Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 37
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Cô vỗ lưng Phó Nghiên: “Vẫn chưa nguôi giận à, có muốn đánh tiếp không?”
Phó Nghiên gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì phiền hai anh vệ sĩ trông chừng những người khác, đừng để họ làm phiền Tiểu Nghiên.”
Ôn Dao cười tươi như hoa, cô lại lắc chiếc nhẫn kim cương trên tay, ánh sáng phản chiếu từ đèn làm chói mắt mọi người trong phòng: “Tiểu Nghiên cứ thoải mái xả giận, cứ đánh ông ta thoải mái miễn không chết là được.”
“Tiền viện phí, hôm nay chị lo hết!”
Vừa nói cô vừa lùi bước, ra ngoài khóa cửa lại, để Phó Nghiên, người có sức mạnh bộc phát do tập múa nhiều năm, đè gã đạo diễn xuống đất đánh.
Qua vài phút, người bên ngoài có cố gắng thế nào cũng không thể mở được cửa nên đã gọi bảo vệ.
“Rầm!” một tiếng, cửa bị đá văng.
Tiếng động quá lớn làm kinh động đến quản lý cấp cao của Lạc Hà Hà, bên ngoài đã có hơn chục người đứng nhìn, kể cả Liễu Phiêu Nhi cũng có mặt.
Liễu Phiêu Nhi giả vờ ngạc nhiên che miệng, cô ta dịu dàng nói: “Trời ơi, có chuyện gì vậy? Đàn chị, sao chị lại đánh đạo diễn chứ?”
“Dù không được chọn, cũng không thể thẹn quá hóa giận mà mất kiểm soát như vậy!”
Cô ta cố tình làm thế, vì hiện tại ở đây có quản lý cấp cao của Lạc Hà Hà. Dù có điều tra ra lỗi thuộc về đạo diễn, thì ấn tượng về Phó Nghiên đánh người ở nơi công cộng cũng sẽ không tốt.
Phó Nghiên chắc chắn không thể nhận được quảng cáo này, thậm chí sau này cũng không thể hợp tác với bất kỳ quảng cáo nào của Lạc Hà Hà.
Nhưng người quản lý cấp cao trẻ tuổi bên cạnh Liễu Phiêu Nhi không để ý đến cô ta.
Người quản lý diện một bộ vest, tóc búi gọn gàng sạch sẽ, hơi nhíu mày bước lên phía trước.
“Ôn Dao, lại đến nhà tôi gây rối sao?”
“Lâu rồi không gặp, thật là có bản lĩnh.”
Trong giọng nói có chút tức giận nhưng lạ lùng thay lại lộ ra vẻ thân mật oán trách.
Ôn Dao nhìn về phía người mới đến, ôi, đúng là người quen.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, những thông tin liên quan về cô ta tự động hiện lên trong đầu Ôn Dao.
Lục Nhất Lạc, người thừa kế tập đoàn Lạc Hà Hà, cũng là bạn thân của nguyên chủ.
Tuy nhiên, hai người đã cắt đứt quan hệ trước khi nguyên chủ kết hôn, vì cô ấy không chấp nhận nổi bộ não toàn yêu đương đỉnh cao của nguyên chủ.
Cô Lục là một một nữ doanh nhân tỉnh táo và sáng suốt.
“Chuyện này không phải do tôi, do đạo diễn nhà cậu có nhân phẩm quá tệ.”
Phó Nghiên gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì phiền hai anh vệ sĩ trông chừng những người khác, đừng để họ làm phiền Tiểu Nghiên.”
Ôn Dao cười tươi như hoa, cô lại lắc chiếc nhẫn kim cương trên tay, ánh sáng phản chiếu từ đèn làm chói mắt mọi người trong phòng: “Tiểu Nghiên cứ thoải mái xả giận, cứ đánh ông ta thoải mái miễn không chết là được.”
“Tiền viện phí, hôm nay chị lo hết!”
Vừa nói cô vừa lùi bước, ra ngoài khóa cửa lại, để Phó Nghiên, người có sức mạnh bộc phát do tập múa nhiều năm, đè gã đạo diễn xuống đất đánh.
Qua vài phút, người bên ngoài có cố gắng thế nào cũng không thể mở được cửa nên đã gọi bảo vệ.
“Rầm!” một tiếng, cửa bị đá văng.
Tiếng động quá lớn làm kinh động đến quản lý cấp cao của Lạc Hà Hà, bên ngoài đã có hơn chục người đứng nhìn, kể cả Liễu Phiêu Nhi cũng có mặt.
Liễu Phiêu Nhi giả vờ ngạc nhiên che miệng, cô ta dịu dàng nói: “Trời ơi, có chuyện gì vậy? Đàn chị, sao chị lại đánh đạo diễn chứ?”
“Dù không được chọn, cũng không thể thẹn quá hóa giận mà mất kiểm soát như vậy!”
Cô ta cố tình làm thế, vì hiện tại ở đây có quản lý cấp cao của Lạc Hà Hà. Dù có điều tra ra lỗi thuộc về đạo diễn, thì ấn tượng về Phó Nghiên đánh người ở nơi công cộng cũng sẽ không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nghiên chắc chắn không thể nhận được quảng cáo này, thậm chí sau này cũng không thể hợp tác với bất kỳ quảng cáo nào của Lạc Hà Hà.
Nhưng người quản lý cấp cao trẻ tuổi bên cạnh Liễu Phiêu Nhi không để ý đến cô ta.
Người quản lý diện một bộ vest, tóc búi gọn gàng sạch sẽ, hơi nhíu mày bước lên phía trước.
“Ôn Dao, lại đến nhà tôi gây rối sao?”
“Lâu rồi không gặp, thật là có bản lĩnh.”
Trong giọng nói có chút tức giận nhưng lạ lùng thay lại lộ ra vẻ thân mật oán trách.
Ôn Dao nhìn về phía người mới đến, ôi, đúng là người quen.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, những thông tin liên quan về cô ta tự động hiện lên trong đầu Ôn Dao.
Lục Nhất Lạc, người thừa kế tập đoàn Lạc Hà Hà, cũng là bạn thân của nguyên chủ.
Tuy nhiên, hai người đã cắt đứt quan hệ trước khi nguyên chủ kết hôn, vì cô ấy không chấp nhận nổi bộ não toàn yêu đương đỉnh cao của nguyên chủ.
Cô Lục là một một nữ doanh nhân tỉnh táo và sáng suốt.
“Chuyện này không phải do tôi, do đạo diễn nhà cậu có nhân phẩm quá tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro