâm ra ngoài.
Cậu vội đứng lên, chần chừ một chút rồi đứng im không nhúc nhích.
Lý Giang Lâm gật đầu với cậu nhưng không có ý định nói chuyện với cậu. Ông đi vào thang máy với sự giúp đỡ của Hoa Nghị Bang.
Lý Trăn Nhược cứ đứng ở đó, đến khi ông đi vào thang máy mới vào văn phòng.
Vào phòng, cậu thấy Lý Trăn Nhiên ngồi ở bàn làm việc, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
"Ông ấy... nói gì với anh?" Lý Trăn Nhược vừa đi vào trong vừa hỏi.
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Nói rất nhiều, em muốn nghe cái nào?"
Lý Trăn Nhược nghi hoặc nhìn anh. Cậu biết anh không để thái độ của Lý Giang Lâm trong lòng nhưng cậu cảm thấy anh có hơi quá đà. Anh không sợ trong tương lai Lý Giang Lâm sẽ thay đổi thái độ với anh sao? Cuối cùng, Vận Lâm sẽ rơi vào tay của người khác?
Lý Trăn Nhược đi đến trước mặt anh, "Em nghĩ, mặc kệ ông ấy nói thế nào, anh không được tiếp tục với em?"
Lý Trăn Nhiên duỗi tay ôm eo cậu, "Em nói đúng, nhưng cũng không cần lo lắng. Mọi thứ cứ để anh lo."
Không thể không thừa nhận rằng cậu rung động trước những lời này của anh. Nếu lúc trước cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý, Lý Trăn Nhiên chỉ cần nói với cậu một câu "Không cần lo lắng, mọi thứ cứ để anh lo", cậu đảm bảo mình sẽ bám lấy anh cả đời.
Cậu nhịn không được tựa trán lên đầu anh, bỗng thấy trên bàn làm việc có một xấp ảnh chụp. Đưa tay ra lấy, lúc mở ra, cậu thấy tất cả đều là ảnh của cậu và anh.
"Lý Giang Lâm mang đến?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên "ừm" một tiếng, "Cách chụp lén cũng giống nhau thật."
Vừa mới hoài nghi, nhưng giờ cậu có thể chắc chắn suy nghĩ của mình, "Lý Trăn Thái làm?"
Lý Trăn Nhiên xoay ghế làm việc hết sang bên phải lại sang bên trái, "Bố không nói. Em thấy sao?"
Lý Trăn Nhược: "Em không có gì để nói. Chẳng cần biết có phải anh ta hay không, cứ tính hết lên đầu anh ta là được."
Bữa tối ngày hôm đó, cơn giận này có chút vi diệu.
Lý Trăn Nhược vẫn không biết Lý Giang Lâm nói gì với Lý Trăn Nhiên. Nhưng Lý Giang Lâm thực sự rất bình tĩnh. Từ lúc Lý Trăn Nhiên về nhà đến bữa tối, ông không nói một cái gì cả.
Bữa tối nay dì Vương có nấu cho Lý Trăn Nhược một con cá nhỏ, coi như ăn thêm.
Lý Trăn Nhược nằm bên chân Lý Trăn Nhiên khó khăn liếm thịt cá vì cái bản mặt bẹt của mình. Chợt, Lý Trăn Thái hỏi đến dự án Kỳ Giang.
Lý Trăn Nhiên vừa ăn cơm vừa nói với anh ta.
Lý Giang Lâm đột nhiên nói: "Nếu Trăn Nhược còn ở đây thì tốt rồi."
Một lời này vừa thốt ra, cả bàn ăn tĩnh lặng.
Lý Trăn Thái không giấu được biểu cảm ngạc nhiên của mình. Lý Trăn Nhiên hơi nhăn mày.
Ôn Thuần an ủi: "Bố đừng buồn."
Không riêng gì bọn họ, ngay cả Lý Trăn Nhược hàng thật giá thật nằm dưới gầm bàn cũng phải kinh ngạc. Nếu cậu là con ruột của Lý Giang Lâm thì chẳng có gì để nói. Nhưng mà khổ nỗi cậu không phải.
Dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa, Lý Giang Lâm đột nhiên nói những lời thế này với Lý Trăn Thái và Lý Trăn Nhiên là không bình thường.
Nói xong, ông buông đũa xuống, đứng dậy.
Dì Vương thấy vậy hỏi: "Không ăn nữa sao?"
Lý Giang Lâm lắc đầu, "Không ăn."
Tối đó, cậu nằm trên bệ cửa sổ nhìn Lý Giang Lâm đi đi lại lại trong vườn hoa. Ông đi từ chỗ này đến chỗ kia, đứng một hồi lâu rồi chậm rãi đi về bên này.
Hình như Lý Giang Lâm đang suy nghĩ chuyện gì đó. Sầu não như thế, Lý Trăn Nhược không biết là tại sao.
Đột nhiên nhắc tới cậu chắc là do ba đứa con kia chẳng ai khiến ông bớt lo.
Lý Trăn Nhiên tắm xong, đi đến bên cửa sổ xách Lý Trăn Nhược lên, đặt cậu lên ngực mình rồi mới nằm xuống.
Lý Trăn Nhược nằm trên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ của anh.
Kỳ thật, cậu cảm thấy Lý Trăn Nhiên hơi giống mọt sách. Trước đây cậu cảm thấy khó hiểu, thế giới này tươi đẹp như thế, tuổi còn đang trẻ phải ra ngoài đi nhiều nơi, thăm nhiều chỗ mới đúng. Cứ ở lì trong nhà làm gì?
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cậu cảm thấy ở cạnh người mình thích, không làm gì cả mà tâm trạng cũng rất tốt.
Trời đã đen, Lý Trăn Nhược nằm trên ngực Lý Trăn Nhiên, nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng lật sách của anh. Bỗng, cậu nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Động tĩnh không lớn, Lý Trăn Nhiên cũng không chú ý đến. Lỗ tai cậu dựng lên, sau đó xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lý Trăn Nhiên ngồi dậy hỏi: "Sao thế?"
Lý Trăn Nhược không rảnh trả lời anh, lao vụt ra ngoài cửa sổ. Cậu bò dọc theo đường ống xuống tầng một, chạy một mạch tới ổ chó của Nhị Hoàng. Từ xa nhìn đã thấy có một bóng người đang dắt nó đi.
Lý Trăn Nhược lao đến rất nhanh, nhảy bổ cả người mèo lên mặt tên kia.
"Đệt!" Bị ngã xuống đất, Chu Khải chửi một tiếng, vươn tay tóm Lý Trăn Nhược, muốn xé cậu ra.
Nhị Hoàng không thể khống chế được sự kích động không thấy Lý Trăn Nhược và Chu Khải lăn thành một cục trên mặt đất. Nó tưởng là một người một mèo kia đang chơi trò gì đó thú vị. Nó không nhịn được vừ vẫy đuôi vừa sủa lớn.
Lý Trăn Nhiên là người đầu tiên ra khỏi nhà đã thấy một cảnh này. Tiếp đó là dì Vương, Lý Trăn Thái và Ôn Thuần nghe động mà đến. Người làm và tài xế cũng chạy ra xem có chuyện gì.
Cuối cùng là Lý Giang Lâm chống gậy xuất hiện.
Lý Trăn Nhược biết Lý Giang Lâm không phải bố ruột của mình. Nhiều năm sống chung, uy nghiêm của ông vẫn còn đó, nhất thời cậu có chút bối rối. Nhưng nhìn Lý Trăn Nhiên bình thản mặc lại quần áo, lòng nghĩ dù sao cũng là bố anh không phải bố em. Anh không sợ, em sợ cái gì? Vì thế, cậu ngồi dậy, do dự hỏi: "Em cứ thế này mà ra ngoài sao?"
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, "Đề nghị em mặc quần áo vào."
Lý Trăn Nhược nhịn xuống nỗi muốn trợn mắt, kéo chăn che thân dưới lại, "Anh nói xem, ông ấy có nghe thấy gì không?"
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống giường mặc quần vào, "ừm" một tiếng, "Lấy quần áo mặc vào rồi ra ngoài với anh."
Lý Trăn Nhược đã rõ ý đồ của anh, hẳn là muốn nói chuyện này với ông. Hiệu quả cách âm của căn phòng nghỉ này chắc là tốt, nhưng Lý Giang Lâm không phải kẻ ngốc. Con trai ông ban ngày ở trong đó lâu như thế, không cảm thấy có vấn đề mới lạ. Còn bảo Hoa Nghị Bang không thông báo cho anh, căn bản là đã biết có chuyện gì xảy ra trong phòng rồi.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy miệng mình đúng là miệng quạ mà. Tình huống tồi tệ nhất mà cậu mới tưởng tượng ra chưa gì đã phải đối mặt với nó. Lý Trăn Nhược xuống giường, đi chân trần đến trước tủ quần áo, chọn một bộ trông đẹp mắt một chút. Liệu Lý Giang Lâm có tức giận vì chuyện này không?
Nửa ngày trời cũng chưa mặc xong quần áo, Lý Trăn Nhiên giúp cậu kéo khóa áo khoác lên, sao đó ngồi xổm xuống đi tất cho cậu.
Chắc là bị ảnh hưởng bởi thái độ của Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược cảm thấy cũng chẳng có gì to tát. Lý Giang Lâm đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lý, cậu quyến rũ con trai ông coi như trả thù.
Nghĩ đến đây, cậu giẫm lòng bàn chân vào giữa hai chân Lý Trăn Nhiên một chút, nên bị anh véo mạnh mắt cá chân. Đau đến nỗi chân tê rần.
Mở cửa phòng nghỉ, Lý Trăn Nhược theo sao Lý Trăn Nhiên ra ngoài. Quả nhiên, Lý Giang Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa đợi.
Lý Giang Lâm dựa lưng vào lưng ghế, lưng ông thẳng tắp, cây gậy để trước mặt, hai tay đặt trên đầu gậy. Không biết ông vào lúc nào, cũng chẳng biết có nghe được gì hay không, vậy mà cả cậu lẫn anh đều không phát hiện ra. Biểu cảm trên mặt ông tương đối bình tĩnh, không giận tím mặt cũng không cười. Có lẽ là thấy đứa con thứ ba dây dưa với chị dâu, nên đứa con thứ hai cùng trợ lý có quan hệ kiểu này, ông cũng chẳng thấy lạ lẫm hay khó tin.
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Giang Lâm, chợt thấy có lỗi với ông. Thế nên cậu dứt khoát trốn sau lưng anh, giả bộ thấp thỏm bất an.
Lý Giang Lâm nhìn lướt qua Lý Trăn Nhiên, lại đánh giá Lý Trăn Nhược một lượt. Ánh mắt một lần nữa rơi xuống người anh.
"Bố." Lý Trăn Nhiên gọi.
Lý Trăn Nhược túm lấy vạt áo anh, không nói gì.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên quay người lại, nắm lấy tay cậu.
Lý Trăn Nhược không biết nên nói anh vô tâm vô phế hay là không biết xấu hổ nữa.
Lý Giang Lâm không nói với anh mà nói với cậu, "Lý Đoàn Tử, bác nhớ cháu nói mình là em họ của Lạc Phi nhỉ?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Vâng ạ."
Lý Giang Lâm: "Bác còn nhớ cháu chưa được 20 tuổi nữa. Anh họ cháu gửi cháu đến đây để thực tập mà cháu lăn giường cùng con bác. Cháu thấy hợp lý không?"
Cậu vẫn nắm tay anh, im lặng.
Lý Giang Lâm thở dài, "Bố muốn nói chuyện với con, bảo cậu ta ra ngoài một lát đi."
Lý Trăn Nhược nghĩ ông muốn dạy dỗ Lý Trăn Nhiên nên đuổi cậu đi như một người ngoài. Trước khi anh trả lời, cậu chủ động nói: "Cháu ra ngoài trước, Lý lão tiên sinh."
Nói xong, cậu buông tay Lý Trăn Nhiên rồi đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên không cản cậu mà đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Đi ra khỏi phòng văn phòng của anh, Hoa Nghị Bang đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn Lý Trăn Nhược. Sau đó lại liếc nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt phía sau cậu, chắc là lo lắng cho Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược: "Hai bố con bọn họ muốn nói chuyện, tôi đi dạo một lát."
Hoa Nghị Bang gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhược mở cửa văn phòng đi ra ngoài. Cậu dựa lưng vào tường lặng lẽ đứng một lúc, thở dài một hơi.
Hành lang đối diện là văn phòng của Lý Trăn Tự. Lúc này cửa đóng, không biết bên trong có người hay không.
Cậu biết, bình thường Lý Trăn Tự họp hành và giải quyết các vấn đề liên quan xong thì đi. Hắn dành nhiều thời gian cho Vận Lâm hơn là Vận Nghệ. Có hơi chán, cậu đi dọc theo hành lang một vòng. Cậu không muốn ở lại trong văn phòng, đơn giản là vì không muốn ở một mình với Hoa Nghị Bang.
Lý Trăn Nhược nhận ra mình chưa giỏi bằng Lý Trăn Nhiên. Những việc như thế này, cậu không có đủ dũng khí để đối mặt.
Bất tri bất giác đi đến cầu thang. Cầu thang này rất ít người dùng đến. Nó vắng vẻ, hiu quạnh đến đáng thương. Cậu còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Cầu thang vắng vẻ, xa xa có âm thanh truyền đến, không phải người của một tầng này nói chuyện. Nhưng đứng cạnh hộp cứu hoả Lý Trăn Nhược vẫn có thể nghe rõ ràng.
Giọng nói phát ra từ tầng dưới, người nào đó đang nghe điện thoại. Tầng dưới là văn phòng của Lý Trăn Thái, giọng nói của người này, cậu biết. Là trợ lý của Lý Trăn Thái, Cao Kỳ.
Không biết Cao Kỳ đang nói chuyện điện thoại với ai mà thái độ rất dữ dội, có hơi giống tức hộc máu.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm cạnh hộp cứu hoả, nghe Cao Kỳ quát với đầu bên kia điện thoại: "Tôi không có nhiều tiền như thế! Trăn Thái không muốn cho tôi mượn!"
Một lát sau, Cao Kỳ nói thêm: "Rắc rối tôi gây ra tự tôi sẽ giải quyết!"
Sau đó, Cao Kỳ tắt điện thoại, rời đi với âm thanh giày da nặng nề đạp lên mặt sàn.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm một lúc nghĩ, không chừng Cao Kỳ là điểm đột phá của Lý Trăn Thái. Đi loanh quanh một chuyến mà có thu hoạch ngoài ý muốn. Cũng hời phết!
Lại qua một lúc nữa, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng mở cửa văn phòng Lý Trăn Nhiên, thấy Hoa Nghị Bang đỡ Lý Giang Lâm ra ngoài.
Cậu vội đứng lên, chần chừ một chút rồi đứng im không nhúc nhích.
Lý Giang Lâm gật đầu với cậu nhưng không có ý định nói chuyện với cậu. Ông đi vào thang máy với sự giúp đỡ của Hoa Nghị Bang.
Lý Trăn Nhược cứ đứng ở đó, đến khi ông đi vào thang máy mới vào văn phòng.
Vào phòng, cậu thấy Lý Trăn Nhiên ngồi ở bàn làm việc, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
"Ông ấy... nói gì với anh?" Lý Trăn Nhược vừa đi vào trong vừa hỏi.
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Nói rất nhiều, em muốn nghe cái nào?"
Lý Trăn Nhược nghi hoặc nhìn anh. Cậu biết anh không để thái độ của Lý Giang Lâm trong lòng nhưng cậu cảm thấy anh có hơi quá đà. Anh không sợ trong tương lai Lý Giang Lâm sẽ thay đổi thái độ với anh sao? Cuối cùng, Vận Lâm sẽ rơi vào tay của người khác?
Lý Trăn Nhược đi đến trước mặt anh, "Em nghĩ, mặc kệ ông ấy nói thế nào, anh không được tiếp tục với em?"
Lý Trăn Nhiên duỗi tay ôm eo cậu, "Em nói đúng, nhưng cũng không cần lo lắng. Mọi thứ cứ để anh lo."
Không thể không thừa nhận rằng cậu rung động trước những lời này của anh. Nếu lúc trước cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý, Lý Trăn Nhiên chỉ cần nói với cậu một câu "Không cần lo lắng, mọi thứ cứ để anh lo", cậu đảm bảo mình sẽ bám lấy anh cả đời.
Cậu nhịn không được tựa trán lên đầu anh, bỗng thấy trên bàn làm việc có một xấp ảnh chụp. Đưa tay ra lấy, lúc mở ra, cậu thấy tất cả đều là ảnh của cậu và anh.
"Lý Giang Lâm mang đến?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên "ừm" một tiếng, "Cách chụp lén cũng giống nhau thật."
Vừa mới hoài nghi, nhưng giờ cậu có thể chắc chắn suy nghĩ của mình, "Lý Trăn Thái làm?"
Lý Trăn Nhiên xoay ghế làm việc hết sang bên phải lại sang bên trái, "Bố không nói. Em thấy sao?"
Lý Trăn Nhược: "Em không có gì để nói. Chẳng cần biết có phải anh ta hay không, cứ tính hết lên đầu anh ta là được."
Bữa tối ngày hôm đó, cơn giận này có chút vi diệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhược vẫn không biết Lý Giang Lâm nói gì với Lý Trăn Nhiên. Nhưng Lý Giang Lâm thực sự rất bình tĩnh. Từ lúc Lý Trăn Nhiên về nhà đến bữa tối, ông không nói một cái gì cả.
Bữa tối nay dì Vương có nấu cho Lý Trăn Nhược một con cá nhỏ, coi như ăn thêm.
Lý Trăn Nhược nằm bên chân Lý Trăn Nhiên khó khăn liếm thịt cá vì cái bản mặt bẹt của mình. Chợt, Lý Trăn Thái hỏi đến dự án Kỳ Giang.
Lý Trăn Nhiên vừa ăn cơm vừa nói với anh ta.
Lý Giang Lâm đột nhiên nói: "Nếu Trăn Nhược còn ở đây thì tốt rồi."
Một lời này vừa thốt ra, cả bàn ăn tĩnh lặng.
Lý Trăn Thái không giấu được biểu cảm ngạc nhiên của mình. Lý Trăn Nhiên hơi nhăn mày.
Ôn Thuần an ủi: "Bố đừng buồn."
Không riêng gì bọn họ, ngay cả Lý Trăn Nhược hàng thật giá thật nằm dưới gầm bàn cũng phải kinh ngạc. Nếu cậu là con ruột của Lý Giang Lâm thì chẳng có gì để nói. Nhưng mà khổ nỗi cậu không phải.
Dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa, Lý Giang Lâm đột nhiên nói những lời thế này với Lý Trăn Thái và Lý Trăn Nhiên là không bình thường.
Nói xong, ông buông đũa xuống, đứng dậy.
Dì Vương thấy vậy hỏi: "Không ăn nữa sao?"
Lý Giang Lâm lắc đầu, "Không ăn."
Tối đó, cậu nằm trên bệ cửa sổ nhìn Lý Giang Lâm đi đi lại lại trong vườn hoa. Ông đi từ chỗ này đến chỗ kia, đứng một hồi lâu rồi chậm rãi đi về bên này.
Hình như Lý Giang Lâm đang suy nghĩ chuyện gì đó. Sầu não như thế, Lý Trăn Nhược không biết là tại sao.
Đột nhiên nhắc tới cậu chắc là do ba đứa con kia chẳng ai khiến ông bớt lo.
Lý Trăn Nhiên tắm xong, đi đến bên cửa sổ xách Lý Trăn Nhược lên, đặt cậu lên ngực mình rồi mới nằm xuống.
Lý Trăn Nhược nằm trên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ của anh.
Kỳ thật, cậu cảm thấy Lý Trăn Nhiên hơi giống mọt sách. Trước đây cậu cảm thấy khó hiểu, thế giới này tươi đẹp như thế, tuổi còn đang trẻ phải ra ngoài đi nhiều nơi, thăm nhiều chỗ mới đúng. Cứ ở lì trong nhà làm gì?
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cậu cảm thấy ở cạnh người mình thích, không làm gì cả mà tâm trạng cũng rất tốt.
Trời đã đen, Lý Trăn Nhược nằm trên ngực Lý Trăn Nhiên, nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng lật sách của anh. Bỗng, cậu nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Động tĩnh không lớn, Lý Trăn Nhiên cũng không chú ý đến. Lỗ tai cậu dựng lên, sau đó xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lý Trăn Nhiên ngồi dậy hỏi: "Sao thế?"
Lý Trăn Nhược không rảnh trả lời anh, lao vụt ra ngoài cửa sổ. Cậu bò dọc theo đường ống xuống tầng một, chạy một mạch tới ổ chó của Nhị Hoàng. Từ xa nhìn đã thấy có một bóng người đang dắt nó đi.
Lý Trăn Nhược lao đến rất nhanh, nhảy bổ cả người mèo lên mặt tên kia.
"Đệt!" Bị ngã xuống đất, Chu Khải chửi một tiếng, vươn tay tóm Lý Trăn Nhược, muốn xé cậu ra.
Nhị Hoàng không thể khống chế được sự kích động không thấy Lý Trăn Nhược và Chu Khải lăn thành một cục trên mặt đất. Nó tưởng là một người một mèo kia đang chơi trò gì đó thú vị. Nó không nhịn được vừ vẫy đuôi vừa sủa lớn.
Lý Trăn Nhiên là người đầu tiên ra khỏi nhà đã thấy một cảnh này. Tiếp đó là dì Vương, Lý Trăn Thái và Ôn Thuần nghe động mà đến. Người làm và tài xế cũng chạy ra xem có chuyện gì.
Cuối cùng là Lý Giang Lâm chống gậy xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro