Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Phòng Trọng Lực

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Còn sức mạnh của hắn cũng tầm mãnh thú tinh nhuệ cấp một độ tôi luyện 45%.

Có thể nói đã rất mạnh rồi.

Lần sau Lục Duyên sẽ lại thử hiệu quả hồi xuân.

Do không đề phòng, bị mãnh thú đánh trọng thương, Lục Duyên đã dùng hồi xuân một lần, chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, vết thương đầm đìa máu trên cánh tay hắn đã biến mất không dấu vết.

Hiệu quả còn tốt hơn so với thuốc.

Không ngừng chiến đấu với các đối thủ, Lục Duyên cũng ngày càng hiểu rõ thực lực của mình.

Uỳnh! !

Tiếng nổ ầm vang vang lên trong không gian mô phỏng.

Tay Lục Duyên cầm trọng kiếm chiến đấu với một con gấu khổng lồ toàn thân đỏ sậm, cao đến ba mét.

Con gấu này là đầu mục cấp 1 độ tôi luyện 10%, vô cùng hung mãnh.

Gấu sở trường thiên về sức mạnh và phòng ngự, không quá mạnh về mảng tốc độ.

Lục Duyên chiến đấu với nó, hai bên đều ngang tài ngang sức, giằng co đã mấy phút đồng hồ rồi.

Lại thêm một lần va chạm, Lục Duyên nhờ phản lực, nhảy xa năm mét rồi đáp xuống đất, nhìn về phía con gấu khổng lồ ở phía xa.

Bốn chân gấu chống xuống đất, nó nhìn Lục Duyên phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn.

Lục Duyên nheo mắt, chuẩn bị tiếp tục tấn công.

Đúng lúc này, con gấu khựng lại, ánh sáng trắng hiện ra, bao vây tất cả, đến khi ánh sáng đã tan đi, Lục Duyên lại trở về căn phòng mô phỏng.

Lục Duyên vốn đang tập trung chiến đấu ngây cả người, có chuyện gì đây? Trận chiến còn chưa chấm dứt, tại sao mô phỏng lại kết thúc rồi?

Lục Duyên đang băn khoăn thắc mắc thì tiếng nói máy móc trong phòng vang lên:

“Thời gian sử dụng phòng mô phỏng của ngài đã kết thúc, nếu muốn tiếp tục sử dụng, mời nộp thêm phí.”

Giọng nói máy móc kết thúc, cánh cửa phòng mô phỏng tự động mở ra như muốn hạ lệnh tiễn khách.

Lục Duyên:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“…”

Sắc mặt Lục Duyên đen xì, lúc này mới nhớ ra là hắn chỉ thuê có một tiếng. Hắn đã chiến đấu mấy trận rồi, tính sơ thời gian cũng được một tiếng rồi.

Lục Duyên tặc lưỡi, vẻ chưa tận hứng.

Đang vui mà đã kết thúc mất rồi, nhanh quá đi mất!

Nhưng mà Lục Duyên nghĩ ngợi một lúc, cũng không thuê phòng nữa.

Bây giờ hắn đã hiểu tương đối về thực lực của mình rồi, năng lực chiến đấu tầm đầu mục cấp 1 độ tôi luyện 10%, tốc độ hơi chậm nhưng phòng ngự thì nhỉnh hơn một chút.

Vậy nên không cần thiết phải dùng phòng mô phỏng nữa.

Lục Duyên rời khỏi phòng mô phỏng, đi tìm cấu thể trang ở cửa tầng 1 lúc trước.

“Ta muốn thuê một phòng trọng lực.”

“Phòng trọng lực mất 80 Linh Tinh một giờ, ngài muốn thuê bao lâu?”

Lục Duyên trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Thuê 5 tiếng đã.”

Trả 80 Linh Tinh, nhận lấy tấm thẻ phòng màu đen, Lục Duyên bước lên tầng.

Phòng trọng lực ở tầng bốn, Lục Duyên tìm được phòng cùa mình thì bước vào.

Không giống với phòng mô phỏng trước đó, diện tích phòng trọng lực lớn hơn nhiều, phải gần trăm mét.

Sàn nhà và vách tường đều làm bằng hợp kim màu trắng, bên trong còn đặt vô số máy móc tập luyện.

Cạnh cửa phòng là một cái máy đen xì, Lục Duyên nhìn qua.

Bên trên mặt có hai hàng chữ.

Hàng trên là đếm ngược thời gian sử dụng phòng.

Hàng dưới là mức độ trọng lực, hiện tại đang hiển thị là “1”.

Là trọng lực tiêu chuẩn, xấp xỉ trọng lực của Đại Khải Tinh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Duyên điều chỉnh máy móc, nâng mức độ trọng lực lên gấp hai lần trọng lực tiêu chuẩn.

Lúc này, hắn thấy cả người mình nặng thêm không ít.

Không chỉ có thể, hắn còn thấy được nội tạng bị đè ép, tim đập nặng nề, máu lưu thông cũng trở lên chậm chạp.

“Hiệu quả của phòng trọng lực này…”

Hắn khá là bất ngờ, không ngờ hiệu quả lại rõ rệt thế này.

Giờ đây sức chống đỡ của thân thể hắn không hề nhỏ chút nào, khả năng phòng ngự tăng lên không chỉ ở bên ngoài, lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng kiên cố.

Lúc mới đầu không quen cả người rất khó chịu nhưng rất nhanh hắn đã thích nghi được.

Hai lần không đủ.

Lục Duyên tiếp tục tăng thêm.

Ba lần, bốn lần, năm lần…

Khi Lục Duyên đã tăng trọng lực lên đến tám lần, sắc mặt hắn đỏ lựng, hô hấp khó khăn, nội tạng bên trong như bị xé rách đau đớn. Hắn cảm thấy mỗi bộ phận trên cơ thể đều nặng trịch.

Hiệu quả này quá tuyệt vời.

Lục Duyên nhếch mép.

Nếu như bảo hắn nhấc thứ nặng gấp tám lần hắn cũng chẳng vấn đề gì.

Thế nhưng tám lần trọng lực ép xuống từ mọi ngóc ngách trong thân thể khiến hắn cảm thấy như sắp không chống đỡ nổi.

Dưới tám lần trọng lực, Lục Duyên đứng ở vị trí cũ, nhắm mắt lại.

Sau khi ghi lại gen hồi xuân, cường độ tinh thần của Lục Duyên đã mạnh hơn trước, tự nhiên cũng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi tinh vi của các bộ phận trên cơ thể mình dưới tác dụng mạnh mẽ của trọng lực.

Máu chảy trong các mạch máu, các cơ quan nội tạng nhu động và các cơ kéo căng.

Điều này giúp hắn ta hiểu rõ hơn và trực quan hơn về cơ thể của mình.

Mà điều mà Hắc Cương Kình cần chính là ý thức về sức mạnh của cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0