2: Ray rứt
Tuấnnaut
2024-03-17 00:40:50
Sau bao công sức của Laurey có kha khá người đi đến, không phải toàn bộ khu chợ nhưng chỉ ít hơn phân nửa một chút.
Laurey: mỗi người đặt cược sẽ tốn 1 xu tiền cá cược nhé, bên cược thắng sẽ được chia đều số tiền của bên cược thua nên mọi người chọn kĩ càng đó
Khi mọi người đã cược xong, Laurey và Athur đã vào vị trí.
Có một người tên Draco đã giúp họ làm trọng tài.
Draco: luật chơi là sẽ bắn rơi các tổ ong quanh đây, khi bắn xong phải lui ra xa 1 mét, khi một bên không còn bắn trúng nữa thì bên kia sẽ thắng, do luật là do Laurey đặt ra nên cậu ta phải bắn trước.
Laurey vươn ná ra, nhanh chóng bắn rơi một tổ ong dễ nhìn thấy nhất.
Draco: 1:0.
Laurey sau đó lùi lại 1 mét, quả nhiên xa hơn vài bước đã thấy khó khăn hơn rất nhiều, hàng tá tổ ong bị khuất mất sau cây.
Họ cứ bắn rồi lui về sau trong sự chờ đợi của những người xem.
Draco: 8 đều.
Draco: khoảng cách đã là 25 mét, vừa nảy ta thấy phát bắn của Laurey đã suýt nữa không bắn rơi được tổ ong, có lẽ vì quá xa nên lực bắn yếu chăng?
Draco: liệu cậu ấy có có thắng được, chờ tôi một chút tôi xin phép đặt thêm tiền cho Athur.
Một người trong đám người bất bình nói: sao anh làm như vậy được.
Draco: không cấm thì làm, đâu ai cấm thay đổi lựa chọn chứ.
Laurey nhíu mày khó chịu: anh đang làm gì vậy hả?
Draco không lung lai cầm tiền đặt vào ô cược của Athur: đặt cược.
Những người khác thấy vậy liền đặt cược cho Athur.
Athur chẳng quan tâm họ đặt cho ai, anh vẫn bắn tiếp.
Laurey càng lúc càng đuối sức.
Draco: tỉ số đang là 28:27.
Draco: đã xa lắm rồi, liệu Athur có bắn được hay không?
Athur giơ ná lên, cú bắn đó Athur dùng tất cả sự tập trung anh có, mọi người đều ngóng theo, quá xa nên cũng không thấy rỏ là mấy, viên đá đã bay đi vài tíc tắc sau họ vẫn thấy không có cái gì rụng xuống.
Draco: tỉ số là 28:27, người chiến thắng là Laurey.
Laurey chia tiền thưởng cho mọi người, sau khi tất cả đã tản ra về hết cậu mới đến chỗ của Draco, anh ta đưa cho cậu túi tiền.
Draco: 40 phần trăm, đúng như giao kèo.
Laurey: cảm ơn anh nhé, lần sau có dịp thì tôi sẽ nhờ anh.
Draco: cậu định làm gì với số mật ong đó vậy, người ở đây ít nhiều đều biết cậu bắn rơi tổ ong, nếu cậu bán mật họ sẽ sợ bẩn, ai mà mua.
Draco: hay là bán rẻ lại cho tôi.
Laurey: vậy thì không cần, tôi bán thuốc, chắc tôi sẽ dùng mật ong để tặng kèm để khách dễ uống thuốc.
Draco: cậu tốt bụng vậy sao?
Laurey nhún vai: tại sao không chứ?
Draco: vậy tôi đi nha, hẹn gặp lại.
Laurey đi đến lấy tổ ong, bến dưới tổ cậu có lót vải bên dưới nên tổ không chạm đất nhiều, chỉ là khi tổ ong rơi thì những con ong sẽ bâu vào tổ hút mật ra nên tổ cũng chẳng còn bao nhiêu mật, cậu bó những cây khô lại, châm lửa tạo khói đuổi đàn ong bay đi, có một chút chột dạ cậu đã nhìn vào chiếc tổ cuối cùng mà Athur bắn vào, chiếc tổ đó đã được cậu cột dây nên cho dù Athur bắn trúng nó cũng không rơi.
Laurey nghe được tiếng bước chân rất nhỏ từ sau đám cây, cậu nhẹ giọng nói: xin lỗi nhé, đã giở trò gạc anh rồi.
Athur: cậu là người làm ăn, cậu mất nhiều hơn tôi mà.
Laurey: làm ăn thì có nhiều lợi nhuận là được rồi.
Athur: có tiền nhưng lại mất lòng tin từ tôi và Draco, cho dù sau này cậu có làm ăn chân chính thì trong tiềm thức của chúng tôi cậu vẫn là người khôn lõi không có uy tín, làm ăn với cậu cũng sẽ phòng bị cậu.
Laurey nghe tới đâu suy nghẫm đến đó, nặng nề thở không ra hơi, không dám nhìn thẳng Athur: ừm, cảm ơn vì đã nói.
Lúc cậu về đến sạp đã là giữa khuya, Simon bán hàng từ sáng đến giờ đã bán hết gần như toàn bộ, chỉ còn vài lọ thủy tinh.
Laurey thấy được cậu ấy đã rất đuối sức, lúc mở hộp tiền ra xem đôi mắt lướt ngang đầu liền nhảy số, đếm sơ thì tiền bán khá đầy đủ, cậu lo lắng hỏi người kia.
Laurey: cậu không ăn trưa sao?
Simon: có, mình ăn vài miếng bánh mì hết 12 xu.
Laurey: chúng ta đi ăn thứ gì đó nóng đi?
Simon: như vậy thì phí tiền lắm.
Laurey: không sao, chúng ta sắp kiếm đủ tiền rồi, còn nếu không đủ thì cứ ở lại kiếm thêm, lo chuyện đó làm gì.
Laurey: đi ăn đi, đói quá.
Họ đến quán ăn gần đó còn mở cửa, cậu gọi rất nhiều món, lần đầu tiên sau những ngày dài di chuyển cả 2 mới được ăn no như vậy.
Họ về sạp thuê lúc sáng dựng lều qua đêm, Simon tối đó ngủ rất ngon, Laurey có hơi khó ngủ, cậu cứ nghĩ về lời nói của Athur, thấm thía tới mức làm người như cậu phải chột dạ không thôi.
Laurey: tiền phí đặt cược là 273 xu, tiền được chia là 3650 xu, tiền bán được hàng là 1240 xu, tiền sạp là 450 xu, tiền chế biến mật ong là 100 xu, tiền lời là 4613 xu.
Laurey: vậy là tiền của mình đã kiếm đủ, chỉ cần mấy ngày nữa thì Simon cũng có đủ tiền rồi.
Laurey: mỗi người đặt cược sẽ tốn 1 xu tiền cá cược nhé, bên cược thắng sẽ được chia đều số tiền của bên cược thua nên mọi người chọn kĩ càng đó
Khi mọi người đã cược xong, Laurey và Athur đã vào vị trí.
Có một người tên Draco đã giúp họ làm trọng tài.
Draco: luật chơi là sẽ bắn rơi các tổ ong quanh đây, khi bắn xong phải lui ra xa 1 mét, khi một bên không còn bắn trúng nữa thì bên kia sẽ thắng, do luật là do Laurey đặt ra nên cậu ta phải bắn trước.
Laurey vươn ná ra, nhanh chóng bắn rơi một tổ ong dễ nhìn thấy nhất.
Draco: 1:0.
Laurey sau đó lùi lại 1 mét, quả nhiên xa hơn vài bước đã thấy khó khăn hơn rất nhiều, hàng tá tổ ong bị khuất mất sau cây.
Họ cứ bắn rồi lui về sau trong sự chờ đợi của những người xem.
Draco: 8 đều.
Draco: khoảng cách đã là 25 mét, vừa nảy ta thấy phát bắn của Laurey đã suýt nữa không bắn rơi được tổ ong, có lẽ vì quá xa nên lực bắn yếu chăng?
Draco: liệu cậu ấy có có thắng được, chờ tôi một chút tôi xin phép đặt thêm tiền cho Athur.
Một người trong đám người bất bình nói: sao anh làm như vậy được.
Draco: không cấm thì làm, đâu ai cấm thay đổi lựa chọn chứ.
Laurey nhíu mày khó chịu: anh đang làm gì vậy hả?
Draco không lung lai cầm tiền đặt vào ô cược của Athur: đặt cược.
Những người khác thấy vậy liền đặt cược cho Athur.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Athur chẳng quan tâm họ đặt cho ai, anh vẫn bắn tiếp.
Laurey càng lúc càng đuối sức.
Draco: tỉ số đang là 28:27.
Draco: đã xa lắm rồi, liệu Athur có bắn được hay không?
Athur giơ ná lên, cú bắn đó Athur dùng tất cả sự tập trung anh có, mọi người đều ngóng theo, quá xa nên cũng không thấy rỏ là mấy, viên đá đã bay đi vài tíc tắc sau họ vẫn thấy không có cái gì rụng xuống.
Draco: tỉ số là 28:27, người chiến thắng là Laurey.
Laurey chia tiền thưởng cho mọi người, sau khi tất cả đã tản ra về hết cậu mới đến chỗ của Draco, anh ta đưa cho cậu túi tiền.
Draco: 40 phần trăm, đúng như giao kèo.
Laurey: cảm ơn anh nhé, lần sau có dịp thì tôi sẽ nhờ anh.
Draco: cậu định làm gì với số mật ong đó vậy, người ở đây ít nhiều đều biết cậu bắn rơi tổ ong, nếu cậu bán mật họ sẽ sợ bẩn, ai mà mua.
Draco: hay là bán rẻ lại cho tôi.
Laurey: vậy thì không cần, tôi bán thuốc, chắc tôi sẽ dùng mật ong để tặng kèm để khách dễ uống thuốc.
Draco: cậu tốt bụng vậy sao?
Laurey nhún vai: tại sao không chứ?
Draco: vậy tôi đi nha, hẹn gặp lại.
Laurey đi đến lấy tổ ong, bến dưới tổ cậu có lót vải bên dưới nên tổ không chạm đất nhiều, chỉ là khi tổ ong rơi thì những con ong sẽ bâu vào tổ hút mật ra nên tổ cũng chẳng còn bao nhiêu mật, cậu bó những cây khô lại, châm lửa tạo khói đuổi đàn ong bay đi, có một chút chột dạ cậu đã nhìn vào chiếc tổ cuối cùng mà Athur bắn vào, chiếc tổ đó đã được cậu cột dây nên cho dù Athur bắn trúng nó cũng không rơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Laurey nghe được tiếng bước chân rất nhỏ từ sau đám cây, cậu nhẹ giọng nói: xin lỗi nhé, đã giở trò gạc anh rồi.
Athur: cậu là người làm ăn, cậu mất nhiều hơn tôi mà.
Laurey: làm ăn thì có nhiều lợi nhuận là được rồi.
Athur: có tiền nhưng lại mất lòng tin từ tôi và Draco, cho dù sau này cậu có làm ăn chân chính thì trong tiềm thức của chúng tôi cậu vẫn là người khôn lõi không có uy tín, làm ăn với cậu cũng sẽ phòng bị cậu.
Laurey nghe tới đâu suy nghẫm đến đó, nặng nề thở không ra hơi, không dám nhìn thẳng Athur: ừm, cảm ơn vì đã nói.
Lúc cậu về đến sạp đã là giữa khuya, Simon bán hàng từ sáng đến giờ đã bán hết gần như toàn bộ, chỉ còn vài lọ thủy tinh.
Laurey thấy được cậu ấy đã rất đuối sức, lúc mở hộp tiền ra xem đôi mắt lướt ngang đầu liền nhảy số, đếm sơ thì tiền bán khá đầy đủ, cậu lo lắng hỏi người kia.
Laurey: cậu không ăn trưa sao?
Simon: có, mình ăn vài miếng bánh mì hết 12 xu.
Laurey: chúng ta đi ăn thứ gì đó nóng đi?
Simon: như vậy thì phí tiền lắm.
Laurey: không sao, chúng ta sắp kiếm đủ tiền rồi, còn nếu không đủ thì cứ ở lại kiếm thêm, lo chuyện đó làm gì.
Laurey: đi ăn đi, đói quá.
Họ đến quán ăn gần đó còn mở cửa, cậu gọi rất nhiều món, lần đầu tiên sau những ngày dài di chuyển cả 2 mới được ăn no như vậy.
Họ về sạp thuê lúc sáng dựng lều qua đêm, Simon tối đó ngủ rất ngon, Laurey có hơi khó ngủ, cậu cứ nghĩ về lời nói của Athur, thấm thía tới mức làm người như cậu phải chột dạ không thôi.
Laurey: tiền phí đặt cược là 273 xu, tiền được chia là 3650 xu, tiền bán được hàng là 1240 xu, tiền sạp là 450 xu, tiền chế biến mật ong là 100 xu, tiền lời là 4613 xu.
Laurey: vậy là tiền của mình đã kiếm đủ, chỉ cần mấy ngày nữa thì Simon cũng có đủ tiền rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro