Chương 86
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Trong phòng học của tòa nhà giảng dạy thuộc Đại học, các sinh viên đang
yên lặng học tiết tự học tối. Một nữ sinh ngồi hàng sau vươn vai, đứng
lên muốn đi vệ sinh. Vừa mới ra khỏi cửa phòng học, cô thấy một con mèo
đang nhìn vào trong phòng.
Nữ sinh ngạc nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn xoa đầu mèo.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn cô một cái. Thấy móng tay cô gái sạch sẽ, lớn lên cũng đáng yêu nên không trốn, mặc cô xoa đầu mình. Còn cậu thì tiếp tục nhìn vào trong phòng học.
"Hử?" Cô gái chú ý đến cái điện thoại đeo trên cổ cậu, đưa tay muốn cầm xem.
Lý Trăn Nhược tránh sang một bên, đồng thời phi vào phòng học, vì cậu đã tìm được người mình muốn tìm rồi.
Thẩm Lộ Minh đang tự học, nữ sinh ngồi bên cạnh là bạn gái cậu ta. Phòng học yên tĩnh đầy sinh viên, ngoại trừ nữ sinh đứng dậy đi vệ sinh, những người khác đều nghiêm túc học tập, chẳng có ai để ý một con mèo đi vào lớp học.
Cực kỳ bất ngờ, Thẩm Lộ Minh đột ngột đứng lên.
Bàn ghế phát ra tiếng động, mọi người trong lớp đều nhìn cậu ta. Bạn gái cậu ta giật mình, đưa tay kéo áo cậu ta, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Lộ Minh không trả lời ngay, nhìn hành lang từ phòng học dẫn đến chỗ mình.
Lý Trăn Nhược dừng lại giữa chừng, nhìn cậu ta.
Những người khác cũng khó hiểu, cùng nhìn sang theo, vậy mà có một con mèo lẻn vào.
Một người một mèo im lặng nhìn nhau hồi lâu. Cái kiểu hấp dẫn tim đập thình thịch này, nếu Lý Trăn Nhược không biết rõ đầu đuôi, chắc rằng sẽ nghĩ mình nhất kiến chung tình với người ta.
Mà Thẩm Lộ Minh càng lúng túng, nhìn con mèo một lúc rồi nói với bạn gái, "Anh đi ra ngoài một lát."
Nữ sinh kỳ quái hỏi: "Tự dưng sao lại..."
Thẩm Lộ Minh không trả lời cô, bảo những bạn học đang chắn đường tránh ra, tự mình đi ra ngoài cho đến khi đứng trước mặt Lý Trăn Nhược, cúi đầu hỏi cậu rằng: "Cậu tìm tôi?"
Lý Trăn Nhược không có biểu lộ gì, trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Cậu biết Thẩm Lộ Minh nhất định sẽ đi theo.
Bạn gái của Thẩm Lộ Minh kinh ngạc nhìn cậu ta đi theo một con mèo.
Lý Trăn Nhược dẫn Thẩm Lộ Minh đến một con đường nhỏ vắng người lại tối ở phía sau tòa nhà. Bước đi của cậu uyển chuyển nhẹ nhàng, tay chân kéo dài ra và lông biến mất, biến thành một thanh niên trẻ trung.
Thẩm Lộ Minh đứng ngây người tại chỗ nhìn cậu, vừa thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy đây là điều đương nhiên.
"Chúng ta có quan hệ gì đó đúng không?" Thẩm Lộ Minh hỏi.
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Cậu còn nhớ quá khứ của mình không?"
Vẻ mặt Thẩm Lộ Minh hiện lên sự nghi hoặc, "Quá khứ của tôi?"
Lý Trăn Nhược nói: "Có người nói với tôi, cơ thể hiện tại của tôi vốn là của cậu."
Thẩm Lộ Minh sững người, không có phản ứng gì. Qua một lúc lâu, cậu ta mới nói: "Ý cậu là cậu... hay là con mèo?"
"Cả hai." Lý Trăn Nhược đáp, "Cậu là một con mèo."
Thẩm Lộ Minh hỏi: "Tôi là một con mèo?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi không biết. Chắc hẳn cậu là mèo."
Giọng điệu của Thẩm Lộ Minh mờ mịt, "Nhưng tôi là người, không phải mèo."
Làm thế nào mà biến thành bộ dáng hiện tại? Sợ rằng chỉ khi ký ức của Thẩm Lộ Minh hoàn chỉnh bọn họ mới được biết.
Không biết Thẩm Lộ Minh nghĩ như thế nào, nhưng có thể nhận ra được Thẩm Lộ Minh muốn tiếp cận cậu là vì cảm giác hấp dẫn nhau kỳ quái kia, chứ chẳng vì toan tính nào cả.
"Trước khi vào Đại học, tôi bị thương nên mất trí nhớ. Những chuyện trước đó tôi không hề nhớ." Thẩm Lộ Minh nói.
Lý Trăn Nhược nghĩ, "Cậu là sinh viên năm hai nhỉ?"
Thẩm Lộ Minh gật đầu.
Đúng rồi, Thẩm Lộ Minh mất ký ức, Lý Trăn Nhược xuyên vào con mèo nhỏ được sinh ra từ mèo mẹ. Nói không chừng, cơ thể đó vốn là của Thẩm Lộ Minh nhưng lại bị cậu chiếm đoạt. Mà Thẩm Lộ Minh lại không phải Thẩm Lộ Minh ban đầu?
Suy nghĩ của Lý Trăn Nhược có hơi loạn.
Lúc này, Thẩm Lộ Minh hỏi: "Cậu tìm tôi làm gì vậy? Trước đây, tôi còn cho rằng cậu đang trốn tránh tôi."
Đối với Lý Trăn Nhược mà nói, Thẩm Lộ Minh là một cái gai trong lòng. Ngay cả khi Lý Trăn Nhiên lừa Thẩm Lộ Minh đi du học cũng không có nghĩa là cậu ta không bao giờ quay trở lại. Cho dù Thẩm Lộ Minh đã chết, chỉ cần linh hồn của cậu ta còn một ngày, Lý Trăn Nhược vẫn muốn trả lại cơ thể cho cậu ta.
Trên thực tế, Lý Trăn Nhiên không đưa ra vấn đề này, nhưng Lý Trăn Nhược nghĩ mình nên tìm Thẩm Lộ Minh giải quyết cho xong. Mà hiện tại cậu hạ quyết tâm sớm hơn thôi.
"Tôi trả lại cơ thể cho cậu, cậu không muốn sao?" Lý Trăn Nhược thăm dò.
Thẩm Lộ Minh sửng sốt, chần chừ nói: "Tôi không muốn làm mèo."
Lý Trăn Nhược sửng sốt trước câu trả lời của Thẩm Lộ Minh. Cậu luôn lo lắng Thẩm Lộ Minh sẽ chủ động đòi lại cơ thể của cậu ta, lại không ngờ tới cậu ta vậy mà không muốn.
Thẩm Lộ Minh thấy phản ứng của Lý Trăn Nhược nên vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ý của tôi không phải vậy. Tôi muốn nói rằng cậu làm mèo rất tốt, tôi thấy mình không thích hợp làm mèo. Cuộc sống bây giờ của tôi rất ổn."
Lý Trăn Nhược sực nhớ đến nữ trong lớp học, "Cậu có bạn gái rồi?"
Thẩm Lộ Minh gật đầu, "Gần đây trong trường có chương trình trao đổi học sinh, tôi muốn đi cùng cô ấy."
"Nhưng đó là..." Nói được một nửa, Lý Trăn Nhược ngậm miệng. Cậu muốn nói đó là do người khác sắp xếp, nhưng cố tình sắp xếp thì sao? Với Thẩm Lộ Minh mà nói thì đây là cơ hội cực kỳ tốt.
Phần còn lại chưa nói xong, Lý Trăn Nhược chỉ có thể nói: "Cậu suy nghĩ một chút đi. Có yêu cầu gì có thể nói với tôi."
Thẩm Lộ Minh nhìn điện thoại trên cổ cậu, "Có thể cho tôi phương thức liên hệ không?"
"Có thể." Lý Trăn Nhược trao đổi số điện thoại với cậu ta.
Thẩm Lộ Minh: "Tuy tôi cũng rất tò mò đã có chuyện gì xảy ra nhưng ngay lúc này tôi có thể khẳng định rằng cuộc sống của tôi rất tốt. Tôi sẽ liên lạc với cậu nếu tôi nhớ ra."
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng của một nữ sinh, "Thẩm Lộ Minh!"
Thẩm Lộ Minh nói: "Bạn gái tôi đang tìm tôi, tôi đi trước."
Lý Trăn Nhược đáp: "Được." Sau đó, Thẩm Lộ Minh xoay người vội vàng rời đi.
Mãi cho đến khi cậu ta đi xa, chỉ còn mỗi mình Lý Trăn Nhược, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào đám cây rậm rạp trước mặt, "Thầy, đi ra đi."
Hạ Hoằng Thâm đứng trên cành cây, hai tay khoanh trước ngực, thò đầu ra xem cậu, "Lên đây."
Lý Trăn Nhược nhìn thân cây cao thẳng, lựa chọn biến thành một con mèo để trèo lên. Vất vả trèo lên đến bên cạnh Hạ Hoằng Thâm, kết quả là bị hắn đá xuống dưới.
"Không có tiền đồ." Hạ Hoằng Thâm mắng.
Buổi tối, những cặp đôi hẹn hò cạnh hồ sen của trường. Hạ Hoằng Thâm và Lý Trăn Nhược ngồi chung một băng ghế dài, nương theo ánh đèn nhìn những lá sen héo úa trong hồ.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Không tồi, có thể phát hiện ra tôi."
Lý Trăn Nhược nói: "Thầy à, linh lực của thầy dao động rõ ràng như vậy, sao lại không phát hiện ra được."
Hạ Hoằng Thâm nhìn về phía trước, "Tại sao lại muốn trả lại cơ thể?"
Lý Trăn Nhược không đáp thẳng vào vấn đề mà hỏi lại, "Thầy, nếu có một ngày phát hiện ra Tống Quân lừa thầy rất nhiều chuyện, nói vì muốn tốt cho thầy nhưng lại không cho thầy biết bất cứ điều gì, còn trơ mắt nhìn thầy bị người khác làm tổn thương, thầy có hận không? Có rời khỏi Tống Quân không?"
"Không." Hạ Hoằng Thâm trả lời không cần nghĩ.
Câu trả lời đến quá nhanh, Lý Trăn Nhược mất một lát mới định thần lại, hỏi: "Những cái đó có thể bỏ qua sao?"
Hạ Hoằng Thâm: "Tôi đã sống một cuộc đời rất dài rồi, em ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Đối với tôi, những cái đó chẳng là gì với người có tuổi thọ dài như bọn tôi."
"Chẳng là gì? Chỉ có vậy? Không giận?" Lý Trăn Nhược hỏi liên tục.
Hạ Hoằng Thâm nói với cậu: "Có thể đánh mông em ấy."
"... Đánh cũng không có tác dụng."
(Đánh không được, mèo là 0 còn con báo kia là 1.)
"Vậy thì đánh tiếp."
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình và hắn không có chung một mạch não.
Hạ Hoằng Thâm lại nhẹ giọng nói: "Em ấy là của tôi. Nếu phản bội, tôi sẽ tìm em ấy về rồi phạt thật nặng em ấy, chứ không phải phạt chính bản thân mình."
Lý Trăn Nhược có hơi ngây ngẩn.
Hạ Hoằng Thâm hỏi: "Thất tình à?"
Lý Trăn Nhược: "Thầy, nói chuyện với thầy về vấn đề này đúng là rất kỳ cục."
Hạ Hoằng Thâm: "Không nói cái này nữa, tôi kiểm tra xem năng lực của cậu như thế nào."
Nói xong, hắn giơ tay lên, một con chuột rơi bộp xuống đất, nhoáng cái nó đã chui vào bụi cỏ, "Đi, bắt nó về. Nếu không thì tối nay khỏi ngủ."
"Thầy!" Lý Trăn Nhược oán giận nhưng vẫn đứng lên đuổi theo con chuột. Cậu không cần nhìn đã chạy về phía có tiếng hét của cô gái.
Hơn mười một giờ đêm, mèo Garfield lông màu trắng vàng chậm rãi giẫm lên cầu thang gỗ lên tầng hai của ký túc xá cũ, trong miệng còn ngậm một con chuột.
Hạ Hoằng Thâm đứng ở cầu thang tầng hai nhìn cậu, búng tay một cái, con chuột đã biến mất, nói: "Đạt, được đi ngủ."
Lý Trăn Nhược vừa mới đi lên đã bị Tịch An Linh ôm lên, xoa loạn bộ lông, "Tiểu Garfield!"
Tống Quân đi từ trong phòng ra, tay còn cầm một túi cá khô nhỏ muốn đút cho Lý Trăn Nhược nhưng bị Hạ Hoằng Thâm nắm lấy tay, "Của anh."
Lý Trăn Nhược bị một đám người vây quanh, áp lực tự dưng tăng lên.
Long Tĩnh sờ đầu cậu, hỏi: "Nhị Hoàng đâu? Nó có khỏe không?"
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Tống Quân lặng lẽ đưa cá khô nhỏ cho Phượng Tuấn Nguyên. Phượng Tuấn Nguyên thấy Hạ Hoằng Thâm không chú ý đến, lén nhét cá khô vào miệng Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược không muốn ăn nhưng không muốn phụ lòng tốt của bọn họ nên giơ chân lên che miệng đang nhai cá khô.
Lát sau đã nghe thấy Hạ Hoằng Thâm nói: "Tưởng rằng tôi không biết hả?"
Lý Trăn Nhược nhắm chặt mắt nhai cá khô, không dám mở mắt ra.
Nữ sinh ngạc nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn xoa đầu mèo.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn cô một cái. Thấy móng tay cô gái sạch sẽ, lớn lên cũng đáng yêu nên không trốn, mặc cô xoa đầu mình. Còn cậu thì tiếp tục nhìn vào trong phòng học.
"Hử?" Cô gái chú ý đến cái điện thoại đeo trên cổ cậu, đưa tay muốn cầm xem.
Lý Trăn Nhược tránh sang một bên, đồng thời phi vào phòng học, vì cậu đã tìm được người mình muốn tìm rồi.
Thẩm Lộ Minh đang tự học, nữ sinh ngồi bên cạnh là bạn gái cậu ta. Phòng học yên tĩnh đầy sinh viên, ngoại trừ nữ sinh đứng dậy đi vệ sinh, những người khác đều nghiêm túc học tập, chẳng có ai để ý một con mèo đi vào lớp học.
Cực kỳ bất ngờ, Thẩm Lộ Minh đột ngột đứng lên.
Bàn ghế phát ra tiếng động, mọi người trong lớp đều nhìn cậu ta. Bạn gái cậu ta giật mình, đưa tay kéo áo cậu ta, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Lộ Minh không trả lời ngay, nhìn hành lang từ phòng học dẫn đến chỗ mình.
Lý Trăn Nhược dừng lại giữa chừng, nhìn cậu ta.
Những người khác cũng khó hiểu, cùng nhìn sang theo, vậy mà có một con mèo lẻn vào.
Một người một mèo im lặng nhìn nhau hồi lâu. Cái kiểu hấp dẫn tim đập thình thịch này, nếu Lý Trăn Nhược không biết rõ đầu đuôi, chắc rằng sẽ nghĩ mình nhất kiến chung tình với người ta.
Mà Thẩm Lộ Minh càng lúng túng, nhìn con mèo một lúc rồi nói với bạn gái, "Anh đi ra ngoài một lát."
Nữ sinh kỳ quái hỏi: "Tự dưng sao lại..."
Thẩm Lộ Minh không trả lời cô, bảo những bạn học đang chắn đường tránh ra, tự mình đi ra ngoài cho đến khi đứng trước mặt Lý Trăn Nhược, cúi đầu hỏi cậu rằng: "Cậu tìm tôi?"
Lý Trăn Nhược không có biểu lộ gì, trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Cậu biết Thẩm Lộ Minh nhất định sẽ đi theo.
Bạn gái của Thẩm Lộ Minh kinh ngạc nhìn cậu ta đi theo một con mèo.
Lý Trăn Nhược dẫn Thẩm Lộ Minh đến một con đường nhỏ vắng người lại tối ở phía sau tòa nhà. Bước đi của cậu uyển chuyển nhẹ nhàng, tay chân kéo dài ra và lông biến mất, biến thành một thanh niên trẻ trung.
Thẩm Lộ Minh đứng ngây người tại chỗ nhìn cậu, vừa thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy đây là điều đương nhiên.
"Chúng ta có quan hệ gì đó đúng không?" Thẩm Lộ Minh hỏi.
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Cậu còn nhớ quá khứ của mình không?"
Vẻ mặt Thẩm Lộ Minh hiện lên sự nghi hoặc, "Quá khứ của tôi?"
Lý Trăn Nhược nói: "Có người nói với tôi, cơ thể hiện tại của tôi vốn là của cậu."
Thẩm Lộ Minh sững người, không có phản ứng gì. Qua một lúc lâu, cậu ta mới nói: "Ý cậu là cậu... hay là con mèo?"
"Cả hai." Lý Trăn Nhược đáp, "Cậu là một con mèo."
Thẩm Lộ Minh hỏi: "Tôi là một con mèo?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi không biết. Chắc hẳn cậu là mèo."
Giọng điệu của Thẩm Lộ Minh mờ mịt, "Nhưng tôi là người, không phải mèo."
Làm thế nào mà biến thành bộ dáng hiện tại? Sợ rằng chỉ khi ký ức của Thẩm Lộ Minh hoàn chỉnh bọn họ mới được biết.
Không biết Thẩm Lộ Minh nghĩ như thế nào, nhưng có thể nhận ra được Thẩm Lộ Minh muốn tiếp cận cậu là vì cảm giác hấp dẫn nhau kỳ quái kia, chứ chẳng vì toan tính nào cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trước khi vào Đại học, tôi bị thương nên mất trí nhớ. Những chuyện trước đó tôi không hề nhớ." Thẩm Lộ Minh nói.
Lý Trăn Nhược nghĩ, "Cậu là sinh viên năm hai nhỉ?"
Thẩm Lộ Minh gật đầu.
Đúng rồi, Thẩm Lộ Minh mất ký ức, Lý Trăn Nhược xuyên vào con mèo nhỏ được sinh ra từ mèo mẹ. Nói không chừng, cơ thể đó vốn là của Thẩm Lộ Minh nhưng lại bị cậu chiếm đoạt. Mà Thẩm Lộ Minh lại không phải Thẩm Lộ Minh ban đầu?
Suy nghĩ của Lý Trăn Nhược có hơi loạn.
Lúc này, Thẩm Lộ Minh hỏi: "Cậu tìm tôi làm gì vậy? Trước đây, tôi còn cho rằng cậu đang trốn tránh tôi."
Đối với Lý Trăn Nhược mà nói, Thẩm Lộ Minh là một cái gai trong lòng. Ngay cả khi Lý Trăn Nhiên lừa Thẩm Lộ Minh đi du học cũng không có nghĩa là cậu ta không bao giờ quay trở lại. Cho dù Thẩm Lộ Minh đã chết, chỉ cần linh hồn của cậu ta còn một ngày, Lý Trăn Nhược vẫn muốn trả lại cơ thể cho cậu ta.
Trên thực tế, Lý Trăn Nhiên không đưa ra vấn đề này, nhưng Lý Trăn Nhược nghĩ mình nên tìm Thẩm Lộ Minh giải quyết cho xong. Mà hiện tại cậu hạ quyết tâm sớm hơn thôi.
"Tôi trả lại cơ thể cho cậu, cậu không muốn sao?" Lý Trăn Nhược thăm dò.
Thẩm Lộ Minh sửng sốt, chần chừ nói: "Tôi không muốn làm mèo."
Lý Trăn Nhược sửng sốt trước câu trả lời của Thẩm Lộ Minh. Cậu luôn lo lắng Thẩm Lộ Minh sẽ chủ động đòi lại cơ thể của cậu ta, lại không ngờ tới cậu ta vậy mà không muốn.
Thẩm Lộ Minh thấy phản ứng của Lý Trăn Nhược nên vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ý của tôi không phải vậy. Tôi muốn nói rằng cậu làm mèo rất tốt, tôi thấy mình không thích hợp làm mèo. Cuộc sống bây giờ của tôi rất ổn."
Lý Trăn Nhược sực nhớ đến nữ trong lớp học, "Cậu có bạn gái rồi?"
Thẩm Lộ Minh gật đầu, "Gần đây trong trường có chương trình trao đổi học sinh, tôi muốn đi cùng cô ấy."
"Nhưng đó là..." Nói được một nửa, Lý Trăn Nhược ngậm miệng. Cậu muốn nói đó là do người khác sắp xếp, nhưng cố tình sắp xếp thì sao? Với Thẩm Lộ Minh mà nói thì đây là cơ hội cực kỳ tốt.
Phần còn lại chưa nói xong, Lý Trăn Nhược chỉ có thể nói: "Cậu suy nghĩ một chút đi. Có yêu cầu gì có thể nói với tôi."
Thẩm Lộ Minh nhìn điện thoại trên cổ cậu, "Có thể cho tôi phương thức liên hệ không?"
"Có thể." Lý Trăn Nhược trao đổi số điện thoại với cậu ta.
Thẩm Lộ Minh: "Tuy tôi cũng rất tò mò đã có chuyện gì xảy ra nhưng ngay lúc này tôi có thể khẳng định rằng cuộc sống của tôi rất tốt. Tôi sẽ liên lạc với cậu nếu tôi nhớ ra."
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng của một nữ sinh, "Thẩm Lộ Minh!"
Thẩm Lộ Minh nói: "Bạn gái tôi đang tìm tôi, tôi đi trước."
Lý Trăn Nhược đáp: "Được." Sau đó, Thẩm Lộ Minh xoay người vội vàng rời đi.
Mãi cho đến khi cậu ta đi xa, chỉ còn mỗi mình Lý Trăn Nhược, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào đám cây rậm rạp trước mặt, "Thầy, đi ra đi."
Hạ Hoằng Thâm đứng trên cành cây, hai tay khoanh trước ngực, thò đầu ra xem cậu, "Lên đây."
Lý Trăn Nhược nhìn thân cây cao thẳng, lựa chọn biến thành một con mèo để trèo lên. Vất vả trèo lên đến bên cạnh Hạ Hoằng Thâm, kết quả là bị hắn đá xuống dưới.
"Không có tiền đồ." Hạ Hoằng Thâm mắng.
Buổi tối, những cặp đôi hẹn hò cạnh hồ sen của trường. Hạ Hoằng Thâm và Lý Trăn Nhược ngồi chung một băng ghế dài, nương theo ánh đèn nhìn những lá sen héo úa trong hồ.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Không tồi, có thể phát hiện ra tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhược nói: "Thầy à, linh lực của thầy dao động rõ ràng như vậy, sao lại không phát hiện ra được."
Hạ Hoằng Thâm nhìn về phía trước, "Tại sao lại muốn trả lại cơ thể?"
Lý Trăn Nhược không đáp thẳng vào vấn đề mà hỏi lại, "Thầy, nếu có một ngày phát hiện ra Tống Quân lừa thầy rất nhiều chuyện, nói vì muốn tốt cho thầy nhưng lại không cho thầy biết bất cứ điều gì, còn trơ mắt nhìn thầy bị người khác làm tổn thương, thầy có hận không? Có rời khỏi Tống Quân không?"
"Không." Hạ Hoằng Thâm trả lời không cần nghĩ.
Câu trả lời đến quá nhanh, Lý Trăn Nhược mất một lát mới định thần lại, hỏi: "Những cái đó có thể bỏ qua sao?"
Hạ Hoằng Thâm: "Tôi đã sống một cuộc đời rất dài rồi, em ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Đối với tôi, những cái đó chẳng là gì với người có tuổi thọ dài như bọn tôi."
"Chẳng là gì? Chỉ có vậy? Không giận?" Lý Trăn Nhược hỏi liên tục.
Hạ Hoằng Thâm nói với cậu: "Có thể đánh mông em ấy."
"... Đánh cũng không có tác dụng."
(Đánh không được, mèo là 0 còn con báo kia là 1.)
"Vậy thì đánh tiếp."
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình và hắn không có chung một mạch não.
Hạ Hoằng Thâm lại nhẹ giọng nói: "Em ấy là của tôi. Nếu phản bội, tôi sẽ tìm em ấy về rồi phạt thật nặng em ấy, chứ không phải phạt chính bản thân mình."
Lý Trăn Nhược có hơi ngây ngẩn.
Hạ Hoằng Thâm hỏi: "Thất tình à?"
Lý Trăn Nhược: "Thầy, nói chuyện với thầy về vấn đề này đúng là rất kỳ cục."
Hạ Hoằng Thâm: "Không nói cái này nữa, tôi kiểm tra xem năng lực của cậu như thế nào."
Nói xong, hắn giơ tay lên, một con chuột rơi bộp xuống đất, nhoáng cái nó đã chui vào bụi cỏ, "Đi, bắt nó về. Nếu không thì tối nay khỏi ngủ."
"Thầy!" Lý Trăn Nhược oán giận nhưng vẫn đứng lên đuổi theo con chuột. Cậu không cần nhìn đã chạy về phía có tiếng hét của cô gái.
Hơn mười một giờ đêm, mèo Garfield lông màu trắng vàng chậm rãi giẫm lên cầu thang gỗ lên tầng hai của ký túc xá cũ, trong miệng còn ngậm một con chuột.
Hạ Hoằng Thâm đứng ở cầu thang tầng hai nhìn cậu, búng tay một cái, con chuột đã biến mất, nói: "Đạt, được đi ngủ."
Lý Trăn Nhược vừa mới đi lên đã bị Tịch An Linh ôm lên, xoa loạn bộ lông, "Tiểu Garfield!"
Tống Quân đi từ trong phòng ra, tay còn cầm một túi cá khô nhỏ muốn đút cho Lý Trăn Nhược nhưng bị Hạ Hoằng Thâm nắm lấy tay, "Của anh."
Lý Trăn Nhược bị một đám người vây quanh, áp lực tự dưng tăng lên.
Long Tĩnh sờ đầu cậu, hỏi: "Nhị Hoàng đâu? Nó có khỏe không?"
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Tống Quân lặng lẽ đưa cá khô nhỏ cho Phượng Tuấn Nguyên. Phượng Tuấn Nguyên thấy Hạ Hoằng Thâm không chú ý đến, lén nhét cá khô vào miệng Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược không muốn ăn nhưng không muốn phụ lòng tốt của bọn họ nên giơ chân lên che miệng đang nhai cá khô.
Lát sau đã nghe thấy Hạ Hoằng Thâm nói: "Tưởng rằng tôi không biết hả?"
Lý Trăn Nhược nhắm chặt mắt nhai cá khô, không dám mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro