Chương 9
2024-10-12 21:30:40
Ngày thứ hai sau khi tân sinh viên làm thủ tục nhập học.
Cũng là ngày bắt đầu khóa huấn luyện quân sự mà ai cũng ghét nhưng không thể tránh được.
Nhóm chat đã gửi thông báo tập trung ở sân vận động lớn trước 8 giờ.
Giang Trĩ Ninh dậy rất sớm, cô bôi những vài lớp kem chống nắng.
Vừa bước ra khỏi cửa cô đã cảm nhận được cơn nóng như thiêu đốt ập đến, dữ dội đến mức như muốn nuốt chửng người ta.
Hôm nay lại không có gió, chỉ còn tiếng ve kêu rã rời trong sự uể oải.
"Trời nóng quá, liệu chúng ta có bị say nắng không nhỉ?"
Trên trán Giang Trĩ Ninh đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Mình xem dự báo thời tiết nói hôm nay 39 độ." Trì Phi nhẹ nhàng nói.
"Thời tiết thế này mà phải đứng dưới nắng, đúng là cực hình."
"Các cậu nói xem, bây giờ mình xin nghỉ bệnh còn kịp không?"
Tống Dữu đảo mắt một vòng.
"Đừng có mơ, nhìn thân thể cậu khỏe mạnh thế này, đá ngã hai sinh viên thể thao cũng chẳng thành vấn đề." Giang Trĩ Ninh thành thật nói.
"Sao cậu biết? Hồi cấp ba lớp mình có một đứa học thể dục, tên khốn đó còn định lợi dụng mình, kết quả là bị mình đá bay."
Tống Dữu chớp chớp mắt, đầy tự hào: "Còn nữa, hồi lớp 6 có một thằng con trai tỏ tình với mình, kết quả là bị mình đánh phát khóc, mỗi lần gặp mình là nó chạy."
Cô nàng lại có không ít chiến tích như vậy.
"Sau này nếu các cậu thích ai mà không được đáp lại, mình sẽ giúp, dùng vũ lực trấn áp."
Tống Dữu từ nhỏ đã học taekwondo, tán thủ, các loại võ thuật, đánh nhau là chuyện quen thuộc.
Giang Trĩ Ninh: Yếu đuối.
Trì Phi: Sợ hãi.
Năm nay, khoa của họ có ba lớp chuyên ngành Internet và Truyền thông mới, mọi người lần lượt tập trung ở sân vận động, vừa tập hợp vừa bàn luận về những chủ đề thú vị.
Những chuyện thời trung học, món ngon ở căng tin, người nổi tiếng trong trường v.v.
Còn vài phút nữa là đến 8 giờ, huấn luyện viên phụ trách tiểu đội của họ đã tới.
Tuổi tác trông khoảng hai mươi, không quá lớn, không khác gì huấn luyện viên hồi cấp ba là bao.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy người phía sau anh ta, nhiều sinh viên trở nên xôn xao.
Cậu trai mặc đồng phục quân sự có màu xanh lam hơi ngả xanh lá, rõ ràng khác biệt so với họ, vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp đầy sức mạnh.
Nhìn bằng mắt thường có thể đoán anh cao hơn 1m85.
Mặc dù đội mũ nhưng đôi mắt của anh vẫn rõ ràng như dòng suối trong vắt giữa ngày hè, khiến người ta không thể ngừng nhìn.
Thật là duyên phận!
Chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô.
Hóa ra là Từ Diệp Khiêm.
Huấn luyện viên lúc này nhíu mày, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Mọi người im lặng, đứng vào hàng ngũ cho ngay ngắn."
"Tôi là huấn luyện viên phụ trách huấn luyện quân sự của các bạn, họ Lưu, còn đây là đàn anh Từ Diệp Khiêm học khoa Công nghệ Thông tin năm ba, được phân công làm trợ giảng cho tiểu đội của chúng ta."
"Nếu có vấn đề gì trong lúc tôi không có mặt, các bạn có thể tìm anh Từ Diệp Khiêm."
Khi huấn luyện viên vừa dứt lời, ánh mắt của nhiều sinh viên trong lớp đã lấp lánh sự háo hức.
Ánh mắt của Giang Trĩ Ninh không rời khỏi mặt anh, hôm qua chỉ thấy anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, không ngờ mặc đồng phục quân sự còn đẹp hơn.
Đẹp hoàn hảo 360 độ không góc chết.
Tim cô lại bắt đầu nhói lên.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Từ Diệp Khiêm quét qua bên này, cô lập tức thu lại ánh mắt nóng bỏng.
Cũng là ngày bắt đầu khóa huấn luyện quân sự mà ai cũng ghét nhưng không thể tránh được.
Nhóm chat đã gửi thông báo tập trung ở sân vận động lớn trước 8 giờ.
Giang Trĩ Ninh dậy rất sớm, cô bôi những vài lớp kem chống nắng.
Vừa bước ra khỏi cửa cô đã cảm nhận được cơn nóng như thiêu đốt ập đến, dữ dội đến mức như muốn nuốt chửng người ta.
Hôm nay lại không có gió, chỉ còn tiếng ve kêu rã rời trong sự uể oải.
"Trời nóng quá, liệu chúng ta có bị say nắng không nhỉ?"
Trên trán Giang Trĩ Ninh đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Mình xem dự báo thời tiết nói hôm nay 39 độ." Trì Phi nhẹ nhàng nói.
"Thời tiết thế này mà phải đứng dưới nắng, đúng là cực hình."
"Các cậu nói xem, bây giờ mình xin nghỉ bệnh còn kịp không?"
Tống Dữu đảo mắt một vòng.
"Đừng có mơ, nhìn thân thể cậu khỏe mạnh thế này, đá ngã hai sinh viên thể thao cũng chẳng thành vấn đề." Giang Trĩ Ninh thành thật nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao cậu biết? Hồi cấp ba lớp mình có một đứa học thể dục, tên khốn đó còn định lợi dụng mình, kết quả là bị mình đá bay."
Tống Dữu chớp chớp mắt, đầy tự hào: "Còn nữa, hồi lớp 6 có một thằng con trai tỏ tình với mình, kết quả là bị mình đánh phát khóc, mỗi lần gặp mình là nó chạy."
Cô nàng lại có không ít chiến tích như vậy.
"Sau này nếu các cậu thích ai mà không được đáp lại, mình sẽ giúp, dùng vũ lực trấn áp."
Tống Dữu từ nhỏ đã học taekwondo, tán thủ, các loại võ thuật, đánh nhau là chuyện quen thuộc.
Giang Trĩ Ninh: Yếu đuối.
Trì Phi: Sợ hãi.
Năm nay, khoa của họ có ba lớp chuyên ngành Internet và Truyền thông mới, mọi người lần lượt tập trung ở sân vận động, vừa tập hợp vừa bàn luận về những chủ đề thú vị.
Những chuyện thời trung học, món ngon ở căng tin, người nổi tiếng trong trường v.v.
Còn vài phút nữa là đến 8 giờ, huấn luyện viên phụ trách tiểu đội của họ đã tới.
Tuổi tác trông khoảng hai mươi, không quá lớn, không khác gì huấn luyện viên hồi cấp ba là bao.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy người phía sau anh ta, nhiều sinh viên trở nên xôn xao.
Cậu trai mặc đồng phục quân sự có màu xanh lam hơi ngả xanh lá, rõ ràng khác biệt so với họ, vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp đầy sức mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bằng mắt thường có thể đoán anh cao hơn 1m85.
Mặc dù đội mũ nhưng đôi mắt của anh vẫn rõ ràng như dòng suối trong vắt giữa ngày hè, khiến người ta không thể ngừng nhìn.
Thật là duyên phận!
Chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô.
Hóa ra là Từ Diệp Khiêm.
Huấn luyện viên lúc này nhíu mày, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Mọi người im lặng, đứng vào hàng ngũ cho ngay ngắn."
"Tôi là huấn luyện viên phụ trách huấn luyện quân sự của các bạn, họ Lưu, còn đây là đàn anh Từ Diệp Khiêm học khoa Công nghệ Thông tin năm ba, được phân công làm trợ giảng cho tiểu đội của chúng ta."
"Nếu có vấn đề gì trong lúc tôi không có mặt, các bạn có thể tìm anh Từ Diệp Khiêm."
Khi huấn luyện viên vừa dứt lời, ánh mắt của nhiều sinh viên trong lớp đã lấp lánh sự háo hức.
Ánh mắt của Giang Trĩ Ninh không rời khỏi mặt anh, hôm qua chỉ thấy anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, không ngờ mặc đồng phục quân sự còn đẹp hơn.
Đẹp hoàn hảo 360 độ không góc chết.
Tim cô lại bắt đầu nhói lên.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Từ Diệp Khiêm quét qua bên này, cô lập tức thu lại ánh mắt nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro