Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chênh Lệch

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Đừng thấy ở thời gian hiện thực Trác Minh sống không tệ, nhưng là ở Khởi Nguyên Chi Địa quả thật hắn chính là tên quỷ nghèo.

Grimm cười mở miệng nói:

“Sa Nham thành này, mấy nơi như khu dân cư, trường quyết đấu, quán bar vân vân đều là nơi nhà giàu tiêu tiền.”

“Quán bar hả?”

Lục Duyên sửng sốt:

“Nơi này còn có quán bar à?”

“Đương nhiên là có, chiến sĩ gen giết chóc ở dã ngoại, tinh thần căng thẳng, sau khi trở về đương nhiên cần thả lỏng một chút, uống chút rượu trò chuyện. Đương nhiên vẫn là có quán bar.”

Trên mặt Trác Minh lộ ra nụ cười đen tối: “Loại đàn ông có thực lực mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai rất được hoan nghênh trong quán bar, sau khi Duyên ca ngươi đi, nhất định sẽ có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp sẽ thích ngươi.”

Lục Duyên trợn trắng hai mắt, lời nói chính nghĩa: “Trác Minh ngươi nghĩ cái gì vậy? Lục Duyên ta không phải là người như vậy.”

Thật sự là có tiểu tỷ tỷ miêu nhân và tiểu tỷ tỷ tinh linh cũng đến nơi đó sao?

Lục Duyên cảm thấy chính mình phải tìm thời gian đi phê bình một chút.

“Đúng rồi, trường quyết đấu kia là cái gì?”

“Trường quyết đấu à... Chính là nơi chiến sĩ gen chiến đấu. Không thể chiến đấu ở trong Sa Nham thành, bằng không sẽ bị người nham thạch đánh chết. Nơi có thể chiến đấu cũng chỉ có trường quyết đấu. Bình thường chiến đấu ở bên trong đều là đấu cược, cho dù là chết trong không gian quyết đấu cũng không phải là chết thật, sẽ không rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa. Cho nên rất nhiều chiến sĩ có chiến lực mạnh mẽ thích lăn lộn ở bên trong.”

“Còn có nơi như vậy à?”

Lục Duyên nhướng mày, có chút hứng thú.

Tuy rằng thực lực của hắn mạnh mẽ, nhưng đa số kinh nghiệm chiến đấu đều là chiến đấu với mãnh thú.

Kinh nghiệm chiến đấu với chiến sĩ gen, thật ra Lục Duyên không phải có rất nhiều.

Nếu như có cơ hội, thì có thể đi nhìn xem một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lục Duyên, thí luyện di tích lần này có chút mệt mỏi, chúng ta dự định đến khu dân cư nghỉ ngơi và hồi phục lại, ngươi đi cùng với chúng ta không?”

Grimm cười hỏi.

Lục Duyên lắc lắc đầu:

“Ta tự mình đi dạo được rồi.”

“Vậy cũng được, có chuyện gì có thể liên hệ với chúng ta... A, đúng rồi, tốt nhất ngươi đi mua thủy tinh truyền tin đi, như vậy ở thể liên hệ với người khác ở bên trong Sa Nham thành. Thứ đồ này cũng không quý, rất nhiều cửa hàng ở Sa Nham thành đều có bán.”

Lúc này Lục Duyên mới nhớ tới hình như chính mình quả thật cần phải mua thứ này.

Hắn gật gật đầu:

“Ta biết rồi.”

Đám Grimm chia tay với Lục Duyên, cũng chỉ còn lại một mình Lục Duyên.

Lục Duyên nhìn nhìn xung quanh, tùy tiện tìm một hướng đi dạo.

Lần trước lúc ở Sa Nham thành vẫn là khi vừa mới đi vào Khởi Nguyên Chi Địa.

Khi đó hắn chỉ có thể ở lại bên trong 24 giờ, thời gian túng thiếu, hắn không lẵng phí thời gian nên cũng chỉ có chút hiểu biết về mặt ngoài đối với Sa Nham thành.

Hiện giờ hắn có thời gian, có thể quan sát kỹ nơi này.

Đường phố rất rộng, chừng năm mươi mét, hai bên có từng Người nham thạch nham thạch to lớn cao năm mét đang tuần tra.

Trên đường có rất nhiều chiến sĩ gen đi lại.

Ở hai bên đường là từng cửa hàng nối tiếp nhau.

Có cái bán thuốc, có cái bán trang bị gen, còn có bán tạp hóa, còn có cửa hàng sửa chữa trang bị.

Diện tích của những cửa hàng này cũng không nhỏ, có không ít chiến sĩ gen ra vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhân viên bên trong cửa hàng cũng không phải là chiến sĩ gen, mà là Người nham thạch nham thạch.

Nhưng mà khác với Người nham thạch nham thạch tuần tra, chiều cao của Người nham thạch nhân viên cửa hàng chỉ khoảng chừng một mét tám.

Lục Duyên xuất phát từ tò mò, đi vào trong cửa hàng nhìn.

Phát hiện giá cả của thuốc, tài liệu và trang bị gen ở nơi này còn mắc hơn một ít so với trên thị trường.

Ví dụ như thuốc trị liệu bình thường, cần sáu mươi linh tinh một lọ.

Mà giá cả ở bên ngoài là tám nghìn hồng phong tệ, cho dù là dựa theo tỉ lệ đổi thấp nhất giữa linh tinh và hồng phong tệ là một trăm năm mươi để tính, cũng cần chín nghìn hồng phong tệ.

Cái này ước chừng chênh lệch một nghìn, nếu dùng tỉ lệ cao nhất là hai trăm để tính, vậy chênh lệch càng nhiều.

So sánh giá cả cũng không tính là cao.

Hàng hóa khác cũng là như thế.

Nhưng mà ngay cả như vậy cũng vẫn có không ít người đến mua.

Dù sao ai cũng không biết liệu thuốc có thể dùng hết hay không, không có cách nào bổ sung ở bên ngoài, cũng chỉ có thể mua ở nơi này.

Lục Duyên mua một viên thủy tinh truyền tin ở cửa hàng tạp hóa, tốn hai trăm linh tinh.

Lại mua mấy thứ tinh tinh như gậy sáng nhỏ để chiếu sáng, cộng lại thì tổng cộng tốn một nghìn linh tinh.

Đối với khoản để dành hiện giờ của Lục Duyên mà nói cũng chỉ là mưa bụi bay.

Sau đó, Lục Duyên nhớ tới trọng kiếm của mình cần bảo trì.

Lúc ở thí luyện trước đó, trận chiến chiến với Thạch Đầu Nhân màu đen kia, thiếu chút nữa trọng kiếm của hắn bị đánh hư.

Lục Duyên đi tới cửa hàng trang bị gen.

Diện tích của cửa hàng khoảng ba bốn trăm mét vuông, trên tường bên cạnh bày ra không ít trang bị gen, trường kiếm, trọng kiếm, búa lớn, chiến chùy, chiến giáp vân vân, cái gì cần có đều có.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0