Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Nơi Này Không C...

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

“Ừ, hung thú tinh nhuệ trong ốc đảo Cổ Hải không ít, nếu may mắn thì luôn có thể gặp được chúng.”

“Có vũ khí cấp tinh nhuệ nào không? Ta cũng thu mua đấy.”

Tiết Vượng nói.

“Ta định bán nó tại nhà đấu giá Sa Nham thành.”

Lục Duyên trợn mắt:

“Tiền cũng không có nhiều tác dụng, ta muốn đổi vài thứ linh tinh.”

“Trời! Ngươi có thật à?”

Tiết Vượng mở to mắt, có phần kinh ngạc.

Bởi vì vũ khí gen cấp tinh nhuệ khá là quý giá.

Lục Duyên mỉm cười.

Ngay khi Tiết Vượng định nói thêm gì đó, cửa tiệm lại kẽo kẹt mở ra.

Tiết Vượng thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng thân thể hắn ta bỗng chốc cứng đờ, đứng im tại chỗ.

Lục Duyên liếc nhìn biểu hiện của Tiết Vượng, có chút nghi ngờ nhìn ra sau.

Sau khi nhìn thấy người phía sau, đồng tử Lục Duyên chợt co rút, ánh mắt có chút kinh ngạc, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Đó là một người đàn ông trung niên đẹp trai với mái tóc hoa râm, trên mặt mang theo chút uy nghiêm và lạnh lẽo.

Ông ta đứng đó, mặt trời chắn ngang sau lưng, tạo thành một cái bóng.

Đó là chiến binh gen bị bao vây mà Lục Duyên đã nhìn thấy vài ngày trước.

Dựa trên những gì Lục Duyên nhìn thấy lúc đó, thực lực của ông ta có lẽ đã là bậc hai rồi.

Không ngờ lại gặp ông ta ở đây.

Ông ta sẽ không nhận ra hắn chứ?

Lục Duyên có chút căng thẳng.

Vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, Tiết Vượng bỗng lạnh lùng đứng lên.

“Ngươi đến đây làm gì? Nơi này không chào đón ngươi!”

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lục Duyên ở bên cạnh rồi thu hồi ánh mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta nhìn Tiết Vượng, thản nhiên nói:

“Ta biết ngươi không thích ta. Nếu đã vậy thì ngươi có thể rời khỏi thành phố Tây Lê và đến sống ở nơi mà người muốn.”

Tiết Vượng khẽ sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên, sau đó cười nhạo nói:

“Sao nào? Lúc trước ngươi còn cho người đưa ta về, bây giờ lại không đưa ta về nữa sao?”

Người đàn ông trung niên nhìn Tiết Vượng rồi im lặng.

Sau đó, ông ta chậm rãi lắc đầu:

“Ta phải đi đây, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi.”

Nói rồi, người đàn ông trung niên quay người rời khỏi cửa hàng, cánh cửa lại đóng lại.

Bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên chìm vào im lặng.

Tiết Vượng nhìn cánh cửa tiệm, mặt không cảm xúc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như gã này tới đây không phải để tìm hắn mà là tìm Tiết Vượng.

Hắn nhớ đến những người mặc đồ đen đã đến tìm Tiết Vượng trước đây.

Họ gọi Tiết Vượng là cậu chủ.

Bây giờ Tiết Vượng lại nói rằng người đàn ông trung niên này đã chi người đưa hắn ta về.

Chẳng lẽ người đàn ông trung niên này là cha của Tiết Vượng?

Đợi đã…Lục Duyên đột nhiên sửng sốt.

Lần cuối cùng hắn gặp người đàn ông trung niên này là khi ông ta bị các thành viên cấp cao của bang Hắc Thử phục kích.

Nói cách khác, ông ta là người đứng đầu bang Dã Cẩu?

Thực lực bậc hai... Đây không phải là trùm của bang Dã Cẩu đâu, đúng không?

Lục Duyên kinh ngạc nhìn Tiết Vượng.

Vậy Tiết Vượng không phải là cậu chủ của bang Dã Cẩu sao?

Không ngờ hắn ta lại có thân phận như vậy.

Bầu không khí trầm lắng một lúc, Lục Duyên sau đó nhìn qua Tiết Vượng, dò hỏi:

"Lão Tiết, người vừa nãy là gì của ngươi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiết Vượng choàng phản ứng lại, cười lạnh một tiếng:

"Một kẻ ác bá mà thôi."

Nhìn Tiết Vượng nói xong lại lặng lẽ kiểm tra tài liệu, Lục Duyên biết hắn không muốn nói thêm nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Dù sao thì người kia cũng không nhắm vào hắn là được rồi.

...

Bên ngoài cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

Tiết Nhân đi ra ngoài, tiến về phía chiếc xe bay màu đen có khắc đầu chó dữ tợn.

Bên ngoài cửa của chiếc xe bay, một người mặc áo khoác đen đeo kính râm kéo mở cửa xe xong, lập tức cung kính đứng thẳng người.

Tiết Nhân đứng trước cửa xe, thoáng quay đầu nhìn qua cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.

Trầm mặc một lúc, hắn mới xoay người vào trong xe.

Người mặc áo đen đó đang định đóng cửa xe, Tiết Nhân nghĩ tới chuyện gì đó bèn mở miệng, nhạt giọng nói:

"Trong cửa hàng còn có một người, điều tra thêm xem hắn là ai."

Tiết Nhân luôn cảm thấy mùi hương của người ở trong cửa hàng kia, dường như hắn đã cảm nhận được ở đâu đó rồi.

Nghe được lời dặn dò của Tiết Nhân, người đàn ông mặc áo đen kia ngừng một lúc, gật đầu đáp:

"Vâng."

Chiếc xe bay lơ lửng trên không, quay đầu lại rồi nhanh chóng rời đi.

Tiết Nhân nhìn cửa hàng vật liệu Cuồng Lang dần biến mất khuất tầm mắt, hai mắt chậm rãi nhắm lại, ngồi dựa người vào trên ghế thở dài.

...

Khởi Nguyên Chi Địa, ở ốc đảo Cổ Hải.

Bên trong một mảnh rừng rậm.

Một con rắn khổng lồ Cổ Hải thân một màu đen kịt to như thùng nước, miệng đỏ lòm như chậu máu đang há to ra cắn về phía Lục Duyên.

Lục Duyên khẽ quát một tiếng, hai tay cầm chặt thanh trọng kiếm, dùng sức chém xuống.

Thanh trọng kiếm kia mang theo một luồng gió sắc bén, một vệt ánh kiếm chợt lóe lên xuyên qua cổ của rắn khổng lồ Cổ Hải.

Trong chớp mắt, trọng kiếm chém đứt giáp lân nặng nề của rắn khổng lồ Cổ Hải. Không một chút trở ngại, cứ như là đang chém một cơ thể rất đỗi bình thường mà chém đứt đầu của con rắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0