Chiến Đấu Sinh...
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Lục Duyên khẽ lật tay phải, lấy kiếm hợp kim màu đen trong không gian chiến văn ra.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thân kiếm phản xạ ra tia sáng u ám.
Lục Duyên hóp lưng lại như mèo, cẩn thận tiến gần về phía con bọ cánh cứng.
Khi còn cách con bọ cánh cứng khoảng hai mươi mét, bỗng nhiên con bọ cánh cứng Hôi Thạch ngừng việc ăn nham thạch lại, hai cái râu trên đầu run run, sau đó xoay người.
Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, nó sửng sốt.
Lục Duyên cũng sửng sốt.
Cảm giác vật nhỏ này cũng khá nhanh nhạy.
Hai bên nhìn nhau, bầu không khí im lặng kéo dài được một lúc, con bọ cánh cứng hôi thạch phát ra âm thanh xèo xèo, nó di chuyển tám cái chân ngắn, đánh về phía Lục Duyên.
Con bọ cánh cứng hôi thạch chỉ lớn bằng con chó nhỏ, xấp xỉ đến đầu gối Lục Duyên, chẳng qua miệng nó dữ tợn, nhìn qua có chút kinh khủng.
Cho dù đây chỉ là côn trùng, nhưng kiếp trước khi còn ở Trái Đất, Lục Duyên cũng chưa bao giờ thấy con côn trùng nào lớn như vậy, cũng chưa thấy côn trùng biến dị.
Chẳng qua bây gờ Lục Duyên đã có sức mạnh nên không phải căng thẳng.
Khi con bọ cánh cứng hôi thạch vọt đến trước mặt Lục Duyên, nó mở cái miệng dữ tợn ra, cắn về phía cẳng chân của Lục Duyên.
Quân thể quyền và quân thể sát kiếm mà Lục Duyên luyện tập đều có bộ pháp tránh né, hắn nghiêng người một cái dễ dáng tránh thoát cái cắn của con bọ cánh cứng hôi thạch.
Hắn chém kiếm hợp kim màu đen trong tay, chém ngay lên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.
Cạch!
Kiếm hợp kim đen như chém vào tảng đá, phát ra tiếng vang nặng nề, thân kiếm dừng lại trên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.
Uy lực này khác hoàn toàn với uy lực cung tiễn của cung thủ miêu nhân mà Lục Duyên nhìn thấy trước đó.
Hắn biết chỉ e là vũ khí gen khác với vũ khí bình thường.
Nhưng mà hắn nghèo, không mua nổi vũ khí gen, còn có cách nào sao?
Lực lượng của con bọ cánh cứng hôi thạch kia rất lớn, một chém của Lục Duyên làm bọ cánh cứng hôi thạch bị thương, khiến nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, điên cuồng vặn vẹo cơ thể.
Lực lượng lớn đến mức khiến cho Lục Duyên thiếu chút nữa đã không cầm nổi trường kiếm trong tay, trường kiếm tách ra khỏi vết thương, con bọ cánh cứng hôi thạch lại cắn về phía Lục Duyên.
Khoảng cách gần đến mức Lục Duyên có thể nhìn thấy cái miệng dữ tợn kia đóng mở.
Hắn nhảy mạnh về sau một bước.
Cạch.
Cái miệng kia cắn một cái vào chân trước Lục Duyên.
Lục Duyên giật mình, mồ hôi lạnh sau lưng đã ứa ra.
Khi gặp được quái vật trong thực tế hoàn toàn khác với những gì nhìn thấy trên bài post kia!
Lực lượng của con bọ cánh cứng hôi thạch nhỏ này còn mạnh hơn so với những gì hắn tưởng tượng một ít.
Đây quái vật của Khởi Nguyên Chi Địa sao?
May mà hắn không phải vừa mới thức tỉnh, nếu không đã chết không toàn thây rồi.
Vết thương kia khiến con bọ cánh cứng hôi thạch phẫn nộ, thấy Lục Duyên tránh né, nó lại nhào về trước.
Con bọ cánh cứng chỉ có một kiểu công kích, sau khi có được kinh nghiệm, Lục Duyên đã có thể nhẹ nhàng né tránh đòn công kích của nó.
Lúc tránh né công kích, hắn tiện tay lưu lại một vết thương trên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.
Chém con bọ cánh cứng hôi thạch khoảng chừng năm lần, trường kiếm của Lục Duyên mới xuyên qua lớp giáp xác dày nặng trên đầu nó, rồi đâm thẳng vào đầu nó.
Chết.
Lục Duyên nhìn thấy con bọ cánh cứng hôi thạch đã chết thì thở phào một hơi.
Loại chiến đấu sinh tử này không giống với lúc tập luyện ở võ quán, trán Lục Duyên đã toát đầy mồ hôi.
Cũng may chỉ là sinh vật không có trí tuệ, không quá khó khăn.
Lúc này, trên người con bọ cánh cứng hôi thạch đã chết lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng đấy ngưng tụ trước người nó, tạo thành một tinh thể trắng lớn bằng ngón tay cái.
Mắt hắn sáng lên, lộ ra ý cười.
Sau khi quái vật chết năng lượng sinh mệnh sẽ kết tinh ngưng tụ ra linh tinh.
Linh tinh không chỉ dễ hấp thu mà còn là đơn vị tiền giao dịch cơ bản của vạn tộc, có giá trị rất lớn.
Về cơ bản thì mỗi con quái vật đều sẽ có linh tinh, vấn đề chỉ là nhiều hay ít thôi.
Giống bọ cánh cứng này là loài quái vật nhỏ yếu, có được một viên rơi xuống đã là rất nhiều rồi.
Khi Lục Duyên còn là người mới có đọc qua bài post kia.
Một viên linh tinh nhỏ như vậy, một chiến sĩ gen thực tập mất khoảng mười phút đến nửa giờ là có thể hấp thu được, hiệu quả có thể sánh bằng mấy giờ thậm chí một ngày tu luyện của người bình thường.
Lục Duyên nhặt linh tinh lên.
Hắn suy nghĩ, bây giờ viên linh tinh này cũng không có tác dụng nào khác với hắn, cứ thử hấp thu để xem hiệu quả trước đã.
Nhưng phải tìm một nơi an toàn trước, dù sao thì cũng không thể di chuyển trong mười phút, vẫn có chút nguy hiểm.
Trước tiên xử lí con bọ cánh cứng hôi thạch này đã.
Lục Duyên dùng kiếm hợp kim cắt một khối thạch giáp thật dày trên lưng bọ cánh cứng hôi thạch xuống.
Đây là vật liệu rèn, có thể mang ra ngoài bán.
Sau khi con bọ cánh cứng hôi thạch không còn gì giá trị để thu hoạch nữa, Lục Duyên mới rời khỏi nơi này.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thân kiếm phản xạ ra tia sáng u ám.
Lục Duyên hóp lưng lại như mèo, cẩn thận tiến gần về phía con bọ cánh cứng.
Khi còn cách con bọ cánh cứng khoảng hai mươi mét, bỗng nhiên con bọ cánh cứng Hôi Thạch ngừng việc ăn nham thạch lại, hai cái râu trên đầu run run, sau đó xoay người.
Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, nó sửng sốt.
Lục Duyên cũng sửng sốt.
Cảm giác vật nhỏ này cũng khá nhanh nhạy.
Hai bên nhìn nhau, bầu không khí im lặng kéo dài được một lúc, con bọ cánh cứng hôi thạch phát ra âm thanh xèo xèo, nó di chuyển tám cái chân ngắn, đánh về phía Lục Duyên.
Con bọ cánh cứng hôi thạch chỉ lớn bằng con chó nhỏ, xấp xỉ đến đầu gối Lục Duyên, chẳng qua miệng nó dữ tợn, nhìn qua có chút kinh khủng.
Cho dù đây chỉ là côn trùng, nhưng kiếp trước khi còn ở Trái Đất, Lục Duyên cũng chưa bao giờ thấy con côn trùng nào lớn như vậy, cũng chưa thấy côn trùng biến dị.
Chẳng qua bây gờ Lục Duyên đã có sức mạnh nên không phải căng thẳng.
Khi con bọ cánh cứng hôi thạch vọt đến trước mặt Lục Duyên, nó mở cái miệng dữ tợn ra, cắn về phía cẳng chân của Lục Duyên.
Quân thể quyền và quân thể sát kiếm mà Lục Duyên luyện tập đều có bộ pháp tránh né, hắn nghiêng người một cái dễ dáng tránh thoát cái cắn của con bọ cánh cứng hôi thạch.
Hắn chém kiếm hợp kim màu đen trong tay, chém ngay lên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.
Cạch!
Kiếm hợp kim đen như chém vào tảng đá, phát ra tiếng vang nặng nề, thân kiếm dừng lại trên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.
Uy lực này khác hoàn toàn với uy lực cung tiễn của cung thủ miêu nhân mà Lục Duyên nhìn thấy trước đó.
Hắn biết chỉ e là vũ khí gen khác với vũ khí bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà hắn nghèo, không mua nổi vũ khí gen, còn có cách nào sao?
Lực lượng của con bọ cánh cứng hôi thạch kia rất lớn, một chém của Lục Duyên làm bọ cánh cứng hôi thạch bị thương, khiến nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, điên cuồng vặn vẹo cơ thể.
Lực lượng lớn đến mức khiến cho Lục Duyên thiếu chút nữa đã không cầm nổi trường kiếm trong tay, trường kiếm tách ra khỏi vết thương, con bọ cánh cứng hôi thạch lại cắn về phía Lục Duyên.
Khoảng cách gần đến mức Lục Duyên có thể nhìn thấy cái miệng dữ tợn kia đóng mở.
Hắn nhảy mạnh về sau một bước.
Cạch.
Cái miệng kia cắn một cái vào chân trước Lục Duyên.
Lục Duyên giật mình, mồ hôi lạnh sau lưng đã ứa ra.
Khi gặp được quái vật trong thực tế hoàn toàn khác với những gì nhìn thấy trên bài post kia!
Lực lượng của con bọ cánh cứng hôi thạch nhỏ này còn mạnh hơn so với những gì hắn tưởng tượng một ít.
Đây quái vật của Khởi Nguyên Chi Địa sao?
May mà hắn không phải vừa mới thức tỉnh, nếu không đã chết không toàn thây rồi.
Vết thương kia khiến con bọ cánh cứng hôi thạch phẫn nộ, thấy Lục Duyên tránh né, nó lại nhào về trước.
Con bọ cánh cứng chỉ có một kiểu công kích, sau khi có được kinh nghiệm, Lục Duyên đã có thể nhẹ nhàng né tránh đòn công kích của nó.
Lúc tránh né công kích, hắn tiện tay lưu lại một vết thương trên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.
Chém con bọ cánh cứng hôi thạch khoảng chừng năm lần, trường kiếm của Lục Duyên mới xuyên qua lớp giáp xác dày nặng trên đầu nó, rồi đâm thẳng vào đầu nó.
Chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Duyên nhìn thấy con bọ cánh cứng hôi thạch đã chết thì thở phào một hơi.
Loại chiến đấu sinh tử này không giống với lúc tập luyện ở võ quán, trán Lục Duyên đã toát đầy mồ hôi.
Cũng may chỉ là sinh vật không có trí tuệ, không quá khó khăn.
Lúc này, trên người con bọ cánh cứng hôi thạch đã chết lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng đấy ngưng tụ trước người nó, tạo thành một tinh thể trắng lớn bằng ngón tay cái.
Mắt hắn sáng lên, lộ ra ý cười.
Sau khi quái vật chết năng lượng sinh mệnh sẽ kết tinh ngưng tụ ra linh tinh.
Linh tinh không chỉ dễ hấp thu mà còn là đơn vị tiền giao dịch cơ bản của vạn tộc, có giá trị rất lớn.
Về cơ bản thì mỗi con quái vật đều sẽ có linh tinh, vấn đề chỉ là nhiều hay ít thôi.
Giống bọ cánh cứng này là loài quái vật nhỏ yếu, có được một viên rơi xuống đã là rất nhiều rồi.
Khi Lục Duyên còn là người mới có đọc qua bài post kia.
Một viên linh tinh nhỏ như vậy, một chiến sĩ gen thực tập mất khoảng mười phút đến nửa giờ là có thể hấp thu được, hiệu quả có thể sánh bằng mấy giờ thậm chí một ngày tu luyện của người bình thường.
Lục Duyên nhặt linh tinh lên.
Hắn suy nghĩ, bây giờ viên linh tinh này cũng không có tác dụng nào khác với hắn, cứ thử hấp thu để xem hiệu quả trước đã.
Nhưng phải tìm một nơi an toàn trước, dù sao thì cũng không thể di chuyển trong mười phút, vẫn có chút nguy hiểm.
Trước tiên xử lí con bọ cánh cứng hôi thạch này đã.
Lục Duyên dùng kiếm hợp kim cắt một khối thạch giáp thật dày trên lưng bọ cánh cứng hôi thạch xuống.
Đây là vật liệu rèn, có thể mang ra ngoài bán.
Sau khi con bọ cánh cứng hôi thạch không còn gì giá trị để thu hoạch nữa, Lục Duyên mới rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro