Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 49
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
“Má Vương, Tiểu Nghiên đâu rồi?” Ôn Dao vừa ăn lấy ăn để vừa hỏi má Vương.
Má Vương sửa lại tạp dề đeo trước hông, ánh mắt thấp thoáng sự trách móc và không đồng tình, cất giọng sầu não: “Tối qua cô chủ đã đi rồi.”
“Hả?!” Ôn Dao giật mình đến mức làm rơi thìa xuống bàn.
Không thể nào? Nghĩ kiểu gì cũng thấy người thấy xấu hổ hơn là mình, tại sao Phó Nghiên lại bỏ đi?
Thấy biểu cảm của Ôn Dao, má Vương càng như tìm được đồng minh, bà ta tiếp tục lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tối qua gần 12 giờ cô ấy nhất định phải đi, cũng không biết là chuyện gì.”
“Gấp đến vậy đấy, ngay cả bánh quy tôi làm cũng không mang theo.”
“Ha ha, vậy hả? Thế lần sau đi thăm cô ấy tôi sẽ mang theo bánh quy.”
Không thể nào, sao lại vội vã gói ghém chạy mất rồi?
Khi đang lưỡng lự không biết có nên liên lạc với Phó Nghiên hay không, Ôn Dao nhận được một tin nhắn WeChat:
“Tối nay 19:00 đến Bát Hiền Trang, tôi đã đặt phòng riêng, chỉ cần báo tên tôi với nhân viên phục vụ là được.”
Tin nhắn không có vẻ gì là khách sáo, hoàn toàn mang phong cách làm việc, rất hợp với tác phong người gửi.
Người hẹn Ôn Dao ra là Lục Nhất Lạc, bạn thân của nguyên chủ.
Cũng không hiểu sao Ôn Dao có thể làm bạn với Lục Nhất Lạc.
Hai người họ, ngoài việc đều là những người đẹp lạnh lùng thì tính cách khác nhau một trời một vực.
Ôn Dao kiêu ngạo nhưng nhạy cảm, tinh tế, mang phong cách nghệ sĩ, ghét những “kẻ bình thường” lúc nào cũng nhắc đến tiền bạc, rất coi trọng giá trị tình cảm.
Trong khi Lục Nhất Lạc làm việc dứt khoát, quyết đoán, đặt mọi thứ thậm chí cả mạng sống phía sau sự nghiệp. Vì muốn dòng họ phát triển, dù tuổi còn trẻ nhưng lại chấp nhận hôn nhân đã được sắp đặt…
Dù cô ấy chỉ mới xem qua ảnh của đối tượng kết hôn, không hề biết gì về người đó.
Một người sống vì tình, chết vì dục; một người sống vì quyền, chết vì lợi.
Không làm kẻ thù của nhau cũng đủ khiến người ta thán phục rồi.
Ôn Dao lén quan sát Lục Nhất Lạc đối diện. Hôm nay cô ấy không mặc đồ công sở mà là chiếc váy dài màu xanh đậm, màu sắc có phần già dặn nhưng lại rất tôn lên khí chất của cô ấy.
Trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt cũng bình thản. Khi nhận ra Ôn Dao đang quan sát mình, Lục Nhất Lạc đặt tách trà xuống, hơi nghiêng đầu:
“Đã từ bỏ kế hoạch điên rồ của em rồi à?”
Ôn Dao ngại ngùng cười: “Bỏ rồi, bỏ lâu rồi.”
Không chỉ điên rồ, mà còn là điên cuồng. Cô vốn định sử dụng lại chiêu cũ, chuốc thuốc Phó Lễ Chi một lần nữa rồi chụp ảnh để uy hiếp anh ta phải yêu cô.
Cô tin rằng hai người sẽ lâu ngày sinh tình, mà từ “lâu ngày” ở đây là một động từ.
Dù không thành công, ít nhất cô cũng có được con người Phó Lễ Chi.
Thật là cạn lời.
Nghe vậy, Lục Nhất Lạc thả lỏng đôi mày, cô ấy xoa xoa thái dương đang đau nhức: “Em đã nghĩ ra cách xử lý cái thai giả đó chưa?”
Ôn Dao chép miệng, nguyên chủ chủ động kể cả chuyện mang thai giả này cho Lục Nhất Lạc, xem ra hai người thực sự là chị em thân thiết chứ không phải tình chị em plastic.
“Chưa nghĩ ra, em định vài ngày tới sẽ thú nhận.” Ôn Dao thật thà trả lời.
“Hả? Em bị chó ăn mất não à?” Lục Nhất Lạc vừa thả lỏng đã nhíu mày lại, lời nói sắc bén châm chọc: “Em đã đùa giỡn cả hai gia đình như vậy, liệu Phó Cẩn Chi có dễ dàng bỏ qua cho em không?”
Câu nói này mang tính suy bụng ta ra bụng người. Lục Nhất Lạc vốn coi trọng lợi ích, nếu có ai đó đe dọa đến danh tiếng, quyền lợi của cô ấy, giở trò đồi bại với cô ấy như Ôn Dao thì chắc chắn cô ấy sẽ không để yên.
Lục Nhất Lạc gõ ngón tay lên bàn: “Có thể tìm cơ hội để em vô tình “sinh non”. Chị có người quen ở bệnh viện tư, có thể giúp em làm giả giấy chẩn đoán...”
Nhìn thấy Lục Nhất Lạc càng nói càng hăng, Ôn Dao vội ngắt lời: “Đợi một chút, Phó Cẩn Chi đã biết rồi, giờ anh ấy cũng là đồng phạm.”
Má Vương sửa lại tạp dề đeo trước hông, ánh mắt thấp thoáng sự trách móc và không đồng tình, cất giọng sầu não: “Tối qua cô chủ đã đi rồi.”
“Hả?!” Ôn Dao giật mình đến mức làm rơi thìa xuống bàn.
Không thể nào? Nghĩ kiểu gì cũng thấy người thấy xấu hổ hơn là mình, tại sao Phó Nghiên lại bỏ đi?
Thấy biểu cảm của Ôn Dao, má Vương càng như tìm được đồng minh, bà ta tiếp tục lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tối qua gần 12 giờ cô ấy nhất định phải đi, cũng không biết là chuyện gì.”
“Gấp đến vậy đấy, ngay cả bánh quy tôi làm cũng không mang theo.”
“Ha ha, vậy hả? Thế lần sau đi thăm cô ấy tôi sẽ mang theo bánh quy.”
Không thể nào, sao lại vội vã gói ghém chạy mất rồi?
Khi đang lưỡng lự không biết có nên liên lạc với Phó Nghiên hay không, Ôn Dao nhận được một tin nhắn WeChat:
“Tối nay 19:00 đến Bát Hiền Trang, tôi đã đặt phòng riêng, chỉ cần báo tên tôi với nhân viên phục vụ là được.”
Tin nhắn không có vẻ gì là khách sáo, hoàn toàn mang phong cách làm việc, rất hợp với tác phong người gửi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người hẹn Ôn Dao ra là Lục Nhất Lạc, bạn thân của nguyên chủ.
Cũng không hiểu sao Ôn Dao có thể làm bạn với Lục Nhất Lạc.
Hai người họ, ngoài việc đều là những người đẹp lạnh lùng thì tính cách khác nhau một trời một vực.
Ôn Dao kiêu ngạo nhưng nhạy cảm, tinh tế, mang phong cách nghệ sĩ, ghét những “kẻ bình thường” lúc nào cũng nhắc đến tiền bạc, rất coi trọng giá trị tình cảm.
Trong khi Lục Nhất Lạc làm việc dứt khoát, quyết đoán, đặt mọi thứ thậm chí cả mạng sống phía sau sự nghiệp. Vì muốn dòng họ phát triển, dù tuổi còn trẻ nhưng lại chấp nhận hôn nhân đã được sắp đặt…
Dù cô ấy chỉ mới xem qua ảnh của đối tượng kết hôn, không hề biết gì về người đó.
Một người sống vì tình, chết vì dục; một người sống vì quyền, chết vì lợi.
Không làm kẻ thù của nhau cũng đủ khiến người ta thán phục rồi.
Ôn Dao lén quan sát Lục Nhất Lạc đối diện. Hôm nay cô ấy không mặc đồ công sở mà là chiếc váy dài màu xanh đậm, màu sắc có phần già dặn nhưng lại rất tôn lên khí chất của cô ấy.
Trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt cũng bình thản. Khi nhận ra Ôn Dao đang quan sát mình, Lục Nhất Lạc đặt tách trà xuống, hơi nghiêng đầu:
“Đã từ bỏ kế hoạch điên rồ của em rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dao ngại ngùng cười: “Bỏ rồi, bỏ lâu rồi.”
Không chỉ điên rồ, mà còn là điên cuồng. Cô vốn định sử dụng lại chiêu cũ, chuốc thuốc Phó Lễ Chi một lần nữa rồi chụp ảnh để uy hiếp anh ta phải yêu cô.
Cô tin rằng hai người sẽ lâu ngày sinh tình, mà từ “lâu ngày” ở đây là một động từ.
Dù không thành công, ít nhất cô cũng có được con người Phó Lễ Chi.
Thật là cạn lời.
Nghe vậy, Lục Nhất Lạc thả lỏng đôi mày, cô ấy xoa xoa thái dương đang đau nhức: “Em đã nghĩ ra cách xử lý cái thai giả đó chưa?”
Ôn Dao chép miệng, nguyên chủ chủ động kể cả chuyện mang thai giả này cho Lục Nhất Lạc, xem ra hai người thực sự là chị em thân thiết chứ không phải tình chị em plastic.
“Chưa nghĩ ra, em định vài ngày tới sẽ thú nhận.” Ôn Dao thật thà trả lời.
“Hả? Em bị chó ăn mất não à?” Lục Nhất Lạc vừa thả lỏng đã nhíu mày lại, lời nói sắc bén châm chọc: “Em đã đùa giỡn cả hai gia đình như vậy, liệu Phó Cẩn Chi có dễ dàng bỏ qua cho em không?”
Câu nói này mang tính suy bụng ta ra bụng người. Lục Nhất Lạc vốn coi trọng lợi ích, nếu có ai đó đe dọa đến danh tiếng, quyền lợi của cô ấy, giở trò đồi bại với cô ấy như Ôn Dao thì chắc chắn cô ấy sẽ không để yên.
Lục Nhất Lạc gõ ngón tay lên bàn: “Có thể tìm cơ hội để em vô tình “sinh non”. Chị có người quen ở bệnh viện tư, có thể giúp em làm giả giấy chẩn đoán...”
Nhìn thấy Lục Nhất Lạc càng nói càng hăng, Ôn Dao vội ngắt lời: “Đợi một chút, Phó Cẩn Chi đã biết rồi, giờ anh ấy cũng là đồng phạm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro