Chương 91
Kim Cương Quyển
2024-11-21 23:37:11
Trong xe yên tĩnh, hai người không nói chuyện. ngôn tình sủng
Lý Trăn Nhược cảm thấy hơi ngột ngạt nên mở cửa sổ xe ra. Không khí bên ngoài mát lạnh tràn vào trong khiến hơi thở cậu dồn dập, cổ họng có chút rát.
Tài xế nhìn thẳng, lúc đợi đèn đỏ cũng không nhìn ngang ngó dọc, lái xe một cách bình thản.
Lý Trăn Nhược nhìn thấy những đồ trang trí màu đỏ tươi trong trung tâm mua sắm, đột nhiên nhận ra gần đến Tết Nguyên Đán rồi.
"Anh hỏi em một chuyện được không?" Lý Trăn Nhiên chợt lên tiếng.
Lý Trăn Nhược không quay đầu lại, trán cứ như bị dính vào kính xe, "Anh hỏi đi."
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Nếu Lý Trăn Nhược còn, em ấy có chấp nhận anh lần nữa không?"
Vấn đề này, cậu không có cách nào trả lời được. Tình yêu là như thế, nếu ai cũng bất chấp tất cả theo đuổi tình yêu, còn không yêu sẽ ra đi không ngoảnh đầu lại thì lấy đâu ra những bản tình ca buồn da diết, những cung bậc cảm xúc thăng trầm của tình yêu.
Kể từ ngày trên sân thượng đó, Lý Trăn Nhược cảm thấy Lý Trăn Nhiên không hoàn toàn tin vào chuyện đó. Những gì nói trong hôm nay càng khiến cậu chắc chắn hơn về phán đoán của mình.
Nếu Lý Trăn Nhiên đã không tin vậy thì cậu nỗ lực diễn kịch đến mấy cũng chẳng có tác dụng. Cậu chỉ có thể không dễ dàng thỏa hiệp, cũng không muốn Lý Trăn Nhiên cảm thấy cậu lừa anh như thế mà anh chẳng có cảm giác gì. Dỗ dành một chút coi như xong, nhưng cậu không muốn quan hệ của hai người tồn tại hai chữ 'lừa dối'.
Lý Trăn Nhược nói: "Nếu cậu ấy không còn sợ anh lừa nữa thì chắc là có thể chấp nhận lại."
Nhận được đáp án, Lý Trăn Nhiên im lặng một lát mới nói: "Nếu anh đưa Vận Lâm cho em ấy, em nói xem em ấy có tin anh không?"
Lý Trăn Nhược đáp lại không chút do dự: "Cậu ấy không cần."
Lý Trăn Nhiên thở dài, "Vậy bây giờ em ấy muốn cái gì?"
Lý Trăn Nhược không trả lời anh.
Mà Lý Trăn Nhiên cũng không cần cậu trả lời, tự mình nói: "Thực ra anh biết."
"Anh biết?"
Lý Trăn Nhiên: "Em ấy cần là sự tôn trọng để thiết lập một mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau một lần nữa."
Biểu tình Lý Trăn Nhược hơi sửng sốt, "Một lần nữa?"
Lý Trăn Nhiên mỉm cười nhìn cậu, "Không phải em đã nói rồi sao, em ấy nói em ấy yêu anh. Anh không cho rằng chúng ta thật sự kết thúc như thế này, anh nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội làm lại."
Lý Trăn Nhược nghe vậy cúi đầu nói: "Vậy, chúc hai người hạnh phúc."
Tài xế của Lý Trăn Nhiên đưa Lý Trăn Nhược về nhà, đứng dưới tiểu khu, Lý Trăn Nhiên hỏi: "Không mời anh lên nhà sao?"
Lý Trăn Nhược đứng trước cửa xe, xoay người nhìn anh, "Muộn rồi, không làm mất thời gian nghỉ ngơi của anh. Cảm ơn Lý tiên sinh đã đưa tôi về."
Lý Trăn Nhiên đứng bên cạnh cửa xe, một tay đặt trên nóc xe, vẫy tay với cậu, "Ngủ ngon, ngủ sớm chút."
Lý Trăn Nhược xoay người đi lên, gió lạnh thổi qua, tỉnh rượu hơn một chút. Về đến nhà tắm rửa một chút, Lý Trăn Nhược đội khăn lông trên đầu, ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Đọc không vào, đầu có hơi choáng, những gì hiện lên trong đầu đều là Lý Trăn Nhiên.
Trước khi ngủ, Lý Trăn Nhược đi kéo rèm cửa sổ lại, nhìn xuống dưới phát hiện ra có một chiếc xe đang đỗ ở đó, hình như là xe Lý Trăn Nhiên đưa cậu về.
Xe còn chưa rời đi, Lý Trăn Nhiên cũng chưa đi. Mặc dù nhìn từ xa không rõ lắm nhưng Lý Trăn Nhược thấy có một người đàn ông ngồi cạnh bồn hoa hút thuốc.
Lý Trăn Nhược sững sờ một lúc mới lấy điện thoại gọi cho Lý Trăn Nhiên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm thấp của Lý Trăn Nhiên vang lên: "Còn chưa ngủ?"
Lý Trăn Nhược nói: "Anh không về ngủ, tài xế cũng không được ngủ."
Lý Trăn Nhiên cười nhẹ hai tiếng, "Anh chỉ muốn ở gần em một chút. Được rồi, giờ anh về, ngủ sớm đi."
Nói xong, Lý Trăn Nhiên ngắn điện thoại, đứng dậy đi lên xe.
Lý Trăn Nhược vẫn đứng ở cửa sổ, nhìn xe anh rời đi. Cậu biết Lý Trăn Nhiên cố tình nói những lời đó cho cậu nghe. Anh là một người rất đáng sợ, cậu không biết lời nào động lòng người nhất nhưng vẫn có thể phân biệt được lời nào là thật, lời nào là giả.
Cho dù là lời nói dối, Lý Trăn Nhược vẫn không thể không thừa nhận, cậu đã rung động.
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Trăn Nhược vẫn còn say giấc trong ổ mèo, chuông cửa đã vang lên. Cậu cố gắng bò dậy từ ổ mèo, chậm rì rì đi đến cửa mới nhận ra mình vẫn trong hình hài một con mèo. Vì thế, cậu biến thành người, vặn tay nắm cửa hỏi: "Ai vậy?"
Người đứng ngoài cửa là Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược gãi đầu, "Sớm vậy?"
Lý Trăn Nhiên giơ cao cái túi trong tay, "Mang bữa sáng cho em."
Lý Trăn Nhược cau mày nhìn anh, "Tại sao lại mua bữa sáng cho tôi?"
Lý Trăn Nhiên bước vào nhà, "Anh nói rồi, anh không muốn nhìn thấy thân thể của người anh yêu nhất gầy đi."
Lý Trăn Nhược đứng cạnh cửa, đưa tay xoa mắt đồng thời đóng cửa lại, "Anh đã ăn đúng giờ chưa? Gần đây tôi thấy anh gầy đi rồi."
Lý Trăn Nhiên cười, đặt bữa sáng lên bàn, "Anh ăn cơm đúng giờ. Lúc bị cảm nên sụt cân."
"Cảm?"
Lý Trăn Nhiên: "Hôm đó bị dính mưa, về nhà thì bị cảm."
Lý Trăn Nhược không nói chuyện, ngồi xuống bàn ăn.
Lý Trăn Nhiên cười, "Đau lòng à?"
Lý Trăn Nhược ngáp một cái, "Sao tôi phải đau lòng cho anh? Người đau lòng cho anh không còn nữa, bị anh chọc tức đến nỗi đi đầu thai rồi."
Lý Trăn Nhiên vẫn cười như cũ, nhưng vẫn nói: "Xin lỗi."
Lý Trăn Nhược không đáp.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên nhìn thấy một cái ổ mèo trên sàn nhà, lông mèo vương đầy trong ổ, "Em ngủ ở đây?"
Lý Trăn Nhược không muốn thừa nhận rằng vì mình lười nên mới mua một cái ổ mèo. Cậu yên lặng lấy sữa đậu nành và bánh bao ra, theo thói quen đổ sữa vào cốc, uống một ngụm.
Lý Trăn Nhiên ngồi phía đối diện nhìn.
Lý Trăn Nhược nhìn thấy trong túi còn có cái gì đó, vì thế đưa tay lấy ra. Là một hộp cá, lại còn là nhãn hiệu mà cậu thích ăn.
"Mang từ nhà đến." Lý Trăn Nhiên nói, "Trước đây Trăn Nhược rất thích ăn."
Lý Trăn Nhược không khách sáo với anh, cầm lấy hộp cá, nói: "Cảm ơn."
Lý Trăn Nhiên đánh giá xung quanh, hỏi: "Không có nhà vệ sinh sao?"
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu, "Ở trong kia."
Lý Trăn Nhiên: "Ý anh là nhà vệ sinh cho mèo."
Miệng Lý Trăn Nhược ngậm bánh bao, lạnh lùng nhìn anh, "Không có nhu cầu."
Lý Trăn Nhiên nói: "Nửa đêm đi vệ sinh không thấy bất tiện à?"
Lý Trăn Nhược lười trả lời anh.
Thấy Lý Trăn Nhược ăn sáng xong rồi, Lý Trăn Nhiên đứng lên, "Anh đi làm đây."
Lý Trăn Nhược cũng đứng lên, đi theo Lý Trăn Nhiên đến cửa lại không ngờ anh đột ngột xoay người lại, một tay ôm vai cậu, đầu nghiêng tới.
Lý Trăn Nhược theo bản năng giơ tay chặn lại. Lý Trăn Nhiên tựa đầu lên vai cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: "Trở về đi."
Nói xong, Lý Trăn Nhiên buông cậu ra, rời đi.
Lý Trăn Nhược cảm thấy hơi ngột ngạt nên mở cửa sổ xe ra. Không khí bên ngoài mát lạnh tràn vào trong khiến hơi thở cậu dồn dập, cổ họng có chút rát.
Tài xế nhìn thẳng, lúc đợi đèn đỏ cũng không nhìn ngang ngó dọc, lái xe một cách bình thản.
Lý Trăn Nhược nhìn thấy những đồ trang trí màu đỏ tươi trong trung tâm mua sắm, đột nhiên nhận ra gần đến Tết Nguyên Đán rồi.
"Anh hỏi em một chuyện được không?" Lý Trăn Nhiên chợt lên tiếng.
Lý Trăn Nhược không quay đầu lại, trán cứ như bị dính vào kính xe, "Anh hỏi đi."
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Nếu Lý Trăn Nhược còn, em ấy có chấp nhận anh lần nữa không?"
Vấn đề này, cậu không có cách nào trả lời được. Tình yêu là như thế, nếu ai cũng bất chấp tất cả theo đuổi tình yêu, còn không yêu sẽ ra đi không ngoảnh đầu lại thì lấy đâu ra những bản tình ca buồn da diết, những cung bậc cảm xúc thăng trầm của tình yêu.
Kể từ ngày trên sân thượng đó, Lý Trăn Nhược cảm thấy Lý Trăn Nhiên không hoàn toàn tin vào chuyện đó. Những gì nói trong hôm nay càng khiến cậu chắc chắn hơn về phán đoán của mình.
Nếu Lý Trăn Nhiên đã không tin vậy thì cậu nỗ lực diễn kịch đến mấy cũng chẳng có tác dụng. Cậu chỉ có thể không dễ dàng thỏa hiệp, cũng không muốn Lý Trăn Nhiên cảm thấy cậu lừa anh như thế mà anh chẳng có cảm giác gì. Dỗ dành một chút coi như xong, nhưng cậu không muốn quan hệ của hai người tồn tại hai chữ 'lừa dối'.
Lý Trăn Nhược nói: "Nếu cậu ấy không còn sợ anh lừa nữa thì chắc là có thể chấp nhận lại."
Nhận được đáp án, Lý Trăn Nhiên im lặng một lát mới nói: "Nếu anh đưa Vận Lâm cho em ấy, em nói xem em ấy có tin anh không?"
Lý Trăn Nhược đáp lại không chút do dự: "Cậu ấy không cần."
Lý Trăn Nhiên thở dài, "Vậy bây giờ em ấy muốn cái gì?"
Lý Trăn Nhược không trả lời anh.
Mà Lý Trăn Nhiên cũng không cần cậu trả lời, tự mình nói: "Thực ra anh biết."
"Anh biết?"
Lý Trăn Nhiên: "Em ấy cần là sự tôn trọng để thiết lập một mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau một lần nữa."
Biểu tình Lý Trăn Nhược hơi sửng sốt, "Một lần nữa?"
Lý Trăn Nhiên mỉm cười nhìn cậu, "Không phải em đã nói rồi sao, em ấy nói em ấy yêu anh. Anh không cho rằng chúng ta thật sự kết thúc như thế này, anh nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội làm lại."
Lý Trăn Nhược nghe vậy cúi đầu nói: "Vậy, chúc hai người hạnh phúc."
Tài xế của Lý Trăn Nhiên đưa Lý Trăn Nhược về nhà, đứng dưới tiểu khu, Lý Trăn Nhiên hỏi: "Không mời anh lên nhà sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhược đứng trước cửa xe, xoay người nhìn anh, "Muộn rồi, không làm mất thời gian nghỉ ngơi của anh. Cảm ơn Lý tiên sinh đã đưa tôi về."
Lý Trăn Nhiên đứng bên cạnh cửa xe, một tay đặt trên nóc xe, vẫy tay với cậu, "Ngủ ngon, ngủ sớm chút."
Lý Trăn Nhược xoay người đi lên, gió lạnh thổi qua, tỉnh rượu hơn một chút. Về đến nhà tắm rửa một chút, Lý Trăn Nhược đội khăn lông trên đầu, ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Đọc không vào, đầu có hơi choáng, những gì hiện lên trong đầu đều là Lý Trăn Nhiên.
Trước khi ngủ, Lý Trăn Nhược đi kéo rèm cửa sổ lại, nhìn xuống dưới phát hiện ra có một chiếc xe đang đỗ ở đó, hình như là xe Lý Trăn Nhiên đưa cậu về.
Xe còn chưa rời đi, Lý Trăn Nhiên cũng chưa đi. Mặc dù nhìn từ xa không rõ lắm nhưng Lý Trăn Nhược thấy có một người đàn ông ngồi cạnh bồn hoa hút thuốc.
Lý Trăn Nhược sững sờ một lúc mới lấy điện thoại gọi cho Lý Trăn Nhiên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm thấp của Lý Trăn Nhiên vang lên: "Còn chưa ngủ?"
Lý Trăn Nhược nói: "Anh không về ngủ, tài xế cũng không được ngủ."
Lý Trăn Nhiên cười nhẹ hai tiếng, "Anh chỉ muốn ở gần em một chút. Được rồi, giờ anh về, ngủ sớm đi."
Nói xong, Lý Trăn Nhiên ngắn điện thoại, đứng dậy đi lên xe.
Lý Trăn Nhược vẫn đứng ở cửa sổ, nhìn xe anh rời đi. Cậu biết Lý Trăn Nhiên cố tình nói những lời đó cho cậu nghe. Anh là một người rất đáng sợ, cậu không biết lời nào động lòng người nhất nhưng vẫn có thể phân biệt được lời nào là thật, lời nào là giả.
Cho dù là lời nói dối, Lý Trăn Nhược vẫn không thể không thừa nhận, cậu đã rung động.
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Trăn Nhược vẫn còn say giấc trong ổ mèo, chuông cửa đã vang lên. Cậu cố gắng bò dậy từ ổ mèo, chậm rì rì đi đến cửa mới nhận ra mình vẫn trong hình hài một con mèo. Vì thế, cậu biến thành người, vặn tay nắm cửa hỏi: "Ai vậy?"
Người đứng ngoài cửa là Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược gãi đầu, "Sớm vậy?"
Lý Trăn Nhiên giơ cao cái túi trong tay, "Mang bữa sáng cho em."
Lý Trăn Nhược cau mày nhìn anh, "Tại sao lại mua bữa sáng cho tôi?"
Lý Trăn Nhiên bước vào nhà, "Anh nói rồi, anh không muốn nhìn thấy thân thể của người anh yêu nhất gầy đi."
Lý Trăn Nhược đứng cạnh cửa, đưa tay xoa mắt đồng thời đóng cửa lại, "Anh đã ăn đúng giờ chưa? Gần đây tôi thấy anh gầy đi rồi."
Lý Trăn Nhiên cười, đặt bữa sáng lên bàn, "Anh ăn cơm đúng giờ. Lúc bị cảm nên sụt cân."
"Cảm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trăn Nhiên: "Hôm đó bị dính mưa, về nhà thì bị cảm."
Lý Trăn Nhược không nói chuyện, ngồi xuống bàn ăn.
Lý Trăn Nhiên cười, "Đau lòng à?"
Lý Trăn Nhược ngáp một cái, "Sao tôi phải đau lòng cho anh? Người đau lòng cho anh không còn nữa, bị anh chọc tức đến nỗi đi đầu thai rồi."
Lý Trăn Nhiên vẫn cười như cũ, nhưng vẫn nói: "Xin lỗi."
Lý Trăn Nhược không đáp.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên nhìn thấy một cái ổ mèo trên sàn nhà, lông mèo vương đầy trong ổ, "Em ngủ ở đây?"
Lý Trăn Nhược không muốn thừa nhận rằng vì mình lười nên mới mua một cái ổ mèo. Cậu yên lặng lấy sữa đậu nành và bánh bao ra, theo thói quen đổ sữa vào cốc, uống một ngụm.
Lý Trăn Nhiên ngồi phía đối diện nhìn.
Lý Trăn Nhược nhìn thấy trong túi còn có cái gì đó, vì thế đưa tay lấy ra. Là một hộp cá, lại còn là nhãn hiệu mà cậu thích ăn.
"Mang từ nhà đến." Lý Trăn Nhiên nói, "Trước đây Trăn Nhược rất thích ăn."
Lý Trăn Nhược không khách sáo với anh, cầm lấy hộp cá, nói: "Cảm ơn."
Lý Trăn Nhiên đánh giá xung quanh, hỏi: "Không có nhà vệ sinh sao?"
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu, "Ở trong kia."
Lý Trăn Nhiên: "Ý anh là nhà vệ sinh cho mèo."
Miệng Lý Trăn Nhược ngậm bánh bao, lạnh lùng nhìn anh, "Không có nhu cầu."
Lý Trăn Nhiên nói: "Nửa đêm đi vệ sinh không thấy bất tiện à?"
Lý Trăn Nhược lười trả lời anh.
Thấy Lý Trăn Nhược ăn sáng xong rồi, Lý Trăn Nhiên đứng lên, "Anh đi làm đây."
Lý Trăn Nhược cũng đứng lên, đi theo Lý Trăn Nhiên đến cửa lại không ngờ anh đột ngột xoay người lại, một tay ôm vai cậu, đầu nghiêng tới.
Lý Trăn Nhược theo bản năng giơ tay chặn lại. Lý Trăn Nhiên tựa đầu lên vai cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: "Trở về đi."
Nói xong, Lý Trăn Nhiên buông cậu ra, rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro