Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 5
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Sau đó phất tay: "Má Vương, đem thêm một phần bánh Basque lên đi!"
Má Vương, tức người phụ nữ trung niên vừa lên lầu gọi cô chẳng hiểu chuyện gì: “Không biết cô chủ dỗ cậu chủ thế nào, nhưng mà chuyện của chủ không liên quan gì đến bà ta, bà ta chỉ làm tốt công việc của mình thôi.”
Ôn Dao: “Không có thủ đoạn gì, chỉ là nhận cha thôi.”
Khác với sự nhàn hạ của Ôn Dao, nữ chính chưa trở thành người thay thế không thể ngồi yên.
An Nhu Nhu gọi điện thoại của Phó Nghiên, giọng nói dịu dàng đầy vẻ hối lỗi: “Cô Phó, có phải hôm qua tôi lắm miệng quá rồi không không?”
Giả tạo, nếu thật sự áy náy thì sao để qua một ngày rồi mới đến xin lỗi.
Nhưng Phó Nghiên nghe không hiểu, cô ta rầu rĩ ôm thú bông trong tay nói: "Liên quan gì đến cô? Cô chỉ nhìn ra Ôn Dao không mang thai thôi, người làm sai là cô ta.”
"Anh Phó và cô Ôn không có tranh chấp gì phải không? Tôi thực sự không nên nói thẳng ra như vậy, có lẽ cô Ôn có nỗi khổ nào đó."
Giả dối, điều cô ta muốn là mối quan hệ của họ tan vỡ.
Nghĩ tới hôm nay hai người chơi rất vui vẻ, Phó Nghiên sao có thể nói ra được?
Cô ta miễn cưỡng cười, nói cho có lệ: “Ha ha, làm gì có nỗi khổ gì, tất cả đều là tình thú của vợ chồng họ thôi.”
An Nhu Nhu cắm móng tay vào da thịt, vẫn giữ nguyên thiết lập tính cách của mình.
"Vậy thì tốt quá. Tình cảm của anh Phó và cô Ôn thật tốt."
Vẫn là giả, An Nhu Nhu cảm thấy không tốt chút nào.
Khó khăn lắm chị của An Nhược Nhược cô mới chết, sao lại xuất hiện thêm một Ôn Dao? Ôn Dao cũng không giống An Nhược Nhược chút nào mà!
Ngày hôm sau không có tiết học, Ôn Dao chơi game đến nửa đêm rồi ngủ đến tận giữa trưa.
Bia đỡ đạn Ôn Dao là một sinh viên mỹ thuật, năm cuối chương trình học ít, nhưng cô vẫn rất nỗ lực, cô thật sự rất thích hội hoạ, ngày nào cũng kiên trì luyện tập, cho nên nhà Phó Cẩn Chi cũng có phòng vẽ tranh cho cô.
Ôn Dao tò mò bước vào, lúc đối mặt với anh chồng ở lưng chừng bức tường, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Vẽ tranh, uống nước, tham gia triển lãm nghệ thuật... Đủ các loại cảnh tượng, có thể tưởng tượng người vẽ tranh là một kẻ cuồng rình mò.
Lá gan của nguyên chủ cũng lớn quá, chẳng thèm giả vờ. Tuy nói ngày thường người khác không được vào, nhưng lỡ như xảy ra chuyện thì sao? Cứ thế mà bị bại lộ à?
Cái chết này đúng là không oan, chị em ra đi sảng khoái, để lại cục diện rối rắm cho cô dọn dẹp.
Ôn Dao rơi nước mắt, hóa thành một con khỉ linh hoạt tháo từng bức tranh xuống, chuẩn bị tiêu hủy thi diệt tịch.
“Đinh, kích hoạt nhiệm vụ: Ôn Dao vô cùng yêu họa sĩ thiên tài Phó Lễ Chi, coi anh như ánh sáng trong lòng mình, vẽ vô số bức tranh cho anh ta.”
“Xin hãy kiên trì vẽ tranh cho Phó Lễ Chi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ cải mệnh, mỗi tháng ít nhất một bức tranh, giữ gìn cẩn thận.”
Vẻ mặt Ôn Dao khó coi, đập mạnh bức tranh xuống đất: "Cậu đang nói nhiệm vụ gì vậy, không phải đã nói là hệ thống cải trời cải mệnh à? Sao nhiệm vụ lại ngược lại thế?”
Đi bộ mãi bên bờ sông, nào có ai không bị ướt giày.
Một khi bị bại lộ chuyện cô có mưu đồ gây rối anh chồng, liệu cô có còn sống nổi không? Đây không phải là gây rắc rối cho cô sao?
“Xin lỗi ký chủ, hiện tại tôi đấu không lại ý thức thế giới, chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của nó.”
“Nhưng tôi cũng đã tranh thủ chút lợi ích cho cô. Mỗi tháng hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể cho cô một vạn tiền thưởng thành tích.”
Ôn Dao vậy mà lại dao động. Trước khi xảy ra tai nạn xe, cô chỉ là biên tập viên tài khoản truyền thông của một công ty nhỏ. Phỏng vấn, tìm kiếm tư liệu, viết bản thảo, sắp xếp câu chữ tất cả đều là cô làm, liều sống liều chết mỗi tháng nhận được có bảy ngàn.
Bây giờ, một tháng vẽ một bức tranh là có thể nhận được một vạn, mặc dù có nguy cơ bị bắt gian.
Má Vương, tức người phụ nữ trung niên vừa lên lầu gọi cô chẳng hiểu chuyện gì: “Không biết cô chủ dỗ cậu chủ thế nào, nhưng mà chuyện của chủ không liên quan gì đến bà ta, bà ta chỉ làm tốt công việc của mình thôi.”
Ôn Dao: “Không có thủ đoạn gì, chỉ là nhận cha thôi.”
Khác với sự nhàn hạ của Ôn Dao, nữ chính chưa trở thành người thay thế không thể ngồi yên.
An Nhu Nhu gọi điện thoại của Phó Nghiên, giọng nói dịu dàng đầy vẻ hối lỗi: “Cô Phó, có phải hôm qua tôi lắm miệng quá rồi không không?”
Giả tạo, nếu thật sự áy náy thì sao để qua một ngày rồi mới đến xin lỗi.
Nhưng Phó Nghiên nghe không hiểu, cô ta rầu rĩ ôm thú bông trong tay nói: "Liên quan gì đến cô? Cô chỉ nhìn ra Ôn Dao không mang thai thôi, người làm sai là cô ta.”
"Anh Phó và cô Ôn không có tranh chấp gì phải không? Tôi thực sự không nên nói thẳng ra như vậy, có lẽ cô Ôn có nỗi khổ nào đó."
Giả dối, điều cô ta muốn là mối quan hệ của họ tan vỡ.
Nghĩ tới hôm nay hai người chơi rất vui vẻ, Phó Nghiên sao có thể nói ra được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta miễn cưỡng cười, nói cho có lệ: “Ha ha, làm gì có nỗi khổ gì, tất cả đều là tình thú của vợ chồng họ thôi.”
An Nhu Nhu cắm móng tay vào da thịt, vẫn giữ nguyên thiết lập tính cách của mình.
"Vậy thì tốt quá. Tình cảm của anh Phó và cô Ôn thật tốt."
Vẫn là giả, An Nhu Nhu cảm thấy không tốt chút nào.
Khó khăn lắm chị của An Nhược Nhược cô mới chết, sao lại xuất hiện thêm một Ôn Dao? Ôn Dao cũng không giống An Nhược Nhược chút nào mà!
Ngày hôm sau không có tiết học, Ôn Dao chơi game đến nửa đêm rồi ngủ đến tận giữa trưa.
Bia đỡ đạn Ôn Dao là một sinh viên mỹ thuật, năm cuối chương trình học ít, nhưng cô vẫn rất nỗ lực, cô thật sự rất thích hội hoạ, ngày nào cũng kiên trì luyện tập, cho nên nhà Phó Cẩn Chi cũng có phòng vẽ tranh cho cô.
Ôn Dao tò mò bước vào, lúc đối mặt với anh chồng ở lưng chừng bức tường, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Vẽ tranh, uống nước, tham gia triển lãm nghệ thuật... Đủ các loại cảnh tượng, có thể tưởng tượng người vẽ tranh là một kẻ cuồng rình mò.
Lá gan của nguyên chủ cũng lớn quá, chẳng thèm giả vờ. Tuy nói ngày thường người khác không được vào, nhưng lỡ như xảy ra chuyện thì sao? Cứ thế mà bị bại lộ à?
Cái chết này đúng là không oan, chị em ra đi sảng khoái, để lại cục diện rối rắm cho cô dọn dẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dao rơi nước mắt, hóa thành một con khỉ linh hoạt tháo từng bức tranh xuống, chuẩn bị tiêu hủy thi diệt tịch.
“Đinh, kích hoạt nhiệm vụ: Ôn Dao vô cùng yêu họa sĩ thiên tài Phó Lễ Chi, coi anh như ánh sáng trong lòng mình, vẽ vô số bức tranh cho anh ta.”
“Xin hãy kiên trì vẽ tranh cho Phó Lễ Chi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ cải mệnh, mỗi tháng ít nhất một bức tranh, giữ gìn cẩn thận.”
Vẻ mặt Ôn Dao khó coi, đập mạnh bức tranh xuống đất: "Cậu đang nói nhiệm vụ gì vậy, không phải đã nói là hệ thống cải trời cải mệnh à? Sao nhiệm vụ lại ngược lại thế?”
Đi bộ mãi bên bờ sông, nào có ai không bị ướt giày.
Một khi bị bại lộ chuyện cô có mưu đồ gây rối anh chồng, liệu cô có còn sống nổi không? Đây không phải là gây rắc rối cho cô sao?
“Xin lỗi ký chủ, hiện tại tôi đấu không lại ý thức thế giới, chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của nó.”
“Nhưng tôi cũng đã tranh thủ chút lợi ích cho cô. Mỗi tháng hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể cho cô một vạn tiền thưởng thành tích.”
Ôn Dao vậy mà lại dao động. Trước khi xảy ra tai nạn xe, cô chỉ là biên tập viên tài khoản truyền thông của một công ty nhỏ. Phỏng vấn, tìm kiếm tư liệu, viết bản thảo, sắp xếp câu chữ tất cả đều là cô làm, liều sống liều chết mỗi tháng nhận được có bảy ngàn.
Bây giờ, một tháng vẽ một bức tranh là có thể nhận được một vạn, mặc dù có nguy cơ bị bắt gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro