Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 17
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
“Ký chủ, đừng giả vờ nữa, nói thẳng đi.” 8848 đau đầu, đừng nói là nam chính, đến cả nó còn không nhìn nổi.
"Ờ thì." Ôn Dao đi tới bên cạnh Phó Cẩn Chi, không quan tâm đến sự lạnh lùng của anh, khẽ chọc cánh tay anh: “Nghe nói hôm qua Phó Nghiên bị bệnh, chúng ta không nên đi thăm hỏi một lát à?”
“Ồ, cháu gái muốn hiếu thảo với dì hả?” Phó Cẩn Chi bị cô chọc đến mức cảm thấy râm ran trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc cô.
“...” Ôn Dao nghẹn lời, da mặt cô luôn dày, nhưng việc bị cha bắt quả tang ngày hôm qua đã khiến cô quyết tâm thay đổi bản thân.
“Là chị dâu quan tâm em gái!”
“Anh còn có lương tâm không thế? Em gái ruột còn đang bị bệnh, vậy mà còn ở đây nói lời cợt nhả.”
Lại bị phản công thêm lần nữa, Phó Cẩn Chi hít một hơi thật sâu, anh giơ tay nắm lấy cái miệng nhỏ nói mãi không thôi của Ôn Dao: "Bệnh nhẹ mà thôi, nếu mà nghiêm trọng thì cha mẹ làm gì có tâm trạng đi dự tiệc sinh nhật.”
“Ưm ưm ưm!” Miệng bị bóp thành hình mỏ gà con, Ôn Dao rất không phục, đôi mắt ngân ngấn nước trợn tròn.
Cô mặc kệ, cô muốn đi, ai biết An Nhu Nhu sẽ làm gì Phó Nghiên?
An Nhu Nhu là Tuyệt mệnh độc sư đấy!
Bị sự dễ thương của chiếc mỏ gà con làm cho mềm lòng, Phó Cẩn Chi buông tay, trong giọng nói trầm thấp, lạnh lùng xen lẫn chút bất lực: "Chờ tôi tan làm rồi cùng đi được không?"
“Được.” Ôn Dao yên tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ tỏ vẻ đáng yêu: “Vậy thêm Wechat đi, sếp Phó…”
Wechat? Tâm trạng Phó Cẩn Chi lúc này có chút phức tạp, kết hôn một tháng rồi mới phát hiện không có Wechat của đối phương.
Thật là một đôi vợ chồng xa lạ.
Anh cầm di động trên bàn lên, thêm bạn với Ôn Dao, khóe môi hơi cong lên.
Ảnh đại diện của Ôn Dao là một chú chó con cầm súng, bên cạnh viết “Bắn bỏ giờ”.
Biệt danh lại càng ngớ ngẩn: Chuyên trị những loại người không phục.
Không hiểu sao lại vô cùng phù hợp với tính cách của Ôn Dao.
Sau khi đạt được mục đích, Ôn Dao không chút lưu luyến, cô đứng dậy khẽ tung váy, lúc xoay người làn váy rủ xuống cuộn tròn lại như đóa hoa, chỉ để lại cho Phó Cẩn Chi mùi thơm nhàn nhạt.
“Vậy anh làm việc cho tốt nhé, ông xã cố lên!”
“Tôi đi mua sắm trước đây, bye bye.”
Cả người tựa như một đóa hoa phù dung màu hồng nhạt bị gió thổi lên, đến trong im lặng, lại gióng trống khua chiêng rời đi, không thèm để ý mình sẽ mang đến cảm xúc rung động như thế nào.
Phó Cẩn Chi đứng dậy, khuôn mặt đã trở lại vẻ ung dung, lạnh nhạt như thường ngày, anh gọi điện thoại thông báo trợ lý sắp xếp bàn ăn, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Ôn Dao rất hợp với màu hồng nhạt.
Ôn Dao cũng cảm thấy như vậy, cô lại thử một chiếc váy màu hồng nhạt trong cửa hàng thời trang cao cấp. Nó cũng là chiếc váy có nhiều tầng phức tạp, khi xoay tròn trông vô cùng duyên dáng.
Điểm khác nhau chính là, đây là một chiếc váy ngắn ôm sát, càng tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài của cô. Ánh đèn lạnh chiếu tới khiến làn da vốn trắng nõn của Ôn Dao càng thêm phần rạng rỡ.
Hôm nay cô không tạo kiểu tóc, mái tóc đen bóng như tơ lụa xõa tự nhiên ở sau lưng, xinh đẹp động lòng người.
“8848, cậu biết không? Trước nay tôi luôn rất thích váy, nhưng mãi đến khi xuyên sách mới mặc.”
“Tại sao?” Trong mắt 8848, con người là loài sinh vật có ham muốn mạnh mẽ, càng là nguyện vọng đơn giản, thì sẽ càng sớm thành hiện thực.
“Tôi là trẻ mồ côi mà, lúc nhỏ không được lựa chọn, sau này lớn lên, một ngày phải làm mấy công việc, mặc váy cũng không tiện lắm.”
Ôn Dao cười híp mắt nhìn nhân viên cửa hàng: "Xin chào, cái này cũng gói lại cho tôi nhé, cám ơn.”
“Dạ được, không cần khách khí.” Giọng điệu của nhân viên cửa hàng rất thân thiện nhiệt tình, trong lòng vui như hoa nở, bên cạnh đã có một đống quần áo được Ôn Dao chọn xong, lại sắp có một khoản hoa hồng lớn rồi.
"Ờ thì." Ôn Dao đi tới bên cạnh Phó Cẩn Chi, không quan tâm đến sự lạnh lùng của anh, khẽ chọc cánh tay anh: “Nghe nói hôm qua Phó Nghiên bị bệnh, chúng ta không nên đi thăm hỏi một lát à?”
“Ồ, cháu gái muốn hiếu thảo với dì hả?” Phó Cẩn Chi bị cô chọc đến mức cảm thấy râm ran trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc cô.
“...” Ôn Dao nghẹn lời, da mặt cô luôn dày, nhưng việc bị cha bắt quả tang ngày hôm qua đã khiến cô quyết tâm thay đổi bản thân.
“Là chị dâu quan tâm em gái!”
“Anh còn có lương tâm không thế? Em gái ruột còn đang bị bệnh, vậy mà còn ở đây nói lời cợt nhả.”
Lại bị phản công thêm lần nữa, Phó Cẩn Chi hít một hơi thật sâu, anh giơ tay nắm lấy cái miệng nhỏ nói mãi không thôi của Ôn Dao: "Bệnh nhẹ mà thôi, nếu mà nghiêm trọng thì cha mẹ làm gì có tâm trạng đi dự tiệc sinh nhật.”
“Ưm ưm ưm!” Miệng bị bóp thành hình mỏ gà con, Ôn Dao rất không phục, đôi mắt ngân ngấn nước trợn tròn.
Cô mặc kệ, cô muốn đi, ai biết An Nhu Nhu sẽ làm gì Phó Nghiên?
An Nhu Nhu là Tuyệt mệnh độc sư đấy!
Bị sự dễ thương của chiếc mỏ gà con làm cho mềm lòng, Phó Cẩn Chi buông tay, trong giọng nói trầm thấp, lạnh lùng xen lẫn chút bất lực: "Chờ tôi tan làm rồi cùng đi được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Ôn Dao yên tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ tỏ vẻ đáng yêu: “Vậy thêm Wechat đi, sếp Phó…”
Wechat? Tâm trạng Phó Cẩn Chi lúc này có chút phức tạp, kết hôn một tháng rồi mới phát hiện không có Wechat của đối phương.
Thật là một đôi vợ chồng xa lạ.
Anh cầm di động trên bàn lên, thêm bạn với Ôn Dao, khóe môi hơi cong lên.
Ảnh đại diện của Ôn Dao là một chú chó con cầm súng, bên cạnh viết “Bắn bỏ giờ”.
Biệt danh lại càng ngớ ngẩn: Chuyên trị những loại người không phục.
Không hiểu sao lại vô cùng phù hợp với tính cách của Ôn Dao.
Sau khi đạt được mục đích, Ôn Dao không chút lưu luyến, cô đứng dậy khẽ tung váy, lúc xoay người làn váy rủ xuống cuộn tròn lại như đóa hoa, chỉ để lại cho Phó Cẩn Chi mùi thơm nhàn nhạt.
“Vậy anh làm việc cho tốt nhé, ông xã cố lên!”
“Tôi đi mua sắm trước đây, bye bye.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người tựa như một đóa hoa phù dung màu hồng nhạt bị gió thổi lên, đến trong im lặng, lại gióng trống khua chiêng rời đi, không thèm để ý mình sẽ mang đến cảm xúc rung động như thế nào.
Phó Cẩn Chi đứng dậy, khuôn mặt đã trở lại vẻ ung dung, lạnh nhạt như thường ngày, anh gọi điện thoại thông báo trợ lý sắp xếp bàn ăn, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Ôn Dao rất hợp với màu hồng nhạt.
Ôn Dao cũng cảm thấy như vậy, cô lại thử một chiếc váy màu hồng nhạt trong cửa hàng thời trang cao cấp. Nó cũng là chiếc váy có nhiều tầng phức tạp, khi xoay tròn trông vô cùng duyên dáng.
Điểm khác nhau chính là, đây là một chiếc váy ngắn ôm sát, càng tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài của cô. Ánh đèn lạnh chiếu tới khiến làn da vốn trắng nõn của Ôn Dao càng thêm phần rạng rỡ.
Hôm nay cô không tạo kiểu tóc, mái tóc đen bóng như tơ lụa xõa tự nhiên ở sau lưng, xinh đẹp động lòng người.
“8848, cậu biết không? Trước nay tôi luôn rất thích váy, nhưng mãi đến khi xuyên sách mới mặc.”
“Tại sao?” Trong mắt 8848, con người là loài sinh vật có ham muốn mạnh mẽ, càng là nguyện vọng đơn giản, thì sẽ càng sớm thành hiện thực.
“Tôi là trẻ mồ côi mà, lúc nhỏ không được lựa chọn, sau này lớn lên, một ngày phải làm mấy công việc, mặc váy cũng không tiện lắm.”
Ôn Dao cười híp mắt nhìn nhân viên cửa hàng: "Xin chào, cái này cũng gói lại cho tôi nhé, cám ơn.”
“Dạ được, không cần khách khí.” Giọng điệu của nhân viên cửa hàng rất thân thiện nhiệt tình, trong lòng vui như hoa nở, bên cạnh đã có một đống quần áo được Ôn Dao chọn xong, lại sắp có một khoản hoa hồng lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro