Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Tiết Nhân.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Tiểu Hổ nhìn bóng lưng Lục Duyên rời đi, lắc đầu:

"A Duyên sao lại lạ như vậy? Lý Thanh Hòa này là ai?"

Hắn ngáp một cái, lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Lục Duyên rời khỏi võ quán Đại Minh, chầm chậm đi trên phố, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ.

Làm sao để tìm được Lý Thanh Hòa đây.

Tuy rằng rất khó khăn, nhưng mà Thanh Hoà tỷ là người quan tâm hắn nhất, hắn sẽ không từ bỏ như vậy.

Cũng bỏ không nổi.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên con đường trước mặt có một bóng lưng gầy gò quen thuộc.

Hắn sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc.

Hắn sao lại ở đây?

Lục Duyên nheo mắt lại, đi qua:

"Lão Tiết?"

Bóng lưng gầy gò mặc áo sơ mi hoa phóng đại và quần bãi biển dừng lại, quay người nhìn qua.

Lục Duyên nhìn thấy kính râm quen thuộc đó của Tiết Vượng.

Bởi vì tâm trạng buồn phiền, Lục Duyên cũng không có tâm tư cà khịa hắn vì sao đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm.

"Lão Lục? Bây giờ sắp hai giờ rồi, sao ngươi lại ở bên ngoài? Không phải ngươi nên ở Khởi Nguyên Chi Địa à?"

"Ta chết ra rồi"

Tiết Vượng sững sờ, có chút kinh ngạc:

"Với thực lực của ngươi thế mà cũng chết ra từ Khởi Nguyên Chi Địa?"

"Vận khí không tốt, gặp phải sương mù của Mê Vụ Chi địa"

Tiết Vượng nghe xong, lập tức hiểu ra.

"Thì ra là như vậy, vận khí của ngươi đúng là hơi kém. Khoan đã, ngươi không phải đã rời khỏi khu dân nghèo rồi à? Sao lại chạy về rồi?"

Lục Duyên dừng một chút, mở miệng nói:

"Ta có việc quay về"

Tiết Vượng thấy sắc mặt Lục Duyên khó coi, nhíu mày:

"Có việc gì nói với ca, không phải ta khoe khoang, bất kể thế nào ca cũng là chiến sư bậc hai, thực lực vẫn mạnh hơn ngươi một chút, nói không chừng có thể giúp được ngươi"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Duyên nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Tiết Vượng:

"Tỷ tỷ ta bị chiến sĩ gen đưa đến đây, bây giờ ta không có cách nào để truy vết"

"Tỷ tỷ ngươi?"

Tiết Vượng hơi nhíu mi tâm:

"Khu dân nghèo lớn như vậy,, muốn tìm một người cũng có chút khó khăn"

Nghe thấy lời của Tiết Vượng, tâm trạng của Lục Duyên nặng thêm mấy phần.

Hắn đổi đề tài:

"Vậy còn ngươi?"

Tiết Vượng nghe thấy, lắc đầu, thần sắc trên mặt lộ ra về không thể giải thích được.

"Ta đi gặp một người"

Lục Duyên giật mình, nhớ đến thân ảnh uy nghiêm kia:

"Là vị ở bang Dã Cẩu ư?"

Tiết Vượng sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Lục Duyên, lộ ra vẻ cười khổ:

"Hoá ra là vậy, ngươi đã đoán được thân phận của ta rồi"

Lục Duyên gật đầu, sau đó trong đầu lóe lên một cái.

Đúng rồi, với thế lực của bang Dã Cẩu, nếu như có bang Dã Cẩu hỗ trợ tìm kiếm, biết đâu có thể tìm được Thanh Hòa tỷ? !

"Ta đi cùng ngươi?"

Tiết Vượng sững sờ, lập tức lắc đầu:

"Ta đi một mình là được, hắn không phải người tốt, ngươi đi quá nguy hiểm"

Lục Duyên mở miệng, dường như muốn nói thêm chút gì đó.

ÂM!

Lúc này, đằng xa vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Lục Duyên và Tiết Vượng đều cảm nhận được khí tức cường đại đang dâng trào phía xa, sắc mặt đột biến, nhìn về hướng tiếng nổ truyền đến.

Tiểu khu Leath, đường Hắc Mộc, khu dân nghèo.

Mặc dù ở khu dân nghèo, nhưng tiểu khu này chính là nơi thấp kém lôi thôi và bẩn thỉu nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người thuê hỗn tạp, hạng người gì cũng có.

Lý Thanh Hòa theo Phất Lãng Minh đến tiểu khu này.

Nàng nhìn từng đống rác to nhỏ chất bên đường, cau mày.

Rất nhanh hai người đã đến một gian phòng.

Trong phòng, Lâm Hoành và hai người gác đêm canh trước cửa sổ.

Rèm cửa đang kéo lên, bệ cửa đặt một thứ vũ khí màu đen, ngắm chuẩn phía đối diện, một người gác đêm ngắm qua vũ khí đang quan sát gì đó.

Nhìn thấy Lý Thanh Hòa bước vào, Lâm Hoành và hai người gác đêm vội vàng đứng bật dậy.

"Đại nhân! Ngài đã đến!"

Lý Thanh Hòa gật gật đầu.

Nàng đứng bên cửa sổ, nhìn sang bên đối diện, dường như có thể nhìn rõ ràng tình hình bên đó.

"Tiết Nhân ở bên đó?"

"Đúng vậy, theo tin tức chúng tôi nắm được, mấy ngày nay hắn không hề ra khỏi cửa.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn có chiến kỹ gen đặc biệt, có thể rời đi mà người khác không biết"

Lâm Hoành nói.

Lý Thanh Hòa nhếch miệng, lộ ra một nét cười:

"Tuy không thể khẳng định có phải người này không nhưng để ta đi hỏi xem sao"

Nàng sải bước chân, biến mất tại chỗ.

Tòa chung cư đối diện, Lý Thanh Hòa hiện ra trước cửa phòng của Tiết Nhân.

Nàng quét mắt một vòng xung quanh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cửa phòng:

"Chặn được dịch chuyển tức thời của ta? Đúng thật là ngươi rồi"

Trên tay nàng hiện ra thanh gươm đen bóng, chém một nhát vào cửa phòng.

Kịch!

Cửa phòng vỡ nát, trong phòng như một cái động ma, một màu đen kịt.

Từng bóng đen quỷ dị xông ra, gào rít bổ về phía Lý Thanh Hòa.

Nàng cười lạnh một tiếng, từng đợt kiếm quang lóe lên quanh người nàng, năng lượng hắc ám dịch chuyển, dường như trong chớp mắt sẽ tiêu diệt toàn bộ đám bóng đen.

Sau đó Lý Thanh Hòa xông thẳng vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0