Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 20
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
“Đâu có đâu? Già cũng có cái lợi của già chứ!” Mí mắt của Ôn Dao giật giật, lập tức sửa lại.
“Ồ? Có lợi gì vậy?” Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Ôn Dao, nhưng khi nghe cô nói anh thật sự đã già rồi, Phó Cẩn Chi khẽ cau mày, như cười như không.
“Thì, bầu bạn với cậu trai trẻ không bằng tâm sự với ông già.”
“Lão già tốt, lão già có trợ cấp sinh hoạt, khi chết rồi còn có thể tìm người khác.”
“Cô câm miệng đi!” Phó Cẩn Chi thật sự là bị chọc tức đến bật cười, anh cầm bút lên tiếp tục đọc tài liệu: “Còn nói thêm một chữ nữa, lão già đây đi rồi sẽ mang theo cả cô.”
Ôn Dao lập tức im như thóc.
“Ký chủ, nếu như có thể, tôi thật sự muốn lấy tiền lương ba năm của mình để đổi cho cô một cái miệng khác.”
“Không, vô dụng thôi.” Ôn Dao ra vẻ buồn phiền: “Cho dù cậu có khâu miệng tôi lại, ánh mắt tôi cũng sẽ nói lên tất cả. Cậu biết đấy, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà.”
“Có những loài chim, sinh ra là để tự do mà.”
“...”
Vậy nên cô nhất quyết phải mỏ hỗn như vậy đúng không? 8848 thật sự không biết là do lần đầu tiên nó gặp phải một người kỳ lạ như vậy, hay là vì hiểu biết về con người của nó quá hạn hẹp nữa.
“Tôi nghĩ cô nên dịu dàng một chút khi nói chuyện với nam chính, nếu không thì sao có thể có được thiện cảm của anh ấy đây?” 8848 khuyên chân thành.
“Tôi cần thiện cảm của Phó Cẩn Chi để làm gì chứ?” Ôn Dao khó hiểu. Chuyện này thì có liên quan gì đến nhiệm vụ của cô: “Nhiệm vụ của tôi chỉ là ngăn anh ấy vi phạm pháp luật và thay đổi số phận chết đói của mình thôi mà!”
“Chinh phục nam chính là một con đường tắt, một mặt có thể thay đổi cốt truyện. Mặt khác, với tư cách là người yêu của nam chính, cô càng dễ can thiệp vào những việc anh ấy làm hơn.”
“Tôi không cần, tôi đến đây để làm việc chứ không phải để bán thân.” Ôn Dao ăn nói ngay thẳng.
“Muốn tôi chinh phục Phó Cẩn Chi, thì phải trả một cái giá khác!”
8848 cảm thấy mệt mỏi, sao ký chủ này lại cứng đầu thế nhỉ?
Ôn Dao không quan tâm đến sự mệt mỏi của 8848, tiếp tục xem điện thoại.
Có lẽ là do mãi vẫn chưa thấy cô trả lời lại, nên Triệu Tâm Đình nghĩ rằng cô đã bị cô ta chọc tức rồi, lại gửi thêm một tin nhắn Wechat tới.
Triệu Tâm Đình: Phó Cẩn Chi và Nhược Nhược là thanh mai trúc mã, ông trời tác hợp.
Triệu Tâm Đình: Cho dù cô ấy không còn nữa, cô ấy vẫn sống mãi trong tim của Phó Cẩn Chi.
Ôn Dao ấn vào vòng bạn bè của Triệu Tâm Đình, một phút trước cô ta đăng 9 tấm hình, phía trên có viết: Vẫn luôn nhớ cậu, mãi mãi nhớ đến cậu.
Ở giữa là bức ảnh chụp chung được gửi qua khi nãy.
Ôn Dao tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy vài bức ảnh tự sướng thì mới nhận ra Triệu Tâm Đình là cô gái tóc ngắn lúc trước.
Xem ra cô ta là chị em tốt của ánh trăng sáng An Nhược Nhược, chẳng trách cô ta lại nhắm vào cô như vậy.
Ôn Dao có chút khó hiểu, tại sao cô không có thông tin liên lạc của Phó Cẩn Chi và Phó Nghiên, mà lại có Wechat của Triệu Tâm Đình, quan hệ của bọn họ rõ ràng là không tốt mà!
Lẽ nào là bia đỡ đạn muốn lập liên minh?
Đang cảm thấy kỳ lạ, Triệu Tâm Đình lại gửi tin nhắn Wechat đến, như một con vẹt đang khoe khoang.
Triệu Tâm Đình: Bản thân cô cũng biết đấy, Phó Cẩn Chi cưới cô cũng chỉ vì đứa bé trong bụng cô thôi.
Triệu Tâm Đình: Nhưng với gia thế của chúng tôi, một đứa trẻ thì có là gì chứ? Có rất nhiều người sẵn sàng sinh con cho anh ấy.
Triệu Tâm Đình: Nếu không muốn làm to chuyện, thì cô nên tự biết thân biết phận mà nhanh chóng ly hôn đi.
Ôn Dao mỉm cười, tính xấu nổi lên, cô cũng đang buồn chán, trêu chọc người này có thể giúp cô bớt buồn chán hơn.
Ôn Dao cầm điện thoại đi đến bên cạnh Phó Cẩn Chi, đi quanh một vòng để điều chỉnh góc độ chụp một tấm ảnh chung.
“Ồ? Có lợi gì vậy?” Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Ôn Dao, nhưng khi nghe cô nói anh thật sự đã già rồi, Phó Cẩn Chi khẽ cau mày, như cười như không.
“Thì, bầu bạn với cậu trai trẻ không bằng tâm sự với ông già.”
“Lão già tốt, lão già có trợ cấp sinh hoạt, khi chết rồi còn có thể tìm người khác.”
“Cô câm miệng đi!” Phó Cẩn Chi thật sự là bị chọc tức đến bật cười, anh cầm bút lên tiếp tục đọc tài liệu: “Còn nói thêm một chữ nữa, lão già đây đi rồi sẽ mang theo cả cô.”
Ôn Dao lập tức im như thóc.
“Ký chủ, nếu như có thể, tôi thật sự muốn lấy tiền lương ba năm của mình để đổi cho cô một cái miệng khác.”
“Không, vô dụng thôi.” Ôn Dao ra vẻ buồn phiền: “Cho dù cậu có khâu miệng tôi lại, ánh mắt tôi cũng sẽ nói lên tất cả. Cậu biết đấy, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà.”
“Có những loài chim, sinh ra là để tự do mà.”
“...”
Vậy nên cô nhất quyết phải mỏ hỗn như vậy đúng không? 8848 thật sự không biết là do lần đầu tiên nó gặp phải một người kỳ lạ như vậy, hay là vì hiểu biết về con người của nó quá hạn hẹp nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi nghĩ cô nên dịu dàng một chút khi nói chuyện với nam chính, nếu không thì sao có thể có được thiện cảm của anh ấy đây?” 8848 khuyên chân thành.
“Tôi cần thiện cảm của Phó Cẩn Chi để làm gì chứ?” Ôn Dao khó hiểu. Chuyện này thì có liên quan gì đến nhiệm vụ của cô: “Nhiệm vụ của tôi chỉ là ngăn anh ấy vi phạm pháp luật và thay đổi số phận chết đói của mình thôi mà!”
“Chinh phục nam chính là một con đường tắt, một mặt có thể thay đổi cốt truyện. Mặt khác, với tư cách là người yêu của nam chính, cô càng dễ can thiệp vào những việc anh ấy làm hơn.”
“Tôi không cần, tôi đến đây để làm việc chứ không phải để bán thân.” Ôn Dao ăn nói ngay thẳng.
“Muốn tôi chinh phục Phó Cẩn Chi, thì phải trả một cái giá khác!”
8848 cảm thấy mệt mỏi, sao ký chủ này lại cứng đầu thế nhỉ?
Ôn Dao không quan tâm đến sự mệt mỏi của 8848, tiếp tục xem điện thoại.
Có lẽ là do mãi vẫn chưa thấy cô trả lời lại, nên Triệu Tâm Đình nghĩ rằng cô đã bị cô ta chọc tức rồi, lại gửi thêm một tin nhắn Wechat tới.
Triệu Tâm Đình: Phó Cẩn Chi và Nhược Nhược là thanh mai trúc mã, ông trời tác hợp.
Triệu Tâm Đình: Cho dù cô ấy không còn nữa, cô ấy vẫn sống mãi trong tim của Phó Cẩn Chi.
Ôn Dao ấn vào vòng bạn bè của Triệu Tâm Đình, một phút trước cô ta đăng 9 tấm hình, phía trên có viết: Vẫn luôn nhớ cậu, mãi mãi nhớ đến cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở giữa là bức ảnh chụp chung được gửi qua khi nãy.
Ôn Dao tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy vài bức ảnh tự sướng thì mới nhận ra Triệu Tâm Đình là cô gái tóc ngắn lúc trước.
Xem ra cô ta là chị em tốt của ánh trăng sáng An Nhược Nhược, chẳng trách cô ta lại nhắm vào cô như vậy.
Ôn Dao có chút khó hiểu, tại sao cô không có thông tin liên lạc của Phó Cẩn Chi và Phó Nghiên, mà lại có Wechat của Triệu Tâm Đình, quan hệ của bọn họ rõ ràng là không tốt mà!
Lẽ nào là bia đỡ đạn muốn lập liên minh?
Đang cảm thấy kỳ lạ, Triệu Tâm Đình lại gửi tin nhắn Wechat đến, như một con vẹt đang khoe khoang.
Triệu Tâm Đình: Bản thân cô cũng biết đấy, Phó Cẩn Chi cưới cô cũng chỉ vì đứa bé trong bụng cô thôi.
Triệu Tâm Đình: Nhưng với gia thế của chúng tôi, một đứa trẻ thì có là gì chứ? Có rất nhiều người sẵn sàng sinh con cho anh ấy.
Triệu Tâm Đình: Nếu không muốn làm to chuyện, thì cô nên tự biết thân biết phận mà nhanh chóng ly hôn đi.
Ôn Dao mỉm cười, tính xấu nổi lên, cô cũng đang buồn chán, trêu chọc người này có thể giúp cô bớt buồn chán hơn.
Ôn Dao cầm điện thoại đi đến bên cạnh Phó Cẩn Chi, đi quanh một vòng để điều chỉnh góc độ chụp một tấm ảnh chung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro