Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 9
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Gì cơ? Ôn Dao cúi đầu suy tư, lông mi run rẩy, chẳng phải là ngày nguyên chủ bỏ thuốc sao?
Nhớ lại cảnh tượng bị bắt gian tại giường trong cốt truyện, khóe miệng Ôn Dao giật giật.
Được rồi, lại một bất ngờ cho nam chính.
Người nhà họ Ôn đang ở trong sảnh lớn, Ôn Dao đi theo Phó Cẩn Chi chào hỏi.
“Cha, mẹ, anh hai, con về rồi.”
“Hừ! Về rồi à?” Cha Ôn năm nay 58 tuổi, quyền lực của ông dần được chuyển sang cho con trai Ôn Viễn, nhưng ông vẫn có uy thế của bề trên: “Chẳng phải con nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn, không cần cha can thiệp vào cuộc sống của con sao?”
“Được rồi!” Mẹ Ôn vỗ mạnh cha Ôn một cái: “Dao Dao bao nhiêu tuổi, ông bao nhiêu tuổi hả? Còn tranh cãi với con nữa.”
Hôm nay Ôn Dao đồng ý quay về, bà rất vui mừng. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lầm lì và bướng bỉnh, làm việc gì cũng rất cố chấp.
Lần trước rời khỏi nhà cũng chẳng mang theo một đồng nào, cùng với thái độ cả đời không qua lại với người nhà.
Một tháng qua, mẹ Ôn vẫn luôn lo lắng làm sao hàn gắn mối quan hệ hai cha con, lần này đứa nhỏ đã cúi đầu trước, bà không thể để ông già này làm hỏng chuyện được.
Ôn Dao vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, đầu óc nguyên chủ khi yêu mù quáng đến mức từ mặt gia đình, chẳng lẽ đây là chân tướng cô chết đói đầu đường sao?
Người nhà họ Ôn còn phải tiếp đón khách khứa, nói chuyện vài câu rồi thả bọn họ đi.
Người nhà họ Phó làm thông gia, ngoại trừ Phó Nghiên đột nhiên bị bệnh thì tất cả đều có mặt.
“Ba người mau đi giao lưu đi, xung quanh có rất nhiều người đang đợi.”
Vừa mới gặp mặt, mẹ Phó lập tức kiếm cớ đuổi cha con nhà họ Phó ra chỗ khác, kéo Ôn Dao ra sân thượng đi hít thở không khí trong lành.
Người phụ nữ đã hơn 50 tuổi, trên mặt chẳng thấy dấu vết năm tháng là bao, bà ấy mặc một bộ sườn xám, khí chất ung dung tao nhã, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của hai anh em nhà họ Phó là gen di truyền từ bà ấy.
“Chớp mắt một cái, Cẩn Chi đã kết hôn rồi.” Trong mắt mẹ Phó xẹt qua vẻ xúc động, giọng bà nhàn nhạt: “Thằng bé lớn lên từ nhỏ với ông nội, đều không gần gũi với cha mẹ.”
“Sau này có con bên cạnh nó, cũng không tính là cô đơn.”
Mẹ Phó lấy miếng ngọc trên cổ xuống: “Mẹ đã làm một chiếc cho vợ chồng của ba anh em, đáng lẽ mẹ phải tặng cho con trong đám cưới, nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên không kịp.”
Khóe miệng Ôn Dao giật giật, vốn không cử hành hôn lễ, nguyên chủ còn lấy lý do mang thai tính tình nóng nảy để không gặp cha mẹ nhà họ Phó.
Dựa vào những gì cô làm thì thái độ của người nhà họ Phó đối với cô quá nhã nhặn, có lẽ Phó Cẩn Chi và Phó Nghiên còn chưa nói ra chuyện cô mang thai giả.
“Cảm ơn mẹ ạ.” Ôn Dao nhận lấy miếng ngọc, chân thành nói cảm ơn.
“Ting, đã thu hoạch đạo cụ quan trọng: Tín vật định ước giữa nam nữ chính, cốt truyện đã chuyển hướng thành công, hãy tiếp tục phát huy!”
“Phần thưởng mở khóa một phần nội dung cốt truyện, xin chú ý kiểm tra và nhận.”
Sau khi mẹ Phó rời đi, Ôn Dao cầm miếng ngọc, tay hơi run lên… Cô đang cười.
“Ký chủ, tôi cảm thấy mình càng ngày càng mạnh. Đây là sức mạnh thay đổi cốt truyện, lần sau nhất định tôi có thể xé nát ý thức của thế giới này đến mức mẹ nó cũng không nhận ra!” 8848 mạnh miệng, cảm giác vô cùng huênh hoang.
“Cầm một miếng ngọc nhỏ mà vui vẻ đến run rẩy à?” Phó Cẩn Chi không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Ôn Dao.
Ôn Dao cố gắng đè khóe miệng xuống, nhưng ánh mắt cong cong vẫn bộc lộ tâm trạng tốt: “Chẳng phải tôi không mang thai sao? Cầm miếng ngọc rất ngượng ngùng.”
“Ha, cô còn biết ngượng sao?” Phó Cẩn Chi mỉm cười, giả vờ muốn cướp miếng ngọc: “Vậy trả lại cho tôi đi.”
Ấy, sao có thể vô đạo đức như thế? Ôn Dao theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng, lại thấy Phó Cẩn Chi vẫn đứng đó, khóe môi mang theo ý cười, rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Nhớ lại cảnh tượng bị bắt gian tại giường trong cốt truyện, khóe miệng Ôn Dao giật giật.
Được rồi, lại một bất ngờ cho nam chính.
Người nhà họ Ôn đang ở trong sảnh lớn, Ôn Dao đi theo Phó Cẩn Chi chào hỏi.
“Cha, mẹ, anh hai, con về rồi.”
“Hừ! Về rồi à?” Cha Ôn năm nay 58 tuổi, quyền lực của ông dần được chuyển sang cho con trai Ôn Viễn, nhưng ông vẫn có uy thế của bề trên: “Chẳng phải con nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn, không cần cha can thiệp vào cuộc sống của con sao?”
“Được rồi!” Mẹ Ôn vỗ mạnh cha Ôn một cái: “Dao Dao bao nhiêu tuổi, ông bao nhiêu tuổi hả? Còn tranh cãi với con nữa.”
Hôm nay Ôn Dao đồng ý quay về, bà rất vui mừng. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lầm lì và bướng bỉnh, làm việc gì cũng rất cố chấp.
Lần trước rời khỏi nhà cũng chẳng mang theo một đồng nào, cùng với thái độ cả đời không qua lại với người nhà.
Một tháng qua, mẹ Ôn vẫn luôn lo lắng làm sao hàn gắn mối quan hệ hai cha con, lần này đứa nhỏ đã cúi đầu trước, bà không thể để ông già này làm hỏng chuyện được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dao vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, đầu óc nguyên chủ khi yêu mù quáng đến mức từ mặt gia đình, chẳng lẽ đây là chân tướng cô chết đói đầu đường sao?
Người nhà họ Ôn còn phải tiếp đón khách khứa, nói chuyện vài câu rồi thả bọn họ đi.
Người nhà họ Phó làm thông gia, ngoại trừ Phó Nghiên đột nhiên bị bệnh thì tất cả đều có mặt.
“Ba người mau đi giao lưu đi, xung quanh có rất nhiều người đang đợi.”
Vừa mới gặp mặt, mẹ Phó lập tức kiếm cớ đuổi cha con nhà họ Phó ra chỗ khác, kéo Ôn Dao ra sân thượng đi hít thở không khí trong lành.
Người phụ nữ đã hơn 50 tuổi, trên mặt chẳng thấy dấu vết năm tháng là bao, bà ấy mặc một bộ sườn xám, khí chất ung dung tao nhã, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của hai anh em nhà họ Phó là gen di truyền từ bà ấy.
“Chớp mắt một cái, Cẩn Chi đã kết hôn rồi.” Trong mắt mẹ Phó xẹt qua vẻ xúc động, giọng bà nhàn nhạt: “Thằng bé lớn lên từ nhỏ với ông nội, đều không gần gũi với cha mẹ.”
“Sau này có con bên cạnh nó, cũng không tính là cô đơn.”
Mẹ Phó lấy miếng ngọc trên cổ xuống: “Mẹ đã làm một chiếc cho vợ chồng của ba anh em, đáng lẽ mẹ phải tặng cho con trong đám cưới, nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên không kịp.”
Khóe miệng Ôn Dao giật giật, vốn không cử hành hôn lễ, nguyên chủ còn lấy lý do mang thai tính tình nóng nảy để không gặp cha mẹ nhà họ Phó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa vào những gì cô làm thì thái độ của người nhà họ Phó đối với cô quá nhã nhặn, có lẽ Phó Cẩn Chi và Phó Nghiên còn chưa nói ra chuyện cô mang thai giả.
“Cảm ơn mẹ ạ.” Ôn Dao nhận lấy miếng ngọc, chân thành nói cảm ơn.
“Ting, đã thu hoạch đạo cụ quan trọng: Tín vật định ước giữa nam nữ chính, cốt truyện đã chuyển hướng thành công, hãy tiếp tục phát huy!”
“Phần thưởng mở khóa một phần nội dung cốt truyện, xin chú ý kiểm tra và nhận.”
Sau khi mẹ Phó rời đi, Ôn Dao cầm miếng ngọc, tay hơi run lên… Cô đang cười.
“Ký chủ, tôi cảm thấy mình càng ngày càng mạnh. Đây là sức mạnh thay đổi cốt truyện, lần sau nhất định tôi có thể xé nát ý thức của thế giới này đến mức mẹ nó cũng không nhận ra!” 8848 mạnh miệng, cảm giác vô cùng huênh hoang.
“Cầm một miếng ngọc nhỏ mà vui vẻ đến run rẩy à?” Phó Cẩn Chi không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Ôn Dao.
Ôn Dao cố gắng đè khóe miệng xuống, nhưng ánh mắt cong cong vẫn bộc lộ tâm trạng tốt: “Chẳng phải tôi không mang thai sao? Cầm miếng ngọc rất ngượng ngùng.”
“Ha, cô còn biết ngượng sao?” Phó Cẩn Chi mỉm cười, giả vờ muốn cướp miếng ngọc: “Vậy trả lại cho tôi đi.”
Ấy, sao có thể vô đạo đức như thế? Ôn Dao theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng, lại thấy Phó Cẩn Chi vẫn đứng đó, khóe môi mang theo ý cười, rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro