Chương 81
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Editor + Beta: Thất Tử - 06/04/23
Con đường nhỏ đi thẳng ra đường cao tốc dẫn ra ngoài thành phố.
Bất tri bất giác trời đã tối, tiết trời dần chuyển sang mùa đông. Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, trời âm u của buổi chiều. Mấy người Lý Trăn Thái lái xe ra ngoài, trời đã tối hẳn.
Lý Trăn Thái ngồi ở ghế phó lái, luôn ngoái đầu nhìn ra sau xe với vẻ mặt lo lắng, như thể là sợ có người đuổi theo.
Người đàn ông cao gầy lái xe, gã ta liếc Lý Trăn Thái một cái, rồi trao đổi ánh mắt với người đàn ông ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Hai vợ chồng già co ro ngồi ở hàng sau, hơi run rẩy.
Vừa rồi Lý Trăn Nhiên đỗ xe ven đường, lúc này đi theo sau xe bọn họ một khoảng, duy trì khoảng cách nhất định để bọn họ không chú ý đến, đồng thời luôn đặt bọn trong tầm mắt.
Lý Trăn Nhược nhìn chằm chằm cái xe phía trước, nhận thấy được bọn họ đang giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ven đường.
"Sao vậy?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên không dừng lại ở ven đường mà rẽ vào một con đường nhỏ, đỗ xe cạnh sân của một hộ gia đình làm nông, tắt hết đèn xe.
Lý Trăn Thái cũng không hiểu, hỏi người đàn ông cao gầy lái xe: "Cậu làm gì?"
Người đàn ông đáp: "Anh Thái, tôi nghĩ đến nghĩ lui cảm thấy rằng anh nên tính toán xong với chúng tôi trước thì tốt hơn."
Lý Trăn Thái nhìn đôi vợ chồng già qua kính chiếu hậu, hàm hồ nói: "Rốt cuộc các cậu muốn làm cái gì?"
Người đàn ông cười, "Bây giờ bản thân anh còn khó bảo toàn, sao chúng tôi phải nghe theo anh chứ? Giết người thì dễ nhưng đường xá xa xôi, nếu trong người không có một đồng tiền nào thì chẳng phải chúng tôi quá ngu nên mới chấp nhận giao dịch này, đúng không?"
Người vợ già nghe được từ 'giết người', lập tức cao giọng quát: "Cậu nói cái gì?!"
Người đàn ông ngồi cạnh kề dao vào cổ bà đe dọa: "Câm miệng! Nếu không tao giết!"
Người chồng ôm lấy vợ mình, hai người bất lực, run rẩy nhìn về phía Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Thái trầm giọng nói: "Các cậu muốn thế nào? Nói đi."
Người đàn ông cao gầy nói: "Lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa(*), anh cứ đưa trước cho chúng tôi 200 vạn tiền mặt, chúng ta sẽ gặp nhau trên đường cao tốc. Sau khi anh xuống xe, chúng tôi sẽ đưa hai người họ đi xử lý.
Đôi vợ chồng già khiếp sợ. Bà không nhịn được nói: "Mấy người điên thật rồi!"
Người đàn ông trẻ đánh mặt dao lên má bà, "Ngậm miệng!"
Bà quay đầu đi, được chồng ôm lấy, vùi đầu trong ngực ông nhỏ giọng khóc.
Ông lão nhịn không được nói: "Tiểu Kiệt..."
"Câm miệng!" Thanh niên hung hăng tát ông một cái, "Có nghe hiểu tiếng người không?"
Lần này hai người mới im lặng.
Lý Trăn Thái nói: "Làm sao mà tôi có nhiều tiền mặt trong một lúc được? Trong tay tôi còn một số cổ phiếu và bất động sản, nhưng không thể có tiền nhanh thế được."
Người đàn ông cao gầy hỏi: "Vậy anh nói xem nên làm thế nào bây giờ?"
Lý Trăn Thái nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nói: "Bây giờ tôi đi lấy tiền, hai người họ cứ ở đây. Chẳng lẽ cậu còn sợ tôi không đưa tiền cho cậu sao?"
Người đàn ông cao gầy đáp: "Đúng nha. Bọn họ không chết, Lý Đại thiếu chắc chắn không yên lòng. Nếu tôi là anh, tôi sẽ tìm người giết tất cả chúng ta sau khi làm xong việc, đúng không?"
Lý Trăn Thái chưa kịp nói lời phản bác, người đàn ông đột nhiên rút khẩu súng đè lên thái dương anh ta, "Mẹ nó, anh dám dở trò với tôi?! Đi theo chúng tôi đi, giờ gọi điện thoại thoại cho người chuẩn bị tiền, ngày mai đưa cho bọn tôi."
Người đàn ông này là một kẻ liều lĩnh, Lý Trăn Thái biết rõ trong lòng, cũng không định đồng quy vu tận(*) với gã ta ở chỗ này.
Anh ta nói: "Tôi đi gọi điện thoại."
Lý Trăn Thái lấy điện thoại ra bấm số. Đang chờ cuộc gọi chuyển hướng, người đàn ông thu súng lại, khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.
Nhân lúc này, Lý Trăn Thái dùng sức mở cửa xe, thiếu chút nữa đập vào cửa xe lăn ra ngoài.
Chiếc xe đỗ bên đường, bên cạnh là một con dốc nhỏ cỏ mọc um tùm, dưới chân dốc là cánh đồng. Lý Trăn Thái lăn ra khỏi xe, lăn xuống con dốc thấp. Cỏ dại mọc cao, Lý Trăn Thái không để ý đến dưới đó có một cái mương nông, anh bò về phía trước dọc theo cái mương.
Người đàn ông đuổi theo anh ta, nổ hai phát súng về phía anh ta.
Nhưng vì trời quá tối không thể nhìn thấy người giữa đám cỏ dại cao ngất, Lý Trăn Thái dừng lại vì sợ mình di chuyển sẽ dẫn đường cho nhắm vào mình.
Người đàn ông chậm rãi đi dọc ven đường một đoạn ngắn, rồi bắn thêm hai phát súng nữa.
Lần này Lý Trăn Thái xui xẻo, một viên đạn rơi trúng chân anh ta. Cơn đau đánh úp, nhưng vào thời khắc mấu chốt như thế này, anh ta nhịn không kêu ra tiếng.
Mà lúc này, trong màn đêm yên tĩnh, mấy người bọn họ nghe được tiếng xe cảnh sát.
Người thanh niên ngồi trong xe hét lớn: "Anh, cảnh sát!"
Người đàn ông cao gầy do dự một chút, lập tức quay người lên xe, nhanh chóng đánh vô lăng rời đi.
Lý Trăn Thái nằm trên con dốc thấp, nghe thấy tiếng xe rời đi được một lúc mới chậm rãi đứng dậy đi về phía trước. Nhưng cơn đau trên đùi khiến anh ta không thể đi lại dễ dàng, đành phải nằm yên trên mặt đất, từ từ lết về phía trước.
Máu và nước khó phân biệt trên quần anh ta, Lý Trăn Thái hoảng sợ, sợ mình sẽ chết ở chỗ này nên cuống quýt lấy điện thoại. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy, anh ta ý thức được rằng, vừa rồi tay cầm điện thoại chạy khỏi xe, chắc là điện thoại đã rơi rồi.
Lý Trăn Thái lo lắng, lắng nghe tiếng còi xe cảnh sát trong bóng đêm, thậm chí còn nghĩ đến việc chờ cảnh sát đến gần rồi hét lên. Những chuyện khác có thể tính sau, nhưng có một điều chắc chắn là anh ta không muốn chết ở đây.
Tiếng còi cảnh sát không đến gần mà càng đi xa hơn.
Cơn đau trên đùi khiến anh ta không thể suy nghĩ nhiều, chỉ có thể hét lớn: "Có ai không?" Vừa mở miệng, anh ta phát hiện ra giọng mình khàn đến mức khó phát ra âm thanh.
Đột nhiên, anh ta nghe được tiếng bước chân đang đến gần chỗ mình.
"Ai?" Lý Trăn Thái ngẩng đầu lên, nhưng xung quanh tối đến nỗi không thấy rõ người, "Cứu... Cứu tôi..."
Người kia đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, khẽ thở dài, gọi: "Lý Trăn Thái."
Trán Lý Trăn Thái đổ mồ hôi lạnh, anh ta miễn cưỡng nhìn rõ hình bóng của người kia, lo lắng hỏi: " Cậu là ai?" Điều anh ta lo nhất bây giờ là hai tên kia quay lại tìm anh ta.
Người trước mặt anh ta nói: "Tôi là Lý Trăn Nhược."
Lý Trăn Thái sững sờ.
Người xuất hiện trước mặt anh ta thực sự là Lý Trăn Nhược. Mà Lý Trăn Nhiên đã lái xe đuổi theo chiếc xe kia.
Lý Trăn Thái có chút hoảng hốt, "Lý Trăn Nhược đã chết rồi."
Lý Trăn Nhược nói: "Đúng thế, anh tin trên đời này có quỷ không? Có báo ứng không?"
Hầu kết Lý Trăn Thái lên xuống, duỗi tay muốn túm lấy Lý Trăn Nhược, "Cứu tôi với..."
Lý Trăn Nhược tránh đi, "Tôi nói tôi là Lý Trăn Nhược. Anh cảm thấy tôi sẽ cứu anh sao?"
Lý Trăn Thái ngửa đầu như thể muốn nhìn rõ cậu. Vết thương không ngừng chảy máu, máu ấm thấm ướt quần, đồng thời nhiệt độ cơ thể giảm dần.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi?"
Đại não Lý Trăn Thái như bị thôi miên, nói: "Mày không phải em trai ruột của tao, cũng không phải con ruột của Lý Giang Lâm."
Lý Trăn Nhược nói: "Đúng, tôi không phải mà anh, cũng không phải."
Lý Trăn Thái sững sờ, "Tôi vô tội. Bọn họ đã bỏ tôi, đánh tráo với đứa con trai đã chết của bố. Cậu thì khác, mẹ cậu là tiện nhân, bà ta lừa cậu và rời đi."
Lý Trăn Nhược nhíu mày, "Ai nói với anh điều đó?"
Lý Trăn Thái không trả lời vấn đề này, mà nói trong vô vọng: "Cứu tôi..."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi?"
Lý Trăn Thái nói: "Lòng tò mò của cậu quá nặng. Không phải người nhà họ Lý thì có tư cách gì mà điều tra chuyện nhà họ Lý?"
Lý Trăn Nhược tức giận, nắm lấy cổ áo anh ta: "Cho nên anh giết tôi chỉ vì cái này?"
Lý Trăn Thái không trả lời, vô lực nắm lấy cổ tay cậu, "Tôi sắp chết rồi, cầu xin cậu cứu tôi..."
Lý Trăn Nhược nói: "Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cứu anh."
Hô hấp Lý Trăn Thái nặng nề.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Anh lấy ảnh của mẹ tôi ở đâu?"
Lý Trăn Thái há mồm thở dốc, nói: "Có người đưa cho tôi."
Ngón tay Lý Trăn Nhược siết chặt, "Ai đưa cho anh?"
Lý Trăn Thái không nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng thở hổn hển.
||||| Truyện đề cử: Khó Có Thể Khống Chế |||||
"Ai đưa cho anh?" Lý Trăn Nhược hạ giọng quát bên tai anh, đồng thời vươn tay chọc ngoáy vết thương trên đùi Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Thái kêu thảm một tiếng, nói: "Là Tôn Hà, ông ta nói là em họ của La Vân Quang. Tấm ảnh chụp mẹ Lão Tứ được tìm thấy khi ông ta dọn dẹp nhà cũ sau khi mất."
"La Vân Quang?" Lý Trăn Nhược có hơi rối, "Tại sao lại đưa cho anh?"
Lý Trăn Thái không trả lời, run rẩy nắm lấy Lý Trăn Nhược, nói: "Cứu... Cứu tôi..."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Anh nghe ai nói anh bị đánh tráo với đứa con đã chết của Lý Giang Lâm?"
Lý Trăn Thái đáp: "La, La Vân Quang."
Lý Trăn Nhược không khỏi nhớ đến La Vân Quang và những gì chú nói với Lý Trăn Nhiên tại nhà của chú lần trước. Lúc ấy cậu hoàn toàn tin tưởng chú nhưng đến miệng Lý Trăn Thái lại là một cách nói khác.
Lực Lý Trăn Thái nắm lấy Lý Trăn Nhược ngày càng yếu.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Tôn Hà giờ ở đâu?"
Lý Trăn Thái lắc đầu, con ngươi dần tan rã.
Lý Trăn Nhược vỗ mặt anh ta, thấy anh ta dần mất ý thức, chậm rãi buông lỏng tay, đứng lên.
Lý Trăn Thái cuộn tròn thành một cục.
Lý Trăn Nhược: "Anh cứ cô độc mà chết ở con mương thối này đi, từ từ nhấm nháp nỗi sợ cái chết đi."
Nói xong, cậu quay người biến thành một con mèo. Trong bóng tối nhìn rõ bộ dạng thê thảm của anh ta, cậu đứng lặng một lúc mới dẫm lên cỏ chạy đi.
Con đường hẻo lánh, dọc đường đi không có một chiếc xe nào chạy qua, chỉ có một con mèo chạy dọc theo đường lớn.
Một lát sau, từ xa cậu nhìn thấy một chiếc xe đang đi tới, ánh đèn pha khiến cậu nheo đôi mắt lại.
Lý Trăn Nhiên dừng xe bên cạnh cậu, mở cửa xe nhìn mèo nhà mình.
Lý Trăn Nhược lên xe, lau sạch đất bám trên chân lên thảm sàn xe rồi mới biến thành người ngồi trên ghế phụ lái, "Lý Trăn Thái sắp chết rồi."
Lý Trăn Nhiên nói: "Bọn họ đã bị cảnh sát ngăn lại, hai vợ chồng không có việc gì."
Lý Trăn Nhược bỗng thấy lo lắng, "Bọn họ sẽ không dẫn cảnh sát đi tìm Lý Trăn Thái, đúng không?"
Lý Trăn Nhiên: "Chắc là vậy. Bố mẹ của Lý Trăn Thái cũng không muốn thấy anh ta chết."
Lý Trăn Nhược nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, "Nếu Lý Trăn Thái không chết mà được cứu sống..."
"Vậy thì khiến anh ta chết thêm lần nữa." Lý Trăn Nhiên nói.
Có lẽ trời hơi lạnh, Lý Trăn Nhược rùng mình một cái, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên. Ánh sáng màu lam trên đồng hồ chiếu vào mặt anh, có thể thấy được vẻ mặt vô tình của anh khi nói những lời này.
Sau đó, Lý Trăn Nhiên nhìn sang Lý Trăn Nhược, ôm lấy vai cậu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Không sao đâu. Anh đã nói rồi mà, bọn họ sẽ gặp báo ứng."
- ---------------------------
Con đường nhỏ đi thẳng ra đường cao tốc dẫn ra ngoài thành phố.
Bất tri bất giác trời đã tối, tiết trời dần chuyển sang mùa đông. Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, trời âm u của buổi chiều. Mấy người Lý Trăn Thái lái xe ra ngoài, trời đã tối hẳn.
Lý Trăn Thái ngồi ở ghế phó lái, luôn ngoái đầu nhìn ra sau xe với vẻ mặt lo lắng, như thể là sợ có người đuổi theo.
Người đàn ông cao gầy lái xe, gã ta liếc Lý Trăn Thái một cái, rồi trao đổi ánh mắt với người đàn ông ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Hai vợ chồng già co ro ngồi ở hàng sau, hơi run rẩy.
Vừa rồi Lý Trăn Nhiên đỗ xe ven đường, lúc này đi theo sau xe bọn họ một khoảng, duy trì khoảng cách nhất định để bọn họ không chú ý đến, đồng thời luôn đặt bọn trong tầm mắt.
Lý Trăn Nhược nhìn chằm chằm cái xe phía trước, nhận thấy được bọn họ đang giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ven đường.
"Sao vậy?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên không dừng lại ở ven đường mà rẽ vào một con đường nhỏ, đỗ xe cạnh sân của một hộ gia đình làm nông, tắt hết đèn xe.
Lý Trăn Thái cũng không hiểu, hỏi người đàn ông cao gầy lái xe: "Cậu làm gì?"
Người đàn ông đáp: "Anh Thái, tôi nghĩ đến nghĩ lui cảm thấy rằng anh nên tính toán xong với chúng tôi trước thì tốt hơn."
Lý Trăn Thái nhìn đôi vợ chồng già qua kính chiếu hậu, hàm hồ nói: "Rốt cuộc các cậu muốn làm cái gì?"
Người đàn ông cười, "Bây giờ bản thân anh còn khó bảo toàn, sao chúng tôi phải nghe theo anh chứ? Giết người thì dễ nhưng đường xá xa xôi, nếu trong người không có một đồng tiền nào thì chẳng phải chúng tôi quá ngu nên mới chấp nhận giao dịch này, đúng không?"
Người vợ già nghe được từ 'giết người', lập tức cao giọng quát: "Cậu nói cái gì?!"
Người đàn ông ngồi cạnh kề dao vào cổ bà đe dọa: "Câm miệng! Nếu không tao giết!"
Người chồng ôm lấy vợ mình, hai người bất lực, run rẩy nhìn về phía Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Thái trầm giọng nói: "Các cậu muốn thế nào? Nói đi."
Người đàn ông cao gầy nói: "Lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa(*), anh cứ đưa trước cho chúng tôi 200 vạn tiền mặt, chúng ta sẽ gặp nhau trên đường cao tốc. Sau khi anh xuống xe, chúng tôi sẽ đưa hai người họ đi xử lý.
Đôi vợ chồng già khiếp sợ. Bà không nhịn được nói: "Mấy người điên thật rồi!"
Người đàn ông trẻ đánh mặt dao lên má bà, "Ngậm miệng!"
Bà quay đầu đi, được chồng ôm lấy, vùi đầu trong ngực ông nhỏ giọng khóc.
Ông lão nhịn không được nói: "Tiểu Kiệt..."
"Câm miệng!" Thanh niên hung hăng tát ông một cái, "Có nghe hiểu tiếng người không?"
Lần này hai người mới im lặng.
Lý Trăn Thái nói: "Làm sao mà tôi có nhiều tiền mặt trong một lúc được? Trong tay tôi còn một số cổ phiếu và bất động sản, nhưng không thể có tiền nhanh thế được."
Người đàn ông cao gầy hỏi: "Vậy anh nói xem nên làm thế nào bây giờ?"
Lý Trăn Thái nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nói: "Bây giờ tôi đi lấy tiền, hai người họ cứ ở đây. Chẳng lẽ cậu còn sợ tôi không đưa tiền cho cậu sao?"
Người đàn ông cao gầy đáp: "Đúng nha. Bọn họ không chết, Lý Đại thiếu chắc chắn không yên lòng. Nếu tôi là anh, tôi sẽ tìm người giết tất cả chúng ta sau khi làm xong việc, đúng không?"
Lý Trăn Thái chưa kịp nói lời phản bác, người đàn ông đột nhiên rút khẩu súng đè lên thái dương anh ta, "Mẹ nó, anh dám dở trò với tôi?! Đi theo chúng tôi đi, giờ gọi điện thoại thoại cho người chuẩn bị tiền, ngày mai đưa cho bọn tôi."
Người đàn ông này là một kẻ liều lĩnh, Lý Trăn Thái biết rõ trong lòng, cũng không định đồng quy vu tận(*) với gã ta ở chỗ này.
Anh ta nói: "Tôi đi gọi điện thoại."
Lý Trăn Thái lấy điện thoại ra bấm số. Đang chờ cuộc gọi chuyển hướng, người đàn ông thu súng lại, khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.
Nhân lúc này, Lý Trăn Thái dùng sức mở cửa xe, thiếu chút nữa đập vào cửa xe lăn ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc xe đỗ bên đường, bên cạnh là một con dốc nhỏ cỏ mọc um tùm, dưới chân dốc là cánh đồng. Lý Trăn Thái lăn ra khỏi xe, lăn xuống con dốc thấp. Cỏ dại mọc cao, Lý Trăn Thái không để ý đến dưới đó có một cái mương nông, anh bò về phía trước dọc theo cái mương.
Người đàn ông đuổi theo anh ta, nổ hai phát súng về phía anh ta.
Nhưng vì trời quá tối không thể nhìn thấy người giữa đám cỏ dại cao ngất, Lý Trăn Thái dừng lại vì sợ mình di chuyển sẽ dẫn đường cho nhắm vào mình.
Người đàn ông chậm rãi đi dọc ven đường một đoạn ngắn, rồi bắn thêm hai phát súng nữa.
Lần này Lý Trăn Thái xui xẻo, một viên đạn rơi trúng chân anh ta. Cơn đau đánh úp, nhưng vào thời khắc mấu chốt như thế này, anh ta nhịn không kêu ra tiếng.
Mà lúc này, trong màn đêm yên tĩnh, mấy người bọn họ nghe được tiếng xe cảnh sát.
Người thanh niên ngồi trong xe hét lớn: "Anh, cảnh sát!"
Người đàn ông cao gầy do dự một chút, lập tức quay người lên xe, nhanh chóng đánh vô lăng rời đi.
Lý Trăn Thái nằm trên con dốc thấp, nghe thấy tiếng xe rời đi được một lúc mới chậm rãi đứng dậy đi về phía trước. Nhưng cơn đau trên đùi khiến anh ta không thể đi lại dễ dàng, đành phải nằm yên trên mặt đất, từ từ lết về phía trước.
Máu và nước khó phân biệt trên quần anh ta, Lý Trăn Thái hoảng sợ, sợ mình sẽ chết ở chỗ này nên cuống quýt lấy điện thoại. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy, anh ta ý thức được rằng, vừa rồi tay cầm điện thoại chạy khỏi xe, chắc là điện thoại đã rơi rồi.
Lý Trăn Thái lo lắng, lắng nghe tiếng còi xe cảnh sát trong bóng đêm, thậm chí còn nghĩ đến việc chờ cảnh sát đến gần rồi hét lên. Những chuyện khác có thể tính sau, nhưng có một điều chắc chắn là anh ta không muốn chết ở đây.
Tiếng còi cảnh sát không đến gần mà càng đi xa hơn.
Cơn đau trên đùi khiến anh ta không thể suy nghĩ nhiều, chỉ có thể hét lớn: "Có ai không?" Vừa mở miệng, anh ta phát hiện ra giọng mình khàn đến mức khó phát ra âm thanh.
Đột nhiên, anh ta nghe được tiếng bước chân đang đến gần chỗ mình.
"Ai?" Lý Trăn Thái ngẩng đầu lên, nhưng xung quanh tối đến nỗi không thấy rõ người, "Cứu... Cứu tôi..."
Người kia đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, khẽ thở dài, gọi: "Lý Trăn Thái."
Trán Lý Trăn Thái đổ mồ hôi lạnh, anh ta miễn cưỡng nhìn rõ hình bóng của người kia, lo lắng hỏi: " Cậu là ai?" Điều anh ta lo nhất bây giờ là hai tên kia quay lại tìm anh ta.
Người trước mặt anh ta nói: "Tôi là Lý Trăn Nhược."
Lý Trăn Thái sững sờ.
Người xuất hiện trước mặt anh ta thực sự là Lý Trăn Nhược. Mà Lý Trăn Nhiên đã lái xe đuổi theo chiếc xe kia.
Lý Trăn Thái có chút hoảng hốt, "Lý Trăn Nhược đã chết rồi."
Lý Trăn Nhược nói: "Đúng thế, anh tin trên đời này có quỷ không? Có báo ứng không?"
Hầu kết Lý Trăn Thái lên xuống, duỗi tay muốn túm lấy Lý Trăn Nhược, "Cứu tôi với..."
Lý Trăn Nhược tránh đi, "Tôi nói tôi là Lý Trăn Nhược. Anh cảm thấy tôi sẽ cứu anh sao?"
Lý Trăn Thái ngửa đầu như thể muốn nhìn rõ cậu. Vết thương không ngừng chảy máu, máu ấm thấm ướt quần, đồng thời nhiệt độ cơ thể giảm dần.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi?"
Đại não Lý Trăn Thái như bị thôi miên, nói: "Mày không phải em trai ruột của tao, cũng không phải con ruột của Lý Giang Lâm."
Lý Trăn Nhược nói: "Đúng, tôi không phải mà anh, cũng không phải."
Lý Trăn Thái sững sờ, "Tôi vô tội. Bọn họ đã bỏ tôi, đánh tráo với đứa con trai đã chết của bố. Cậu thì khác, mẹ cậu là tiện nhân, bà ta lừa cậu và rời đi."
Lý Trăn Nhược nhíu mày, "Ai nói với anh điều đó?"
Lý Trăn Thái không trả lời vấn đề này, mà nói trong vô vọng: "Cứu tôi..."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi?"
Lý Trăn Thái nói: "Lòng tò mò của cậu quá nặng. Không phải người nhà họ Lý thì có tư cách gì mà điều tra chuyện nhà họ Lý?"
Lý Trăn Nhược tức giận, nắm lấy cổ áo anh ta: "Cho nên anh giết tôi chỉ vì cái này?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Thái không trả lời, vô lực nắm lấy cổ tay cậu, "Tôi sắp chết rồi, cầu xin cậu cứu tôi..."
Lý Trăn Nhược nói: "Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cứu anh."
Hô hấp Lý Trăn Thái nặng nề.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Anh lấy ảnh của mẹ tôi ở đâu?"
Lý Trăn Thái há mồm thở dốc, nói: "Có người đưa cho tôi."
Ngón tay Lý Trăn Nhược siết chặt, "Ai đưa cho anh?"
Lý Trăn Thái không nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng thở hổn hển.
||||| Truyện đề cử: Khó Có Thể Khống Chế |||||
"Ai đưa cho anh?" Lý Trăn Nhược hạ giọng quát bên tai anh, đồng thời vươn tay chọc ngoáy vết thương trên đùi Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Thái kêu thảm một tiếng, nói: "Là Tôn Hà, ông ta nói là em họ của La Vân Quang. Tấm ảnh chụp mẹ Lão Tứ được tìm thấy khi ông ta dọn dẹp nhà cũ sau khi mất."
"La Vân Quang?" Lý Trăn Nhược có hơi rối, "Tại sao lại đưa cho anh?"
Lý Trăn Thái không trả lời, run rẩy nắm lấy Lý Trăn Nhược, nói: "Cứu... Cứu tôi..."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Anh nghe ai nói anh bị đánh tráo với đứa con đã chết của Lý Giang Lâm?"
Lý Trăn Thái đáp: "La, La Vân Quang."
Lý Trăn Nhược không khỏi nhớ đến La Vân Quang và những gì chú nói với Lý Trăn Nhiên tại nhà của chú lần trước. Lúc ấy cậu hoàn toàn tin tưởng chú nhưng đến miệng Lý Trăn Thái lại là một cách nói khác.
Lực Lý Trăn Thái nắm lấy Lý Trăn Nhược ngày càng yếu.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Tôn Hà giờ ở đâu?"
Lý Trăn Thái lắc đầu, con ngươi dần tan rã.
Lý Trăn Nhược vỗ mặt anh ta, thấy anh ta dần mất ý thức, chậm rãi buông lỏng tay, đứng lên.
Lý Trăn Thái cuộn tròn thành một cục.
Lý Trăn Nhược: "Anh cứ cô độc mà chết ở con mương thối này đi, từ từ nhấm nháp nỗi sợ cái chết đi."
Nói xong, cậu quay người biến thành một con mèo. Trong bóng tối nhìn rõ bộ dạng thê thảm của anh ta, cậu đứng lặng một lúc mới dẫm lên cỏ chạy đi.
Con đường hẻo lánh, dọc đường đi không có một chiếc xe nào chạy qua, chỉ có một con mèo chạy dọc theo đường lớn.
Một lát sau, từ xa cậu nhìn thấy một chiếc xe đang đi tới, ánh đèn pha khiến cậu nheo đôi mắt lại.
Lý Trăn Nhiên dừng xe bên cạnh cậu, mở cửa xe nhìn mèo nhà mình.
Lý Trăn Nhược lên xe, lau sạch đất bám trên chân lên thảm sàn xe rồi mới biến thành người ngồi trên ghế phụ lái, "Lý Trăn Thái sắp chết rồi."
Lý Trăn Nhiên nói: "Bọn họ đã bị cảnh sát ngăn lại, hai vợ chồng không có việc gì."
Lý Trăn Nhược bỗng thấy lo lắng, "Bọn họ sẽ không dẫn cảnh sát đi tìm Lý Trăn Thái, đúng không?"
Lý Trăn Nhiên: "Chắc là vậy. Bố mẹ của Lý Trăn Thái cũng không muốn thấy anh ta chết."
Lý Trăn Nhược nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, "Nếu Lý Trăn Thái không chết mà được cứu sống..."
"Vậy thì khiến anh ta chết thêm lần nữa." Lý Trăn Nhiên nói.
Có lẽ trời hơi lạnh, Lý Trăn Nhược rùng mình một cái, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên. Ánh sáng màu lam trên đồng hồ chiếu vào mặt anh, có thể thấy được vẻ mặt vô tình của anh khi nói những lời này.
Sau đó, Lý Trăn Nhiên nhìn sang Lý Trăn Nhược, ôm lấy vai cậu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Không sao đâu. Anh đã nói rồi mà, bọn họ sẽ gặp báo ứng."
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro