Chương 64
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Xe dừng ở trạm xăng trên cao tốc để đổ xăng. Lý Trăn Nhược xuống xe hít
thở một chút, tiện thể đi vào siêu thị nhỏ mua hai chai nước.
Quê của Triệu Vũ Quỳnh xa hơn nhà dì Ngô một chút. Nó gần như nằm ở biên giới giữa hai tỉnh phía bắc. Lý Trăn Nhược không hiểu tại sao Triệu Vũ Quỳnh lại chọn rời nhà đi và đến đây một mình? Cuối cùng lại chết ở nơi đất khách quê người không có ai bên cạnh.
Lý Trăn Nhiên đợi xe đổ xăng.
Lý Trăn Nhược để ý thấy cô gái làm việc ở trạm xăng nói chuyện với anh. Lúc anh cúi đầu nhìn xuống, cô gái cười thẹn thùng.
Lắc lắc chai nước trong tay, Lý Trăn Nhược đi tới ôm lấy Lý Trăn Nhiên từ phía sau. Cậu nhón chân lên, ghé sát tai anh hỏi: "Xong chưa?"
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, "Sắp xong rồi."
Đổ xăng xong, cô gái rút vòi bơm xăng ra. Lý Trăn Nhiên trả tiền rồi mở cửa cho Lý Trăn Nhược lên xe.
Trong vòng một ngày mà đến được nhà của Triệu Quỳnh thực sự rất mệt, khó tránh khỏi trời tối còn phải lái xe lên núi nên Lý Trăn Nhiên đã đặt một khách sạn trên đường đi. Hai người tính nghỉ lại qua đêm ở đó.
Lý Trăn Nhược bóc một túi snack khoai tây, lấy một miếng đút cho Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên lái xe, vẫn nhìn chăm chú về phía trước. Anh há miệng ngậm miếng snack khoai tây, đồng thời cắn một cái lên ngón tay cậu.
Lý Trăn Nhược nhìn anh trong chốc lát rồi chậm rãi rút ngón tay ra, cho vào miệng mình liếm.
Buổi chiều, bọn họ đến thành phố nghỉ qua đêm. Vừa ra khỏi đường cao tốc đã có một chiếc xe đón bọn họ ở lối ra. Là người Hoa Nghị Bang hẹn trước, dẫn đường đến khách sạn.
Sau khi đỗ xe và để hành lý vào trong phòng, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi dọc con đường.
Thành phố xa lạ, nơi này không rộng lắm nhưng yên tĩnh và sạch sẽ.
Hai người đi đến một con sông, ngồi xuống ghế dài đặt cạnh bờ sông. Gió mát mang theo hơi nước thổi vào mặt. Phía xa có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, một người mẹ trẻ tuổi đẩy xe nôi chầm chậm bước đi.
Lý Trăn Nhược chủ động nắm tay Lý Trăn Nhiên, sau đó cảm giác được anh cũng nắm lấy tay mình. Cả hai cùng đút tay vào chung một túi quần, cách lớp vải mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.
Buổi tối, Lý Trăn Nhiên tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm luôn xuống giường. Anh lái xe cả ngày nên có hơi mệt. Mắt nhắm lại một lát.
Lý Trăn Nhược nằm bên cạnh, chân chạm vào người anh.
Lý Trăn Nhiên phớt lờ cậu.
Lý Trăn Nhược lại chạm vào anh đầy ý đồ xấu xa.
Lúc này, anh vươn tay bắt lấy đùi cậu, kéo chân cậu ra, hỏi: "Làm gì?"
Lý Trăn Nhược xoay người ngồi lên bụng anh, hai chân tách ra đặt bên eo anh, chạm trán với anh, nhỏ giọng tỉ tê: "Ch!ch anh được không?"
Anh không mở mắt, chỉ cười không nói.
Cậu hôn lên môi anh, nói: "Vậy ch!ch em đi. Nhanh lên."
(Má, có 2 câu thui mặt với tay ngượng chín luôn. Mọi lần đọc cao h chẳng sao. Tấn Giang khóa chương 64 cũng vì hai câu này )
Hôm sau chỉ lái xe mất nửa ngày, bọn họ đã đến nơi trước bữa trưa.
Triệu Vũ Quỳnh sinh ra và lớn lên ở một huyện nhỏ. Cả buổi sáng xe đi trên đường đèo quanh co, Lý Trăn Nhược có hơi say xe, tự hỏi nếu biến thành mèo có bớt chóng mặt không? Kết quả là biến thành mèo rồi còn suýt bay ra khỏi xe, cũng may là cửa sổ xe đóng.
Lý Trăn Nhiên duỗi tay túm lấy cậu, "Đừng nháo."
Lông mèo dựng ngược hết lên nhưng Lý Trăn Nhược vẫn ngoan ngoãn biến lại thành người. Khuôn mặt nhợt nhạt, ngồi im không nói gì.
Lúc này, xe đến huyện hấp dẫn sự chú ý. Không biết có phải do con đường của huyện nhỏ này quanh co khúc khuỷu hay không mà xe và người từ nơi khác đến đều dễ thấy.
Trên đường đi, hầu hết những người địa phương mà Lý Trăn Nhược thấy đều là người da đen và rất cao. Nhưng da Triệu Vũ Quỳnh lại trắng, nếu vậy thì năm đó ở chỗ này chắc hẳn là một mỹ nhân. Còn người đàn ông trong bức ảnh kia, mặc dù cao ráo đẹp trai nhưng vẫn phảng phất vài nét của người dân nơi đây.
Nơi này nhỏ, không có khách sạn tốt. Lý Trăn Nhiên không muốn qua đêm ở đây, hy vọng có thể xong việc sớm để quay về thành phố để nghỉ ngơi.
Trước khi đi đã điều tra được địa chỉ, một người bạn đã liên hệ với một người địa phương – cảnh sát ở đây. Sau khi hai người đến, cảnh sát lên xe và chỉ đường cho họ.
Điểm đến là nhà mẹ đẻ của Triệu Vũ Quỳnh. Lý Trăn Nhiên được biết là bố của Triệu Vũ Quỳnh đã qua đời, mẹ còn sống, sống với anh trai của Triệu Vũ Quỳnh và gia đình của ông ấy.
Có người dẫn đường bao giờ cũng dễ hơn nhiều, xe dừng gần đồn cảnh sát. Không đến mười phút như cảnh sát kia nói, bọn họ đi qua một con ngõ hẹp vòng đến sau đường phố, đi đến một cửa hàng bán gạch men xi măng.
Cảnh sát nói tiếng địa phương, hỏi: "Triệu Vũ Thịnh có nhà không?"
Một người đàn ông già ở bên trong nhìn ra ngoài, trên tay bưng một bát cơm. Chắc là đang ăn cơm, không hiểu sao trưa rồi mà vẫn có người đến tìm.
Theo lời Lý Trăn Nhiên nói lúc trước, cảnh sát nói với ông: "Ông có phải là Triệu Vũ Thịnh không? Có hai luật sư ở thành phố đến muốn hỏi chuyện về em gái ông."
Triệu Vũ Thịnh khẩn trương, "Luật sư nào? Em gái tôi nào?"
Lý Trăn Nhiên mở miệng hỏi: "Triệu Vũ Quỳnh là em gái ông sao?"
Vẻ mặt ông hoảng hốt, cau mày lại, giọng nói mang theo lo sợ, "Nó đã đi từ lâu rồi, hơn hai mươi năm nay chưa từng gặp lại."
Lý Trăn Nhược nhịn không được hỏi: "Không liên lạc gì sao?"
Triệu Vũ Thịnh lắc đầu, "Không liên lạc. Nó chưa về bao giờ, cũng không biết là đi đâu nữa."
Người trước mặt là bác ruột mình, nhưng với Lý Trăn Nhược mà nói thì là một người xa lạ, không có tình cảm. Thậm chí, cậu còn thấy tức giận trước thái độ thờ ơ của ông với em gái Triệu Vũ Quỳnh của mình.
Lý Trăn Nhiên vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an, tiến lên một bước, "Tại sao bà ấy lại rời đi?"
Triệu Vũ Thịnh cảnh giác hơn một chút, nghi ngờ nhìn Lý Trăn Nhiên mà không nói.
Cảnh sát đưa thẻ ngành(*) của mình ra cho ông xem, "Triệu Vũ Thịnh, ông yên tâm, bọn họ từ thành phố lớn đến đây chủ yếu là vì chuyện của em gái ông."
Triệu Vũ Thịnh vẫn có chút do dự, nhìn kỹ cái thẻ ngành kia, nói: "Có phải Triệu Vũ Quỳnh gặp chuyện gì rồi không?"
Lý Trăn Nhiên: "Bà ấy mất rồi."
Triệu Vũ Thịnh ngẩn ra.
Lý Trăn Nhiên tiếp tục nói: "Bà ấy có để lại di vật nhưng không nhiều, khoảng 2000 tệ. Nếu xác định đúng danh tính, chúng tôi sẽ trả lại cho ông."
Triệu Vũ Thịnh nghe vậy vội vàng nói: "Tôi thực sự là anh trai của cô ấy. Trong nhà có ảnh chụp chung, còn có cả sổ hộ khẩu nữa."
Lý Trăn Nhiên: "Lát nữa cho chúng tôi xem, nhưng có một số chuyện của Triệu Vũ Quỳnh phải hỏi rõ. Tại sao Triệu Vũ Quỳnh lại rời đi?"
Triệu Vũ Thịnh: "Nó không rời đi một mình mà đi cùng với tên đàn ông kia."
"Tên đàn ông kia?" Lý Trăn Nhiên bảo Lý Trăn Nhược đưa ảnh cho anh, anh đưa ảnh cho Triệu Vũ Thịnh, "Là người này sao?"
Triệu Vũ Thịnh nheo mắt nhìn, "Là người này. Tôi còn nhớ rõ, tên của hắn là Viên Đông. Hắn là một tên côn đồ vô dụng, khi đó Vũ Quỳnh nhất quyết muốn đi cùng hắn. Sau này, còn có con với hắn. Lúc ấy bố tức lắm, tức đến nỗi đuối Vũ Quỳnh ra khỏi nhà, Vũ Quỳnh đi theo hắn luôn."
Nháy mắt, Lý Trăn Nhược kinh ngạc, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, thấy anh cũng hơi nhíu mày.
Lý Trăn Nhiên hỏi Triệu Vũ Thịnh rằng: "Ông nói lúc Triệu Vũ Quỳnh rời đi đã có thai rồi?"
Triệu Vũ Thịnh gật đầu. Ông vẫn nhìn bức ảnh, chậm rãi thở dài, hỏi: "Cậu nói nó mất rồi? Viên Đông đâu? Con của bọn họ đâu?"
Lý Trăn Nhiên chưa kịp trả lời, Lý Trăn Nhược đã nói: "Bà ấy không ở cùng với Viên Đông, còn đứa trẻ kia đã chết trước khi đã sinh ra."
Triệu Vũ Thịnh nặng nề thở dài, trả ảnh lại cho Lý Trăn Nhiên, "Lúc ấy, bố bảo tên kia không tốt, ngăn cản nó và Viên Đông đến với nhau. Kết quả thì sao chứ? Chẳng phải nó không nghe khuyên cản còn đi biền biệt nhiều năm như thế. Trước lúc mất, bố vẫn còn gọi tên nó."
Nói đến đây, Triệu Vũ Thịnh vốn bình tĩnh lại không khống chế được cảm xúc, sau đó mới hỏi: "Sau khi Vũ Quỳnh mất thì được an táng ở đâu?"
Lý Trăn Nhiên: "Ở một nghĩa trang công cộng."
Triệu Vũ Thịnh lắc đầu, "Đất khách tha hương..."
Lý Trăn Nhược: "Ông có chắc là trước khi Triệu Vũ Quỳnh rời đi đã có con với Viên Đông không?"
Triệu Vũ Thịnh gật đầu, "Sao lại không chắc chắn được? Khi ấy làm loạn một trận lớn như thế, đến cả xóm cùng biết nữa mà."
Lý Trăn Nhiên đặt tay trên lưng Lý Trăn Nhược, dùng sức hơn một chút, "Bà ấy rời đi lúc nào? Ông còn nhớ không?"
Triệu Vũ Thịnh nghĩ ngợi, "Chắc là vào mùa hè năm 1991, tầm tháng sáu, tháng bảy gì đó."
Vẻ mặt Lý Trăn Nhược càng nghiêm túc.
Lý Trăn Nhiên gật đầu, đưa tay ra để bắt tay với Triệu Vũ Thịnh, "Cảm ơn ông đã phối hợp. Chúng tôi đại khái đã hiểu được tình hình, di sản của bà ấy, ông vẫn nên nhận lại." Dứt lời, anh lấy từ trong ví ra 2000 tệ, cũng không đếm kỹ liền đưa cho Triệu Vũ Thịnh.
Triệu Vũ Thịnh nhận lấy, "Có cần tôi cho các cậu xem ảnh chụp và sổ hộ khẩu không?"
Cảnh sát đứng bên cạnh nói: "Không cần đâu. Chúng tôi tin lời của ông nên ông hãy cầm tiền đi."
Triệu Vũ Thịnh bỏ cọc tiền vào túi quần, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Em gái tôi an táng ở đâu? Có thể viết cho tôi địa chỉ không?"
Lý Trăn Nhiên: "Đưa cho tôi một tờ giấy."
Triệu Vũ Thịnh nhanh chóng cầm giấy bút ra. Lý Trăn Nhiên nhận lấy, đặt lên mặt bàn quầy thanh toán viết xuống một dãy số, "Đây là số điện thoại của tôi. Nếu muốn đến thăm Triệu Vũ Quỳnh thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ bảo người dẫn ông đi."
Cầm tờ giấy cất đi cẩn thận, Triệu Vũ Thịnh nói: "Cảm ơn luật sư."
Khả năng Triệu Vũ Thịnh đến thăm Triệu Vũ Quỳnh là vô cùng nhỏ. Càng đừng nói đến trong nhà có bà mẹ già 90 tuổi, bọn họ chẳng dám nói tin tức này cho mẹ mình biết ấy.
Lý Trăn Nhiên ôm vai Lý Trăn Nhược, "Đi thôi."
Lý Trăn Nhược gật đầu, rời đi cùng cảnh sát. Quay lại đồn cảnh sát, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược nói cảm ơn cảnh sát một lần nữa rồi mới lên xe.
Lý Trăn Nhiên không khởi động xe vội, nhìn Lý Trăn Nhược. Mặt cậu vừa tái vừa nhợt nhạt.
Anh đưa tay vuốt ve lưng cậu, sau đó kéo cậu vào lòng mà an ủi.
Lý Trăn Nhược nói: "Triệu Vũ Quỳnh mang thai vào mùa hè năm 1991, đến tháng tư năm 1992 thì em được sinh ra, là con của bà ấy và Viên Đông. Có nghĩa là bà ấy đã mang thai em trước khi gặp Lý Giang Lâm, Lý Giang Lâm cũng không có lý do gì để hoài nghi con của bà ấy không phải con của mình."
Sắc mặt Lý Trăn Nhiên cũng ngưng trọng, bàn tay vuốt ve mặt cậu, "Em đang nghĩ cái gì?"
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, "Triệu Vũ Quỳnh không phải là tình nhân của Lý Giang Lâm. Mà là Lý Giang Lâm dùng tiền mua người sinh con cho ông. Lúc đó chưa phát triển lắm, con sinh ra không xét nghiệm được ADN thì có thể hiểu. Nhưng nuôi lâu như vậy mà ông không hoài nghi có phải con ruột của mình không à?"
Lý Trăn Nhiên không nói gì.
Lý Trăn Nhược: "Lý Giang Lâm đã sớm biết. Ngay từ đầu, ông ấy đã biết em không phải con ruột của ông ấy." Khi nói những lời này, giọng điệu của cậu mang đầy tính khẳng định.
Lý Trăn Nhiên nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Chúng ta về rồi nói."
Lý Trăn Nhược ngồi ngay ngắn. Xe khởi động, cậu nắm lấy tay anh, hỏi: "Chúng ta có thể tra chuyện năm đó được không? Làm sao mà Lý Giang Lâm quen biết Triệu Vũ Quỳnh."
Lý Trăn Nhiên nghĩ một chút, "Không tìm được người trong cuộc năm đó thì khó mà điều tra được."
"Người trong cuộc..." Lý Trăn Nhược lâm vào trầm tư. Người cũ bên cạnh Lý Giang Lâm đã chẳng còn mấy ai, chợt cậu nhớ tới một người, "Chú La. Anh còn nhớ không?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu.
Lý Trăn Nhược: "Chúng ta đi tìm chú ấy. Em tin chú La sẽ biết gì đó."
—---------------
(*)Thẻ ngành: Thẻ ngành hay chính là Giấy chứng minh Công an nhân dân là loại giấy chỉ cấp cho sĩ quan, hạ sĩ quan Công an nhân dân đang phục vụ tại ngũ trong lực lượng Công an nhân dân theo chế độ chuyên nghiệp. – Cái này là theo của Việt Nam nhé, tui đoán chắc bên Trung chưa cũng giống vậy thôi, thay công an thành cảnh sát.
Quê của Triệu Vũ Quỳnh xa hơn nhà dì Ngô một chút. Nó gần như nằm ở biên giới giữa hai tỉnh phía bắc. Lý Trăn Nhược không hiểu tại sao Triệu Vũ Quỳnh lại chọn rời nhà đi và đến đây một mình? Cuối cùng lại chết ở nơi đất khách quê người không có ai bên cạnh.
Lý Trăn Nhiên đợi xe đổ xăng.
Lý Trăn Nhược để ý thấy cô gái làm việc ở trạm xăng nói chuyện với anh. Lúc anh cúi đầu nhìn xuống, cô gái cười thẹn thùng.
Lắc lắc chai nước trong tay, Lý Trăn Nhược đi tới ôm lấy Lý Trăn Nhiên từ phía sau. Cậu nhón chân lên, ghé sát tai anh hỏi: "Xong chưa?"
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, "Sắp xong rồi."
Đổ xăng xong, cô gái rút vòi bơm xăng ra. Lý Trăn Nhiên trả tiền rồi mở cửa cho Lý Trăn Nhược lên xe.
Trong vòng một ngày mà đến được nhà của Triệu Quỳnh thực sự rất mệt, khó tránh khỏi trời tối còn phải lái xe lên núi nên Lý Trăn Nhiên đã đặt một khách sạn trên đường đi. Hai người tính nghỉ lại qua đêm ở đó.
Lý Trăn Nhược bóc một túi snack khoai tây, lấy một miếng đút cho Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên lái xe, vẫn nhìn chăm chú về phía trước. Anh há miệng ngậm miếng snack khoai tây, đồng thời cắn một cái lên ngón tay cậu.
Lý Trăn Nhược nhìn anh trong chốc lát rồi chậm rãi rút ngón tay ra, cho vào miệng mình liếm.
Buổi chiều, bọn họ đến thành phố nghỉ qua đêm. Vừa ra khỏi đường cao tốc đã có một chiếc xe đón bọn họ ở lối ra. Là người Hoa Nghị Bang hẹn trước, dẫn đường đến khách sạn.
Sau khi đỗ xe và để hành lý vào trong phòng, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi dọc con đường.
Thành phố xa lạ, nơi này không rộng lắm nhưng yên tĩnh và sạch sẽ.
Hai người đi đến một con sông, ngồi xuống ghế dài đặt cạnh bờ sông. Gió mát mang theo hơi nước thổi vào mặt. Phía xa có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, một người mẹ trẻ tuổi đẩy xe nôi chầm chậm bước đi.
Lý Trăn Nhược chủ động nắm tay Lý Trăn Nhiên, sau đó cảm giác được anh cũng nắm lấy tay mình. Cả hai cùng đút tay vào chung một túi quần, cách lớp vải mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.
Buổi tối, Lý Trăn Nhiên tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm luôn xuống giường. Anh lái xe cả ngày nên có hơi mệt. Mắt nhắm lại một lát.
Lý Trăn Nhược nằm bên cạnh, chân chạm vào người anh.
Lý Trăn Nhiên phớt lờ cậu.
Lý Trăn Nhược lại chạm vào anh đầy ý đồ xấu xa.
Lúc này, anh vươn tay bắt lấy đùi cậu, kéo chân cậu ra, hỏi: "Làm gì?"
Lý Trăn Nhược xoay người ngồi lên bụng anh, hai chân tách ra đặt bên eo anh, chạm trán với anh, nhỏ giọng tỉ tê: "Ch!ch anh được không?"
Anh không mở mắt, chỉ cười không nói.
Cậu hôn lên môi anh, nói: "Vậy ch!ch em đi. Nhanh lên."
(Má, có 2 câu thui mặt với tay ngượng chín luôn. Mọi lần đọc cao h chẳng sao. Tấn Giang khóa chương 64 cũng vì hai câu này )
Hôm sau chỉ lái xe mất nửa ngày, bọn họ đã đến nơi trước bữa trưa.
Triệu Vũ Quỳnh sinh ra và lớn lên ở một huyện nhỏ. Cả buổi sáng xe đi trên đường đèo quanh co, Lý Trăn Nhược có hơi say xe, tự hỏi nếu biến thành mèo có bớt chóng mặt không? Kết quả là biến thành mèo rồi còn suýt bay ra khỏi xe, cũng may là cửa sổ xe đóng.
Lý Trăn Nhiên duỗi tay túm lấy cậu, "Đừng nháo."
Lông mèo dựng ngược hết lên nhưng Lý Trăn Nhược vẫn ngoan ngoãn biến lại thành người. Khuôn mặt nhợt nhạt, ngồi im không nói gì.
Lúc này, xe đến huyện hấp dẫn sự chú ý. Không biết có phải do con đường của huyện nhỏ này quanh co khúc khuỷu hay không mà xe và người từ nơi khác đến đều dễ thấy.
Trên đường đi, hầu hết những người địa phương mà Lý Trăn Nhược thấy đều là người da đen và rất cao. Nhưng da Triệu Vũ Quỳnh lại trắng, nếu vậy thì năm đó ở chỗ này chắc hẳn là một mỹ nhân. Còn người đàn ông trong bức ảnh kia, mặc dù cao ráo đẹp trai nhưng vẫn phảng phất vài nét của người dân nơi đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này nhỏ, không có khách sạn tốt. Lý Trăn Nhiên không muốn qua đêm ở đây, hy vọng có thể xong việc sớm để quay về thành phố để nghỉ ngơi.
Trước khi đi đã điều tra được địa chỉ, một người bạn đã liên hệ với một người địa phương – cảnh sát ở đây. Sau khi hai người đến, cảnh sát lên xe và chỉ đường cho họ.
Điểm đến là nhà mẹ đẻ của Triệu Vũ Quỳnh. Lý Trăn Nhiên được biết là bố của Triệu Vũ Quỳnh đã qua đời, mẹ còn sống, sống với anh trai của Triệu Vũ Quỳnh và gia đình của ông ấy.
Có người dẫn đường bao giờ cũng dễ hơn nhiều, xe dừng gần đồn cảnh sát. Không đến mười phút như cảnh sát kia nói, bọn họ đi qua một con ngõ hẹp vòng đến sau đường phố, đi đến một cửa hàng bán gạch men xi măng.
Cảnh sát nói tiếng địa phương, hỏi: "Triệu Vũ Thịnh có nhà không?"
Một người đàn ông già ở bên trong nhìn ra ngoài, trên tay bưng một bát cơm. Chắc là đang ăn cơm, không hiểu sao trưa rồi mà vẫn có người đến tìm.
Theo lời Lý Trăn Nhiên nói lúc trước, cảnh sát nói với ông: "Ông có phải là Triệu Vũ Thịnh không? Có hai luật sư ở thành phố đến muốn hỏi chuyện về em gái ông."
Triệu Vũ Thịnh khẩn trương, "Luật sư nào? Em gái tôi nào?"
Lý Trăn Nhiên mở miệng hỏi: "Triệu Vũ Quỳnh là em gái ông sao?"
Vẻ mặt ông hoảng hốt, cau mày lại, giọng nói mang theo lo sợ, "Nó đã đi từ lâu rồi, hơn hai mươi năm nay chưa từng gặp lại."
Lý Trăn Nhược nhịn không được hỏi: "Không liên lạc gì sao?"
Triệu Vũ Thịnh lắc đầu, "Không liên lạc. Nó chưa về bao giờ, cũng không biết là đi đâu nữa."
Người trước mặt là bác ruột mình, nhưng với Lý Trăn Nhược mà nói thì là một người xa lạ, không có tình cảm. Thậm chí, cậu còn thấy tức giận trước thái độ thờ ơ của ông với em gái Triệu Vũ Quỳnh của mình.
Lý Trăn Nhiên vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an, tiến lên một bước, "Tại sao bà ấy lại rời đi?"
Triệu Vũ Thịnh cảnh giác hơn một chút, nghi ngờ nhìn Lý Trăn Nhiên mà không nói.
Cảnh sát đưa thẻ ngành(*) của mình ra cho ông xem, "Triệu Vũ Thịnh, ông yên tâm, bọn họ từ thành phố lớn đến đây chủ yếu là vì chuyện của em gái ông."
Triệu Vũ Thịnh vẫn có chút do dự, nhìn kỹ cái thẻ ngành kia, nói: "Có phải Triệu Vũ Quỳnh gặp chuyện gì rồi không?"
Lý Trăn Nhiên: "Bà ấy mất rồi."
Triệu Vũ Thịnh ngẩn ra.
Lý Trăn Nhiên tiếp tục nói: "Bà ấy có để lại di vật nhưng không nhiều, khoảng 2000 tệ. Nếu xác định đúng danh tính, chúng tôi sẽ trả lại cho ông."
Triệu Vũ Thịnh nghe vậy vội vàng nói: "Tôi thực sự là anh trai của cô ấy. Trong nhà có ảnh chụp chung, còn có cả sổ hộ khẩu nữa."
Lý Trăn Nhiên: "Lát nữa cho chúng tôi xem, nhưng có một số chuyện của Triệu Vũ Quỳnh phải hỏi rõ. Tại sao Triệu Vũ Quỳnh lại rời đi?"
Triệu Vũ Thịnh: "Nó không rời đi một mình mà đi cùng với tên đàn ông kia."
"Tên đàn ông kia?" Lý Trăn Nhiên bảo Lý Trăn Nhược đưa ảnh cho anh, anh đưa ảnh cho Triệu Vũ Thịnh, "Là người này sao?"
Triệu Vũ Thịnh nheo mắt nhìn, "Là người này. Tôi còn nhớ rõ, tên của hắn là Viên Đông. Hắn là một tên côn đồ vô dụng, khi đó Vũ Quỳnh nhất quyết muốn đi cùng hắn. Sau này, còn có con với hắn. Lúc ấy bố tức lắm, tức đến nỗi đuối Vũ Quỳnh ra khỏi nhà, Vũ Quỳnh đi theo hắn luôn."
Nháy mắt, Lý Trăn Nhược kinh ngạc, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, thấy anh cũng hơi nhíu mày.
Lý Trăn Nhiên hỏi Triệu Vũ Thịnh rằng: "Ông nói lúc Triệu Vũ Quỳnh rời đi đã có thai rồi?"
Triệu Vũ Thịnh gật đầu. Ông vẫn nhìn bức ảnh, chậm rãi thở dài, hỏi: "Cậu nói nó mất rồi? Viên Đông đâu? Con của bọn họ đâu?"
Lý Trăn Nhiên chưa kịp trả lời, Lý Trăn Nhược đã nói: "Bà ấy không ở cùng với Viên Đông, còn đứa trẻ kia đã chết trước khi đã sinh ra."
Triệu Vũ Thịnh nặng nề thở dài, trả ảnh lại cho Lý Trăn Nhiên, "Lúc ấy, bố bảo tên kia không tốt, ngăn cản nó và Viên Đông đến với nhau. Kết quả thì sao chứ? Chẳng phải nó không nghe khuyên cản còn đi biền biệt nhiều năm như thế. Trước lúc mất, bố vẫn còn gọi tên nó."
Nói đến đây, Triệu Vũ Thịnh vốn bình tĩnh lại không khống chế được cảm xúc, sau đó mới hỏi: "Sau khi Vũ Quỳnh mất thì được an táng ở đâu?"
Lý Trăn Nhiên: "Ở một nghĩa trang công cộng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vũ Thịnh lắc đầu, "Đất khách tha hương..."
Lý Trăn Nhược: "Ông có chắc là trước khi Triệu Vũ Quỳnh rời đi đã có con với Viên Đông không?"
Triệu Vũ Thịnh gật đầu, "Sao lại không chắc chắn được? Khi ấy làm loạn một trận lớn như thế, đến cả xóm cùng biết nữa mà."
Lý Trăn Nhiên đặt tay trên lưng Lý Trăn Nhược, dùng sức hơn một chút, "Bà ấy rời đi lúc nào? Ông còn nhớ không?"
Triệu Vũ Thịnh nghĩ ngợi, "Chắc là vào mùa hè năm 1991, tầm tháng sáu, tháng bảy gì đó."
Vẻ mặt Lý Trăn Nhược càng nghiêm túc.
Lý Trăn Nhiên gật đầu, đưa tay ra để bắt tay với Triệu Vũ Thịnh, "Cảm ơn ông đã phối hợp. Chúng tôi đại khái đã hiểu được tình hình, di sản của bà ấy, ông vẫn nên nhận lại." Dứt lời, anh lấy từ trong ví ra 2000 tệ, cũng không đếm kỹ liền đưa cho Triệu Vũ Thịnh.
Triệu Vũ Thịnh nhận lấy, "Có cần tôi cho các cậu xem ảnh chụp và sổ hộ khẩu không?"
Cảnh sát đứng bên cạnh nói: "Không cần đâu. Chúng tôi tin lời của ông nên ông hãy cầm tiền đi."
Triệu Vũ Thịnh bỏ cọc tiền vào túi quần, hỏi Lý Trăn Nhiên: "Em gái tôi an táng ở đâu? Có thể viết cho tôi địa chỉ không?"
Lý Trăn Nhiên: "Đưa cho tôi một tờ giấy."
Triệu Vũ Thịnh nhanh chóng cầm giấy bút ra. Lý Trăn Nhiên nhận lấy, đặt lên mặt bàn quầy thanh toán viết xuống một dãy số, "Đây là số điện thoại của tôi. Nếu muốn đến thăm Triệu Vũ Quỳnh thì có thể gọi cho tôi, tôi sẽ bảo người dẫn ông đi."
Cầm tờ giấy cất đi cẩn thận, Triệu Vũ Thịnh nói: "Cảm ơn luật sư."
Khả năng Triệu Vũ Thịnh đến thăm Triệu Vũ Quỳnh là vô cùng nhỏ. Càng đừng nói đến trong nhà có bà mẹ già 90 tuổi, bọn họ chẳng dám nói tin tức này cho mẹ mình biết ấy.
Lý Trăn Nhiên ôm vai Lý Trăn Nhược, "Đi thôi."
Lý Trăn Nhược gật đầu, rời đi cùng cảnh sát. Quay lại đồn cảnh sát, Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Nhược nói cảm ơn cảnh sát một lần nữa rồi mới lên xe.
Lý Trăn Nhiên không khởi động xe vội, nhìn Lý Trăn Nhược. Mặt cậu vừa tái vừa nhợt nhạt.
Anh đưa tay vuốt ve lưng cậu, sau đó kéo cậu vào lòng mà an ủi.
Lý Trăn Nhược nói: "Triệu Vũ Quỳnh mang thai vào mùa hè năm 1991, đến tháng tư năm 1992 thì em được sinh ra, là con của bà ấy và Viên Đông. Có nghĩa là bà ấy đã mang thai em trước khi gặp Lý Giang Lâm, Lý Giang Lâm cũng không có lý do gì để hoài nghi con của bà ấy không phải con của mình."
Sắc mặt Lý Trăn Nhiên cũng ngưng trọng, bàn tay vuốt ve mặt cậu, "Em đang nghĩ cái gì?"
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, "Triệu Vũ Quỳnh không phải là tình nhân của Lý Giang Lâm. Mà là Lý Giang Lâm dùng tiền mua người sinh con cho ông. Lúc đó chưa phát triển lắm, con sinh ra không xét nghiệm được ADN thì có thể hiểu. Nhưng nuôi lâu như vậy mà ông không hoài nghi có phải con ruột của mình không à?"
Lý Trăn Nhiên không nói gì.
Lý Trăn Nhược: "Lý Giang Lâm đã sớm biết. Ngay từ đầu, ông ấy đã biết em không phải con ruột của ông ấy." Khi nói những lời này, giọng điệu của cậu mang đầy tính khẳng định.
Lý Trăn Nhiên nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Chúng ta về rồi nói."
Lý Trăn Nhược ngồi ngay ngắn. Xe khởi động, cậu nắm lấy tay anh, hỏi: "Chúng ta có thể tra chuyện năm đó được không? Làm sao mà Lý Giang Lâm quen biết Triệu Vũ Quỳnh."
Lý Trăn Nhiên nghĩ một chút, "Không tìm được người trong cuộc năm đó thì khó mà điều tra được."
"Người trong cuộc..." Lý Trăn Nhược lâm vào trầm tư. Người cũ bên cạnh Lý Giang Lâm đã chẳng còn mấy ai, chợt cậu nhớ tới một người, "Chú La. Anh còn nhớ không?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu.
Lý Trăn Nhược: "Chúng ta đi tìm chú ấy. Em tin chú La sẽ biết gì đó."
—---------------
(*)Thẻ ngành: Thẻ ngành hay chính là Giấy chứng minh Công an nhân dân là loại giấy chỉ cấp cho sĩ quan, hạ sĩ quan Công an nhân dân đang phục vụ tại ngũ trong lực lượng Công an nhân dân theo chế độ chuyên nghiệp. – Cái này là theo của Việt Nam nhé, tui đoán chắc bên Trung chưa cũng giống vậy thôi, thay công an thành cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro