5139 Vạn
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Lục Duyên nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
"Chuẩn bị cơm tối đi. Ta đi ra ngoài một lát."
Hắn nhìn quanh phòng khách một vòng, phát hiện Lý Thanh Hòa không biết đã đi đâu, hắn nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt của nàng một cái.
Thanh Hòa tỷ giờ này mà vẫn còn ngủ à?
Hắn cũng không để ý nữa, rời khỏi nhà.
Nhà mới cách cửa hàng vật liệu Cuồng Lang rất gần, cho nên đi khoảng mười phút thì Lục Duyên đã tới được nói.
Vừa vào cửa thì Lục Duyên đã nhìn thấy Tiết Vượng đã ngồi trên ghế chơi một mình.
Lục Duyên cười chào hỏi:
"Lão Tiết, qua đón khách này."
Tiết Vượng giật mình ngẩng đầu, khi thấy người tới là Lục Duyên thì nở một nụ cười:
"Úi chà? Lão Lục đó hả? Sao mấy ngày nay lại không tới?"
Lục Duyên cũng cười theo:
"Bận tu luyện, cho nên cũng không đi săn giết hung thú."
"Loại quái vật như ngươi mà cũng bận tu luyện à?"
Lục Duyên chỉ cười cười chứ không giải thích.
"Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm, ngươi kiểm lại đi."
Lục Duyên vung tay lên, một đống tài liệu xuất hiện trên bãi đất trống ở đại sảng.
Tiết Vượng đi tới, lơ đễnh nói:
"Ngươi có lần nào mà thu hoạch không tốt sao?"
Hắn đi tới đống vật liệu, tùy ý cầm một miếng da lông màu đen lên để nhìn.
Ngay sau đó, vẻ mặt lơ đễnh của hắn cứng lại.
Tiết Vượng ngớ người ra đó, nhìn cho thật kỹ miếng da lông trên tay, sau đó quay sang nhìn Lục Duyên, đôi mắt y như là đang nhìn một cái quái vật:
"Da lông của Mê Vụ Liệp Báo cấp 1? ! Ô mai chuối, Lục Duyên ngươi đột phá tới cấp một rồi? !"
Lục Duyên khiêm tốn cười nói:
"Chẳng phải ta vừa nói là bận tu luyện hay sao? Đợt trước ta thu hoạch được không ít Linh Tinh, cho nên làm tổ trong phòng trọng lực một đoạn thời gian, mới miễn cưỡng đột phá."
Tiết Vượng:...
Hắn sững sờ nhìn Lục Duyên, sau đó lại nhìn đống vật liệu trên đất, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể thốt ra một lời này.
Hắn cúi đầu tiếp tục kiểm kê.
"Da của Mê Vụ Độc Mãng, phẩm chất phổ thông cấp 1, bảo tồn rất hoàn hảo, một miếng lớn thế này, tính ngươi 4500."
"Răng độc một đôi, 3000."
"Đậu xanh, cái gì đây? Da lông của Mê Vụ Liệp Báo cấp 1 tinh nhuệ? ! Lão Lục, ngươi có thể săn giết hung thú cấp 1 tinh nhuệ rồi sao?"
Tiết Vượng nhìn miếng da lông trên tay, chỉ cảm thấy cả người tê dại, đồng thời cũng nhịn không được mà bắt đầu văng tục.
Lục Duyên mỉm cười:
"May mắn mà thôi."
Tiết Vượng há to miệng, nhưng rồi cũng bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
"Ngươi đúng là đồ quái vật."
Tiết Vượng tiếp tục kiểm kê đồ, khi nhìn thấy một cái độc giác dài gần một mét thì có hơi sững sốt, ngay sau đó khiếp sợ nhìn Lục Duyên:
"Độc giác của Mê Vụ Man Hổ cấp 2? ! Ngươi đừng nói với ta ngươi đã lên cấp 2 rồi nhé?"
Lục Duyên nhìn độc giác, cười nói:
"Ngươi khẩn trương cái gì? Cũng đâu phải là do ta giết."
Tiết Vượng ngẩn ra một lát:
"Vậy thì do ai giết? Chẳng phải ngươi vẫn luôn là độc hành hiệp hay sao?"
Lục Duyên cười cười:
"Lần này ta phải đi xuyên qua Mê Vụ sâm lâm để tới những thành phố khác, vận may của ta không tệ lắm, gặp được một đại lão, nàng đồng ý dẫn ta theo một đoạn đường."
"Mới rời khỏi U Nham Thành là đã có thể săn giết hung thú cấp 2? Trên đời này còn có quái vật mạnh hơn ngươi nữa sao?"
Vẻ mặt của Tiết Vượng rõ là không tin.
Hắn thấy Lục Duyên chính là một con quái vậy, vừa đột phá là đã có thể săn giết hung thú cấp 1 tinh nhuệ, đây mà không phải là quái vật thì là cái gì?
Ai ngờ Lục Duyên lại nói, còn có người mạnh hơn cả hắn?
Lục Duyên nhìn gương mặt không tin của Tiết Vượng, cảm thán cười cười:
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tên kia quả thật mạnh hơn ta rất nhiều."
Nhưng Lục Duyên lại bí mật bổ sung một câu, chỉ là hiện tại mà thôi.
Đợi tới tương lai, khi Lục Duyên tiếp tục tiến hóa gen siêu phàm thì nhất định sẽ mạnh hơn Dạ Dạ.
Mặc dù gen siêu phàm được kế thừa từ tổ tiên của Dạ Dạ vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó lại không thể tiến hóa.
Lục Duyên chỉ cần không ngừng tiến hóa gen siêu phàm của mình, thì việc hắn vượt mặt Dạ Dạ chỉ là vấn đề thời gian.
"Người mà ngay cả ngươi cũng nói mạnh, chẳng lẽ là con dòng chính của đại gia tộc nào à?"
Lục Duyên cười cười:
"Ai biết được?"
Tiết Vượng cũng không hỏi nhiều nữa, hắn lắc đầu, tiếp tục kiểm kê.
Có lời khi nãy của Lục Duyên làm nền, cho nên khi hắn nhìn thấy vật liệu cấp 2 thì cũng đã bình tĩnh không ít.
Đợi tới khi hắn kiểm kê xong tất cả vật liệu một lần thì mới quay sang nhìn Lục Duyên bằng vẻ mặt khá kỳ lạ:
"Kiểm kê xong rồi, hết thảy là 5139 vạn."
Mắt Lục Duyên sáng lên:
"Nhiều như vậy à?"
Thu hoạch lần này gần như là gấp mười lần những thu hoạch trước kia của hắn rồi.
Cho dù trị giá hoán đổi sang Linh Tinh có cao hơn thì cũng có thể đổi được hơn hai mươi vạn Linh Tinh cấp 0.
Gần như đã vượt qua giá trị của đám vật liệu mà Lục Duyên đưa đi bán đầu giá lần trước.
Mặc dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nghĩ tới thu hoạch lần này lại dồi dào như vậy.
Ở đây còn chưa tính tới Linh Tinh cấp 1 và Linh Tinh cấp 2 đều bị Dạ Dạ lấy đi, nếu không thu hoạch của hắn sẽ càng thêm phong phú.
"Bây giờ ta chuyển khoản cho ngươi nhé?"
"Được."
"Chuẩn bị cơm tối đi. Ta đi ra ngoài một lát."
Hắn nhìn quanh phòng khách một vòng, phát hiện Lý Thanh Hòa không biết đã đi đâu, hắn nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt của nàng một cái.
Thanh Hòa tỷ giờ này mà vẫn còn ngủ à?
Hắn cũng không để ý nữa, rời khỏi nhà.
Nhà mới cách cửa hàng vật liệu Cuồng Lang rất gần, cho nên đi khoảng mười phút thì Lục Duyên đã tới được nói.
Vừa vào cửa thì Lục Duyên đã nhìn thấy Tiết Vượng đã ngồi trên ghế chơi một mình.
Lục Duyên cười chào hỏi:
"Lão Tiết, qua đón khách này."
Tiết Vượng giật mình ngẩng đầu, khi thấy người tới là Lục Duyên thì nở một nụ cười:
"Úi chà? Lão Lục đó hả? Sao mấy ngày nay lại không tới?"
Lục Duyên cũng cười theo:
"Bận tu luyện, cho nên cũng không đi săn giết hung thú."
"Loại quái vật như ngươi mà cũng bận tu luyện à?"
Lục Duyên chỉ cười cười chứ không giải thích.
"Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm, ngươi kiểm lại đi."
Lục Duyên vung tay lên, một đống tài liệu xuất hiện trên bãi đất trống ở đại sảng.
Tiết Vượng đi tới, lơ đễnh nói:
"Ngươi có lần nào mà thu hoạch không tốt sao?"
Hắn đi tới đống vật liệu, tùy ý cầm một miếng da lông màu đen lên để nhìn.
Ngay sau đó, vẻ mặt lơ đễnh của hắn cứng lại.
Tiết Vượng ngớ người ra đó, nhìn cho thật kỹ miếng da lông trên tay, sau đó quay sang nhìn Lục Duyên, đôi mắt y như là đang nhìn một cái quái vật:
"Da lông của Mê Vụ Liệp Báo cấp 1? ! Ô mai chuối, Lục Duyên ngươi đột phá tới cấp một rồi? !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Duyên khiêm tốn cười nói:
"Chẳng phải ta vừa nói là bận tu luyện hay sao? Đợt trước ta thu hoạch được không ít Linh Tinh, cho nên làm tổ trong phòng trọng lực một đoạn thời gian, mới miễn cưỡng đột phá."
Tiết Vượng:...
Hắn sững sờ nhìn Lục Duyên, sau đó lại nhìn đống vật liệu trên đất, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể thốt ra một lời này.
Hắn cúi đầu tiếp tục kiểm kê.
"Da của Mê Vụ Độc Mãng, phẩm chất phổ thông cấp 1, bảo tồn rất hoàn hảo, một miếng lớn thế này, tính ngươi 4500."
"Răng độc một đôi, 3000."
"Đậu xanh, cái gì đây? Da lông của Mê Vụ Liệp Báo cấp 1 tinh nhuệ? ! Lão Lục, ngươi có thể săn giết hung thú cấp 1 tinh nhuệ rồi sao?"
Tiết Vượng nhìn miếng da lông trên tay, chỉ cảm thấy cả người tê dại, đồng thời cũng nhịn không được mà bắt đầu văng tục.
Lục Duyên mỉm cười:
"May mắn mà thôi."
Tiết Vượng há to miệng, nhưng rồi cũng bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
"Ngươi đúng là đồ quái vật."
Tiết Vượng tiếp tục kiểm kê đồ, khi nhìn thấy một cái độc giác dài gần một mét thì có hơi sững sốt, ngay sau đó khiếp sợ nhìn Lục Duyên:
"Độc giác của Mê Vụ Man Hổ cấp 2? ! Ngươi đừng nói với ta ngươi đã lên cấp 2 rồi nhé?"
Lục Duyên nhìn độc giác, cười nói:
"Ngươi khẩn trương cái gì? Cũng đâu phải là do ta giết."
Tiết Vượng ngẩn ra một lát:
"Vậy thì do ai giết? Chẳng phải ngươi vẫn luôn là độc hành hiệp hay sao?"
Lục Duyên cười cười:
"Lần này ta phải đi xuyên qua Mê Vụ sâm lâm để tới những thành phố khác, vận may của ta không tệ lắm, gặp được một đại lão, nàng đồng ý dẫn ta theo một đoạn đường."
"Mới rời khỏi U Nham Thành là đã có thể săn giết hung thú cấp 2? Trên đời này còn có quái vật mạnh hơn ngươi nữa sao?"
Vẻ mặt của Tiết Vượng rõ là không tin.
Hắn thấy Lục Duyên chính là một con quái vậy, vừa đột phá là đã có thể săn giết hung thú cấp 1 tinh nhuệ, đây mà không phải là quái vật thì là cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ Lục Duyên lại nói, còn có người mạnh hơn cả hắn?
Lục Duyên nhìn gương mặt không tin của Tiết Vượng, cảm thán cười cười:
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tên kia quả thật mạnh hơn ta rất nhiều."
Nhưng Lục Duyên lại bí mật bổ sung một câu, chỉ là hiện tại mà thôi.
Đợi tới tương lai, khi Lục Duyên tiếp tục tiến hóa gen siêu phàm thì nhất định sẽ mạnh hơn Dạ Dạ.
Mặc dù gen siêu phàm được kế thừa từ tổ tiên của Dạ Dạ vô cùng mạnh mẽ, nhưng nó lại không thể tiến hóa.
Lục Duyên chỉ cần không ngừng tiến hóa gen siêu phàm của mình, thì việc hắn vượt mặt Dạ Dạ chỉ là vấn đề thời gian.
"Người mà ngay cả ngươi cũng nói mạnh, chẳng lẽ là con dòng chính của đại gia tộc nào à?"
Lục Duyên cười cười:
"Ai biết được?"
Tiết Vượng cũng không hỏi nhiều nữa, hắn lắc đầu, tiếp tục kiểm kê.
Có lời khi nãy của Lục Duyên làm nền, cho nên khi hắn nhìn thấy vật liệu cấp 2 thì cũng đã bình tĩnh không ít.
Đợi tới khi hắn kiểm kê xong tất cả vật liệu một lần thì mới quay sang nhìn Lục Duyên bằng vẻ mặt khá kỳ lạ:
"Kiểm kê xong rồi, hết thảy là 5139 vạn."
Mắt Lục Duyên sáng lên:
"Nhiều như vậy à?"
Thu hoạch lần này gần như là gấp mười lần những thu hoạch trước kia của hắn rồi.
Cho dù trị giá hoán đổi sang Linh Tinh có cao hơn thì cũng có thể đổi được hơn hai mươi vạn Linh Tinh cấp 0.
Gần như đã vượt qua giá trị của đám vật liệu mà Lục Duyên đưa đi bán đầu giá lần trước.
Mặc dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nghĩ tới thu hoạch lần này lại dồi dào như vậy.
Ở đây còn chưa tính tới Linh Tinh cấp 1 và Linh Tinh cấp 2 đều bị Dạ Dạ lấy đi, nếu không thu hoạch của hắn sẽ càng thêm phong phú.
"Bây giờ ta chuyển khoản cho ngươi nhé?"
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro