Chương 88
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Lý Trăn Nhiên đi trong màn mưa. Anh ngồi xổm trước mặt con mèo Garfield, vươn tay sờ lồng ngực con mèo. Ấm, vẫn ấm, còn nhẹ nhàng phập phồng.
Vẻ mặt lúc đó của Lý Trăn Nhiên hơi mờ mịt.
Anh thừa nhận, đến giây phút cuối cùng anh đã do dự. Khi biết Lý Trăn Nhược bắt đầu qua lại với Thẩm Lộ Minh, suy nghĩ đầu tiên của anh là bằng bất cứ giá nào cũng phải tách hai người ra cho bằng được. Không phải anh không có cách khác, mà là do dự trước khi xuống tay với Thẩm Lộ Minh.
Nhưng anh và Lý Trăn Nhược đã đi được đến bây giờ, anh quả thực bắt đầu lo trước nghĩ sau, không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Vì anh sợ mối quan hệ của hai người sẽ đi đến hồi kết không thể cứu vãn.
Dù anh đã cố hết sức để chuộc lỗi, vậy mà Lý Trăn Nhược vẫn không để anh hối hận, lựa chọn rời đi dễ dàng như thế.
"Em ấy..." Lý Trăn Nhiên mở miệng muốn hỏi Hạ Hoằng Thâm.
Mà lúc này, Garfield nằm trên mặt đất từ từ mở mắt.
Lý Trăn Nhiên trơ mắt nhìn nó giãy giụa trong lòng mình, muốn thoát khỏi tay mình. Nó lăn xuống rồi đứng lên, chân hơi mềm, lùi lại phía sau hai bước.
Mưa to khiến mèo Garfield khó mà mở mắt ra được. Cậu lắc đầu rũ nước trên người, dùng ánh mắt xa lạ, cảnh giác nhìn Lý Trăn Nhiên.
Hạ Hoằng Thâm cũng không thích dính mưa, quần áo ướt đẫm dính lên người khiến hắn nhớ đến cảm giác lông bị xối ướt, cực kỳ khó chịu. Hắn nói với Garfield: "Còn chưa đi? Chưa quen với cơ thể mới à?"
Garfield rũ nước trên người, không nhìn về phía Lý Trăn Nhiên mà đi đến chỗ Thẩm Lộ Minh đang nằm trên mặt đất, lo lắng nhìn cậu ta.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Không sao, cậu ấy tạm thời chưa tỉnh. Chắc là phải đưa đến bệnh viện, cậu ấy đã ngất trước khi cậu chiếm lấy cơ thể."
Garfield dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng chạm môi vào tóc Thẩm Lộ Minh.
Lý Trăn Nhiên chậm rãi đứng lên, không nói lời nào.
Hạ Hoằng Thâm đi qua bế Thẩm Lộ Minh lên và đi về phía cầu thang. Garfield chạy vội theo hắn, không thèm cho Lý Trăn Nhiên một ánh mắt.
"Thầy Hạ." Lý Trăn Nhiên đột nhiên mở miệng gọi Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm đã ôm Thẩm Lộ Minh đến nơi nước mưa bị chặn lại, quay lại nhìn Lý Trăn Nhiên: "Chuyện gì?"
Quần áo của Lý Trăn Nhiên đã ướt sũng, tóc dán trên má, hỏi Hạ Hoằng Thâm: "Làm sao có thể tìm được em ấy?"
Hạ Hoằng Thâm nói: "Nếu cậu ấy có thể thuận lợi đầu thai thì một ngày nào đó sẽ gặp được."
Nói xong, Hạ Hoằng Thâm ôm Thẩm Lộ Minh rời đi. Garfield cũng đi theo bên chân hắn, vội vàng đi xuống cầu thang.
Chỉ còn một mình Lý Trăn Nhiên ở đó, đối mặt với sân thượng trống trải.
Lý Trăn Nhiên về nhà, tối đó anh bị sốt.
Cơm tối không ăn, tắm qua loa, lau khô tóc rồi yếu ớt nằm lên giường. Cổ họng vừa rát vừa đau. Đầu óc choáng váng, không có tinh thần, đến cả ngủ cũng không yên.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại, nói với người bên kia: "Tiếp tục theo dõi Thẩm Lộ Minh, để ý xem cậu ta có gì thay đổi không. Có còn ở bên bạn gái không hay là có ý muốn từ bỏ cơ hội ra nước ngoài không."
Dặn dò xong, Lý Trăn Nhiên tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại.
Anh không hoàn toàn tin vào cảnh tượng mình thấy ngày hôm nay là thật. Mà anh đau khổ cũng không phải là giả.
Đầu rất đau, đau như búa bổ. Nhưng mà đại não vẫn vô thức hoạt động, trong đầu hiện rõ ràng những gì nên làm tiếp theo, nhưng anh lại không thể làm được.
Bởi vì càng làm nhiều sẽ càng đẩy Lý Trăn Nhược ra xa.
Dì Vương gõ cửa bảo anh xuống ăn cơm tối.
"Con không ăn." Lý Trăn Nhiên khàn giọng trả lời, "Con không được khỏe."
Dì Vương nghe vậy vội nói: "Sao thế? Bị ốm sao? Hay là dì bảo người đưa con đi bệnh viện?"
Lý Trăn Nhiên đáp, "Không cần đâu dì. Con uống hai viên thuốc cảm là được rồi."
Từ trước đến giờ, sức khỏe của anh luôn rất tốt. Hôm nay chắc là dầm mưa, lại thêm cảm xúc dao động quá lớn nên mới sinh bệnh. Mà cơn sốt này có hơi nặng, cả người đau nhức vô lực, nằm trên giường không muốn ăn, cũng chẳng muốn nhúc nhích.
Một lúc sau, dì Vương mang thuốc cảm, cháo và dưa chua lên.
Lý Trăn Nhiên miễn cưỡng ăn một chút cháo, cầm cốc nước uống thuốc cảm.
Dì Vương ngồi ở mép giường, từ ái nhìn anh, hỏi: "Đoàn Tử đâu?"
Lý Trăn Nhiên nâng tay che mắt lại, nhẹ giọng nói: "Chạy rồi."
Dì Vương hơi ngạc nhiên, "Lại chạy?" Theo sau đó là tiếng thở dài, "Chắc là đến kỳ động dục, đã bảo con đem nó thiến đi nhưng con lại không nghe."
Nghe vậy, Lý Trăn Nhiên cười khổ, "Con sợ con mà thiến, em ấy chẳng muốn sống nữa."
Dì bưng bát cháo anh ăn không hết xuống, đóng cửa phòng lại giúp anh.
Lý Trăn Nhiên duỗi tay cầm lấy cái vòng cổ trên đầu giường. Ngón tay dịu dàng vuốt ve chữ được khắc trong vòng cổ. Cái tên khắc trên đó là tên của anh, tựa như ý chiếm hữu của chủ nhân với thú cưng.
Kỳ thực đã lâu rồi anh chưa dùng đến chức năng định vị của vòng cổ. Với anh mà nói, cái vòng này có một ý nghĩa khác với ý nghĩa ban đầu của nó. Đáng tiếc, Lý Trăn Nhược không tin điều đó.
Nắm chặt vòng cổ, Lý Trăn Nhiên không thoải mái trở mình, nằm nghiêng người nhắm mắt lại nhưng không buông tay.
Mưa to cả ngày chấm dứt vào ban đêm.
Lý Trăn Nhược và mấy người Hạ Hoằng Thâm vây quanh nồi lẩu. Mùi thơm phiêu đãng khắp căn nhà gỗ nhỏ.
Tống Quân phụ trách nhúng đồ ăn vào nồi lẩu, trong khi những người khác nhìn chằm chằm cái nồi chảy nước miếng.
Lát khoai tây vừa thả vào nồi không lâu, Long Tĩnh vươn đũa ra muốn gắp bị đũa của Hạ Hoằng Thâm đánh một cái.
Long Tĩnh hoảng hốt nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, rụt tay về.
Tịch An Linh nhìn Long Tĩnh một cái, lại nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái. Cô nhanh chóng thọc đũa vào nồi gắp. Khoai tây còn chưa gắp được đã bị ngăn lại bởi đôi đũa do Hạ Hoằng Thâm ném ra.
Tịch An Linh oán giận: "Tôi muốn ăn khoai tây chiên."
(T không hiểu nổi.)
Mặt Hạ Hoằng Thâm vô cảm nói: "Không mềm."
Tịch An Linh bĩu môi, "Nhưng tôi muốn ăn giòn."
Hạ Hoằng Thâm: "Không được."
Long Tĩnh cũng thì thầm: "Tôi cũng muốn ăn giòn..."
Hạ Hoằng Thâm lạnh mắt nhìn bọn họ: "Khoai tây giòn đều ăn hết rồi. Tôi không bao giờ ăn khoai chiên mềm."
Tịch An Linh gõ đũa vào bát, "Anh!"
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu lên, đường cong cằm ưu nhã, "Có ý kiến?"
Long Tĩnh vươn tay ôm lấy bả vai Tịch An Linh, "Bỏ đi."
Tịch An Linh không phục, đẩy nhẹ Phượng Tuấn Nguyên, "Tiểu Phượng à, chúng ta bỏ cùng một phiếu nhé?"
('Bỏ cùng một phiếu' này có nghĩa là chung 1 phương án chứ không phải 2 người chung 1 phiếu. Bài học từ bà chị t, bảo 15p sau mới bắt đầu về, mẹ t với bà t tưởng là 15p nữa mới về đến nhà.)
Phượng Tuấn Nguyên ôm bát nhìn cái nồi chằm chặp. Nghe vậy, y liếc Tịch An Linh một cái, ngập ngừng nói: "Tôi cũng muốn ăn mềm."
Tống Quân nói: "Ngày mai tôi đi siêu thị mua cái nồi chín ngăn, ai muốn ăn cái gì thì bỏ vào một ngăn. Của ai người nấy ăn, không được ăn phần của người khác."
Tịch An Linh vội nói: "Tôi đồng ý."
Chỉ có Lý Trăn Nhược là không nói lời nào, nhìn cái nồi mà ngẩn người.
Tống Quân chạm nhẹ vào cậu, "Sao thế? Tâm tình không tốt à?"
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn mình, vội nói: "Không có."
Tống Quân: "Cậu xem, cậu lừa người ta, trong lòng chắc cũng chẳng dễ chịu gì cho cam."
Nghe thế, Lý Trăn Nhược nói: "Tôi cảm thấy anh ấy không tin cái này lắm."
"Tại sao?" Người hỏi là Long Tĩnh.
Lý Trăn Nhược thở dài, "Kỹ thuật diễn của thầy quá lố."
Tay Hạ Hoằng Thâm còn chưa nhấc lên mà Lý Trăn Nhược có cảm giác như đầu mình bị gõ một cái. Sau đó, cậu nghe thấy hắn nói: "Trách tôi?"
Lý Trăn Nhược vội vã nói: "Không trách thầy, là tôi vô dụng."
Tống Quân lại hỏi: "Nếu anh ta tin thì sao?"
Lý Trăn Nhược: "Có lẽ chúng tôi nên chia tay."
Giọng Tịch An Linh nhẹ hẳn đi, "Đừng nói cái này."
Cô thấy Hạ Hoằng Thâm đang nhìn Lý Trăn Nhược, lập tức thò đũa vào trong nồi gắp một miếng khoai tây. Ăn vào trong miệng mới phát hiện ra nó đã bị nấu đến nỗi mềm nhũn.
Hạ Hoằng Thâm thấy thế, nói: "Có thể ăn rồi."
Từ ngày đó, cậu không gặp lại Lý Trăn Nhiên nữa.
Về chuyện tình cảm, Lý Trăn Nhược tính toán bỏ qua một bên, coi như là một mối quan hệ đã tan. Tình yêu tan vỡ đáng sợ thật nhưng đau đớn vì tình mà không thể thoát ra khỏi nỗi đau ấy càng đáng sợ hơn.
Lý Trăn Nhược nhận được lời mời của Lạc Phi, đến bộ phận hậu cần của công ty Lạc Phi làm việc.
Công việc này là Phượng Tuấn Nguyên kiếm cho cậu, ban đầu Lý Trăn Nhược có hơi do dự. Nhưng mà hiện tại cậu một không có tiền, hai không có bằng cấp. Công ty của Lạc Phi chịu chấp nhận cậu đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, cậu biết trước đây Lý Trăn Nhiên liên lạc với Lạc Phi để phát triển thương mại điện tử của Vận Lâm. Đầu tư bất động sản sẽ chậm lại trong tương lai, mà thương nghiệp Vận Lâm kết hợp với bất động sản, sự phát triển quy mô thương mại điện tử lớn chắc chắn là xu thế phát triển quan trọng nhất trong thời gian tới. Khi ấy cậu còn ở Vận Lâm, Lý Trăn Nhiên đã lên kế hoạch cho việc này rồi.
Bây giờ, cậu và Lý Trăn Thái lần lượt chết đi, Lý Trăn Nhiên không thể phân thân nổi. Thương mại điện tử phát triển hơi chậm nhưng hẳn là điểm sáng của Vận Lâm.
Nếu có thể làm việc bên Lạc Phi thì có thể tiếp xúc được nhiều với thương mại điện tử. Có thể là con đường tương lai của mình, cũng nhân cơ hội này tạo quan hệ.
Mang theo ý nghĩ này, Lý Trăn Nhược đến công ty của Lạc Phi phỏng vấn.
Ổng chủ tự mình phỏng vấn cậu. Lạc Phi ngồi sau bàn làm việc, nhìn cậu một cái nói: "Được rồi, cậu làm trợ lý của tôi đi."
"Hả?" Lý Trăn Nhược ngơ ngác.
"Không thích?" Lạc Phi hỏi lại.
Lý Trăn Nhược nói: "Tôi cảm thấy mình phù hợp với việc bắt đầu từ tuyến cơ sở, cũng không sợ trông coi nhà kho."
Lạc Phi nghe vậy nói: "Không cần đâu, Lý Tứ thiếu."
Đã lâu rồi không nghe người khác gọi mình như vậy, Lý Trăn Nhược nhìn Lạc Phi, "Là Tiểu Phượng nói cho anh hay là Lý Trăn Nhiên?"
Lạc Phi đáp: "Tuấn Nguyên nói cho tôi."
Lý Trăn Nhược gật đầu, sau đó nghi ngờ đến gần Lạc Phi, hỏi: "Anh và mấy người thầy tôi có quan hệ gì?"
Lạc Phi thản nhiên nói: "Tuấn Nguyên là người yêu của tôi. Cậu không biết sao?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi biết nhưng theo tôi được biết, Tiểu Phượng không phải người? Chắc là anh cũng thế nhỉ?"
Lạc Phi cười, "Cậu có cần quan tâm đến chuyện riêng tư của ông chủ mình không?"
Lý Trăn Nhược: "Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc cho người khác. Tôi bây giờ làm việc cho người khác cũng phải biết rõ ông chủ mình thích cái gì mới được chứ."
Lạc Phi cười, "Vậy thì không nhọc cậu để tâm. Cậu chỉ cần biết tôi thích Phượng Tuấn Nguyên là được."
Lý Trăn Nhược trịnh trọng gật đầu, "Đã nhớ kỹ."
Lạc Phi: "Khi nào cậu có thể đi làm được?"
Lý Trăn Nhược: "Bất cứ lúc nào."
Lạc Phi: "Được, công ty có cung cấp chỗ ăn chỗ ở. Hôm nay cậu bắt đầu đi làm, buổi chiều chuyển đến kí túc xá của công ty."
"A?" Lý Trăn Nhược có hơi kinh ngạc. Ngay sau đó đã phản ứng lại, bây giờ cậu và Phượng Tuấn Nguyên ở cùng, ông chủ cậu chắc chắn không thích.
Lạc Phi mở ngăn kéo lấy chìa khóa ném cho cậu. Trên chìa khoá, một tờ giấy nhỏ được bọc lại ghi số nhà.
"Ưu đãi đặc biệt, một dãy ký túc xá độc lập, một mình cậu ở." Lạc Phi nhìn cậu, "Thế nào? Dọn đồ có dễ dàng?"
Lý Trăn Nhược quơ quơ chìa khóa, "Sẽ không trừ tiền thuê nhà vào tiền lương của tôi chứ?"
Lạc Phi: "Sẽ không."
Lý Trăn Nhược tức khắc cười, "Không thành vấn đề."
Vẻ mặt lúc đó của Lý Trăn Nhiên hơi mờ mịt.
Anh thừa nhận, đến giây phút cuối cùng anh đã do dự. Khi biết Lý Trăn Nhược bắt đầu qua lại với Thẩm Lộ Minh, suy nghĩ đầu tiên của anh là bằng bất cứ giá nào cũng phải tách hai người ra cho bằng được. Không phải anh không có cách khác, mà là do dự trước khi xuống tay với Thẩm Lộ Minh.
Nhưng anh và Lý Trăn Nhược đã đi được đến bây giờ, anh quả thực bắt đầu lo trước nghĩ sau, không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Vì anh sợ mối quan hệ của hai người sẽ đi đến hồi kết không thể cứu vãn.
Dù anh đã cố hết sức để chuộc lỗi, vậy mà Lý Trăn Nhược vẫn không để anh hối hận, lựa chọn rời đi dễ dàng như thế.
"Em ấy..." Lý Trăn Nhiên mở miệng muốn hỏi Hạ Hoằng Thâm.
Mà lúc này, Garfield nằm trên mặt đất từ từ mở mắt.
Lý Trăn Nhiên trơ mắt nhìn nó giãy giụa trong lòng mình, muốn thoát khỏi tay mình. Nó lăn xuống rồi đứng lên, chân hơi mềm, lùi lại phía sau hai bước.
Mưa to khiến mèo Garfield khó mà mở mắt ra được. Cậu lắc đầu rũ nước trên người, dùng ánh mắt xa lạ, cảnh giác nhìn Lý Trăn Nhiên.
Hạ Hoằng Thâm cũng không thích dính mưa, quần áo ướt đẫm dính lên người khiến hắn nhớ đến cảm giác lông bị xối ướt, cực kỳ khó chịu. Hắn nói với Garfield: "Còn chưa đi? Chưa quen với cơ thể mới à?"
Garfield rũ nước trên người, không nhìn về phía Lý Trăn Nhiên mà đi đến chỗ Thẩm Lộ Minh đang nằm trên mặt đất, lo lắng nhìn cậu ta.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Không sao, cậu ấy tạm thời chưa tỉnh. Chắc là phải đưa đến bệnh viện, cậu ấy đã ngất trước khi cậu chiếm lấy cơ thể."
Garfield dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng chạm môi vào tóc Thẩm Lộ Minh.
Lý Trăn Nhiên chậm rãi đứng lên, không nói lời nào.
Hạ Hoằng Thâm đi qua bế Thẩm Lộ Minh lên và đi về phía cầu thang. Garfield chạy vội theo hắn, không thèm cho Lý Trăn Nhiên một ánh mắt.
"Thầy Hạ." Lý Trăn Nhiên đột nhiên mở miệng gọi Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm đã ôm Thẩm Lộ Minh đến nơi nước mưa bị chặn lại, quay lại nhìn Lý Trăn Nhiên: "Chuyện gì?"
Quần áo của Lý Trăn Nhiên đã ướt sũng, tóc dán trên má, hỏi Hạ Hoằng Thâm: "Làm sao có thể tìm được em ấy?"
Hạ Hoằng Thâm nói: "Nếu cậu ấy có thể thuận lợi đầu thai thì một ngày nào đó sẽ gặp được."
Nói xong, Hạ Hoằng Thâm ôm Thẩm Lộ Minh rời đi. Garfield cũng đi theo bên chân hắn, vội vàng đi xuống cầu thang.
Chỉ còn một mình Lý Trăn Nhiên ở đó, đối mặt với sân thượng trống trải.
Lý Trăn Nhiên về nhà, tối đó anh bị sốt.
Cơm tối không ăn, tắm qua loa, lau khô tóc rồi yếu ớt nằm lên giường. Cổ họng vừa rát vừa đau. Đầu óc choáng váng, không có tinh thần, đến cả ngủ cũng không yên.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại, nói với người bên kia: "Tiếp tục theo dõi Thẩm Lộ Minh, để ý xem cậu ta có gì thay đổi không. Có còn ở bên bạn gái không hay là có ý muốn từ bỏ cơ hội ra nước ngoài không."
Dặn dò xong, Lý Trăn Nhiên tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại.
Anh không hoàn toàn tin vào cảnh tượng mình thấy ngày hôm nay là thật. Mà anh đau khổ cũng không phải là giả.
Đầu rất đau, đau như búa bổ. Nhưng mà đại não vẫn vô thức hoạt động, trong đầu hiện rõ ràng những gì nên làm tiếp theo, nhưng anh lại không thể làm được.
Bởi vì càng làm nhiều sẽ càng đẩy Lý Trăn Nhược ra xa.
Dì Vương gõ cửa bảo anh xuống ăn cơm tối.
"Con không ăn." Lý Trăn Nhiên khàn giọng trả lời, "Con không được khỏe."
Dì Vương nghe vậy vội nói: "Sao thế? Bị ốm sao? Hay là dì bảo người đưa con đi bệnh viện?"
Lý Trăn Nhiên đáp, "Không cần đâu dì. Con uống hai viên thuốc cảm là được rồi."
Từ trước đến giờ, sức khỏe của anh luôn rất tốt. Hôm nay chắc là dầm mưa, lại thêm cảm xúc dao động quá lớn nên mới sinh bệnh. Mà cơn sốt này có hơi nặng, cả người đau nhức vô lực, nằm trên giường không muốn ăn, cũng chẳng muốn nhúc nhích.
Một lúc sau, dì Vương mang thuốc cảm, cháo và dưa chua lên.
Lý Trăn Nhiên miễn cưỡng ăn một chút cháo, cầm cốc nước uống thuốc cảm.
Dì Vương ngồi ở mép giường, từ ái nhìn anh, hỏi: "Đoàn Tử đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhiên nâng tay che mắt lại, nhẹ giọng nói: "Chạy rồi."
Dì Vương hơi ngạc nhiên, "Lại chạy?" Theo sau đó là tiếng thở dài, "Chắc là đến kỳ động dục, đã bảo con đem nó thiến đi nhưng con lại không nghe."
Nghe vậy, Lý Trăn Nhiên cười khổ, "Con sợ con mà thiến, em ấy chẳng muốn sống nữa."
Dì bưng bát cháo anh ăn không hết xuống, đóng cửa phòng lại giúp anh.
Lý Trăn Nhiên duỗi tay cầm lấy cái vòng cổ trên đầu giường. Ngón tay dịu dàng vuốt ve chữ được khắc trong vòng cổ. Cái tên khắc trên đó là tên của anh, tựa như ý chiếm hữu của chủ nhân với thú cưng.
Kỳ thực đã lâu rồi anh chưa dùng đến chức năng định vị của vòng cổ. Với anh mà nói, cái vòng này có một ý nghĩa khác với ý nghĩa ban đầu của nó. Đáng tiếc, Lý Trăn Nhược không tin điều đó.
Nắm chặt vòng cổ, Lý Trăn Nhiên không thoải mái trở mình, nằm nghiêng người nhắm mắt lại nhưng không buông tay.
Mưa to cả ngày chấm dứt vào ban đêm.
Lý Trăn Nhược và mấy người Hạ Hoằng Thâm vây quanh nồi lẩu. Mùi thơm phiêu đãng khắp căn nhà gỗ nhỏ.
Tống Quân phụ trách nhúng đồ ăn vào nồi lẩu, trong khi những người khác nhìn chằm chằm cái nồi chảy nước miếng.
Lát khoai tây vừa thả vào nồi không lâu, Long Tĩnh vươn đũa ra muốn gắp bị đũa của Hạ Hoằng Thâm đánh một cái.
Long Tĩnh hoảng hốt nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, rụt tay về.
Tịch An Linh nhìn Long Tĩnh một cái, lại nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái. Cô nhanh chóng thọc đũa vào nồi gắp. Khoai tây còn chưa gắp được đã bị ngăn lại bởi đôi đũa do Hạ Hoằng Thâm ném ra.
Tịch An Linh oán giận: "Tôi muốn ăn khoai tây chiên."
(T không hiểu nổi.)
Mặt Hạ Hoằng Thâm vô cảm nói: "Không mềm."
Tịch An Linh bĩu môi, "Nhưng tôi muốn ăn giòn."
Hạ Hoằng Thâm: "Không được."
Long Tĩnh cũng thì thầm: "Tôi cũng muốn ăn giòn..."
Hạ Hoằng Thâm lạnh mắt nhìn bọn họ: "Khoai tây giòn đều ăn hết rồi. Tôi không bao giờ ăn khoai chiên mềm."
Tịch An Linh gõ đũa vào bát, "Anh!"
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu lên, đường cong cằm ưu nhã, "Có ý kiến?"
Long Tĩnh vươn tay ôm lấy bả vai Tịch An Linh, "Bỏ đi."
Tịch An Linh không phục, đẩy nhẹ Phượng Tuấn Nguyên, "Tiểu Phượng à, chúng ta bỏ cùng một phiếu nhé?"
('Bỏ cùng một phiếu' này có nghĩa là chung 1 phương án chứ không phải 2 người chung 1 phiếu. Bài học từ bà chị t, bảo 15p sau mới bắt đầu về, mẹ t với bà t tưởng là 15p nữa mới về đến nhà.)
Phượng Tuấn Nguyên ôm bát nhìn cái nồi chằm chặp. Nghe vậy, y liếc Tịch An Linh một cái, ngập ngừng nói: "Tôi cũng muốn ăn mềm."
Tống Quân nói: "Ngày mai tôi đi siêu thị mua cái nồi chín ngăn, ai muốn ăn cái gì thì bỏ vào một ngăn. Của ai người nấy ăn, không được ăn phần của người khác."
Tịch An Linh vội nói: "Tôi đồng ý."
Chỉ có Lý Trăn Nhược là không nói lời nào, nhìn cái nồi mà ngẩn người.
Tống Quân chạm nhẹ vào cậu, "Sao thế? Tâm tình không tốt à?"
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn mình, vội nói: "Không có."
Tống Quân: "Cậu xem, cậu lừa người ta, trong lòng chắc cũng chẳng dễ chịu gì cho cam."
Nghe thế, Lý Trăn Nhược nói: "Tôi cảm thấy anh ấy không tin cái này lắm."
"Tại sao?" Người hỏi là Long Tĩnh.
Lý Trăn Nhược thở dài, "Kỹ thuật diễn của thầy quá lố."
Tay Hạ Hoằng Thâm còn chưa nhấc lên mà Lý Trăn Nhược có cảm giác như đầu mình bị gõ một cái. Sau đó, cậu nghe thấy hắn nói: "Trách tôi?"
Lý Trăn Nhược vội vã nói: "Không trách thầy, là tôi vô dụng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Quân lại hỏi: "Nếu anh ta tin thì sao?"
Lý Trăn Nhược: "Có lẽ chúng tôi nên chia tay."
Giọng Tịch An Linh nhẹ hẳn đi, "Đừng nói cái này."
Cô thấy Hạ Hoằng Thâm đang nhìn Lý Trăn Nhược, lập tức thò đũa vào trong nồi gắp một miếng khoai tây. Ăn vào trong miệng mới phát hiện ra nó đã bị nấu đến nỗi mềm nhũn.
Hạ Hoằng Thâm thấy thế, nói: "Có thể ăn rồi."
Từ ngày đó, cậu không gặp lại Lý Trăn Nhiên nữa.
Về chuyện tình cảm, Lý Trăn Nhược tính toán bỏ qua một bên, coi như là một mối quan hệ đã tan. Tình yêu tan vỡ đáng sợ thật nhưng đau đớn vì tình mà không thể thoát ra khỏi nỗi đau ấy càng đáng sợ hơn.
Lý Trăn Nhược nhận được lời mời của Lạc Phi, đến bộ phận hậu cần của công ty Lạc Phi làm việc.
Công việc này là Phượng Tuấn Nguyên kiếm cho cậu, ban đầu Lý Trăn Nhược có hơi do dự. Nhưng mà hiện tại cậu một không có tiền, hai không có bằng cấp. Công ty của Lạc Phi chịu chấp nhận cậu đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, cậu biết trước đây Lý Trăn Nhiên liên lạc với Lạc Phi để phát triển thương mại điện tử của Vận Lâm. Đầu tư bất động sản sẽ chậm lại trong tương lai, mà thương nghiệp Vận Lâm kết hợp với bất động sản, sự phát triển quy mô thương mại điện tử lớn chắc chắn là xu thế phát triển quan trọng nhất trong thời gian tới. Khi ấy cậu còn ở Vận Lâm, Lý Trăn Nhiên đã lên kế hoạch cho việc này rồi.
Bây giờ, cậu và Lý Trăn Thái lần lượt chết đi, Lý Trăn Nhiên không thể phân thân nổi. Thương mại điện tử phát triển hơi chậm nhưng hẳn là điểm sáng của Vận Lâm.
Nếu có thể làm việc bên Lạc Phi thì có thể tiếp xúc được nhiều với thương mại điện tử. Có thể là con đường tương lai của mình, cũng nhân cơ hội này tạo quan hệ.
Mang theo ý nghĩ này, Lý Trăn Nhược đến công ty của Lạc Phi phỏng vấn.
Ổng chủ tự mình phỏng vấn cậu. Lạc Phi ngồi sau bàn làm việc, nhìn cậu một cái nói: "Được rồi, cậu làm trợ lý của tôi đi."
"Hả?" Lý Trăn Nhược ngơ ngác.
"Không thích?" Lạc Phi hỏi lại.
Lý Trăn Nhược nói: "Tôi cảm thấy mình phù hợp với việc bắt đầu từ tuyến cơ sở, cũng không sợ trông coi nhà kho."
Lạc Phi nghe vậy nói: "Không cần đâu, Lý Tứ thiếu."
Đã lâu rồi không nghe người khác gọi mình như vậy, Lý Trăn Nhược nhìn Lạc Phi, "Là Tiểu Phượng nói cho anh hay là Lý Trăn Nhiên?"
Lạc Phi đáp: "Tuấn Nguyên nói cho tôi."
Lý Trăn Nhược gật đầu, sau đó nghi ngờ đến gần Lạc Phi, hỏi: "Anh và mấy người thầy tôi có quan hệ gì?"
Lạc Phi thản nhiên nói: "Tuấn Nguyên là người yêu của tôi. Cậu không biết sao?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi biết nhưng theo tôi được biết, Tiểu Phượng không phải người? Chắc là anh cũng thế nhỉ?"
Lạc Phi cười, "Cậu có cần quan tâm đến chuyện riêng tư của ông chủ mình không?"
Lý Trăn Nhược: "Trước đây tôi chưa bao giờ làm việc cho người khác. Tôi bây giờ làm việc cho người khác cũng phải biết rõ ông chủ mình thích cái gì mới được chứ."
Lạc Phi cười, "Vậy thì không nhọc cậu để tâm. Cậu chỉ cần biết tôi thích Phượng Tuấn Nguyên là được."
Lý Trăn Nhược trịnh trọng gật đầu, "Đã nhớ kỹ."
Lạc Phi: "Khi nào cậu có thể đi làm được?"
Lý Trăn Nhược: "Bất cứ lúc nào."
Lạc Phi: "Được, công ty có cung cấp chỗ ăn chỗ ở. Hôm nay cậu bắt đầu đi làm, buổi chiều chuyển đến kí túc xá của công ty."
"A?" Lý Trăn Nhược có hơi kinh ngạc. Ngay sau đó đã phản ứng lại, bây giờ cậu và Phượng Tuấn Nguyên ở cùng, ông chủ cậu chắc chắn không thích.
Lạc Phi mở ngăn kéo lấy chìa khóa ném cho cậu. Trên chìa khoá, một tờ giấy nhỏ được bọc lại ghi số nhà.
"Ưu đãi đặc biệt, một dãy ký túc xá độc lập, một mình cậu ở." Lạc Phi nhìn cậu, "Thế nào? Dọn đồ có dễ dàng?"
Lý Trăn Nhược quơ quơ chìa khóa, "Sẽ không trừ tiền thuê nhà vào tiền lương của tôi chứ?"
Lạc Phi: "Sẽ không."
Lý Trăn Nhược tức khắc cười, "Không thành vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro