6: Chà đạp
Tuấnnaut
2024-03-17 00:40:50
Laurey và Vemardo cùng nhau đi đến cửa hàng, Laurey có tâm trạng rất tốt bước nhanh đi phía trước, nơi đó trúng ngay cửa hàng mà Lohan ngồi, cả con đường chỉ duy nhất nơi đó có mái che.
Laurey chẳng ngần ngại mà nói với Lohan.
Laurey: lâu rồi không gặp, cậu dạo này thế nào rồi?
Lohan không trả lời ngoảnh mặt đi hướng khác.
Laurey không nói nữa lấy ra cái bánh mì đặt bên cạnh chỗ cậu ngồi.
Laurey: có thù ghét ai cũng không nên ghét chính mình, bỏ bê bản thân mình được.
Laurey: có ghét tôi cũng phải ăn chứ?
Laurey đi vào cửa hàng nói với người bảo vệ bên trong: đuổi người trước tiệm đi được không?
Laurey: người lang chạ như vậy trên người không biết có mang bệnh dịch gì không nữa, ông không cảm thấy ghê tởm sao?
Mike: vâng, tôi sẽ đuổi tên đó đi ngay.
Chuyện buôn bán của cửa tiệm kim hoàng nọ ngày càng ế ẩm, người ta càng nhìn Lohan tàn tạ càng thấy Shauron độc ác, trang sức là thứ mang thể diện, nếu bước vào một nơi độc địa như vậy mua chỉ đổi lại bàn ra tán vào, việc kinh doanh cũng vì đó mà thua lỗ.
Buổi tối Laurey đang nằm trên giường ngủ đọc sách.
Erian gõ cửa bên ngoài: Laurey, em còn thức không?
Laurey: vào đi.
Erian bước vào, anh cười rất tươi sức sống đã rất lâu chưa từng thấy.
Erian: anh có thứ này muốn cho em xem, em đi theo anh được không?
Anh ta vui khiến Laurey cũng cảm thấy vui lây, cậu bước ra khỏi giường, ngay lập tức bàn tay anh ta nắm lấy tay cậu kéo qua hành lang dài, cả hai đi đến bờ biển gần đó chừng vài trăm mét.
Erian chạy đến phía trước trong làn sóng dạt vào bờ phát sáng xanh, anh ta đưa tay xuống hất nước lên không trung khiến nước biển phát ra ánh sáng mê hoặc.
Laurey nhớ lại cảnh tượng lúc nhỏ, cũng hai người cùng một khung cảnh.
Erian đang nói những gì anh nói lúc cậu 10 tuổi, cả hai giọng nói vang trong đầu Laurey.
Erian: em xem biển phát sáng này, có đẹp không?
Laurey nhớ lại hồi ức tươi đẹp đó liền không kìm được nước mắt, cậu bồi hồi đáp lại bằng câu trả lời thuở nhỏ, chỉ khác lúc đó cậu cười vô cùng hạnh phúc còn hiện tại đang rơi nước mắt hồi tưởng lại.
Laurey: đẹp quá anh Erian.
Hai người chơi hắt nước vào nhau, Laurey lâu lắm rồi mới cười khoái chí như vậy, tiếng cười giòn giã, gương mặt thơ ngây lúc đó khiến trái tim Erian đập loạn trong lồng ngực, anh đã đỏ mặt nhưng trong đêm tối cậu chẳng nhìn thấy được.
Đêm vũ hội mừng năm mới của những người giàu có được tổ chức tại lâu đài của nhà Glasshy, Laurey mặc chiếc áo choàng lạnh dài đến hơn nửa bắp chân, chiếc áo nhồi lông, bên ngoài màu xanh đậm, những hoa văn trên áo là hình vân gỗ được thuê bằng sợi vàng.
#003139
Levi chỉ mặc chiếc áo rộng màu rêu và quần rộng màu nâu tối, cậu để Laurey khoát tay đi bên cạnh.
#070404
Laurey: không tồi chút nào, nhà Glasshy đúng là dòng họ giàu có nhất thế giới, ngay cả những thành viên nhỏ cũng có gia sản đồ sộ đến như vậy.
Laurey nhìn thấy một người đang cầm trên tay áo khoát liền đi đến hỏi: cậu ơi.
Người đó quay mặt lại, người đó có gương mặt đẹp hoàn hảo nhất cậu từng thấy, tất cả mọi thứ đều đẹp đến mức không thực tế, mái tóc bạch kim sáng, đôi mắt màu xanh đậm mát như những chiếc lá trong rừng mưa.
Khi cậu ta vừa quay lại Laurey cảm thấy như cơn gió mùa hạ mát rười rượi thổi qua gáy, cả cánh đồng cỏ thấp xanh ngát có mùa hoa đang nở rộ, hương hoa thơm ngát cùng tiếng chim hót rỏ ràng như thật.
Laurey chẳng ngần ngại mà nói với Lohan.
Laurey: lâu rồi không gặp, cậu dạo này thế nào rồi?
Lohan không trả lời ngoảnh mặt đi hướng khác.
Laurey không nói nữa lấy ra cái bánh mì đặt bên cạnh chỗ cậu ngồi.
Laurey: có thù ghét ai cũng không nên ghét chính mình, bỏ bê bản thân mình được.
Laurey: có ghét tôi cũng phải ăn chứ?
Laurey đi vào cửa hàng nói với người bảo vệ bên trong: đuổi người trước tiệm đi được không?
Laurey: người lang chạ như vậy trên người không biết có mang bệnh dịch gì không nữa, ông không cảm thấy ghê tởm sao?
Mike: vâng, tôi sẽ đuổi tên đó đi ngay.
Chuyện buôn bán của cửa tiệm kim hoàng nọ ngày càng ế ẩm, người ta càng nhìn Lohan tàn tạ càng thấy Shauron độc ác, trang sức là thứ mang thể diện, nếu bước vào một nơi độc địa như vậy mua chỉ đổi lại bàn ra tán vào, việc kinh doanh cũng vì đó mà thua lỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối Laurey đang nằm trên giường ngủ đọc sách.
Erian gõ cửa bên ngoài: Laurey, em còn thức không?
Laurey: vào đi.
Erian bước vào, anh cười rất tươi sức sống đã rất lâu chưa từng thấy.
Erian: anh có thứ này muốn cho em xem, em đi theo anh được không?
Anh ta vui khiến Laurey cũng cảm thấy vui lây, cậu bước ra khỏi giường, ngay lập tức bàn tay anh ta nắm lấy tay cậu kéo qua hành lang dài, cả hai đi đến bờ biển gần đó chừng vài trăm mét.
Erian chạy đến phía trước trong làn sóng dạt vào bờ phát sáng xanh, anh ta đưa tay xuống hất nước lên không trung khiến nước biển phát ra ánh sáng mê hoặc.
Laurey nhớ lại cảnh tượng lúc nhỏ, cũng hai người cùng một khung cảnh.
Erian đang nói những gì anh nói lúc cậu 10 tuổi, cả hai giọng nói vang trong đầu Laurey.
Erian: em xem biển phát sáng này, có đẹp không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Laurey nhớ lại hồi ức tươi đẹp đó liền không kìm được nước mắt, cậu bồi hồi đáp lại bằng câu trả lời thuở nhỏ, chỉ khác lúc đó cậu cười vô cùng hạnh phúc còn hiện tại đang rơi nước mắt hồi tưởng lại.
Laurey: đẹp quá anh Erian.
Hai người chơi hắt nước vào nhau, Laurey lâu lắm rồi mới cười khoái chí như vậy, tiếng cười giòn giã, gương mặt thơ ngây lúc đó khiến trái tim Erian đập loạn trong lồng ngực, anh đã đỏ mặt nhưng trong đêm tối cậu chẳng nhìn thấy được.
Đêm vũ hội mừng năm mới của những người giàu có được tổ chức tại lâu đài của nhà Glasshy, Laurey mặc chiếc áo choàng lạnh dài đến hơn nửa bắp chân, chiếc áo nhồi lông, bên ngoài màu xanh đậm, những hoa văn trên áo là hình vân gỗ được thuê bằng sợi vàng.
#003139
Levi chỉ mặc chiếc áo rộng màu rêu và quần rộng màu nâu tối, cậu để Laurey khoát tay đi bên cạnh.
#070404
Laurey: không tồi chút nào, nhà Glasshy đúng là dòng họ giàu có nhất thế giới, ngay cả những thành viên nhỏ cũng có gia sản đồ sộ đến như vậy.
Laurey nhìn thấy một người đang cầm trên tay áo khoát liền đi đến hỏi: cậu ơi.
Người đó quay mặt lại, người đó có gương mặt đẹp hoàn hảo nhất cậu từng thấy, tất cả mọi thứ đều đẹp đến mức không thực tế, mái tóc bạch kim sáng, đôi mắt màu xanh đậm mát như những chiếc lá trong rừng mưa.
Khi cậu ta vừa quay lại Laurey cảm thấy như cơn gió mùa hạ mát rười rượi thổi qua gáy, cả cánh đồng cỏ thấp xanh ngát có mùa hoa đang nở rộ, hương hoa thơm ngát cùng tiếng chim hót rỏ ràng như thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro