Gia Đình Cực Phẩm Quấy Đục Showbiz
Chương 4
Quỷ Phạ Ác Nhân
2024-07-23 09:38:26
7
Nửa đêm, tôi bị một tiếng sấm sét đánh thức. Từ nhỏ tôi đã sợ sấm sét, cha tôi nói, là bởi vì tôi thường xuyên ra vẻ ta đây, cho nên ông trời mới muốn đánh tôi.
Mở mắt ra, theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều khiến tôi vui mừng là, con hồ ly trắng nhỏ thường xuyên xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng ngủ của tôi từ hồi cấp ba, lại xuất hiện.
Tôi vẫy tay với nó, nó lập tức hiểu ý nhảy qua hàng rào sắt chạy về phía tôi, chui vào lòng tôi.
Theo thói quen, tôi đưa tay xoa đầu nó. Nhưng nó lại rất kháng cự, có lẽ là vì hồi cấp ba bị tôi nhổ lông nhiều quá nên bị hói rồi.
Tôi bĩu môi: "Nhưng mà móc khóa trên cặp của tớ vô tình bị mất rồi."
Hồ ly trắng im lặng một lúc, sau đó quẫy đuôi lông xù xù của mình lên mặt tôi. Có lẽ là do nhổ lông khiến người ta thư giãn, tôi không nhịn được lẩm bẩm:
"Tiểu Bạch, mày nói xem tao nên làm gì bây giờ, nếu như Trình Lệ thật sự là con trai của Ảnh đế Trình thì tiêu đời rồi."
Nghe vậy, Tiểu Bạch run lên, nó cảnh giác ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi vẫn tiếp tục lải nhải:
"Cha tao nói, hồ ly tinh đều là kẻ xấu… A suýt chút nữa quên mất mày cũng là hồ ly tinh."
Tiểu Bạch tức giận đến mức suýt chút nữa cắn tôi một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ ủ rũ quay đầu sang chỗ khác, nằm ngủ bên cạnh tôi. Có nó bên cạnh, tôi yên tâm hơn rất nhiều, nắm chặt cái đuôi của nó, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vừa bước vào cổng trường, tôi đã gặp Trình Lệ. Hình như anh ấy vừa chải tóc xong, tóc hơi rối, sắc mặt rất tệ, trông như kiểu "Đừng chọc tao, tao bây giờ là thùng thuốc nổ, ai đụng vào là nổ đấy".
Tôi lúng túng trốn sang một bên, không dám tiến lên. Suy nghĩ cả ngày, cuối cùng tôi vẫn quyết định chặn đường Trình Lệ trước khi tan học, hỏi anh ấy:
"Trình Lệ, cha anh là Trình Hạc sao? Chính là vị Ảnh đế từng đạt giải Kim Tượng ấy."
Bàn tay đang viết chữ của anh khựng lại, miệng trả lời rất nhanh:
"Không phải. Cha tôi chỉ là một tên hề tầm thường, là kẻ ăn bám, dựa dẫm vào mẹ tôi."
Tôi: Hả?
8
Kể từ sau khi thân phận phú nhị đại của Trình Lệ bị bại lộ, người đến tỏ tình với anh ấy lập tức nhiều hơn hẳn.
Chỉ là, anh ấy đều trả lại nguyên vẹn tất cả thư tình, còn kèm theo một câu: "Tôi đã có người trong lòng rồi."
Điều này khiến tôi cảm thấy, tôi và Trình Lệ vẫn luôn là tình cảm hai chiều. Nhưng mẹ tôi nói: "Đàn ông không tỏ tình chính là chưa đủ yêu, nếu như cậu ta thích con, thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để cho con biết.
Nhưng mà loại người đàn ông bí ẩn, khó hiểu như Ảnh đế Trình thì ngoại lệ, loại người như họ đều cố chấp đến c.h.ế.t đi được, cứ thích giữ bí mật, thăm dò đối phương, chính là không muốn nói ra suy nghĩ của mình, đến khi vợ con bỏ đi rồi mới cuống cuồng hối hận."
Gần đây, Dương Tĩnh Oánh lại rất ngoan ngoãn.
Nghe nói là Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh, người cầm quyền của tập đoàn Lục thị - Lục Tồn, sẽ đích thân đến trường tổ chức buổi tọa đàm.
Ngày nào cô ta cũng dậy sớm thức khuya để học thêm kiến thức tài chính, còn thao thao nói:
"Biết đâu Lục tổng lại cảm thấy tôi rất ưu tú, gửi offer cho tôi trước, để tôi tốt nghiệp sau đó đến Lục thị làm việc thì sao."
Nghe vậy, tôi phì cười. Chỉ cần cô ta có thể bước chân vào Lục thị một bước, tôi sẽ bảo mẹ tôi đuổi cha tôi đi ngay trong đêm!
Lễ đón tiếp mà trường học chuẩn bị cho cha tôi rất long trọng. Dương Tĩnh Oánh thậm chí còn mặc một bộ sườn xám, trang điểm tinh xảo.
Một cô bạn cùng phòng khó hiểu hỏi cô ta:
"Cậu ăn mặc long trọng như vậy làm gì?"
Cô ta soi gương, cười nói:
"Mấy cậu biết gì chứ, nghe nói vợ của Lục tổng là Ảnh hậu Giang Lệ, Giang Lệ rất thích mặc sườn xám tham gia các hoạt động thương mại, chắc chắn là vì Lục tổng thích. Tôi đây gọi là bắt được sở thích của sếp, hừ, đúng là lũ nhà quê."
Tôi ngoáy ngoáy tai, chỉ cảm thấy rất khó hiểu. Mẹ tôi mặc sườn xám, hoàn toàn là vì công ty sắp xếp. Bà ấy rất lười, trang phục yêu thích nhất là mũ tai bèo, kính râm to và áo phông quần đùi đi dép lê.
Dọn dẹp đơn giản một chút, tôi chậm rãi đi về phía hội trường. Đi được nửa đường thì đột nhiên có một người xông ra, kích động gọi tôi:
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Tôi nhìn kỹ lại, thì ra là bác tài xế Tiểu Lý của cha tôi. Bác Lý xách theo túi lớn túi nhỏ đưa cho tôi, dặn dò một hồi lâu mới rời đi.
Nhìn cách thắt nơ kỳ lạ và quái dị kia, tôi lập tức nhận ra đây là tác phẩm của mẹ tôi.
Chờ bác Lý đi rồi, Dương Tĩnh Oánh bĩu môi, từ bên cạnh đi tới.
"Ra ngoài còn để cha gọi là tiểu thư, đúng là đứa con gái hiếu thảo. Hừ, bình thường cô đối xử với tôi ngạo mạn như vậy, chẳng lẽ là dựa vào việc cha cô là tài xế của ảnh đế Lục Tồn?"
Kể từ sau lần trước tôi từ chối "ly trà sữa cầu hòa" của cô ta. Dương Tĩnh Oánh cũng chẳng thèm giả vờ ngây thơ trước mặt tôi nữa, cứ hễ có cơ hội là lại mỉa mai tôi. Tôi cũng chẳng thèm tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm hỏi cô ta:
"Dương Tĩnh Oánh, tôi rất tò mò, nhà cô giàu như vậy, vậy cha cô làm nghề gì?"
Dương Tĩnh Oánh như thể đã chờ tôi hỏi câu này từ lâu, cô ta tự hào ưỡn ngực: "Cha tôi là đối tác quan trọng nhất của Lục tổng, ngày nào cũng gặp Lục tổng để bàn chuyện hợp tác, đã hợp tác vô số lần rồi, mỗi dịp lễ tết, Lục tổng đều đích thân dẫn vợ con đến nhà tôi, chúc tết cha tôi đấy. Thôi, không nói chuyện với cô nữa, tôi còn phải vào gặp Lục tổng đây."
Tôi thật sự bị sốc.
Hóa ra không biết xấu hổ là cảm giác này, có thể không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác mà nói hươu nói vượn.
Nửa đêm, tôi bị một tiếng sấm sét đánh thức. Từ nhỏ tôi đã sợ sấm sét, cha tôi nói, là bởi vì tôi thường xuyên ra vẻ ta đây, cho nên ông trời mới muốn đánh tôi.
Mở mắt ra, theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều khiến tôi vui mừng là, con hồ ly trắng nhỏ thường xuyên xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng ngủ của tôi từ hồi cấp ba, lại xuất hiện.
Tôi vẫy tay với nó, nó lập tức hiểu ý nhảy qua hàng rào sắt chạy về phía tôi, chui vào lòng tôi.
Theo thói quen, tôi đưa tay xoa đầu nó. Nhưng nó lại rất kháng cự, có lẽ là vì hồi cấp ba bị tôi nhổ lông nhiều quá nên bị hói rồi.
Tôi bĩu môi: "Nhưng mà móc khóa trên cặp của tớ vô tình bị mất rồi."
Hồ ly trắng im lặng một lúc, sau đó quẫy đuôi lông xù xù của mình lên mặt tôi. Có lẽ là do nhổ lông khiến người ta thư giãn, tôi không nhịn được lẩm bẩm:
"Tiểu Bạch, mày nói xem tao nên làm gì bây giờ, nếu như Trình Lệ thật sự là con trai của Ảnh đế Trình thì tiêu đời rồi."
Nghe vậy, Tiểu Bạch run lên, nó cảnh giác ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi vẫn tiếp tục lải nhải:
"Cha tao nói, hồ ly tinh đều là kẻ xấu… A suýt chút nữa quên mất mày cũng là hồ ly tinh."
Tiểu Bạch tức giận đến mức suýt chút nữa cắn tôi một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ ủ rũ quay đầu sang chỗ khác, nằm ngủ bên cạnh tôi. Có nó bên cạnh, tôi yên tâm hơn rất nhiều, nắm chặt cái đuôi của nó, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vừa bước vào cổng trường, tôi đã gặp Trình Lệ. Hình như anh ấy vừa chải tóc xong, tóc hơi rối, sắc mặt rất tệ, trông như kiểu "Đừng chọc tao, tao bây giờ là thùng thuốc nổ, ai đụng vào là nổ đấy".
Tôi lúng túng trốn sang một bên, không dám tiến lên. Suy nghĩ cả ngày, cuối cùng tôi vẫn quyết định chặn đường Trình Lệ trước khi tan học, hỏi anh ấy:
"Trình Lệ, cha anh là Trình Hạc sao? Chính là vị Ảnh đế từng đạt giải Kim Tượng ấy."
Bàn tay đang viết chữ của anh khựng lại, miệng trả lời rất nhanh:
"Không phải. Cha tôi chỉ là một tên hề tầm thường, là kẻ ăn bám, dựa dẫm vào mẹ tôi."
Tôi: Hả?
8
Kể từ sau khi thân phận phú nhị đại của Trình Lệ bị bại lộ, người đến tỏ tình với anh ấy lập tức nhiều hơn hẳn.
Chỉ là, anh ấy đều trả lại nguyên vẹn tất cả thư tình, còn kèm theo một câu: "Tôi đã có người trong lòng rồi."
Điều này khiến tôi cảm thấy, tôi và Trình Lệ vẫn luôn là tình cảm hai chiều. Nhưng mẹ tôi nói: "Đàn ông không tỏ tình chính là chưa đủ yêu, nếu như cậu ta thích con, thì chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để cho con biết.
Nhưng mà loại người đàn ông bí ẩn, khó hiểu như Ảnh đế Trình thì ngoại lệ, loại người như họ đều cố chấp đến c.h.ế.t đi được, cứ thích giữ bí mật, thăm dò đối phương, chính là không muốn nói ra suy nghĩ của mình, đến khi vợ con bỏ đi rồi mới cuống cuồng hối hận."
Gần đây, Dương Tĩnh Oánh lại rất ngoan ngoãn.
Nghe nói là Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh, người cầm quyền của tập đoàn Lục thị - Lục Tồn, sẽ đích thân đến trường tổ chức buổi tọa đàm.
Ngày nào cô ta cũng dậy sớm thức khuya để học thêm kiến thức tài chính, còn thao thao nói:
"Biết đâu Lục tổng lại cảm thấy tôi rất ưu tú, gửi offer cho tôi trước, để tôi tốt nghiệp sau đó đến Lục thị làm việc thì sao."
Nghe vậy, tôi phì cười. Chỉ cần cô ta có thể bước chân vào Lục thị một bước, tôi sẽ bảo mẹ tôi đuổi cha tôi đi ngay trong đêm!
Lễ đón tiếp mà trường học chuẩn bị cho cha tôi rất long trọng. Dương Tĩnh Oánh thậm chí còn mặc một bộ sườn xám, trang điểm tinh xảo.
Một cô bạn cùng phòng khó hiểu hỏi cô ta:
"Cậu ăn mặc long trọng như vậy làm gì?"
Cô ta soi gương, cười nói:
"Mấy cậu biết gì chứ, nghe nói vợ của Lục tổng là Ảnh hậu Giang Lệ, Giang Lệ rất thích mặc sườn xám tham gia các hoạt động thương mại, chắc chắn là vì Lục tổng thích. Tôi đây gọi là bắt được sở thích của sếp, hừ, đúng là lũ nhà quê."
Tôi ngoáy ngoáy tai, chỉ cảm thấy rất khó hiểu. Mẹ tôi mặc sườn xám, hoàn toàn là vì công ty sắp xếp. Bà ấy rất lười, trang phục yêu thích nhất là mũ tai bèo, kính râm to và áo phông quần đùi đi dép lê.
Dọn dẹp đơn giản một chút, tôi chậm rãi đi về phía hội trường. Đi được nửa đường thì đột nhiên có một người xông ra, kích động gọi tôi:
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Tôi nhìn kỹ lại, thì ra là bác tài xế Tiểu Lý của cha tôi. Bác Lý xách theo túi lớn túi nhỏ đưa cho tôi, dặn dò một hồi lâu mới rời đi.
Nhìn cách thắt nơ kỳ lạ và quái dị kia, tôi lập tức nhận ra đây là tác phẩm của mẹ tôi.
Chờ bác Lý đi rồi, Dương Tĩnh Oánh bĩu môi, từ bên cạnh đi tới.
"Ra ngoài còn để cha gọi là tiểu thư, đúng là đứa con gái hiếu thảo. Hừ, bình thường cô đối xử với tôi ngạo mạn như vậy, chẳng lẽ là dựa vào việc cha cô là tài xế của ảnh đế Lục Tồn?"
Kể từ sau lần trước tôi từ chối "ly trà sữa cầu hòa" của cô ta. Dương Tĩnh Oánh cũng chẳng thèm giả vờ ngây thơ trước mặt tôi nữa, cứ hễ có cơ hội là lại mỉa mai tôi. Tôi cũng chẳng thèm tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm hỏi cô ta:
"Dương Tĩnh Oánh, tôi rất tò mò, nhà cô giàu như vậy, vậy cha cô làm nghề gì?"
Dương Tĩnh Oánh như thể đã chờ tôi hỏi câu này từ lâu, cô ta tự hào ưỡn ngực: "Cha tôi là đối tác quan trọng nhất của Lục tổng, ngày nào cũng gặp Lục tổng để bàn chuyện hợp tác, đã hợp tác vô số lần rồi, mỗi dịp lễ tết, Lục tổng đều đích thân dẫn vợ con đến nhà tôi, chúc tết cha tôi đấy. Thôi, không nói chuyện với cô nữa, tôi còn phải vào gặp Lục tổng đây."
Tôi thật sự bị sốc.
Hóa ra không biết xấu hổ là cảm giác này, có thể không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác mà nói hươu nói vượn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro