Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Tiểu Đội Bốn Ng...

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Hai tên người đầu chó cười âm hiểm, chúng đi theo sau đám bọ cánh cứng hôi thạch trùng trùng điệp điệp, không hề liều lĩnh nữa.

Thế nên, trong Hôi Thạch lâm đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Một nhân tộc khôi ngô chạy như điên ở phía trước, đằng sau là một đám bọ cánh cứng hôi thạch, phía sau nữa lại có hai tên người đầu chó cười vô cùng âm hiểm.

............

Trong một khu vực của Hôi Thạch lâm.

Một tiểu đội bốn người đánh chết bốn con bọ cánh cứng hôi thạch, một nam tử tinh linh có tướng mạo khôi ngô, mặc bì giáo màu vàng nhìn vào bốn viên linh tinh trong tay, hắn ho nhẹ một tiếng, thu linh tinh lại:

"Trước tiên cứ để ta giữ, sau này sẽ thống nhất phân chia."

Ba người còn lại, một người là tinh linh gầy gò, một người là người đầu chó, còn có một người là nhân tộc.

Người đàn ông nhân tộc có diện mạo bình thường, hắn gãi đầu nói:

“Lão đại, bây giờ chúng ta có bao nhiêu linh tinh rồi?”

Người đầu chó lông xám vàng xen lẫn mở miệng cười nói:

"Ta nhớ kỹ, lần này có 46 viên linh tinh. Thu hoạch không tệ nha.”

Tinh linh gầy gò mở to hai mắt:

"A Hoàng, ngươi nhớ nhầm rồi! Rõ ràng là 47 viên!”

"Phải…Phải không?”

A Hoàng trợn tròn mắt.

Tinh linh lão đại trừng mắt:

"Các ngươi đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là 44 viên!”

"Lão đại, sao ngươi lại nói thiếu rồi? Ngươi muốn tham ô phải không?”

Người đàn ông nhân tộc trợn hai mắt, có chút không vui.

"Sao lại thế được? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Ta là loại người gì, các ngươi không biết sao? Sao ta lại tham ô được? Các ngươi không tin khả năng tính toán của ta sao? Năm đó ta còn đứng đầu lớp đấy!”

"Thật hay giả thế?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tinh linh cao gầy nhìn thoáng qua tinh linh lão đại, cười nói:

"Cái này có ta làm chứng, ta là bạn cùng lớp của hắn."

"Vậy được rồi."

Người đàn ông nhân tộc và A Hoàng đều gật đầu.

Đúng lúc này, họ nghe được động tĩnh ở đằng xa, đều quay đầu nhìn qua.

Sau đó họ bèn trông nhìn thấy Lục Duyên đang chạy tới từ cách đó không xa.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, tinh linh lão đại hơi mở to hai mắt:

"Nhân tộc đó…. Không phải là kẻ trước đây mà chúng ta không lừa... Khụ, không mời được hay sao?”

A Hoàng gãi đầu:

"Lão đại, ngươi còn nhớ rõ diện mạo của hắn sao? Ta thấy nhân tộc cùng tinh linh tộc còn có miêu nhân đều rất giống nhau. Giống như một con khỉ không lông vậy.”

"Đương nhiên là nhớ rồi, nhân tộc lớn lên điển trai như vậy rất hiếm thấy, nếu không phải lỗ tai không giống nhau, ta còn tưởng rằng hắn là tinh linh đấy."

"Hắn ta làm gì ở đây vậy?"

Tinh linh cao gầy có chút tò mò hỏi.

Ngay sau đó, hắn đã biết được câu trả lời rồi.

Một đám bọ cánh cứng hôi thạch lao tới từ con đường mà lúc trước Lục Duyên đã chạy qua, chúng đuổi theo hướng mà Lục Duyên rời đi.

Tiếng kêu vang bên tai không dứt.

Bốn người:

"..."

Họ liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút ngờ nghệch.

Sau đó, họ thấy lại thấy hai tên người đầu chó.

Mãi cho đến khi bầy bọ cánh cứng hôi thạch cùng hai tên cẩu đầu chó biến mất khỏi tầm mắt của bốn người kia, họ mới liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“...... Tình cảnh của họ là như thế nào vậy?”

“Lúc trước nghe nhân tộc kia nói, hắn có đồng bạn của mình, chẳng lẽ chính là hai tên người đầu chó kia sao?

“Hiếm khi thấy nhân tộc với người đầu chó làm đồng bạn nha."

"Chẳng phải trong đội ngũ của chúng ta cũng có một người đầu chó sao? Có gì hiếm lạ đâu.”

Tinh linh lão đại không đồng ý.

Người đầu chó A Hoàng và người đàn ông nhân tộc liếc nhìn nhau, nhếch miệng cười.

“Trông bộ dáng của họ, chẳng lẽ là do nhân tộc kia không cẩ thận chọc phải ổ trùng, cho nên bây giờ hai tên người đầu chó kia đang giúp hắn giết bọ cánh cứng hôi thạch sao?”

“Người đầu chó chúng ta rất có tình có nghĩa.”

Vẻ mặt A Hoàng đầy cảm động.

“Cũng giống như chúng ta!”

Tinh linh cao gầy cũng gật đầu.

"Được rồi, chúng ta cũng đừng quấy rầy họ, đổi hướng rồi đi thôi."

Tinh linh lão đại phất tay, dẫn đầu đi sang một con đường khác.

............

Thời gian cứ thế trôi đi, hơn một giờ sau, chạy nhanh khiến hai tên người đầu chó không ngừng thở dốc.

Chúng thoáng nhìn về phía trước thấy số lượng bọ cánh cứng hôi thạch còn nhiều hơn trước.

Đã lên đến hơn ba mươi con rồi, trùng trùng điệp điệp.

Dù sao, trên đường luôn gặp phải những con bọ cánh cứng hôi thạch khác, Lục Duyên căn bản không có cơ hội đánh chết chúng nó, đương nhiên chỉ có thể tránh né, những con bọ cánh cứng hôi thạch kia bèn nhanh chóng gia nhập vào trong hàng ngũ.

Những chiến sĩ gen gặp phải trên đường đi trông thấy có nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy, thì cả đám cũng nhượng bộ lui binh.

Tất cả mọi người nhìn Lục Duyên mang theo một đám bọ cánh cứng hôi thạch, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Không chuẩn mực chút nào, làm như vậy không sợ chết sao? !

Lúc này hai tên người đầu chó trông thấy đám bọ cánh cứng hôi thạch thì cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0