[Gia Đấu] Xuyên Thành Thứ Nữ Báo Thù
Chương 3
2024-08-21 01:24:38
“Tiểu thư, người nhất định không được gật đầu. Nếu như sau này rơi vào phủ bá tước, chỉ sợ người sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.” Phồn Tinh cũng nhíu chặt mày nói.
Thẩm Diệc cười cười, nói đúng vậy. Đương nhiên không thể theo ý của bọn họ.
“Ta tưởng rằng, tiểu thư là huyết mạch của nhà họ Thẩm, cho dù bọn họ có hại chết Lệ phu nhân đi chăng nữa. Dù sao người cũng là khuê nữ nhà họ Thẩm mà. Thật không ngờ, cả nhà này lại không coi người ra gì...” Nước mắt của Trúc ma ma lại rơi xuống, Trúc ma ma không có bản lĩnh gì, chỉ thương cho số phận của đứa trẻ mà mình nuôi từ bé.
Thẩm Diệc lau nước mắt cho bà: “Khóc cái gì? Ta đã biết từ lâu rồi, chúng ta không thể dựa vào nhà họ Thẩm. Đừng sợ. Có ta ở đây, dù thế nào cũng có thể bảo vệ được hai người.” Thẩm Diệc nói.
Trúc ma ma thở dài gật đầu.
Lời này bà vẫn luôn tin tưởng.
Khi Lệ phu nhân bị ép đưa vào phủ, những người bên cạnh không một ai được giữ lại.
Lúc đó, tiểu thư mới mười tuổi quỳ dài trước cửa phủ, mới giữ lại được Trúc ma ma và Phồn Tinh.
Sau đó cũng là tiểu thư bày mưu đuổi những kẻ má hồng môi đỏ trong phòng ra ngoài.
Nàng là người có bản lĩnh, đáng tiếc số phận quá đắng cay.
Lệ Phu nhân vừa qua đời, nàng cô đơn lẻ bóng một mình, có phụ thân như không.
Phủ quốc công chạm trổ tinh xảo này, tựa như lồng giam nhốt nàng. Chỉ là tuổi tác đã lớn, rốt cuộc sẽ thế nào? Nếu hôn sự không tốt, cả đời sẽ bị hủy hoại. Nhưng cả phủ trên dưới đông đảo như vậy, lại không có một ai nhớ đến tiểu thư nhà mình.
"Mẹ nuôi đừng khóc nữa, kẻo mắt sưng lên lại bị người ta nói ra nói vào. Những người, những chuyện trong phủ này, ta sẽ từ từ tính sổ. Hôn sự cũng không thể để bọn họ tùy tiện quyết định. Cả đời còn dài, chúng ta từ từ mà tính". Thẩm Diệc nói.
Trúc ma ma gật đầu, trong lòng không mấy tin tưởng, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì khiến tiểu thư thêm phiền lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài có một nha hoàn đến bẩm báo: "Tứ tiểu thư, phu nhân cho gọi người đến đó".
Thẩm Diệc đáp một tiếng, chỉnh lại y phục. Nàng biết, sau khi Tôn ma ma trở về, Hàn thị hẳn sẽ gọi nàng đến, quả nhiên, lần này thật nhanh.
Đang là giữa mùa hè, nàng chỉ cầm theo một chiếc quạt, dẫn theo Phồn Tinh ra cửa.
Trúc ma ma không yên tâm, Phồn Tinh chỉ nói: "Người đừng nghĩ nhiều, tiểu thư tự có chừng mực".
Thẩm Diệc cười cười, nói đúng vậy. Đương nhiên không thể theo ý của bọn họ.
“Ta tưởng rằng, tiểu thư là huyết mạch của nhà họ Thẩm, cho dù bọn họ có hại chết Lệ phu nhân đi chăng nữa. Dù sao người cũng là khuê nữ nhà họ Thẩm mà. Thật không ngờ, cả nhà này lại không coi người ra gì...” Nước mắt của Trúc ma ma lại rơi xuống, Trúc ma ma không có bản lĩnh gì, chỉ thương cho số phận của đứa trẻ mà mình nuôi từ bé.
Thẩm Diệc lau nước mắt cho bà: “Khóc cái gì? Ta đã biết từ lâu rồi, chúng ta không thể dựa vào nhà họ Thẩm. Đừng sợ. Có ta ở đây, dù thế nào cũng có thể bảo vệ được hai người.” Thẩm Diệc nói.
Trúc ma ma thở dài gật đầu.
Lời này bà vẫn luôn tin tưởng.
Khi Lệ phu nhân bị ép đưa vào phủ, những người bên cạnh không một ai được giữ lại.
Lúc đó, tiểu thư mới mười tuổi quỳ dài trước cửa phủ, mới giữ lại được Trúc ma ma và Phồn Tinh.
Sau đó cũng là tiểu thư bày mưu đuổi những kẻ má hồng môi đỏ trong phòng ra ngoài.
Nàng là người có bản lĩnh, đáng tiếc số phận quá đắng cay.
Lệ Phu nhân vừa qua đời, nàng cô đơn lẻ bóng một mình, có phụ thân như không.
Phủ quốc công chạm trổ tinh xảo này, tựa như lồng giam nhốt nàng. Chỉ là tuổi tác đã lớn, rốt cuộc sẽ thế nào? Nếu hôn sự không tốt, cả đời sẽ bị hủy hoại. Nhưng cả phủ trên dưới đông đảo như vậy, lại không có một ai nhớ đến tiểu thư nhà mình.
"Mẹ nuôi đừng khóc nữa, kẻo mắt sưng lên lại bị người ta nói ra nói vào. Những người, những chuyện trong phủ này, ta sẽ từ từ tính sổ. Hôn sự cũng không thể để bọn họ tùy tiện quyết định. Cả đời còn dài, chúng ta từ từ mà tính". Thẩm Diệc nói.
Trúc ma ma gật đầu, trong lòng không mấy tin tưởng, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì khiến tiểu thư thêm phiền lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài có một nha hoàn đến bẩm báo: "Tứ tiểu thư, phu nhân cho gọi người đến đó".
Thẩm Diệc đáp một tiếng, chỉnh lại y phục. Nàng biết, sau khi Tôn ma ma trở về, Hàn thị hẳn sẽ gọi nàng đến, quả nhiên, lần này thật nhanh.
Đang là giữa mùa hè, nàng chỉ cầm theo một chiếc quạt, dẫn theo Phồn Tinh ra cửa.
Trúc ma ma không yên tâm, Phồn Tinh chỉ nói: "Người đừng nghĩ nhiều, tiểu thư tự có chừng mực".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro