Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi
Chương 2
Phản Mại Cố Sự Đích Miêu
2024-07-13 11:59:46
Phần 2/
Bị tát một cái, đầu óc tôi ù ù cả lên, bên tai vang lên tiếng hỏi han lo lắng của bạn thân và lời mắng chửi Trâu Toại.
Mẹ anh ta cũng lo lắng tiến lên đỡ tôi, nhưng bị tôi tránh mặt.
Tôi lắc lắc đầu, ổn định lại tầm nhìn rồi đi về phía Trâu Toại đang đứng. Anh ta đang bận rộn ôm chị dâu của mình và nhẹ nhàng an ủi.
"Ý của anh là gì thế Trâu Toại?" Tôi hỏi.
"Ý gì? Tôi đã nói với cô rằng cần phải tôn trọng chị dâu. Cô dám làm nhục chị ấy, tức là cô coi thường chị ấy. Tôi sẽ không lấy một người coi thường chị dâu làm vợ. Muốn tôi cưới thì quỳ xuống mà xin lỗi chị dâu và nâng chén trà tỏ lòng tôn kính đi."
Trâu Toại nhìn tôi một cách không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn sự dịu dàng chu đáo của ba tháng trước.
"Tôi coi thường ư?" Tôi lạnh lùng hỏi một câu, tiến lên một bước, một cái giật chị dâu Tần Dung ra khỏi vòng tay hắn ta.
Sau đó nắm lấy cổ áo Trâu Toại và tát cho anh ta liên tiếp hai cái vào mặt. Vì tôi đã dùng hết sức, nên gương mặt của gã đàn ông khốn nạn kia ngay lập tức sưng lên.
"Con khốn này, cô dám đánh tôi, cô còn muốn cưới xin nữa không?" Trâu Toại muốn đánh trả nhưng bị vài cô phù dâu bạn thân của tôi giữ chặt lại.
Chúng tôi đều đã học qua võ đạo, không hề sợ anh ta. Ngược lại, Trâu Toại bị giữ chặt đến nỗi không thể cử động.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em trai mình. Theo phong tục, em trai và bố mẹ tôi sẽ đi thẳng đến khách sạn, vì vậy họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
"Chị có sao không, em đến đón chị về nhà." Khi tôi gọi, em trai tôi có vẻ như đã biết chuyện gì xảy ra, nghe như em ấy đã trên đường đến rồi.
Vừa bị giữ ngoài cửa, vừa bị sỉ nhục bắt quỳ xuống nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi nghe em trai nói sẽ đón về nhà, tôi suýt nữa đã không kìm được mà bật khóc.
"Duyệt Duyệt, con đang làm gì thế? Trâu Toại làm sai con muốn đánh hay phạt đều được, làm sao con có thể về nhà được? Hôm nay là ngày vui của hai đứa mà." Mẹ của Trâu Toại hoảng hốt tiến lên và nắm lấy tay tôi. Bà ấy nghe thấy tiếng em tôi trong điện thoại và rõ ràng đang rất lo lắng.
Nhưng mà...
Chính bà ấy cũng đã để mặc con trai và con dâu ức hiếp tôi phải không? Cả nhà này đúng là không bình thường. Trâu Toại bảo vệ chị dâu đến mức ấy, không biết đó là chị dâu hay vợ nữa.
Tôi nhanh chóng rút tay mình: "Dì à, tôi không dám gả vào nhà dì nữa, hãy hủy bỏ đám cưới đi."
"Cái này... làm sao có thể hủy bỏ đám cưới được?" Mẹ của Trâu Toại lo lắng đến mức nhảy dựng lên, kéo anh ta lại và nhắc xin lỗi tôi.
Còn Trâu Toại thì cứng đầu, cứng cổ không chịu nghe theo.
Ông Trâu lấy tay đấm lên ngực, tức giận mắng to: "Bất hiếu, đồ nghịch tử"
Khi thấy Trâu Toại bị mắng chửi, Tần Dung lập tức lao ra ngoài và nói với bà Trâu: "Mẹ, nếu không cưới thì thôi, hôm nay không cưới thì nhục nhã cũng là nhà họ Triệu, bây giờ cứ để cô ta về, xem ai mất mặt."
Nghe những lời này, mẹ Trâu Toại run rẩy vì tức giận và tát thẳng vào mặt Tần Dung: "Đủ rồi, cô đã làm loạn nhà tôi chưa đủ sao? Cô còn muốn gì nữa?"
Mẹ Trâu Toại gào khóc lên vô cùng chói tai. Sau đó có vẻ như ý thức được mình đã mất kiểm soát, cắn răng nói với người thân bên cạnh: "Đưa Tần Dung đi, đừng ở đây mà làm loạn nữa."
Bị tát một cái, Tần Dung giận dữ nhìn mẹ Trâu Toại, điên cuồng gào lên một tiếng: "Cả nhà các người đều nợ tôi"
Gào xong, cô quay người bỏ đi và kéo theo Trâu Toại.
Bị tát một cái, đầu óc tôi ù ù cả lên, bên tai vang lên tiếng hỏi han lo lắng của bạn thân và lời mắng chửi Trâu Toại.
Mẹ anh ta cũng lo lắng tiến lên đỡ tôi, nhưng bị tôi tránh mặt.
Tôi lắc lắc đầu, ổn định lại tầm nhìn rồi đi về phía Trâu Toại đang đứng. Anh ta đang bận rộn ôm chị dâu của mình và nhẹ nhàng an ủi.
"Ý của anh là gì thế Trâu Toại?" Tôi hỏi.
"Ý gì? Tôi đã nói với cô rằng cần phải tôn trọng chị dâu. Cô dám làm nhục chị ấy, tức là cô coi thường chị ấy. Tôi sẽ không lấy một người coi thường chị dâu làm vợ. Muốn tôi cưới thì quỳ xuống mà xin lỗi chị dâu và nâng chén trà tỏ lòng tôn kính đi."
Trâu Toại nhìn tôi một cách không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn sự dịu dàng chu đáo của ba tháng trước.
"Tôi coi thường ư?" Tôi lạnh lùng hỏi một câu, tiến lên một bước, một cái giật chị dâu Tần Dung ra khỏi vòng tay hắn ta.
Sau đó nắm lấy cổ áo Trâu Toại và tát cho anh ta liên tiếp hai cái vào mặt. Vì tôi đã dùng hết sức, nên gương mặt của gã đàn ông khốn nạn kia ngay lập tức sưng lên.
"Con khốn này, cô dám đánh tôi, cô còn muốn cưới xin nữa không?" Trâu Toại muốn đánh trả nhưng bị vài cô phù dâu bạn thân của tôi giữ chặt lại.
Chúng tôi đều đã học qua võ đạo, không hề sợ anh ta. Ngược lại, Trâu Toại bị giữ chặt đến nỗi không thể cử động.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em trai mình. Theo phong tục, em trai và bố mẹ tôi sẽ đi thẳng đến khách sạn, vì vậy họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
"Chị có sao không, em đến đón chị về nhà." Khi tôi gọi, em trai tôi có vẻ như đã biết chuyện gì xảy ra, nghe như em ấy đã trên đường đến rồi.
Vừa bị giữ ngoài cửa, vừa bị sỉ nhục bắt quỳ xuống nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi nghe em trai nói sẽ đón về nhà, tôi suýt nữa đã không kìm được mà bật khóc.
"Duyệt Duyệt, con đang làm gì thế? Trâu Toại làm sai con muốn đánh hay phạt đều được, làm sao con có thể về nhà được? Hôm nay là ngày vui của hai đứa mà." Mẹ của Trâu Toại hoảng hốt tiến lên và nắm lấy tay tôi. Bà ấy nghe thấy tiếng em tôi trong điện thoại và rõ ràng đang rất lo lắng.
Nhưng mà...
Chính bà ấy cũng đã để mặc con trai và con dâu ức hiếp tôi phải không? Cả nhà này đúng là không bình thường. Trâu Toại bảo vệ chị dâu đến mức ấy, không biết đó là chị dâu hay vợ nữa.
Tôi nhanh chóng rút tay mình: "Dì à, tôi không dám gả vào nhà dì nữa, hãy hủy bỏ đám cưới đi."
"Cái này... làm sao có thể hủy bỏ đám cưới được?" Mẹ của Trâu Toại lo lắng đến mức nhảy dựng lên, kéo anh ta lại và nhắc xin lỗi tôi.
Còn Trâu Toại thì cứng đầu, cứng cổ không chịu nghe theo.
Ông Trâu lấy tay đấm lên ngực, tức giận mắng to: "Bất hiếu, đồ nghịch tử"
Khi thấy Trâu Toại bị mắng chửi, Tần Dung lập tức lao ra ngoài và nói với bà Trâu: "Mẹ, nếu không cưới thì thôi, hôm nay không cưới thì nhục nhã cũng là nhà họ Triệu, bây giờ cứ để cô ta về, xem ai mất mặt."
Nghe những lời này, mẹ Trâu Toại run rẩy vì tức giận và tát thẳng vào mặt Tần Dung: "Đủ rồi, cô đã làm loạn nhà tôi chưa đủ sao? Cô còn muốn gì nữa?"
Mẹ Trâu Toại gào khóc lên vô cùng chói tai. Sau đó có vẻ như ý thức được mình đã mất kiểm soát, cắn răng nói với người thân bên cạnh: "Đưa Tần Dung đi, đừng ở đây mà làm loạn nữa."
Bị tát một cái, Tần Dung giận dữ nhìn mẹ Trâu Toại, điên cuồng gào lên một tiếng: "Cả nhà các người đều nợ tôi"
Gào xong, cô quay người bỏ đi và kéo theo Trâu Toại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro