Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Hảo Tỷ Tỷ.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Lục Duyên ngẩn ra, sau đó cười gật gật đầu:

"Thanh Hòa tỷ nói có lý"

"Đúng rồi, Duyên đệ đệ, nếu chuyện ở đây đã chấm dứt, vậy tỷ tỷ ta muốn trở về đế đô.

Ngươi quay lại với ta đi. Cũng giống như những gì ngươi nói với ta, sau này tỷ tỷ có thể nuôi ngươi"

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Hòa nhìn thẳng Lục Duyên, cười nói.

Lục Duyên ngẩn ra:

"Nhưng ta còn muốn thi đại học"

Lục Duyên cũng không quên, qua khoảng ba tuần nữa sẽ thi đại học.

Lý Thanh Hòa cười hì hì mở miệng nói:

"Thi đại học ngươi có thể không cần tham gia, tỷ tỷ dự định đề cử ngươi đi trại thiên tài Hồng Phong. Lấy thực lực của Duyên đệ đệ, chắc chắn có thể vượt qua bài kiểm tra"

"Trại thiên tài Hồng Phong?"

Lục Duyên sửng sốt, có chút nghi hoặc:

"Đó là chỗ gì vậy? Ta trước đây chưa bao giờ nghe nói về nó"

Lý Thanh Hòa cười nói:

"Không khác lắm so với học viện chiến sĩ, nhưng là nơi thiên tài chân chính của Hỏng Phong đế quốc mới có thể tiến vào. Tỷ tỉ ta cũng tốt nghiệp ở đó"

"Ngay cả Thanh Hòa tỷ cũng tốt nghiệp từ nơi đó?"

Lục Duyên hơi mở to hai mắt:

"Đương nhiên. Tốt nghiệp gen chiến sĩ ở đó, tương lai thành tựu thấp nhất cũng là cấp chiến vương, ở các lĩnh vực đều là nhân tài đứng đầu"

Khóe miệng Lý Thanh Hòa nhếch lên, rất hưởng thụ bộ dáng kinh ngạc của Lục Duyên, có chút đắc ý nói.

"Toàn bộ lực lượng sư phụ mạnh nhất đế quốc đều tập trung ở đó, lão sư bình thường đều là chiến vương, cao cấp sư phụ đều là chiến hoàng, thậm chí Chiến Đế ngẫu nhiên cũng sẽ đến đó chỉ đạo học sinh. Không chỉ như thế, tài nguyên của trại thiên tài Hồng Phong cũng là phong phú nhất của đế quốc Hồng Phong"

Lục Duyên nghe hô hấp dồn dập:

"Chiến vương và Chiến Hoàng đều là lão sư? Ngay cả Chiến Đế cũng sẽ đi giảng bài? !

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái này cũng quá khoa trương phải không?"

"Không khoa trương, nơi đó chính là nơi bồi dưỡng nhân tài đứng đầu đế quốc Hồng Phong, ngươi nói xem? Thế nào rồi? Duyên đệ đệ có muốn đi hay không?"

Lý Thanh Hòa cười hì hì nhìn Lục Duyên.

"Đi "Ừm, kêu tỷ tỷ tốt nghe một chút, ta liền đề cử cho ngươi"

Lục Duyên:

Hắn nhìn bộ dáng vui về của Lý Thanh Hòa, đầu đầy hắc tuyến.

Tỷ tỷ tốt là cái quái gì vậy? !

Hắn trong lúc nhất thời cũng có chút khó có thể mở miệng.

Dù sao da mặt vẫn còn rất mỏng, vẫn còn là một cậu bé thuần khiết.

Tuy nhiên, vì muốn đến trại thiên tài Hồng Phong, Lục Duyên cảm thấy mình vẫn phải hy sinh sự thuần khiết của mình.

".. Tý tỷ tốt"

"Ha ha ha ha ha! Thật ngoan"

Lý Thanh Hòa cười rất đắc ý, đưa tay nhéo nhéo mặt Lục Duyên.

"Ừm... xử lý lại một chút chuyện ở đây, khoảng ba năm ngày sau chúng ta sẽ trở về đế đô"

"Ừm"

Về đến nhà, Lục Duyên rửa mặt, nằm trên giường.

Hai tay hắn gối sau đầu, nhìn trần nhà tối tăm, ánh mắt chớp chớp, hồi tưởng lại lần chiến đấu này ở khu ổ chuột.

Trận chiến này quá nguy hiểm.

Thực lực của Tiết Nhân rất mạnh, hẳn là chiến sư đỉnh cao, thậm chí tiếp cận cấp bậc chiến tướng.

Ban đầu vẻn vẹn chỉ là một kích, liền trực tiếp làm cho hắn trọng thương. Nếu lúc ấy không có Tiết Vượng ngăn cản, hắn có thể chết tức khắc.

Điều này cũng chứng tỏ, thực lực của hắn còn xa xa không đủ, lá bài tẩy cũng chưa đủ nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như phòng ngự của hắn lớn mạnh hơn một chút, hoặc là có lá bài mạnh hơn, sẽ không để cho mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Không chỉ như thế, linh hồn công kích cuối cùng, cũng may có Nguyệt Chi Thạch, nếu không, chỉ sợ hắn không ngăn được lần công kích kia.

Có lẽ, ở cấp chiến sĩ có thể đánh chết chiến sư, đã xem như rất mạnh.

Nhưng tâm trạng Lục Duyên vẫn rất nặng nề.

Loại thực lực này còn chưa đủ.

Thế giới thực không phải là khởi nguyên chi địa, nơi nguồn gốc chết không thực sự chết.

Nhưng trong thế giới thực, cuộc sống chỉ có một lần.

Nếu như sau khi thế giới thực đụng phải chiến tướng, thậm chí chiến tôn thì sao?

Chết rồi thì lạnh thấu đi.

Lục Duyên cảm thấy mình còn phải cẩu thả hơn một chút, chuẩn bị thêm một ít lá bài tẩy.

Đối phó cấp bậc chiến sư, đối phó cấp bậc chiến tướng, nếu có thể, thậm chí là chiến tôn, át chủ bài cấp bậc Chiến Vương, đều phải chuẩn bị.

Thế nhưng những thứ này đều cần tiền và linh tinh.

Mình tu luyện đại lượng linh tinh, gen tiến hóa lại cần rất nhiều linh tinh.

Nghĩ như vậy, Lục Duyên cảm thấy linh tinh như thế nào cũng không đủ dùng. Chỉ có thể vào khởi nguyên chi địa chậm rãi tìm kiếm.

Lục Duyên xoa xoa trán, cảm giác hơi đau đầu.

Đột nhiên hắn ta cảm thấy mệt mỏi.

Vốn là từ nơi khởi nguyên chi địa chết ra, sau đó lại trải qua một lần đại chiến, quá mệt mỗi.

Nghỉ ngơi trước đi.

Lục Duyên nhắm mắt lại.

Mấy ngày tiếp theo, bởi vì quang môn còn chưa chữa trị, Lục Duyên chỉ có thể ở nhà dùng linh tinh rèn luyện chuỗi gen.

Không có trọng lực thất gia tốc hấp thu, tốc độ tu luyện rất chậm.

Chỉ có thể nói đùa, coi như là nghỉ phép.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0