Phòng Hai Cái H...
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
"Đúng đúng, lúc đó chúng ta có thể lập đội với nhau. Có Hữu Duyên ca, Tào Ngôn ca và Hương Hương chỉ huy, thế thì muốn giết thứ gì cứ giết rồi?"
Mắt Cố Ngọc sáng như đèn pha, nở nụ cười đầy thích thú.
Vương Hương Hương liếc nhìn hắn, cười đáp:
"Tiểu Ngọc Tử, chờ đến khi ngươi đi được thành Hồng Phong chắc bọn ta lên cấp hai hết rồi quá, rồi ngươi lập đội với bọn ta cho chết hả?"
Nụ cười của Cố Ngọc cứng đờ, mặt đắng như khổ qua.
"Được rồi, qua nhà hàng Ôn Ny nói thôi. Đói hết rồi phải không?"
Lục Duyên đứng dậy.
Mọi người rời khỏi quán cà phê, đi vào nhà hàng Chín Cái Hạch Đào mà Ôn Ny giới thiệu.
Nhà hàng Chín Cái Hạch Đào nằm trong một con hẻm cách thương thành Cửu Hồ không xa.
"Chỗ này nè."
Ôn Ny nhoẻn môi nhìn nhà hàng hai tầng lầu chỉ có mỗi cánh cửa kéo, mái tóc dài vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Chỗ gì mà hẻo lánh quá vậy, không có ngươi dẫn đường là bọn ta khỏi tìm được luôn."
Molly than vãn.
"Phục ngươi tìm được nhà hàng này, hẻo lánh dã man."
Cố Ngọc cũng cạn lời.
Ôn Ny cười đắc ý:
"Đương nhiên rồi, ta là ai chứ? Chỗ khác thì không dám nói chứ ở khu phía nam này chỗ nào bán đồ ăn ta biết tuốt!"
"Vậy vào thôi."
Tào Ngôn bật cười.
Đám người vào trong, thấy một nữ tử thanh tú, tay trái gắn chi giả màu trắng đang ngồi nghịch điện thoại sau quầy.
Thấy Lục Duyên và những người khác vào, nàng lịch sự hỏi:
"Quý khách đi mấy người, có hẹn trước không ạ?"
"Có, Ôn Ny."
"Ôn Ny... Tìm được rồi, phòng 'Hai Cái Hạch Đào', mời lên tầng trên ạ."
Lục Duyên vừa nghe thấy cái tên này thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Sao đặt tên phòng nghe hời hợt thế kia?
Họ lên cầu thang, nhận ra tầng trên khá yên tĩnh, có một cái hành lang với một loạt các căn phòng ở hai bên.
"Phòng này là 'Một Cái Hạch Đào', 'Hai Cái Hạch Đào' ở đây."
Ôn Ny quen cửa quen nẻo dẫn nhóm Lục Duyên qua một căn phòng rồi mở cửa, để lộ bộ bàn ghế gỗ trông rất sạch sẽ, gọn gàng bên trong.
Trên tường còn có bức tranh hạch đào.
Lục Duyên và những người khác ngồi vào bàn.
Vương Hương Hương nhìn xung quanh một lượt rồi háo hức hỏi:
"Chỗ này có món nào ngon ngon, Ôn Ny gọi đi?"
Ôn Ny vỗ ngực một cái:
"Cứ yên tâm giao hết cho ta."
Những người còn lại nhìn nhau, gật đầu.
Có vẻ cũng khá đáng tin.
Trong lúc Ôn Ny gọi món, Trác Minh cười cười vỗ bàn, ho một tiếng rồi mở lời:
"Nghe nè! Ta có tin vui muốn nói với mọi người."
Mọi người đồng loạt nhìn sang hắn.
Tào Ngôn hỏi:
"Tin vui gì đấy?"
Trác Minh nhướng mày, như mở cờ trong bụng:
“Tiến độ rèn luyện của ta đạt 40% rồi!"
Câu này làm Ôn Ny đang gọi món và mấy người Vương Hương Hương đều ngây ngốc.
Vương Hương Hương ngạc nhiên nhìn Trác Minh:
"Tiểu Minh Tử, ngươi tài thế? Dạo này tu luyện nhanh thật!"
Tào Ngôn không hiểu lắm:
"Với tốc độ hấp thu linh tinh của ngươi thì đáng ra phải mấy ngày nữa chứ? Vì di tích à?"
Trác Minh ngẩn người:
"Các ngươi biết di tích sao?"
Vương Hương Hương cười trả lời:
"Giờ tin tức di tích xuất hiện trong địa cung Sa Nham ở thành Sa Nham đã lan truyền khắp nơi trên chiến võng rồi."
Lục Duyên ngơ ngác:
"Lan truyền khắp nơi trên chiến võng?"
Cố Ngọc chế nhạo:
"Lục Duyên đại ca không biết hả? Ngươi nổi như cồn rồi đó."
Lục Duyên:
"Gì cơ?"
Hắn mở to mắt, vẻ mờ mịt hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ta? Nổi như cồn?"
Tào Ngôn bật cười, lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Không lâu sau, hắn tìm được một bài viết. Ngón tay lướt xuống, bài viết trong điện thoại được chiếu giữa không trung.
"Thứ hạng các di tích dùng để rèn luyện trong địa cung Sa Nham."
"Ở trên có tên ngươi này."
Lục Duyên đọc nội dung bài viết.
"Bây giờ chắc tất cả mọi người đều biết trong địa cung Sa Nham có thêm di tích phục vụ cho việc rèn luyện rồi. Theo như thông tin được công khai, hiện nay di tích được chia làm ba cấp, đó là thiên tài, tinh anh và phổ thông. Chủ bài đăng xếp hạng cho đợt rèn luyện lần này sau khi tiến hành khảo sát trên nhiều phương diện (không đảm bảo tính chính xác tuyệt đối). Từ lúc di tích mở đến khi đóng kín, chỉ duy nhất một người mở được cấp thiên tài, không ai biết người đó là ai. Phân chia cấp bậc tại di tích tinh anh từ cao xuống thấp lần lượt là Bình Tinh - tinh anh cấp ba, Tôn Thiên - tinh anh cấp ba, Carman - tinh anh cấp ba... Lục Duyên, tinh anh cấp hai..."
"Có vài người cốt cán đáng được nhắc đến trong số các chiến sĩ loài người tham gia cấp bậc rèn luyện tinh anh. Người đầu tiên là Lục Duyên, nghe nói người này vừa thức tỉnh manh tân. Có thể đột phá đến bước này tại Khởi Nguyên Chi Địa chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, quả là một hiên tài hiếm có. Chỉ mình chủ bài đăng nhận được tin, đã không ít tổ chức bắt đầu quan tâm đến Lục Duyên và muốn mời chào hắn về dưới trướng mình. Người thứ hai là Tôn Thiên..."
Lục Duyên nhanh chóng tìm được tên của mình ở trên đó, thâm chí còn tìm được đánh giá của người ta về mình.
Nét mặt hắn đầy kỳ lạ.
Mình bay lên bảng danh sách ngồi rồi à?
Lúc nói chuyện với nhóm Lưu Hỉ, ở trên cũng có không ít người ở đó, đừng nói là bị nghe thấy, sau đó người ta phát tán đi chứ?
Lục Duyên nhíu mày.
Mắt Cố Ngọc sáng như đèn pha, nở nụ cười đầy thích thú.
Vương Hương Hương liếc nhìn hắn, cười đáp:
"Tiểu Ngọc Tử, chờ đến khi ngươi đi được thành Hồng Phong chắc bọn ta lên cấp hai hết rồi quá, rồi ngươi lập đội với bọn ta cho chết hả?"
Nụ cười của Cố Ngọc cứng đờ, mặt đắng như khổ qua.
"Được rồi, qua nhà hàng Ôn Ny nói thôi. Đói hết rồi phải không?"
Lục Duyên đứng dậy.
Mọi người rời khỏi quán cà phê, đi vào nhà hàng Chín Cái Hạch Đào mà Ôn Ny giới thiệu.
Nhà hàng Chín Cái Hạch Đào nằm trong một con hẻm cách thương thành Cửu Hồ không xa.
"Chỗ này nè."
Ôn Ny nhoẻn môi nhìn nhà hàng hai tầng lầu chỉ có mỗi cánh cửa kéo, mái tóc dài vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Chỗ gì mà hẻo lánh quá vậy, không có ngươi dẫn đường là bọn ta khỏi tìm được luôn."
Molly than vãn.
"Phục ngươi tìm được nhà hàng này, hẻo lánh dã man."
Cố Ngọc cũng cạn lời.
Ôn Ny cười đắc ý:
"Đương nhiên rồi, ta là ai chứ? Chỗ khác thì không dám nói chứ ở khu phía nam này chỗ nào bán đồ ăn ta biết tuốt!"
"Vậy vào thôi."
Tào Ngôn bật cười.
Đám người vào trong, thấy một nữ tử thanh tú, tay trái gắn chi giả màu trắng đang ngồi nghịch điện thoại sau quầy.
Thấy Lục Duyên và những người khác vào, nàng lịch sự hỏi:
"Quý khách đi mấy người, có hẹn trước không ạ?"
"Có, Ôn Ny."
"Ôn Ny... Tìm được rồi, phòng 'Hai Cái Hạch Đào', mời lên tầng trên ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Duyên vừa nghe thấy cái tên này thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Sao đặt tên phòng nghe hời hợt thế kia?
Họ lên cầu thang, nhận ra tầng trên khá yên tĩnh, có một cái hành lang với một loạt các căn phòng ở hai bên.
"Phòng này là 'Một Cái Hạch Đào', 'Hai Cái Hạch Đào' ở đây."
Ôn Ny quen cửa quen nẻo dẫn nhóm Lục Duyên qua một căn phòng rồi mở cửa, để lộ bộ bàn ghế gỗ trông rất sạch sẽ, gọn gàng bên trong.
Trên tường còn có bức tranh hạch đào.
Lục Duyên và những người khác ngồi vào bàn.
Vương Hương Hương nhìn xung quanh một lượt rồi háo hức hỏi:
"Chỗ này có món nào ngon ngon, Ôn Ny gọi đi?"
Ôn Ny vỗ ngực một cái:
"Cứ yên tâm giao hết cho ta."
Những người còn lại nhìn nhau, gật đầu.
Có vẻ cũng khá đáng tin.
Trong lúc Ôn Ny gọi món, Trác Minh cười cười vỗ bàn, ho một tiếng rồi mở lời:
"Nghe nè! Ta có tin vui muốn nói với mọi người."
Mọi người đồng loạt nhìn sang hắn.
Tào Ngôn hỏi:
"Tin vui gì đấy?"
Trác Minh nhướng mày, như mở cờ trong bụng:
“Tiến độ rèn luyện của ta đạt 40% rồi!"
Câu này làm Ôn Ny đang gọi món và mấy người Vương Hương Hương đều ngây ngốc.
Vương Hương Hương ngạc nhiên nhìn Trác Minh:
"Tiểu Minh Tử, ngươi tài thế? Dạo này tu luyện nhanh thật!"
Tào Ngôn không hiểu lắm:
"Với tốc độ hấp thu linh tinh của ngươi thì đáng ra phải mấy ngày nữa chứ? Vì di tích à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Minh ngẩn người:
"Các ngươi biết di tích sao?"
Vương Hương Hương cười trả lời:
"Giờ tin tức di tích xuất hiện trong địa cung Sa Nham ở thành Sa Nham đã lan truyền khắp nơi trên chiến võng rồi."
Lục Duyên ngơ ngác:
"Lan truyền khắp nơi trên chiến võng?"
Cố Ngọc chế nhạo:
"Lục Duyên đại ca không biết hả? Ngươi nổi như cồn rồi đó."
Lục Duyên:
"Gì cơ?"
Hắn mở to mắt, vẻ mờ mịt hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ta? Nổi như cồn?"
Tào Ngôn bật cười, lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Không lâu sau, hắn tìm được một bài viết. Ngón tay lướt xuống, bài viết trong điện thoại được chiếu giữa không trung.
"Thứ hạng các di tích dùng để rèn luyện trong địa cung Sa Nham."
"Ở trên có tên ngươi này."
Lục Duyên đọc nội dung bài viết.
"Bây giờ chắc tất cả mọi người đều biết trong địa cung Sa Nham có thêm di tích phục vụ cho việc rèn luyện rồi. Theo như thông tin được công khai, hiện nay di tích được chia làm ba cấp, đó là thiên tài, tinh anh và phổ thông. Chủ bài đăng xếp hạng cho đợt rèn luyện lần này sau khi tiến hành khảo sát trên nhiều phương diện (không đảm bảo tính chính xác tuyệt đối). Từ lúc di tích mở đến khi đóng kín, chỉ duy nhất một người mở được cấp thiên tài, không ai biết người đó là ai. Phân chia cấp bậc tại di tích tinh anh từ cao xuống thấp lần lượt là Bình Tinh - tinh anh cấp ba, Tôn Thiên - tinh anh cấp ba, Carman - tinh anh cấp ba... Lục Duyên, tinh anh cấp hai..."
"Có vài người cốt cán đáng được nhắc đến trong số các chiến sĩ loài người tham gia cấp bậc rèn luyện tinh anh. Người đầu tiên là Lục Duyên, nghe nói người này vừa thức tỉnh manh tân. Có thể đột phá đến bước này tại Khởi Nguyên Chi Địa chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, quả là một hiên tài hiếm có. Chỉ mình chủ bài đăng nhận được tin, đã không ít tổ chức bắt đầu quan tâm đến Lục Duyên và muốn mời chào hắn về dưới trướng mình. Người thứ hai là Tôn Thiên..."
Lục Duyên nhanh chóng tìm được tên của mình ở trên đó, thâm chí còn tìm được đánh giá của người ta về mình.
Nét mặt hắn đầy kỳ lạ.
Mình bay lên bảng danh sách ngồi rồi à?
Lúc nói chuyện với nhóm Lưu Hỉ, ở trên cũng có không ít người ở đó, đừng nói là bị nghe thấy, sau đó người ta phát tán đi chứ?
Lục Duyên nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro