Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Cao Thủ

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Trác Minh:

“Ha ha ha! Mấy người nghe thấy chưa? ! Bạn học Lục Duyên đã nói như thế rồi mà!”

Vương Hương Hương:

“Thật ư? Ngươi gặp phải thợ săn thật ư? Ngươi mới thức tỉnh được một tuần thôi, gặp phải thợ săn mà còn có thể sống sót ư?”

Ôn Ny:

“Nếu chuyện này là thật thì chắc chắn bạn học Lục Duyên đã ghi lại gen siêu phàm rồi, hơn nữa còn rất mạnh!”

Lục Duyên nhìn tin nhắn của Ôn Ny, không ngờ người này lại nhạy bén như vậy.

Nhưng việc này vốn không thể giấu được.

Trác Minh không phải đồ ngốc, nhìn một cái là biết ngay được hắn nhất định đã ghi lại gen siêu phàm cao cấp.

May sao, tuy thực lực của hắn hiện giờ có phần hơn xa bình thường.

Nhưng chỉ có thể xem như thiên tài, không thể nói là quá khác thường.

Thiên tài mà, đều là những người vượt ra ngoài lẽ thường, hơn nữa tuy số lượng ít nhưng cũng sẽ xuất hiện.

Hắn đành tạm thời làm một thiên tài đi.

Làm một thiên tài trong nhóm Chiến thần tương lai thì thế nào?

Không phải thiên tài mới kỳ lạ ấy chứ.

Hắn cười, đáp:

“Bạn học Ôn Ny nói đúng, ta đúng là đã ghi lại gen siêu phàm. Hơn nữa còn là gen siêu phàm phẩm cấp cao.”

Nhóm chat tức khắc sôi trào.

Trác Minh:

“Ha ha ha ha! Ta biết ngay mà! Xem chiến kỹ của đại thần Lục Duyên trước đó tuyệt đối là phẩm cấp cao, quá mạnh! Phòng ngự cũng cực kỳ lợi hại!”

Cố Ngọc:

“Trời ạ! Cao thủ! Hâm mộ quá! Ta chỉ ghi lại gen siêu phàm cấp bậc phổ thông mà thôi!”

Ôn Ny:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta cũng là gen siêu phàm cấp bậc phổ thông! Lão đại Lục Duyên đã có được gen siêu phàm phẩm cấp cao ngay từ đầu rồi, sau này sẽ tiến triển mạnh mẽ lắm đây! Có được cơ sở tốt như vậy kia mà!”

Vương Hương Hương:

“Đại thần Lục Duyên có chỉ dạy không? Cho ngươi xem ảnh chụp quần tất đen nè!”

Lục Duyên:

“…”

Ảnh chụp quần tất đen?

Lục Duyên hắn là hạng người như thế ư?

Hắn tức giận gửi tin nhắn:

“Gửi mấy bức?”

---

Bầu không khí trở nên yên lặng.

Vương Hương Hương: " (Phẫn nộ. jpg) (Phẫn nộ. jpg) (Phẫn nộ. jpg)”

Nàng gửi liên tục mấy cái biểu tượng cảm xúc, sau đó mới nhắn tin:

"Ngươi còn tưởng là thật à? ! Ta chỉ đùa một tí thôi mà! Ta đang ở Bạo Phong thành! Có cùng một thành phố ban đầu với ngươi đâu! Hơn nữa độ rèn luyện của ta đều đã lên đến 98% rồi đấy!"

Lục Duyên sững sờ, trong lòng thấy hơi xấu hổ.

Thì ra Vương Hương Hương đã mạnh như vậy rồi cơ à?

Sau đó Lục Duyên lại nghĩ đến việc dù sao thì Vương Hương Hương cũng thức tỉnh từ năm lớp 10, trong nhà nàng lại có gen chiến sĩ gia đình, chắc chắn cũng trợ giúp nàng không ít.

Đã gần hai năm, nhanh đột phá cấp một cũng là điều rất hợp lý.

Hắn nghiêm túc nói:

"Ngươi cho rằng ta không biết là ngươi đang nói đùa ư? Thật ra ta cũng là nói đùa thôi mà. Vậy mà ngươi lại tưởng là thật? Không phải chứ?"

Vương Hương Hương: "? ? ? ? ?"

Trác Minh: "@Lục Duyên, lão đại không hổ là đại lão! Thần tượng! Còn dám trêu ghẹo Hương Hương tỷ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Ngọc: "@Lục Duyên, lão đại không hổ là đại lão* ! Thần tượng! Còn dám trêu ghẹo Hương Hương tỷ!"

* chơi chữ: lão đại có nghĩa là đại ca, đại lão là gọi người có kinh nghiệm, có chuyên môn một cách sùng bái, nhưng nó cũng có nghĩa là đại ca.

Vương Hương Hương: "Tiểu Minh tử, tiểu Ngọc tử, mấy đứa muốn chết à?"

Trác Minh: "Khụ, chúng ta nói chuyện khác nhé?"

Winny: "Đúng rồi, chúng ta còn chưa từng gặp mặt Lục Duyên đồng học nhỉ, lúc nào tụ tập một bữa nhé?"

Cố Ngọc: "Ta cảm thấy được đấy, bạn học Lục Duyên bây giờ đã là đại lão rồi, phải mời chúng ta một bữa thật ngon chứ nhỉ?"

Vương Hương Hương: " (cười xấu xa.jpg) Đúng đấy, ta phải đến Cửu Hồ đại tửu lâu ăn mới được!"

Lục Duyên: "Ể? Nhờ ngươi bán ta luôn đi, ta có tiền chết liền đấy."

Cửu Hồ đại tửu lâu chính là quán rượu cao cấp nhất ở thành phố Tây Lê này, ngay cả người ở khu lao động nghèo như hắn còn biết đến nó.

Bảo hắn mời khách ở đó hả?

Nghĩ gì thế?

Hắn mời nổi mới là lạ.

Vương Hương Hương: "Nói đùa thôi, nói đùa thôi, gen chiến sĩ nhiều chỗ cần dùng đến tiền lắm đấy. Tùy tiện mời chúng ta ăn một bữa là được mà. Đúng rồi, chờ tiểu Ngôn tử cùng Lily ra ngoài là đẹp luôn."

Winny: "Ta đồng ý."

Trác Minh: "Cứ quyết định vậy đi! Từ hôm nay trở đi ta sẽ không ăn cơm, chờ đại lão mời khách thôi!"

Lục Duyên: "Được lắm, ngươi đừng có ăn đấy."

Cố Ngọc: "Lại nói, nếu như lần này Tào ca có thể sống sót trở ra, độ rèn luyện chắc là cũng phải xấp xỉ 95% rồi nhỉ?"

Trác Minh: "Ghen tị ghê, đến giờ ta mới được 36%."

Winny: "Ngươi thế là còn được rồi đấy, ta mới 33% nè. Cứ tiếp tục như vậy, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học muốn đạt tới 35% có hơi quá sức. Cố Ngọc, ngươi bao nhiêu rồi?"

Cố Ngọc: "Ta 64%, không có cách nào so được với Hương Hương tỷ, cả Tào ca nữa."

Trác Minh: "Thế cũng không tệ lắm đâu, độ rèn luyện cỡ của ngươi đã vậy, lại cộng thêm việc đã khắc lục gen siêu phàm, kiểu gì chẳng có được gen chiến sĩ học viện tring đẳng. Ta và Winny thì khó khăn rồi."

Vương Hương Hương: "Tiếp theo là vào vùng đất Khởi Nguyên, nếu như đều có thể sống sót ra ngoài, độ rèn luyện của tiểu Minh tử và Winny vẫn có hy vọng đạt đến 50%."

Trác Minh: " (rơi lệ. jpg) muốn sống sót ra khỏi vùng đất Khởi Nguyên nào có đơn giản như vậy chứ? Đám hung thú trên vùng đất Khởi Nguyên, rồi còn những chiến sĩ khác không thịt ngươi mới lạ! Đứa nào đứa nấy cũng chỉ hận không thể lập tức chơi chết ngươi! Ta đệch mợ nó chứ, thức tỉnh cả năm trời mà cũng chỉ còn sống ra khỏi đó được cỡ 10 lần thôi! Lần này, đáng lẽ cũng muốn chui ngay ra, còn khiến Duyên ca chịu thiệt lớn kia kìa!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0