Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chân Chính Chiế...

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Tiếp đó, tất cả đều phát ra tiếng reo hò.

"Thú triều chết tiệt này cuối cùng đã kết thúc rồi!"

"Không ngờ vậy mà chúng ta vẫn còn sống! Thú triều lần này, thế mà qua đi nhanh như vậy!"

"Đúng vậy, chúng ta vẫn còn sống, đúng, may mà có Lục Duyên!"

"Cái gì mà Lục Duyên? Bây giờ phải gọi là quân đoàn trưởng Lục! Hắn chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn người máy!"

Có người sửa lời lại.

Những người khác cũng gật đầu phụ họa.

"Đúng đúng, quân đoàn trưởng Lục!"

"Lần này nhờ có quân đoàn trưởng Lục, nếu không thì e là chúng ta sẽ tổn thất không ít"

Vào lúc mọi người reo hò, tường thành phía Nam, mấy người Thác Cách La chạy tới bên cạnh Lục Duyên, ôm lấy Lục Duyên.

"Người anh em! Ngươi trâu bò quá!"

"Đúng vậy! Lân này chúng ta thương vong ít như thế, là nhờ vào ngươi!"

Lục Duyên có hơi xấu hổ cười:

"Đây cũng là việc ta nên làm"

Dương Thu và Đinh Văn liếc nhìn nhau, mỉm cười nâng Lục Duyên lên, tung lên trên không.

"Quân đoàn trưởng Lục trâu bò!"

"Quân đoàn trưởng Lục uy vũ!"

"Quân đoàn trưởng Lục uy vũ!"

Những người khác thấy vậy, cũng lộ ra nụ cười vui sướng rồi chạy vọt lại, cùng nhau reo hò.

Ba người La Hưu, Tracy và Tưởng Minh đứng ở xa nhìn một màn này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tưởng Minh khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt máy móc chuyển động theo thân thể bị tung lên tung xuống của Lục Duyên, hơi bĩu môi:

"Hừ! Thú triều kết thúc, một chút kỷ luật cũng không có!"

Trancy cười híp mắt nhìn Lục Duyên, trong mắt lóe lên tia sáng:

"Lần này, e là danh vọng của Lục Duyên trong lòng họ đã vượt qua chúng ta rồi"

La Hưu gật đầu, cười nói:

"Để cho họ vui vẻ chút đi, lần này đúng là nhờ có Lục Duyên, nếu không thì, không biết phải chết bao nhiêu người nữa"

Hai người khác cũng gật đầu.

Ở khu vực tường thành khác, sắc mặt Chu Chính Dương hơi tái nhợt, khí tức có chút suy yếu.

Trong khoảng thời gian này, hắn ta luôn cưỡng ép linh lực của bản thân, thời gian nghỉ ngơi bình phục rất ít, hắn ta đều phải dùng thuốc khôi phục linh lực cấp cao khôi phục linh lực của mình, chỉ để giết nhiều hung thú hơn một chút.

Hắn ta cũng không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chiến sĩ thủ vệ quân xung quanh rống giận công kích hung thú, trong lòng hắn ta cũng dâng trào sự nhiệt huyết?

Đầu óc cũng hỏng rồi.

Nhưng mà bây giờ, trên mặt hắn ta lại mang theo một tia mờ mịt.

Lời của La Hưu, tất nhiên là hắn ta nghe thấy.

Hung thú trước tường thành không hề xuất hiện nữa.

"Thú triều kết thúc rồi?"

Đột nhiên, Chu Chính Dương còn đang sững sờ được người ta ôm lấy bả vai.

Chu Chính Dương quay đầu nhìn lại, là đội trưởng của hắn ta.

Về mặt đội trường vốn lạnh lùng, lúc này lại nỗ nụ cười với hắn, hàm răng trắng tinh lấp lóa dưới ánh mặt trời.

"Ha ha ha! Thú triều kết thúc rồi! Tiểu Chu, ngươi làm không tệ! Lần này nếu không nhờ có ngươi, khu vực này của chúng ta tuyệt đối không êm đềm thế đâu"

Rất nhanh, những thủ vệ quân khác cũng nhích lại gần, một chàng thanh niên khoác vai Chu Chính Dương, cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đúng vậy! Dù sao cũng là thiên tài của Thiên Tài doanh mà, thật sự rất nghiêm túc, còn mạnh nữa!"

Chu Chính Dương ngơ ngác.

Thanh niên này cũng là một chiến sĩ trong đội ngũ của họ, mấy ngày nay đều thờ ơ với hắn ta, không ngờ lúc này lại nhiệt tình như vậy.

"Ngươi đang nói nhảm à? Nói Tiểu Chu là cũng là thiên tài mà được á? Đúng rồi, lần này Tiểu Chu lập công lớn! Lát nữa mấy ca phải tới chỗ trung đoàn trưởng xin công cho Tiểu Chu, được không? Nghe nói Thiên Tài doanh thế nhưng lấy quân công đổi học phần đấy, chúng ta dù sao cũng không thể để Tiểu Chu kém hơn người khác được đúng không?"

"Chí lý, lát nữa chúng ta đi tìm đoàn trưởng đi! Lần này đoàn trưởng mà không cho Tiểu Chu một huân công thật lớn, là không được rồi!"

Những đồng đội xung quanh cũng mồm năm miệng mười nói thế, Chu Chính Dương trợn mắt, há miệng, có chút ngõ ngàng.

Lúc này, đội trưởng tuổi trung niên võ bả vai Chu Chính Dương, nở một nụ cười ôn hòa:

"Tiểu Chu, bây giờ ngươi có thể được xem là một chiến sĩ chân chính rồi"

Thanh niên bên cạnh nhếch miệng, giơ ngón tay cái lên với Chu Chính Dương:

"Sau này, đế quốc Hồng Phong của chúng ta, vẫn phải dựa vào những thiên tài trẻ tuổi như các ngươi đấy. Những người trong thế hệ này của chúng ta cũng chỉ đạt đến đến nhị giai tam giai, xiểng xích gen phía sau cũng không thể mở ra được"

Chu Chính Dương nghe mọi người nói, hốc mắt không nhịn được mà hơi đỏ lên, gật đầu cười:

"Chờ ta tốt nghiệp, tới phòng tuyến, mọi người có chào đón không?"

"Đó còn phải nói? Tất nhiên là chào đón rồi!"

Không chỉ Chu Chính Dương, giờ phút này mấy người Nhan Tinh cũng được các chiến hữu vây quanh mình, mọi người cười nói, vẻ mặt mấy thiếu nam thiếu nữ của Thiên Tài doanh lúc này cực kỳ phức tạp.

Đến cả hai hậu cần là Macquarie và Vu Ngõa cũng được hoan hô.

Hai người họ liếc nhìn nhau, buồn tận đáy lòng.

Họ cảm thấy trận thú triều này không có gì liên quan tới họ, cũng chỉ có lúc giao đồ, chạy lên tường thành liếc nhìn thú triều một cái, họ mới có chút cảm giác được tham gia cùng.

Rất khó chịu.

Sau khi reo hò xong, Lục Duyên mới được thả xuống.

Tiếng reo hò của mọi người cũng dần dần nhỏ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0