Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Huynh Đệ Đừng N...

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Không lâu sau, Lưu Hỉ cũng đi ra.

Mặc dù trên người hắn ta có không ít thương tích, thậm chí chiến giáp cũng có chút nát, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.

Lưu Hỉ đi ra thấy Lục Duyên thì cười nói:

“Lục Duyên huynh đệ, thế nào? Lần tập luyện này đã đột phá cấp nào rồi? Lấy thực lực của ngươi, có lẽ đã vào tinh anh thí luyện rồi chứ?"

Lục Duyên gật đầu cười:

"Ừm, đột phá tinh anh cấp hai.”

Nghe được lời Lục Duyên nói.

Trong mắt Lưu Hỉ loé lên vẻ kinh ngạc, cười nói:

“Thời gian ngươi thức tỉnh mới vừa nửa tháng, vậy mà đã có thể đột phá tinh anh cấp hai rồi? Nếu như ngươi thức tỉnh sớm hơn, thì e là thực lực bây giờ đã vượt qua ta rồi. Thiên phú của người đúng là lợi hại... thật sự không nghĩ đến việc gia nhập vào tập đoàn Thiên Phủ của bọn ta sao? Những phúc lợi khác ta cũng có thể đi xin cho ngươi, với thiên phú của ngươi, ta tin cấp cao sẽ đồng ý thôi.”

Lục Duyên lắc đầu cười nói:

"Được rồi, ta không chịu được ràng buộc."

Làm công là không thể nào làm được, cả đời này cũng không thể làm công.

"Đáng tiếc."

Lục Duyên dời đi chủ đề:

“Nhìn biểu cảm của Lưu ca, hẳn đã đột phá tinh anh thí luyện cấp ba rồi?”

“Ha ha ha, gắng gượng vượt qua được.”

Trên mặt Lưu Hỉ mang theo đắc ý mà tươi cười.

Lục Duyên cười nói:

"Ở đây, chiến sĩ gen có thể tiến vào tinh anh cấp 3 chỉ sợ không nhiều hơn mười người, thực lực Lưu ca xem như đứng đầu trong này.”

"Ha ha ha, Lục Duyên huynh đệ quá khen."

Đối với lời khen của người bình thường, có lẽ Lưu Hỉ sẽ không quá để ý đến, dù sao thì địa vị của hắn ở Sa Nham thành vốn cũng không thấp.

Nhưng Lục Duyên lại là thiên tài có thiên phú cực cao, Lục Duyên khích lệ, làm cho Lưu Hỉ cực kỳ hưởng thụ.

Đúng lúc này một chiến sĩ gen thuộc tập đoàn Thiên phủ bên cạnh Lưu Hỉ thấp giọng mở miệng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đội trưởng, lần thí luyện này, còn có một người đột phá thiên tài thí luyện.”

"Thiên tài thí luyện?"

Vẻ mặt Lưu Hỉ kinh ngạc.

Lúc mấy người chiến sĩ gen Trác Minh bảy mồm tám lưỡi giải thích, hắn ta mới hiểu rõ.

Hắn ta trợn mắt lên, có chút khiếp sợ.

“Vậy mà có người có thể đột phá tinh anh thí luyện cấp 4? Đây chính là ròng rã 1000 thâm khôi thạch nhân đấy! Hắn làm sao mà được chứ?”

Lục Duyên gật đầu phụ họa, thở dài nói:

"Đúng là rất mạnh, cũng không biết là ai."

Lưu Hỉ liếc mắt nhìn Lục Duyên, cười lên tiếng:

"Lục Duyên huynh đệ ngươi cũng đừng nhụt chí, ngươi chẳng qua vừa mới thức tỉnh là có thể tiến vào tinh anh cấp hai, nếu như ngươi thức tỉnh được một năm thì nhất định có thể tiến vào thiên tài thí luyện rồi. Ngươi không cần cảm thấy mất mát. Thiên phú của ngươi cực cao, người tiến vào thiên tài thí luyện kia, cũng chưa chắc phải nhất định mạnh hơn ngươi."

Lục Duyên có chút mê mang.

Nhụt chí?

Hắn nhụt chí lúc nào?

Người thí luyện kia chắc chắn sẽ không mạnh hơn hắn nhé, có lẽ là mạnh giống hắn đi?

Dù sao thì cũng chính là bản thân hắn mà.

Lục Duyên cười gượng lên tiếng:

"Lưu ca nói đúng, ta sẽ tiếp tục cố gắng."

Lưu Hỉ cười gật đầu.

Lại một lát sau, Grimm cũng đi ra.

Trên mặt của hắn ta còn có chút bầm đen, chiến giáp trên người cũng sắp biến thành đống đổ nát, cái khiên lớn kia cũng có chút loang loang lổ lổ.

Chẳng qua trên mặt của hắn ta vẫn còn là mang theo vẻ tươi cười.

“Đội trưởng ra rồi.”

Mấy người Trác Minh đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ tiến lên nghênh đón.

Thanh niên tóc vàng cười hỏi:

“Đội trưởng, sao rồi? Đột phá cấp nào rồi?”

Vẻ mặt Grimm tươi cười:

"Vận khí tốt, dùng đủ loại thủ đoạn cuối cùng cũng đột phá tinh anh thí luyện cấp hai."

Nghe vậy, vẻ mặt Trác Minh kinh ngạc.

“Đội trưởng, ngươi mạnh lên rồi! Vậy mà cũng xông qua tinh anh thí luyện cấp hai như Duyên ca!”

Grimm nghe vậy, sắc mặt tối sầm:

"Hỗn tiểu tử, ngươi có ý gì? Lục Duyên mạnh, chẳng lẽ ta rất yếu sao? !"

Mấy người Trác Minh và thanh niên tóc vàng liếc mắt nhìn nhau, đều cười khan.

Không nói gì.

Grimm thấy thế, sắc mặt càng đen hơn.

Đúng lúc này, Lưu Hỉ đi tới, cười nói:

"Grimm tiên sinh, ngươi đột phá cửa ải tinh anh cấp hai, có lẽ thu hoạch được một giọt nguyệt thạch tinh hoa chứ? Là như vầy, ta muốn mua nguyệt thạch tinh hoa này trong tay ngươi, không biết ngươi có nguyện ý bỏ thứ yêu thích này không?"

Grimm sững sờ, nhìn Lưu Hỉ:

"Lưu tiên sinh muốn mua nguyệt thạch tinh hoa này? Ngươi định ra giá bao nhiêu khối?"

"Grimm tiên sinh ngươi là bạn của Lục Duyên huynh đệ, vậy cũng là bạn của ta, giá cả ta đưa ra chắc chắn không thấp, 3000 Linh tinh, thế nào?"

Nghe nói như vậy, Lục Duyên sững sờ, hơi kinh ngạc.

Một giọt nguyệt thạch tinh hoa có hiệu quả tương đương với 100 giọt nguyệt thạch linh lộ.

Một giọt nguyệt thạch tinh hoa cũng chỉ ẩn chứa linh lực lượng tương đương với 100 linh tinh mà thôi.

Mặc dù nguyệt thạch tinh hoa còn có tác dụng trị liệu, rất nhiều hiệu quả để nâng cao cường độ thân thể.

Nhưng Lục Duyên vẫn không nghĩ đến Lưu Hỉ lại ra giá cao như thế.

Không chỉ Lục Duyên bị giật mình khiếp sợ, mà mấy người Grimm và Trác Minh cũng giật mình khiếp sợ theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0