Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Hèn Mọn Phát Tr...

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Lục Duyên phát hiện, tinh linh mặc dù có hơi cao ngạo, nhưng chỉ cần ngươi nói chuyện đàng hoàng thì người ta cũng rất dễ nói chuyện.

Đương nhiên, cũng không loại trừ việc vẻ ngoài của Lục Duyên khá đẹp mắt.

Mọi người đều biết, tinh linh đều yêu cái đẹp như mạng.

Chính vì thế, quan hệ giữa tinh linh và người đầu chó còn tệ hơn cả quan hệ giữa nhân loại và người đầu chó.

Còn khoảng hơn một tháng nữa (giờ ở thế giới thực) mới tới hội đấu giá kế tiếp, Lục Duyên cảm thấy còn sớm nên cũng không gấp lắm.

Dù sao thì hiện tại hắn cũng không có vật gì cần đấu giá.

Tuy rằng nguyệt thạch tinh hoa của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn của đấu giá, nhưng hắn vẫn cần chúng để tu luyện, cho nên tất nhiên sẽ không đem ra bán.

Ngoại trừ nó ra thì chỉ cón Hắc Cương Kình Thể Thuật, Nguyệt Chi Thạch và trọng kiếm có thể bán.

Chỉ đáng tiếc, mấy thứ này Lục Duyên đều cần dùng.

Lục Duyên phát hiện, hình như trong túi mình chẳng có thứ gì tốt?

Có lẽ chỉ có Linh Tinh là nhiều một chút?

Hi vọng lần sau có thể thu được một ít bảo vật, đến lúc đó hắn có thể đem nó đi đấu giá.

Lại nói, chắc khoảng một tháng nữa thì hắn có thể đột phá tới cấp một.

Từ đây tới lúc đó, nếu hắn không thu hoạch được thêm gen siêu phàm thì có lẽ có thể tới phòng đấu giá tìm mua một chút?

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá thì Lục Duyên lại đi dạo một chút, dạo xong, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Dù sao thì cuộc dạo chơi ở địa cung Sa Nham lúc trước có áp lực hơi lớn.

Trong lúc thí luyện còn bị trọng thương nhiều lần, mặc dù lúc này thương thế đã tốt, nhưng tinh thần dù sao vẫn còn có chút mỏi mệt.

Vì thế Lục Duyên tính toán đi tìm một nơi nghỉ ngơi một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thông qua địa đồ, Lục Duyên phát hiện khu dân cư ở Sa Nham Thành rất nhiều.

Dù sao thì Sa Nham Thành cũng là nơi giáng sinh của chiến sĩ gen bốn chủng tộc, số lượng người sao có thể ít được chứ?

Phạm vi của Sa Nham Thành không quá lớn, người có yêu cầu cần nơi để nghỉ ngơi đương nhiên cũng không ít.

Rất nhanh, hắn đã tìm đến một khu nhà ở cấp C.

Sau khi kết nối với trí não ở trước cổng thì Lục Duyên đã thuê cho mình một căn phòng có phòng tắm công nghệ cao và phòng ngủ xa hoa mềm mại.

Tiền thuê một ngày là 45 Linh Tinh.

Đắt hơn căn phòng mà Grimm đã thuê lần trước một ít.

Nhưng cũng có thể hiểu, dù sao thì các căn phòng ở khu dân cư cấp C đều dao động từ 25 đến 45 Linh Tinh, diện tích và cách trang hoàng ở mỗi mức giá cũng khác nhau.

Hiện tại số Linh Tinh mà Lục Duyên có cũng không ít, nên mấy chục viên Linh Tinh đối với hắn chỉ là một con số nhỏ.

Nếu có thể cải thiện được không gian nghỉ ngơi của mình thì hắn cũng sẽ không keo kiệt.

Dù sao thì không có gì thảm hơn là ăn ngủ ở bên ngoài.

"C29122... Hình như là phòng này."

Trong hành lang, Lục Duyên vừa nhìn bảng số phòng vừa gật đầu một cái.

Sau đó, Lục Duyên cầm thẻ phòng quét lên khóa cửa, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Sau khi Lục Duyên bước vào thì không khỏi kinh ngạc.

Đây là một căn phòng xép dành cho một người, có phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh và cả ban công.

Diện tích có hơn một trăm mét vuông.

Cái ghế sô pha màu đen nhánh được đặt trong phòng khách hình như được làm bằng da thật, trên trần nhà là chùm đèn thủy tinh lấp lánh, mấy đồ trang trí linh tinh cũng nhìn rất xa hoa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Duyên đi vào phòng ngủ, nhảy lên giường, thoải mái nằm dang tay dang chân trên cái giường lớn có chăn ga màu trắng.

Nằm trên giường lớn, Lục Duyên mãn nguyện thở dài.

Đối với người sống lâu ở khu dân cư nghèo như Lục Duyên mà nói thì hoàn cảnh này thật sự làm hắn có hơi xúc động.

"Cái giường này mềm quá... 45 Linh Tinh thật sự không đắt."

Lục Duyên quyết định, sau này cứ sống ở đây luôn đi.

Ngủ một đêm, ngày hôm sau, Lục Duyên đi tới cửa hàng vũ khí gen để lấy thanh trọng kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo của mình về.

Sau khi đã được sửa xong, thanh trọng kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo trở nên mới tinh như kiếm mới, chẳng thể nhìn ra nó đã từng bị hư tổn.

Lục Duyên không khỏi cảm thán 500 Linh Tinh dùng rất đáng.

Mặc dù hắn vẫn còn hơi đau lòng.

Sau khi lấy lại trọng kiếm, Lục Duyên cũng chưa có ý định rời khỏi Sa Nham Thành.

Thu hoạch lần này đã đủ lớn, trong thời gian ngắn, hắn cũng không cần phải đi săn giết hung thú nữa.

Đợi tới khi hắn hấp thu hết Nguyệt Thạch Tinh Hoa xong thì lại đi giết hung thú, nhặt Linh Tinh cũng không muộn.

Hiện tại đám thợ săn ở bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm vào các chiến sĩ gen đã từng đi vào di tích, Lục Duyên cũng xem như nổi danh, chỉ sợ cũng đã bị bọn chúng để mắt tới.

Hắn cũng không muốn sau khi tới địa cung Sa Nham thì lại bị đám thợ săn vây giết.

Lục Duyên cũng không có lý do gì để cậy mạnh vào khoảng thời gian này.

Yên ổn trước, sau đó hèn mọn phát dục, tới hậu kỳ liền vô địch thiên hạ.

Sau khi lấy trọng kiếm về thì Lục Duyên nghỉ ngơi một thời gian để cho nhục thân khôi phục lại, sau đó lại tiếp hấp thu Nguyệt Thạch Tinh Hoa.

Thời gian rảnh thì hắn đi nghiên cứu phương pháp phát lực của Hắc Cương Kình, mệt mỏi thì đi ra ngoài dạo một vòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0