Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Hối Hận.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Ở khu vực tường thành phía Đông.

Toàn thân Chu Chính Dương có từng ngọn lửa lưu chuyển, bắn ra hàng loạt kiếm lửa, mỗi một cây kiếm lửa đều sẽ đánh chết một con hung thú.

Ngay cả như vậy, một đám hung thú vẫn hung hãn không sợ chết, hai tròng mắt đỏ hồng đây lạnh giá.

Trong lúc nhất thời, lòng hắn ta có chút nguội lạnh, nỗi lòng hơi chập chờn dậy sóng.

Ánh mắt hắn ta đảo qua chung quanh, ánh mắt của tất cả thủ vệ quân đều là rét lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm hung thú, từng đòn tấn công lần lượt không ngừng rơi xuống trên người đám hung thú.

Hắn ta khẽ cắn môi đến bật cả máu, rồi gầm nhẹ một tiếng:

"CMN! I Bọn hung thú chó má!"

Thế là hắn ta lại tuôn trào linh lực, bắn kiếm lửa ra nhanh hơn.

Đúng lúc này, một thủ vệ quân ở bên cạnh nhìn hắn ta một cái, hờ hững nhắc nhớ:

"Tiểu Chu, ngươi chậm một chút, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không kịp tốc độ tiêu hao linh lực, đến lúc đấy ngươi sẽ sụp đổ mất"

Nghe thấy như thế, động tác của Chu Chính Dương cứng đờ, khẽ gật đầu:

"Vâng, đội trưởng!"

Thủ vệ quân kia cũng gật đầu:

"Ừm, cố lên"

"Vâng?"

Không chỉ riêng Chu Chính Dương, mà trong số mười thiếu niên thiếu nữ đến từ Thiên Tài Doanh còn có cả nhóm Nhan Tỉnh và bốn chiến sĩ viễn trình, giờ phút này sắc mặt của họ đều sắc bén hơn rất nhiều, phóng từng đòn công kích về phía hung thú, thu hoạch sinh mệnh hung thú.

Đương nhiên cũng có chút không may.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì Macquarie là hệ ám sát, không công kích cự ly xa được, cũng không ngăn cản công kích được, chỉ được cái chạy nhanh, thế là được sắp xếp đến bộ hậu cần.

Bên trong không gian chiến võng của hắn ta có một lượng lớn loại vật chất biến đổi gen, ra khỏi nhà kho, nhìn thấy khắp nơi đều đang chiến đấu, tiếng nổ rên vang lên không ngừng thì khóe miệng co rút lại.

Đặc biệt là khi nhìn thấy phòng tuyến phía Nam còn có từng con lãnh chúa cơ giới cao mười mét đứng thẳng, hắn ta suýt chút nữa khóc rồi.

"Mẹ nó... Lão tử cũng muốn đi đánh chết hung thú! Ở bộ hậu cần này thì có tiền đồ gì, quân công quá ít"

Nhìn lại bản thân mình, rỏi lại nhìn Lục Duyên, hắn ta đã có cả ý nghĩ muốn tử tự.

Đúng lúc này, một chiến sĩ hệ ám sát cũng đến từ Thiên Tài Doanh khẽ vỗ bả vai hắn ta, vẻ mặt bất đắc dĩ đồng bệnh tương liên:

"Hiện ta ta rất hối hận việc năm đó chọn gen hệ ám sát"

Hai người liếc nhìn nhau, cùng là người lưu lạc thiên nhai, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài rồi.

Đúng lúc này, một tiếng gào giận dữ vang lên:

"Hai người các ngươi! Đang làm gì ở đây? ! Nhanh đi đưa hàng đi!"

Hai người giật thót một cái:

"Vâng!"

Họ vội hóa thành tàn ảnh, chạy về phía tường thành.

Thời gian lặng lẽ trôi, cuộc tấn công của hung thú kéo dài từ ban ngày cho đến buổi tối.

Chiến sĩ phụ trách công kích viễn trình được chia làm hai nhóm, một nhóm nghỉ ngơi khôi phục linh lực, một nhóm khác thì tiếp tục tấn công.

Không ít người đều đã cạn khô linh lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chớ nói chỉ đã tiêu hao hết bao nhiêu vật tư.

Bên ngoài doanh địa phòng ngự, hung thú ở bên dưới xếp đống thành núi, gần như lấp kín cả rừng rậm, ước chừng xếp chồng ra thành tòa núi cao hơn mười mét.

Hung thú vẫn xấu hiện liên tục ở phía sau, đạp lên thi thể của đồng bọn, tiếp tục phóng tới doanh địa phòng ngự, dường như không biết mệt mỏi.

Đương nhiên, còn có lãnh chúa cơ giới cũng không biết mệt mỏi như vậy.

Đối với lãnh chúa cơ giới mà nói, chúng có trung tâm dẫn động linh năng cực mạnh, chỉ cần không quá tải thì có thể kéo dài trạng thái chiến đấu hồi lâu, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiêu hao.

Mà cái này hiển nhiên là một chuyện cực tốt.

Ít nhất thì, hiện tại khi mà các thủ vệ quân khác đang nghỉ ngơi lấy sức, thì lãnh chúa cơ giới vẫn có thể chịu đựng được.

Theo thời gian dần trôi qua, từng khu vực tường thành đều xuất hiện áp lực.

Làm đoàn trưởng quân đoàn cơ giới bổ sung lỗ hổng phòng ngự, mặc dù Lục Duyên chỉ có một người, nhưng hắn lại mang theo hơn hai trăm tiểu đệ lãnh chúa cơ giới của mình, liên tục đi đến các tường thành khác, ngăn cản hung thú, bổ sung sự thiếu hụt của phòng ngự.

Đối với Lục Duyên mà nói, mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt của hắn lại hết sức kích động và hăng hái.

Không chỉ vì sau lần thú triều này, có lẽ hắn có thể nhận được một lượng lớn quân công, mà nguyên nhân quan trọng nhất là, số lượng hung thú đến tấn công doanh địa phòng ngự rất nhiều, trong đó có một ít là hung thú dị hóa.

Mà sau khi những hung thú dị hóa này tử vong, thì có những luồng khí tức không xác định bị tiến hóa lập phương hấp thu không ngừng.

Thân thể Lục Duyên vẫn luôn cảm nhận được cái khí tức nhẹ nhàng khoan khoái kia.

Bên trong cơ thể hắn, tiến hóa lập phương run rẩy không ngừng, đoán chừng là hút rất sướng.

Quan trọng nhất là, Lục Duyên cảm thấy nếu cứ tiếp tục hấp thu như vậy, thì sợ rằng tiến hóa lập phương sẽ nghênh đón một lần lột xác.

Lục Duyên cũng không biết đến cùng nó sẽ lột xác thành dáng vẻ gì, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, so với lúc trước thì tiến hóa lập phương hình như tích lũy không ít khí tức không xác định, và nó đang chờ một cơ hội lột xác.

Lục Duyên cảm nhận được, sau khi lột xác thì tiến hóa lập phương hẳn là sẽ trở nên mạnh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0