Chương 30
2024-10-12 21:30:40
Cô nói một lèo vài câu, không đợi anh đáp lại đã vội quay lưng chạy mất.
Trái tim cô vẫn còn đập thình thịch.
Quá xấu hổ.
Những hành động lén lút của cô vừa rồi đều bị phát hiện.
Giang Trĩ Ninh vội vã dùng tay quạt để gương mặt mình tỉnh táo lại.
Kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc viên mãn, mọi người cũng lần lượt ra về.
"Ninh Ninh, đi ăn thôi, mình muốn ăn mì xào, thêm trứng và thịt, có cả món phụ nữa, mỗi lần đều phải xếp hàng rất lâu, mình thèm lâu lắm rồi."
Giang Trĩ Ninh không thấy đói, cô còn đang bận tâm chuyện điện thoại: "Cậu và Phi Phi đi đi, mình nóng quá không thấy đói, về phòng sạc điện thoại đây."
"Hì hì."
Hoàng hôn đã bao phủ khắp bầu trời, mang theo cơn gió nhẹ mát lạnh.
Giang Trĩ Ninh chạy thật nhanh về ký túc xá, việc đầu tiên là cắm sạc điện thoại.
Phải đợi một phút sau điện thoại mới khởi động lại.
Mở wechat ra, đúng như dự đoán, cô thấy có một dấu chấm đỏ ở danh bạ.
Tay cô run lên vì phấn khích.
Yeah! Anh đã đồng ý rồi.
Không hiểu sao, trong những ngày tìm hiểu về Từ Diệp Khiêm, cô phát hiện ra anh sống khá tách biệt, xung quanh anh không có nhiều người khác giới, việc bị từ chối dường như là điều quá đỗi bình thường.
Vì thế việc có được phương thức liên lạc của anh khiến cô cảm thấy... một niềm vui đặc biệt.
Nickname của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ "x", có lẽ là viết tắt của họ của anh.
Nhưng ảnh đại diện lại khiến cô chú ý.
Không hợp với khí chất lạnh lùng của anh chút nào, ngược lại còn mang nét đáng yêu trái ngược.
Đó là một chú gấu nâu nhỏ được khâu bằng tay, có chút cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ.
Có lẽ là do anh tự chụp bằng điện thoại.
Là người thân làm cho anh sao?
Ban đầu cô chỉ bị hấp dẫn bởi gương mặt của anh, nhưng khoảnh khắc này, Giang Trĩ Ninh bỗng nhiên cảm thấy tò mò về cuộc sống của anh, về quá khứ của anh.
Cô nhanh chóng nhấn xác nhận kết bạn.
Việc đầu tiên là mở trang cá nhân của anh. Giống như con người anh, trang cá nhân rất sạch sẽ, không có gì.
Thậm chí anh còn không đặt chế độ ba ngày hiển thị gần nhất.
Chỉ có vài bài về các cuộc thi của trường và thông tin tuyển thành viên cho các câu lạc bộ, chỉ vậy thôi.
Phần tiểu sử thì rất khác với nhiều chàng trai hiện tại.
Đó là một câu rất phù hợp với anh.
"Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức."
(Trời đi mạnh, người quân tử theo đó tự cường không ngừng nghỉ.)
Giang Trĩ Ninh nhìn một lúc rồi lùi ra, mở khung chat với anh.
Không ngờ, một thông báo hiện lên.
["x" đã vỗ vai và nói thích bạn.]
Trong lòng Giang Trĩ Ninh âm thầm mừng thầm vì cô đã cài đặt nội dung khi bị "vỗ vai."
Nhưng chưa kịp chụp màn hình thì tin nhắn phía bên kia lập tức bị thu hồi.
x: [Xin lỗi, lỡ tay.]
Lúc này, Từ Diệp Khiêm đang ngồi trên ghế trong ký túc xá, vẻ mặt như đang đối diện với nguy cơ lớn. Nếu quan sát kỹ, bạn sẽ thấy chút lúng túng và hoảng hốt, thậm chí hơi thở của anh vẫn chưa được thả lỏng hoàn toàn.
Lòng bàn tay anh hơi ướt vì căng thẳng.
Suýt chút nữa thì gây hiểu lầm, ai lại phát minh ra cái "vỗ vai" này cơ chứ.
Ký túc xá chưa bật đèn, bên ngoài còn chút ánh sáng le lói chiếu vào, mờ mờ ảo ảo càng làm nổi bật các đường nét tinh tế trên gương mặt anh.
Lúc này Lâm Tử Dịch trở về từ bên ngoài, bật đèn và ném cho anh một chai nước giải khát: “Từ Diệp Khiêm, tối nay điểm danh giúp mình môn khảo cổ học nhé.”
Trái tim cô vẫn còn đập thình thịch.
Quá xấu hổ.
Những hành động lén lút của cô vừa rồi đều bị phát hiện.
Giang Trĩ Ninh vội vã dùng tay quạt để gương mặt mình tỉnh táo lại.
Kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc viên mãn, mọi người cũng lần lượt ra về.
"Ninh Ninh, đi ăn thôi, mình muốn ăn mì xào, thêm trứng và thịt, có cả món phụ nữa, mỗi lần đều phải xếp hàng rất lâu, mình thèm lâu lắm rồi."
Giang Trĩ Ninh không thấy đói, cô còn đang bận tâm chuyện điện thoại: "Cậu và Phi Phi đi đi, mình nóng quá không thấy đói, về phòng sạc điện thoại đây."
"Hì hì."
Hoàng hôn đã bao phủ khắp bầu trời, mang theo cơn gió nhẹ mát lạnh.
Giang Trĩ Ninh chạy thật nhanh về ký túc xá, việc đầu tiên là cắm sạc điện thoại.
Phải đợi một phút sau điện thoại mới khởi động lại.
Mở wechat ra, đúng như dự đoán, cô thấy có một dấu chấm đỏ ở danh bạ.
Tay cô run lên vì phấn khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yeah! Anh đã đồng ý rồi.
Không hiểu sao, trong những ngày tìm hiểu về Từ Diệp Khiêm, cô phát hiện ra anh sống khá tách biệt, xung quanh anh không có nhiều người khác giới, việc bị từ chối dường như là điều quá đỗi bình thường.
Vì thế việc có được phương thức liên lạc của anh khiến cô cảm thấy... một niềm vui đặc biệt.
Nickname của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ "x", có lẽ là viết tắt của họ của anh.
Nhưng ảnh đại diện lại khiến cô chú ý.
Không hợp với khí chất lạnh lùng của anh chút nào, ngược lại còn mang nét đáng yêu trái ngược.
Đó là một chú gấu nâu nhỏ được khâu bằng tay, có chút cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ.
Có lẽ là do anh tự chụp bằng điện thoại.
Là người thân làm cho anh sao?
Ban đầu cô chỉ bị hấp dẫn bởi gương mặt của anh, nhưng khoảnh khắc này, Giang Trĩ Ninh bỗng nhiên cảm thấy tò mò về cuộc sống của anh, về quá khứ của anh.
Cô nhanh chóng nhấn xác nhận kết bạn.
Việc đầu tiên là mở trang cá nhân của anh. Giống như con người anh, trang cá nhân rất sạch sẽ, không có gì.
Thậm chí anh còn không đặt chế độ ba ngày hiển thị gần nhất.
Chỉ có vài bài về các cuộc thi của trường và thông tin tuyển thành viên cho các câu lạc bộ, chỉ vậy thôi.
Phần tiểu sử thì rất khác với nhiều chàng trai hiện tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là một câu rất phù hợp với anh.
"Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức."
(Trời đi mạnh, người quân tử theo đó tự cường không ngừng nghỉ.)
Giang Trĩ Ninh nhìn một lúc rồi lùi ra, mở khung chat với anh.
Không ngờ, một thông báo hiện lên.
["x" đã vỗ vai và nói thích bạn.]
Trong lòng Giang Trĩ Ninh âm thầm mừng thầm vì cô đã cài đặt nội dung khi bị "vỗ vai."
Nhưng chưa kịp chụp màn hình thì tin nhắn phía bên kia lập tức bị thu hồi.
x: [Xin lỗi, lỡ tay.]
Lúc này, Từ Diệp Khiêm đang ngồi trên ghế trong ký túc xá, vẻ mặt như đang đối diện với nguy cơ lớn. Nếu quan sát kỹ, bạn sẽ thấy chút lúng túng và hoảng hốt, thậm chí hơi thở của anh vẫn chưa được thả lỏng hoàn toàn.
Lòng bàn tay anh hơi ướt vì căng thẳng.
Suýt chút nữa thì gây hiểu lầm, ai lại phát minh ra cái "vỗ vai" này cơ chứ.
Ký túc xá chưa bật đèn, bên ngoài còn chút ánh sáng le lói chiếu vào, mờ mờ ảo ảo càng làm nổi bật các đường nét tinh tế trên gương mặt anh.
Lúc này Lâm Tử Dịch trở về từ bên ngoài, bật đèn và ném cho anh một chai nước giải khát: “Từ Diệp Khiêm, tối nay điểm danh giúp mình môn khảo cổ học nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro