Võ Đức
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Rất hiển nhiên, hiện tại Lục Duyên cũng đã chọc phải.
Hơn nữa còn là chọc phải Tam tiểu thư của tập đoàn người ta?
Điều này làm cho Lục Duyên cảm thấy hơi đau đầu.
Hi vọng người đầu chó nữ kia có thể rộng lượng một chút, tốt xấu gì hắn cũng không chém nàng ta mà đúng không?
Coi như là một lần mạo hiểm nho nhỏ, cười cười cho qua là tốt rồi.
Còn cái tên chiến sĩ người đầu chó hệ bảo vệ ở trước mắt này, Lục Duyên chỉ lộ ra một nụ cười xán lạn:
“Mặc kệ ta sau này như nào, dù sao lúc đó ngươi cũng đã nguội lạnh.”
Lục Duyên xông về phía hắn ta, quả quyết vung trường kiếm lên.
Giờ phút này Barry đang chống đỡ công kích của hắc văn hôi thạch giáp trùng, Lục Duyên không quan tâm võ đức* mà công kích từ phía sau. Hắn ta chỉ có thể trợn mắt lên nhìn một chiêu kiếm của Lục Duyên xẹt qua sau gáy.
* đạo đức võ thuật
Lúc chết, trong mắt hắn ta còn chất chứa sự căm hận, vẻ mặt rất không thanh thản.
---
Kẻ địch ngăn cản mình đã chết, bọ cánh cứng thét lên một tiếng chói tai.
Sau đó, nó nhìn về phía kẻ địch của mình, Lục Duyên.
Bọ cánh cứng hắc văn thét thêm lần nữa, huơ móng vuốt tấn công về phía Lục Duyên.
Lục Duyên giơ trường kiếm lên, chắn trước móng vuốt nhọn.
Keng!
Trường kiếm va chạm với móng vuốt, Lục Duyên cảm nhận được một cỗ sức mạnh nặng nề, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Còn ổn.
Vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
Hắn bước chân ra, xoay người một cái, mượn lực đẩy mà di chuyển về phía bên cạnh của bọ cánh cứng hắc văn.
Trường kiếm trong tay của hắn chém ngang qua lớp da cứng như đá của con bọ cánh cứng hắc văn.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, lớp da cứng như đá đó bị chia nhỏ, trường kiếm móng vuốt bọ cánh cứng để lại trên người nó một vết thương.
Dù sao trường kiếm móng vuốt bọ cánh cứng cũng là vũ khí gen cấp tinh nhuệ, cộng thêm sức mạnh của Lục Duyên nên dù có là bọ cánh cứng hắc văn đi nữa cũng khó có thể chống lại màn công kích này.
Bọ cánh cứng hắc văn lần đầu tiên chịu đòn tấn công cực mạnh như này khiến cơ thể nó thoáng rung lên, gào một tiếng sắc bén, động tác lại càng thêm điên cuồng hơn nữa.
Hai chân trước sắc nhọn của nó huơ loạn xạ, tấn công về phía Lục Duyên.
Lục Duyên lách mình né đi, vừa tránh vừa công kích phản đòn lại.
Trận chiến kéo dài được một lúc, bọ cánh cứng hắc văn đã bị thương vô số kể.
Dù là vết thương không quá sâu, nhưng cũng đã chảy rất nhiều máu có màu xanh sẫm, khiến cơ thể của nó dần nhuộm thành một màu xanh đậm.
Liên tục bị thương dẫn tới động tác của bọ cánh cứng hắc văn có chút run rẩy, cũng không còn kiểu điên cuồng tấn công liên tục như trước đó nữa.
Lục Duyên né người càng thêm thuận tiện.
Chỉ chốc lát sau, hắn tránh được một cú cào của bọ cánh cứng hắc văn, lại chớp mắt đâm trường kiếm xuyên qua đầu của con quái vật.
"Chít chít!"
Bọ cánh cứng hắc văn hét lên một tiếng bén nhọn, cơ thể sau đó cũng gục xuống đất, mấy chân nhỏ ngắn không ngừng co giật, dần dần chuyển sang bất động.
Lục Duyên thoáng nhìn qua xác con quái vật nằm trên đất, chậm rãi nhổ một ngụm trọc khí để phân tán đi cơ thể hắc thiết.
Trận chiến lần này tổn hao hơn một nửa linh lực của hắn, nhưng mà mang về chiến công rất to lớn.
Đánh chết bốn tên người đầu chó, còn giết được một con hung thú cấp tinh nhuệ.
Chỉ có thể nói, không hổ là mình!
Thực lực vô cùng mạnh!
Xác con bọ cánh cứng lóe lên một quần sáng trắng, một giây sau đó thì quầng sáng ấy ngưng tụ lại thành linh tinh.
Khác với bọ cánh cứng hôi thạch, bọ cánh cứng hắc văn sau khi ngưng tụ có hai mươi viên linh tinh, gấp hai mươi lần bọ cánh cứng hôi thạch.
Không chỉ có như thế, một chùm sáng màu trắng trôi lên trên xác của nó, lơ lửng giữa không trung.
Bên trong chùm sáng trắng đó là một bộ áo giáp màu xám, nhìn qua có hơi đơn sơ.
Hai mắt Lục Duyên lóe sáng, vũ khí gen!
Mặc dù nói tỷ lệ vũ khí gen cấp bình thường xuất hiện sau khi một con hung thú cấp tinh nhuệ bị giết chết không quá thấp, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện, cho nên Lục Duyên vẫn rất vui vẻ.
Hắn nhặt chùm ánh sáng trắng đó lên, thông tin về vũ khí gen này cũng truyền vào trong đầu của hắn.
Đây là bộ vũ khí gen có tên áo giáp bọ cánh cứng màu xám, là vật phẩm được ngưng tụ từ xác của bọ cánh cứng hôi thạch.
Bởi vì là vũ khí gen cấp bình thường nên chỉ đơn thuần là cung cấp một nguồn sức mạnh phòng ngự rất lớn, chứ cũng không phải kiểu tăng cường sức mạnh của hắn như mấy vật phẩm cấp tinh nhuệ khác.
Bộ áo giáp này nhìn qua cũng rất đơn sơ, vỏn vẹn chỉ là bảo vệ vị trí vai, ngực và đầu gối, hầu như những vị trí khác đều là trống rỗng.
Lục Duyên nghi ngờ, bộ áo giáp này có phải là bị ăn xén bớt rồi không.
Cho dù nói thế nào thì có thể bảo vệ được vị trí quan trọng, thỉnh thoảng cũng đã có thể cứu được một mạng rồi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên giết hung thú cấp tinh nhuệ mà nhận được vũ khí gen, Lục Duyên cũng không mong mỏi gì quá cao.
Có thể sử dụng là được rồi.
Hơn nữa còn là chọc phải Tam tiểu thư của tập đoàn người ta?
Điều này làm cho Lục Duyên cảm thấy hơi đau đầu.
Hi vọng người đầu chó nữ kia có thể rộng lượng một chút, tốt xấu gì hắn cũng không chém nàng ta mà đúng không?
Coi như là một lần mạo hiểm nho nhỏ, cười cười cho qua là tốt rồi.
Còn cái tên chiến sĩ người đầu chó hệ bảo vệ ở trước mắt này, Lục Duyên chỉ lộ ra một nụ cười xán lạn:
“Mặc kệ ta sau này như nào, dù sao lúc đó ngươi cũng đã nguội lạnh.”
Lục Duyên xông về phía hắn ta, quả quyết vung trường kiếm lên.
Giờ phút này Barry đang chống đỡ công kích của hắc văn hôi thạch giáp trùng, Lục Duyên không quan tâm võ đức* mà công kích từ phía sau. Hắn ta chỉ có thể trợn mắt lên nhìn một chiêu kiếm của Lục Duyên xẹt qua sau gáy.
* đạo đức võ thuật
Lúc chết, trong mắt hắn ta còn chất chứa sự căm hận, vẻ mặt rất không thanh thản.
---
Kẻ địch ngăn cản mình đã chết, bọ cánh cứng thét lên một tiếng chói tai.
Sau đó, nó nhìn về phía kẻ địch của mình, Lục Duyên.
Bọ cánh cứng hắc văn thét thêm lần nữa, huơ móng vuốt tấn công về phía Lục Duyên.
Lục Duyên giơ trường kiếm lên, chắn trước móng vuốt nhọn.
Keng!
Trường kiếm va chạm với móng vuốt, Lục Duyên cảm nhận được một cỗ sức mạnh nặng nề, hàng lông mày hơi nhíu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn ổn.
Vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
Hắn bước chân ra, xoay người một cái, mượn lực đẩy mà di chuyển về phía bên cạnh của bọ cánh cứng hắc văn.
Trường kiếm trong tay của hắn chém ngang qua lớp da cứng như đá của con bọ cánh cứng hắc văn.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, lớp da cứng như đá đó bị chia nhỏ, trường kiếm móng vuốt bọ cánh cứng để lại trên người nó một vết thương.
Dù sao trường kiếm móng vuốt bọ cánh cứng cũng là vũ khí gen cấp tinh nhuệ, cộng thêm sức mạnh của Lục Duyên nên dù có là bọ cánh cứng hắc văn đi nữa cũng khó có thể chống lại màn công kích này.
Bọ cánh cứng hắc văn lần đầu tiên chịu đòn tấn công cực mạnh như này khiến cơ thể nó thoáng rung lên, gào một tiếng sắc bén, động tác lại càng thêm điên cuồng hơn nữa.
Hai chân trước sắc nhọn của nó huơ loạn xạ, tấn công về phía Lục Duyên.
Lục Duyên lách mình né đi, vừa tránh vừa công kích phản đòn lại.
Trận chiến kéo dài được một lúc, bọ cánh cứng hắc văn đã bị thương vô số kể.
Dù là vết thương không quá sâu, nhưng cũng đã chảy rất nhiều máu có màu xanh sẫm, khiến cơ thể của nó dần nhuộm thành một màu xanh đậm.
Liên tục bị thương dẫn tới động tác của bọ cánh cứng hắc văn có chút run rẩy, cũng không còn kiểu điên cuồng tấn công liên tục như trước đó nữa.
Lục Duyên né người càng thêm thuận tiện.
Chỉ chốc lát sau, hắn tránh được một cú cào của bọ cánh cứng hắc văn, lại chớp mắt đâm trường kiếm xuyên qua đầu của con quái vật.
"Chít chít!"
Bọ cánh cứng hắc văn hét lên một tiếng bén nhọn, cơ thể sau đó cũng gục xuống đất, mấy chân nhỏ ngắn không ngừng co giật, dần dần chuyển sang bất động.
Lục Duyên thoáng nhìn qua xác con quái vật nằm trên đất, chậm rãi nhổ một ngụm trọc khí để phân tán đi cơ thể hắc thiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trận chiến lần này tổn hao hơn một nửa linh lực của hắn, nhưng mà mang về chiến công rất to lớn.
Đánh chết bốn tên người đầu chó, còn giết được một con hung thú cấp tinh nhuệ.
Chỉ có thể nói, không hổ là mình!
Thực lực vô cùng mạnh!
Xác con bọ cánh cứng lóe lên một quần sáng trắng, một giây sau đó thì quầng sáng ấy ngưng tụ lại thành linh tinh.
Khác với bọ cánh cứng hôi thạch, bọ cánh cứng hắc văn sau khi ngưng tụ có hai mươi viên linh tinh, gấp hai mươi lần bọ cánh cứng hôi thạch.
Không chỉ có như thế, một chùm sáng màu trắng trôi lên trên xác của nó, lơ lửng giữa không trung.
Bên trong chùm sáng trắng đó là một bộ áo giáp màu xám, nhìn qua có hơi đơn sơ.
Hai mắt Lục Duyên lóe sáng, vũ khí gen!
Mặc dù nói tỷ lệ vũ khí gen cấp bình thường xuất hiện sau khi một con hung thú cấp tinh nhuệ bị giết chết không quá thấp, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện, cho nên Lục Duyên vẫn rất vui vẻ.
Hắn nhặt chùm ánh sáng trắng đó lên, thông tin về vũ khí gen này cũng truyền vào trong đầu của hắn.
Đây là bộ vũ khí gen có tên áo giáp bọ cánh cứng màu xám, là vật phẩm được ngưng tụ từ xác của bọ cánh cứng hôi thạch.
Bởi vì là vũ khí gen cấp bình thường nên chỉ đơn thuần là cung cấp một nguồn sức mạnh phòng ngự rất lớn, chứ cũng không phải kiểu tăng cường sức mạnh của hắn như mấy vật phẩm cấp tinh nhuệ khác.
Bộ áo giáp này nhìn qua cũng rất đơn sơ, vỏn vẹn chỉ là bảo vệ vị trí vai, ngực và đầu gối, hầu như những vị trí khác đều là trống rỗng.
Lục Duyên nghi ngờ, bộ áo giáp này có phải là bị ăn xén bớt rồi không.
Cho dù nói thế nào thì có thể bảo vệ được vị trí quan trọng, thỉnh thoảng cũng đã có thể cứu được một mạng rồi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên giết hung thú cấp tinh nhuệ mà nhận được vũ khí gen, Lục Duyên cũng không mong mỏi gì quá cao.
Có thể sử dụng là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro