Chương 9
Tạp Nhi
2024-11-11 23:33:12
Thật là không chạy nổi nữa!
Thạch Du cuối cùng cũng chậm bước chân lại, từ từ đi.
Hắc Báo cũng đã thở không ra hơi đuổi theo cô, "Này! Nghỉ một chút. . . . . . Có được hay không?" Anh thở hồng hộc yêu cầu.
Thạch Du nhìn Hắc Báo một cái, tức giận nói: "Anh làm sao lại đuổi theo tôi?"
"Thạch Du!" Hắc Báo bắt được cánh tay của cô ngăn cô lại, không cho cô đi nữa.
Thạch Du gương mắt nhìn anh, đột ngột nói ra một câu nói: "Hắc Báo, tôi muốn trở về."
"Chúng tôi đều muốn trở về." Hắc Báo ôn định lại hơi thở mà nói.
"Không! Tôi muốn trở về ngay bây giờ, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa." Vẻ mặt Thạch Du cô đơn, trên mặt còn có những vệt nước mắt chưa khô.
"Nhưng, nếu như cô muốn rời đi, thì cũng phải thông báo với đại ca một tiếng chứ!" Hắc Báo biết lần này đều là tại anh gây họa, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết xử lý như thế nào.
Nhắc tới Tất Thịnh, trong tim Thạch Du đột nhiên tràn đầy lửa giận.
"Tôi là cái gì của anh ta mà phải báo, anh trung thành với anh ta như vậy, mà anh ta còn có thể khôn lưu tình đánh anh! Tôi thì là gì? Tôi không cần phải báo cho anh ta!"
"Thạch Du, thật ra thì một đòn kia là tôi tự nguyện chịu phạt, không thể trách đại ca được. Tôi không nên uống quá nhiều rượu, lại nói ra những chuyện không nên nói." Hắc Báo xấu hổ, cúi đầu nói.
"Cho dù cả thiên hạ này đều biết tôi là người anh ta thuê đến để giả làm người yêu của anh ta , anh ta cũng không phải tức giận đến như vây, mà tôi cũng không để lỗ ra sự việc này." Thạch Du hét.
"Ai! Có lẽ cô không biết, ở trong Xã Hội Đen giải quyết mọi chuyện đều phải nhanh, phải ác, nói khó nghe một chút là phải cắt cỏ phải cắt tận gốc, nhưng mà chúng tôi lại rất coi trọng thể diện; đến công ty tìm người giả làm người yêu là một chuyện mà môt khi bị truyền đi, nhất định mọi người sẽ chế nhạo đại ca không có đủ bản lĩnh đi tìm một người phụ nữ, nhất là lão hồ ly, hắn sẽ ở trước mặt các đại ca khác mà đắc ý khoe khoang, hắn đã cướp đi người đại ca yêu mến nhất đó là Tang Nhã." Hắc Báo đem chuyện từ từ phân tích để cho Thạch Du có thể hiểu.
Thạch Du nghe xong lời giải thích của anh, dương như cũng có đạo lý.
"Nhưng , anh ta không nên quát tôi như vậy."
Hắc Báo nghe và không nhịn được cười khổ một tiếng.
"Tôi đã bảo cô phải im lặng, nhưng cô vẫn cố chấp không nghe lời khuyên của tôi, thật ra thì tôi thấy, đại ca không muốn động tới cô, nếu không tuyệt đối hôm nay cô sẽ không hề bị thương như bây giờ."
Thạch Du nghe Hắc Báo nói, không khỏi hoảng sợ nhìn anh, "Anh nói anh ta sẽ đánh phụ nữ! ?"
"Không không không, đại ca chưa bao giờ đánh phụ nữ, hắn chỉ nói ra những lời làm cho người ta đau đến không thở nổi dùng lời nói đâm thương phụ nữ ; nhưng đối với cô, anh ấy lại một câu đều không nói ra được."
Nghĩ đến đây, Hắc Báo không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng.
"Quên đi! Tôi hỏi nhiều như vậy để làm gì." vẻ mặt Thạch Du sa sút tinh thần, cúi đầu xuống.
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện." Hắc Báo cười quỷ quyệt liếc nhìn Thạch Du.
"Hỏi đi!"Khuôn mặt cô như đưa đám đáp lại.
" Khi nào cô lại trở thành vợ đại ca?" Hắc Báo tò mò hỏi.
"Không lâu trước, không biết là một giờ hay là hai giờ. Ai! Thật là cuộc đời phù du, thời gian chỉ là một cái nháy mắt, hôn nhân cũng có thể dừng lại đấy, chúng tôi cứ như vậy. . . . . ." Nói đến đây, Thạch Du không nhịn được hai mắt đẫm lệ.
"Hôn nhân! ? Các cô thật. . . . . ." Hắc Báo kinh ngạc nhìn Thạch Du.
"Ừ, chúng tôi ở một giáo đường nhỏ đăng kí kết hôn, còn mua nhẫn kim cương." Thạch Du vươn tay nghĩ muốn cho Hắc Báo thấy chiếc nhẫn, nhưng lại phát hiện ra giữa ngón tay đã không còn vật gì, mới đột nhiên nhớ lại trong cơn giận dữ cô đã đem chiếc nhẫn trả lại cho anh rồi.
"Ai! Trả lại anh ta rồi." tiếng cô buồn bã thở dài nói.
Hắc Báo kinh hoàng mà kéo Thạch Du, "Không được! Cô và đại ca đã kết hôn, vậy thì dù gì tôi cũng không thể để cho cô đi, cùng tôi trở về!"
"Tôi không muốn trở về! Tôi chỉ nghĩ thoát khỏi anh ta thật xa, tôi muốn về nhà." Thạch Du đột nhiên hét to.
"Thạch Du!" Hắc Báo bất đắc dĩ nhìn cô.
"Hắc Báo, anh không cần khuyên tôi nữa, tôi rất muốn trở về, không muốn ở lại nơi này nơi mà khắp nơi tràn đầy lừa gạt ." Thạch Du cầu khẩn.
Hắc Báo cúi đầu nhìn Thạch Du, cô cố chấp so với Tất Thịnh cũng không kém bao nhiêu, nếu như ép cô ở lại có lẽ sẽ còn mang cho cô tổn thương lớn hơn.
"Được rồi, tôi và cô đến sân bay, tôi tiễn cô trở về."
"Có thật không? Cám ơn anh." Thạch Du rốt cuộc lộ ra nụ cười lúm đồng tiền hoạt bát.
Hắc Báo đồng ý đưa Thạch Du trở về, nhưng kế tiếp chính anh lại không biết nên đối mặt với Tất Thịnh như thế nào.
Hắc Báo đưa Thạch Du đến sân bay, cũng tận mắt nhìn cô lên máy bay. Nhìn tinh thần cô sa sút, bóng dáng cô đơn của cô,anh biết Thạch Du yêu đại ca là thật.
Nghĩ đến một mối tình tốt đẹp lại bị chính tại anh mà hủy diệt, anh lại càng không ngừng tự trách mình.
Vẻ mặt Hắc Báo chán nản trở lại sòng bạc, mới vừa bước vào cửa sòng bạc anh đã cảm nhận được một bầu không khí quái dị; trong sòng bạc không có một vị khách nào, chỉ có các đại ca ở xa mà đến ngồi ở trung tâm.
Mà Tất Thịnh ngồi ngay ở phía trước, trên mặt anh lạnh như thời tiết tại Bắc Cực, ánh mắt lạnh lùng dừơng như đã rất lâu không gặp .
Hắc Báo nơm nớp lo sợ đi vào sòng bạc.
"Các vị đại ca."
"Hắc Báo, Thạch Du đâu?" âm thanh của Tất Thịnh như kết sương lúc sáng sớm .
"Cô ấy. . . . . ." Hắc Báo cúi thấp đầu khó khăn nói.
" Cô ấy đâu?" Tất Thịnh gầm thét.
"Thạch Du. . . . . . Cô ấy đi rồi." Hắc Báo bất đắc dĩ trả lời.
"Đi?" Tất Thịnh khiếp sợ đứng dậy, đánh mạnh vào chiếc ghế, đồng thời đi về phía Hắc Báo, một tay níu lấy cổ áo của anh ta, "Cậu nói cô đi là có ý gì?"
Chuyện này sớm muộn gì cũng không lừa được Tất Thịnh, Hắc Báo bất đắc dĩ nhìn Tất Thịnh nói: "Em đã cố hết sức giữ cô ấy lại, nhưng cô ấy cố ý muốn rời khỏi nơi này, cho nên em liền đưa cô lên máy bay đi về Đài Loan ."
"Đài Loan? Không có sự đồng ý của tôi, cô ấy tại sao có thể nói đi là đi!" Dưới cơn nóng giận Tất Thịnh dùng sức hất Hắc Báo ra.
"Em không có biện pháp ngăn cô ấy lại." Hắc Báo không thể làm gì mà nói.
"Hàaa...!" Kha Tái Tư cười lạnh một tiếng, châm chọc Tất Thịnh: "Tất đại ca, anh luôn miệng nói Thạch Du là người phụ nữ của anh, đã là phụ nữ của anh ‘ lại ’ bỏ anh đi sao!"
Tất Thịnh lấy ra một tờ hôn thú, đưa ra trước mặt các vị đại ca."Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và Thạch Du , vấn đề này tuyệt đối không lừa các vị."
Bỗng chốc, mọi người đều nhìn lên tờ giấy trong tay Tất Thịnh, liền hiểu anh không nói dối.
Tất Thịnh cố ý đem giấy đăng kí đến ngay trước mặt Kha Tái Tư, "Có thể sai được không? hôm nay Thạch Du không chỉ là người phụ nữ của Tất Thịnh tôi, mà còn là vợ của tôi nữa!" Anh cố ý ho một tiếng, "Hôm nay Kha Tái Tư ở trước mặt mọi người trêu đùa vợ tôi, điều nay nên xử lý như thế nào đây?"
Tất cả các vị đại ca không khỏi bắt đầu thảo luận, rồi sau đó một người trong đó đứng lên mở miệng nói: "Tất đại ca, anh nói làm sao, chúng tôi đều làm như thế!"
Nhất thời, sắc mặt Kha Tái Tư xám ngoét, lớn tiếng phản kháng: "Đều là đại ca, tại sao tất cả mọi người đều phải nghe lời anh ta?"
Một người trong đó đứng lên, đi tới trước mặt Kha Tái Tư, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, "Bản thân anh có điểm nào có thể so sánh với Tất đại ca? Bằng còn không có huống chi là hơn, Anh cho rằng anh mở sòng bạc, chúng tôi sẽ đặc biệt đên góp vui sao sao? Anh lầm to rồi! Tin tưởng anh cũng nhận ra được, nếu không phải là vị nể mặt mũi của Tất đại ca, chúng tôi sẽ tới cái nơi xa xôi này mà góp vui sao? Ở Las Vegas, một sòng bạc là chuyên lớn lao sao?"
" Không phải sao, mọi người nếu không phải là nghe nói Tất đại ca tới tham gia, bằng anh Kha Tái Tư anh, có thể mời chúng tôi sao?"
Những câu giễu cợt đâm thẳng vào trong lòng Kha Tái Tư, làm hắn lại càng không phục."Tại sao? Mọi người đều là đại ca, các anh vì cái gì cam nguyện(*) nghe Tất Thịnh?"(cam tâm , nguyện ý)
"Ha ha ha! Bởi vì Tất đại ca là người nghĩa khí, mỗi người ở đây đều đã từng nhận được sự giúp đỡ của anh ấy; chỉ cần khó khăn, thông báo đến Tất đại ca một tiếng, anh ấy nhất định sẽ hết sức giúp chúng tôi làm được, anh thì sao? Nói khó nghe, hôm nay anh khai mạc, nếu không phải là Tất đại ca giúp một tay, mọi người sẽ đến đây sao?"
Tất Thịnh vẻ mặt nguội lạnh, ánh mắt như băng dường như nhìn chằm chằm Kha Tái Tư, "Ban đầu anh từ bên cạnh tôi cướp đi Tang Nhã, tôi có thể không ghi hận, nhưng hôm nay anh lại có thể ở ngay trước mặt cái vị đại ca khác nhục nhã Thạch Du, tôi sẽ không thể tha thứ cho anh!" Tay của anh chỉ thẳng vào Kha Tái Tư.
"Nếu tôi không phục thì anh nghĩ như thế nào!"
Kha Tái Tư không phục.
"Tôi sẽ để cho anh sống ở trên đời mà như không sống!" Tất Thịnh quả quyết nói ra lời nghiêm khắc nhất.
"Anh dám!" Kha Tái Tư cắn răng nghiến lợi tức giận hầm hừ.
"Tất đại ca có gì không dám, hơn nữa chúng tôi nhất định sẽ giúp anh ấy."
Các vị đại ca đều đồng loạt đứng lên giúp Tất Thịnh nói chuyện, trên mặt mỗi người đều cười một nụ cười cao thâm khó lường quỷ quyệt.
Tất Thịnh hài lòng cười lạnh.
"Kha Tái Tư, anh cứ chậm rãi chờ tôi trả thù đi!"
Tang Nhã vội vàng gió chiều nào che chiều ấy dựa dựa vào Tất Thịnh, "Tất Thịnh, nếu Thạch Du đi,anh sẽ để cho em trở lại bên cạnh anh chứ?" Cô si ngốc nhìn Tất Thịnh.
Kha Tái Tư nhất thời giận, "Cái đồ phụ nữ gió chiều nào theo chiều ấy !"
Tang Nhã quay đầu lại châm chọc Kha Tái Tư: "Ban đầu tôi đi theo anh, đều là bị anh dụ dỗ, bây giờ tôi đã thấy rõ tất cả, tôi quyết định muốn đi theo Tất Thịnh."
Tất Thịnh khinh bỉ đẩy Tang Nhã ra, "Trừ Thạch Du ra, tôi không cần người phụ nữ nào khác."
Tang Nhã vội vàng không thôi, "Nhưng, hôm nay là cô ta đã không còn ở lại bên anh, không phải anh. . . . . ."
"Buông chồng tôi ra!"
Tang Nhã còn chưa nói hết câu, âm thanh của Thạch Du đã từ bên ngoài vang lên. Cô tức giận chạy vọt vào, tức giận kéo Tang Nhã ra, "Cách chồng tôi xa một chút!"
Tất Thịnh nhìn thấy Thạch Du đột nhiên xuất hiện, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.
"Thạch Du! ? Hắc Báo không phải nói em. . . . . ."
Hắc Báo cũng ngẩn ra nhìn Thạch Du đang đi về phía trước, "Tôi rõ ràng nhìn cô lên máy bay. . . . . ."
"Thực sự tôi đã lên máy bay, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại làm cho tôi không cam lòng, cho nên mới nhân lúc máy bay chưa cất cánh mà chạy trở về. Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, có người thừa dịp tôi không có ở đây, chuẩn bị cướp chồng của tôi !" Cô hung tợn nhìn chằm chằm vàoTang Nhã.
Tất Thịnh rốt cuộc cũng có thể thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng khi mà tưởng như mất đi rồi lại có thể co lại được, anh kích động ôm chặt Thạch Du; vào giờ phút này, không có bất kỳ lời nói nào có thể hình dung tâm trạng của anh.
"Chờ một chút." Thạch Du cố thoát khỏi cái ôm nhiệt tình, đưa ngón tay ra đến trước mặt anh quơ quơ, "Nhẫn kết hôn đâu? Trả em đi!"
Tất Thịnh không nhịn được cười to, từ trong túi vội vàng lấy ra cái nhẫn vì cơn nóng giận mà rút racủa cô, trước mắt mọi người, tươi cười rạng rỡ mà đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay Thạch Du."Xin mọi người làm chứng cho tôi, Thạch Du chính là vợ của Tất Thịnh tôi , người phụ nữ duy nhất của cuộc đời này."
Bỗng chốc, tiếng vô tay đồng loạt cùng vang lên , mọi người rối rít đi tới trước mặt Tất Thịnh và Thạch Du nói lời chúc phúc.
Tang Nhã bất đắc dĩ đến bên cạnh Kha Tái Tư, "Em hiểu rõ anh hiểu em nhất. . . . . ."
Kha Tái Tư không để bị lừa, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
"Tránh ra! Cô đúng là loại phụ nữ ba phải, đồ phụ nữ trai mặt, Kha Tái Tư tôi dù có chuyện gì cũng không muốn lại nhìn thấy cô dù chỉ một lần, cảnh cáo cô tốt nhất là cách xa tôi ra một chút!"
"Anh. . . . . ." Tang Nhã không ngờ không có một người nào chấp nhận mình.
"Cút! Bây giờ cô hãy cút ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Kha Tái Tư tức giận đuổi cô ta đi.
Tang Nhã kinh ngạc, lập tức cầu khẩn Kha Tái Tư: "Cầu xin anh đừng đuổi em đi."
"Cút!" Kha Tái Tư dương như rất kiên quyết muốn đuổi cô ta đi.
Tang Nhã thấy Kha Tái Tư đã kiên quyết như thế, cô ta tức giận đứng lên, "Đi thì đi! Tôi không tin Las Vegas lớn như vậy, sẽ không có chỗ dung thân cho Tang Nhã . Tôi lại muốn nhìn ngày sau của Kha Tái Tư anh, có thể so với tôi tốt hơn hay không!" Dứt lời, cô nghênh ngang đi khỏi sòng bạc của Kha Tái Tư .
Thạch Du thấy bóng dáng của Tang Nhã lúc rời đi , không khỏi vì cô ấy mà cảm thấy bi ai. Cô lắc đầu, dựa vào ngực Tất Thịnh cười khổ nói: " Kết quả của Tang Nhã thật là thảm nha!"
Tất Thịnh không nghe rõ lời nói của Thạch Du, "Em nói cái gì?"
"Không có gì." Thạch Du vội vàng mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Tất Thịnh, "Chuyện anh đồng ý với em cũng đừng quên đó!"
Tất Thịnh sau nửa ngày suy nghĩ thì hỏi, "Chuyện gì?"
"Ai nha! Cái đầu của anh là làm bằng gì vậy, chỉ mới qua mấy giờ đã quên, anh đã nói lad sẽ cho em một hôn lễ thật lớn đấy nhé!" Thạch Du lớn tiếng kêu.
Lời nói của Thạch Du vừa mới xong, nhất thời làm cho cả hội trường không nhịn được cười ha ha.
"Tất đại ca, phu nhân của anh thật là vô cùng dễ thương."
"Tất đại ca, xem ra anh không thực hiện lời hứa thì cũng không được rồi!"
Vẻ mặt của Tất Thịnh lại thản nhiên giọng nói lên cao: " Mọi người cũng nghe, vừa rồi Thạch Du chính là muốn đưa thiếp cưới cho các vị, nếu tất cả mọi người đều nhận thiếp này, đến lúc đó xin mời tất cả mọi người hãy đến chung vui cùng chúng tôi!"
Mọi người không ngờ tới, thì ra là Tất Thịnh cố ý giả bộ, lời nói của Thạch Du đã thay anh tiết kiệm được số tiền làm thiệp và cũng bớt đi việc mời cưới; tuy vậy mọi người cũng không chút nào để ý, vẫn thành tâm chúc phúc cho hai người bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau.
Hôm nay Thạch Du có lẽ là người vui vẻ nhất, bởi vì Tất Thịnh đã thực hiện lời hứa đối với cô, đó là cho cô một hôn lễ thật lớn.
Vừa về tới nhà, Tất Thịnh liền khẩn chương bắt tay vào việc chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.
Mỗi một vật dụng đều do Tất Thịnh chọn lựa tỉ mỉ, không chút nào qua loa, bởi vì đây là nguyện vọng của Thạch Du, anh nhất định phải làm cho cô trở thành một cô dâu đẹp nhất hạnh phúc nhất.
Thừa dịp các vị khách còn chưa ngồi vào vị trí, Thạch Du không yên tâm lại xem xét địa điểm mời khách một lần nữa; cuối cùng cô nhìn thấy trên cửa dán một trang giấy đỏ, trên đó viết" chuyện vui Tất Thạch " .
Thạch Du đứng ở đó nhìn giấy đỏ cả một lúc lâu, cảm giác là lạ.
Tất Thịnh mỉm cười, lặng lẽ đến gần Thạch Du, cánh tay duỗi ra một cái, ôm cô vào trong lòng, tựa vào lồng ngực to lớn của anh ."Em đang xem cái gì?"
Lông mày Thạch Du nhíu, ngón tay chỉ giấy đỏ, "Anh có cảm thấy là lạ hay không?"
"Là lạ? Có sao? Anh họ Tất, em họ Thạch, không có sai nha!" Tất Thịnh không nhìn ra sai ở chỗ nào.
"Không đúng, không đúng!"
Thạch Du không suy nghĩ chút nào đưa tay đem tấm giấy đỏ kéo xuống .
"A. . . . . ." Tất Thịnh muốn ngăn cản cô, nhưng không kịp rồi, "Em đem giấy đỏ này kéo xuống , khách làm sao biết là ai kết hôn."
"Không, cái này nhất định phải sửa lại." Thạch Du vừa nói thầm, vừa đi trở về phòng dành riêng cho cô dâu nghỉ ngơi.
Tất Thịnh không hiểu ró ý của cô nên cũng đi theo Thạch Du đi vào phòng nghỉ, "Có cái gid không đúng?"
Thạch Du mở giấy đỏ trong tay ra, tay chỉ hai chữ Tất và Thạch, nhắc anh nói: "Em đã từng nói, chẳng lẽ anhquên?"
Tất Thịnh nhất thời bừng tỉnh, "Đúng nha! Dường như có chút không tốt."
"Nào chỉ là có chút, quả thực là quá không tốt! Anh nghĩ lại xem, Tất Thạch thì đồng nghĩa với phải chết, tân khách đến đây chủ yếu đều là người kinh doanh nếu họ nhìn thấy giấy đỏ này có khi lại nghĩ chúng ta ám họ?" Thạch Du cẩn thận phân tích.
"Em nói cũng đúng. Vậy nên viết lên cửa cái gì, mới có thể làm cho người ta biết đây là tiệc mừng của mình?"
Tất Thịnh vì chuyện này đau đầu không dứt.
"Đừng nóng vội, để cho em suy nghĩ một chút." Thạch Du nghiêm túc suy tư, một hồi lâu, cô tươi cười rạng rỡ gọi: "em có ý này."
"Cái gì?" Tất Thịnh không kịp chờ đợi tới hỏi.
"Chờ em viết xong anh sẽ rõ." Thạch Du làm bộ thần bí, đột nhiên hỏi "Anh nghĩ hôm nay lão hồ ly sẽ đến không?"
"Theo anh thấy là không thể nào." Tất Thịnh tự đắc hả hê mà cười .
"Chắc chắn chứ?" Thạch Du cầm bút vùi đầu trên giấy đỏ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Người ta mở sòng bạc ở Las Vegas thì lợi nhuận đều ngất trời, thế nhưng hắn lại phải táng gia bại sản, đây quả thật là ác giả ác báo." Tất Thịnh cười to.
Thạch Du nghiêng đầu nhìn anh, "Trong giới hắc đạo cũng dạy về nghĩa khí sao? Thật là mới mẻ."
"Anh từ trước đến giờ là một người trọng nghĩa, mọi người cũng không phải là loại côn đồ không hiểu biết." Tất Thịnh nghiêm túc giải thích.
Thạch Du không nhịn được khẽ cười một tiếng, "Em đương nhiên là biết, chỉ cố ý muốn đùa anh một chút." viết xong giấy đỏ, cô mỉm cười, chờ đợi lời ca ngợi của anh, "Như thế nào?"
"Không tệ! Thật là có sáng ý." Tất Thịnh hoàn toàn đồng ý.
Thạch Du cười duyên, "Như vậy mới là may mắn!" Ngừng một lát, cô lại hỏi:
"Này, vậy Tang Nhã có trở về bên cạnh Kha Tái Tư hay không?"
"Không có, bây giờ Kha Tái Tư cũng có ý trí, nghe nói Tang Nhã đã từng quay lại xin hắn, nhưng Kha Tái Tư lại cứng rắn đuổi cô ta đi, nghe nói cô ta hiện tại đi làm vũ nữ rồi." Tất Thịnh nói sự thật.
Thạch Du lặng lẽ liếc anh một cái, nhìn khuôn mặt thản nhiên của anh, có thể thấy được Tang Nhã đã hoàn toàn không còn vị trí nào ở trong lòng anh, cô vui mừng mỉm cười.
"Đi! Và đi đem giấy đỏ dán vào cửa." Thạch Du dắt Tất Thịnh đi tới lối vào phòng khách, hết sức hài lòng mà đem giấy đỏ dán vào cửa.
Tại công ty “ Hạnh phúc viên mãn “toàn thể nhân viên đều nhận được thiệp mừng của Thạch Du, không khỏi cùng cảm thấy khiếp sợ.
Ban đầu khi Tất Thịnh chỉ đích danh tìm Nguyệt, mọi người còn không quan tâm, chỉ nghĩ là một công việc bình thường; thế nhưng khi Thạch Du cầm chi phiếu bảy vạn Đô-la trở về, mọi người đều bị dọa, biết được lần này nhiệm vụ của Thạch Du là giả làm người yêu.
Lúc ấy người phụ trách cao nhất của công ty đã từng khuyên Thạch Du phải nghĩ lại, nhưng Thạch Du lại dứt khoát quyết định đón nhận phần công tác này, họ mới biết được đối phương lần này lại là đại ca Xã Hội Đen.
Lúc ấy toàn thể nhân viên của công ty nếu không vì Thạch Du khiên quyết, thì đã không để cho cô đi nhưng lại không bao giờ ngờ tới cuối cùng chuyện này lại có biến hóa lớn như vậy.
Giả làm người yêu lại có thể gặp được nửa kia của mình. Vì thế, toàn thể nhân viên đều vô cùng ngạc nhiên.
Giờ đây mỗi người khi nhận được thiệp mừng của Thạch Du, đều thật lòng chúc phúc để tỏ rõ, công ty đã chuẩn bị đem bảy vạn Đô-la mà Tất Thịnh đưa ra ban đầu làm quà tân hôn tặng cho bọn họ.
Mọi người đi tới cửa nhà hàng, đều dừng lại để nhìn giấy ở trên cửa ——
Thạch gặp gỡ Thịnh tất sẽ thêm thịnh
Chỉ thấy tên tuổi cuae cô dâu chú rể đều có ở bên trong.
Từng cái nhìn qua mọi người đều không nhịn được cười ha ha.
Không cần phải đi đoán, mọi người cũng biết cái này nhất định là Thạch Du nghĩ ra.
Vì vậy ánh mắt của mõi người tân khách đều dừng ở bụng của Thạch Du một lúc lâu, sau đó liền hé miệng cười trộm mà đi vào.
Mới đầu Thạch Du còn cảm thấy không buồn bực, cho đến Hắc Báo xuất hiện, ánh mắt của hắn cũng như những người khác lại cứ nhìn bụng Thạch Du của một lúc lâu.
Thạch Du không nhịn được kéo Hắc Báo lại hỏi: "Anh sao lại cứ nhìn bụng tôi?"
Hắc Báo không chút nào giấu giếm nói: "Trên đó viết ‘ thạch gặp gỡ thịnh ’ không phải là ‘kết quả thực tế ’, ‘ tất có thêm thịnh’ không phải là ‘ phải có thêm người ’, đây không phải là nói rằng cô đã có con của đại ca sao?"
Thạch Du trong phút chốc bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời trên mặt đỏ ửng, bĩu môi hướng Tất Thịnh oán trách: "Đều là tại anh làm hại!"
"Anh? Không sao, tối nay là đêm động phòng hoa chúc, Anh nhất định sẽ cho em thấy kết quả thực tế!" Tất Thịnh không nhịn được cười ha ha.
HOÀN
Thạch Du cuối cùng cũng chậm bước chân lại, từ từ đi.
Hắc Báo cũng đã thở không ra hơi đuổi theo cô, "Này! Nghỉ một chút. . . . . . Có được hay không?" Anh thở hồng hộc yêu cầu.
Thạch Du nhìn Hắc Báo một cái, tức giận nói: "Anh làm sao lại đuổi theo tôi?"
"Thạch Du!" Hắc Báo bắt được cánh tay của cô ngăn cô lại, không cho cô đi nữa.
Thạch Du gương mắt nhìn anh, đột ngột nói ra một câu nói: "Hắc Báo, tôi muốn trở về."
"Chúng tôi đều muốn trở về." Hắc Báo ôn định lại hơi thở mà nói.
"Không! Tôi muốn trở về ngay bây giờ, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa." Vẻ mặt Thạch Du cô đơn, trên mặt còn có những vệt nước mắt chưa khô.
"Nhưng, nếu như cô muốn rời đi, thì cũng phải thông báo với đại ca một tiếng chứ!" Hắc Báo biết lần này đều là tại anh gây họa, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết xử lý như thế nào.
Nhắc tới Tất Thịnh, trong tim Thạch Du đột nhiên tràn đầy lửa giận.
"Tôi là cái gì của anh ta mà phải báo, anh trung thành với anh ta như vậy, mà anh ta còn có thể khôn lưu tình đánh anh! Tôi thì là gì? Tôi không cần phải báo cho anh ta!"
"Thạch Du, thật ra thì một đòn kia là tôi tự nguyện chịu phạt, không thể trách đại ca được. Tôi không nên uống quá nhiều rượu, lại nói ra những chuyện không nên nói." Hắc Báo xấu hổ, cúi đầu nói.
"Cho dù cả thiên hạ này đều biết tôi là người anh ta thuê đến để giả làm người yêu của anh ta , anh ta cũng không phải tức giận đến như vây, mà tôi cũng không để lỗ ra sự việc này." Thạch Du hét.
"Ai! Có lẽ cô không biết, ở trong Xã Hội Đen giải quyết mọi chuyện đều phải nhanh, phải ác, nói khó nghe một chút là phải cắt cỏ phải cắt tận gốc, nhưng mà chúng tôi lại rất coi trọng thể diện; đến công ty tìm người giả làm người yêu là một chuyện mà môt khi bị truyền đi, nhất định mọi người sẽ chế nhạo đại ca không có đủ bản lĩnh đi tìm một người phụ nữ, nhất là lão hồ ly, hắn sẽ ở trước mặt các đại ca khác mà đắc ý khoe khoang, hắn đã cướp đi người đại ca yêu mến nhất đó là Tang Nhã." Hắc Báo đem chuyện từ từ phân tích để cho Thạch Du có thể hiểu.
Thạch Du nghe xong lời giải thích của anh, dương như cũng có đạo lý.
"Nhưng , anh ta không nên quát tôi như vậy."
Hắc Báo nghe và không nhịn được cười khổ một tiếng.
"Tôi đã bảo cô phải im lặng, nhưng cô vẫn cố chấp không nghe lời khuyên của tôi, thật ra thì tôi thấy, đại ca không muốn động tới cô, nếu không tuyệt đối hôm nay cô sẽ không hề bị thương như bây giờ."
Thạch Du nghe Hắc Báo nói, không khỏi hoảng sợ nhìn anh, "Anh nói anh ta sẽ đánh phụ nữ! ?"
"Không không không, đại ca chưa bao giờ đánh phụ nữ, hắn chỉ nói ra những lời làm cho người ta đau đến không thở nổi dùng lời nói đâm thương phụ nữ ; nhưng đối với cô, anh ấy lại một câu đều không nói ra được."
Nghĩ đến đây, Hắc Báo không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng.
"Quên đi! Tôi hỏi nhiều như vậy để làm gì." vẻ mặt Thạch Du sa sút tinh thần, cúi đầu xuống.
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện." Hắc Báo cười quỷ quyệt liếc nhìn Thạch Du.
"Hỏi đi!"Khuôn mặt cô như đưa đám đáp lại.
" Khi nào cô lại trở thành vợ đại ca?" Hắc Báo tò mò hỏi.
"Không lâu trước, không biết là một giờ hay là hai giờ. Ai! Thật là cuộc đời phù du, thời gian chỉ là một cái nháy mắt, hôn nhân cũng có thể dừng lại đấy, chúng tôi cứ như vậy. . . . . ." Nói đến đây, Thạch Du không nhịn được hai mắt đẫm lệ.
"Hôn nhân! ? Các cô thật. . . . . ." Hắc Báo kinh ngạc nhìn Thạch Du.
"Ừ, chúng tôi ở một giáo đường nhỏ đăng kí kết hôn, còn mua nhẫn kim cương." Thạch Du vươn tay nghĩ muốn cho Hắc Báo thấy chiếc nhẫn, nhưng lại phát hiện ra giữa ngón tay đã không còn vật gì, mới đột nhiên nhớ lại trong cơn giận dữ cô đã đem chiếc nhẫn trả lại cho anh rồi.
"Ai! Trả lại anh ta rồi." tiếng cô buồn bã thở dài nói.
Hắc Báo kinh hoàng mà kéo Thạch Du, "Không được! Cô và đại ca đã kết hôn, vậy thì dù gì tôi cũng không thể để cho cô đi, cùng tôi trở về!"
"Tôi không muốn trở về! Tôi chỉ nghĩ thoát khỏi anh ta thật xa, tôi muốn về nhà." Thạch Du đột nhiên hét to.
"Thạch Du!" Hắc Báo bất đắc dĩ nhìn cô.
"Hắc Báo, anh không cần khuyên tôi nữa, tôi rất muốn trở về, không muốn ở lại nơi này nơi mà khắp nơi tràn đầy lừa gạt ." Thạch Du cầu khẩn.
Hắc Báo cúi đầu nhìn Thạch Du, cô cố chấp so với Tất Thịnh cũng không kém bao nhiêu, nếu như ép cô ở lại có lẽ sẽ còn mang cho cô tổn thương lớn hơn.
"Được rồi, tôi và cô đến sân bay, tôi tiễn cô trở về."
"Có thật không? Cám ơn anh." Thạch Du rốt cuộc lộ ra nụ cười lúm đồng tiền hoạt bát.
Hắc Báo đồng ý đưa Thạch Du trở về, nhưng kế tiếp chính anh lại không biết nên đối mặt với Tất Thịnh như thế nào.
Hắc Báo đưa Thạch Du đến sân bay, cũng tận mắt nhìn cô lên máy bay. Nhìn tinh thần cô sa sút, bóng dáng cô đơn của cô,anh biết Thạch Du yêu đại ca là thật.
Nghĩ đến một mối tình tốt đẹp lại bị chính tại anh mà hủy diệt, anh lại càng không ngừng tự trách mình.
Vẻ mặt Hắc Báo chán nản trở lại sòng bạc, mới vừa bước vào cửa sòng bạc anh đã cảm nhận được một bầu không khí quái dị; trong sòng bạc không có một vị khách nào, chỉ có các đại ca ở xa mà đến ngồi ở trung tâm.
Mà Tất Thịnh ngồi ngay ở phía trước, trên mặt anh lạnh như thời tiết tại Bắc Cực, ánh mắt lạnh lùng dừơng như đã rất lâu không gặp .
Hắc Báo nơm nớp lo sợ đi vào sòng bạc.
"Các vị đại ca."
"Hắc Báo, Thạch Du đâu?" âm thanh của Tất Thịnh như kết sương lúc sáng sớm .
"Cô ấy. . . . . ." Hắc Báo cúi thấp đầu khó khăn nói.
" Cô ấy đâu?" Tất Thịnh gầm thét.
"Thạch Du. . . . . . Cô ấy đi rồi." Hắc Báo bất đắc dĩ trả lời.
"Đi?" Tất Thịnh khiếp sợ đứng dậy, đánh mạnh vào chiếc ghế, đồng thời đi về phía Hắc Báo, một tay níu lấy cổ áo của anh ta, "Cậu nói cô đi là có ý gì?"
Chuyện này sớm muộn gì cũng không lừa được Tất Thịnh, Hắc Báo bất đắc dĩ nhìn Tất Thịnh nói: "Em đã cố hết sức giữ cô ấy lại, nhưng cô ấy cố ý muốn rời khỏi nơi này, cho nên em liền đưa cô lên máy bay đi về Đài Loan ."
"Đài Loan? Không có sự đồng ý của tôi, cô ấy tại sao có thể nói đi là đi!" Dưới cơn nóng giận Tất Thịnh dùng sức hất Hắc Báo ra.
"Em không có biện pháp ngăn cô ấy lại." Hắc Báo không thể làm gì mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hàaa...!" Kha Tái Tư cười lạnh một tiếng, châm chọc Tất Thịnh: "Tất đại ca, anh luôn miệng nói Thạch Du là người phụ nữ của anh, đã là phụ nữ của anh ‘ lại ’ bỏ anh đi sao!"
Tất Thịnh lấy ra một tờ hôn thú, đưa ra trước mặt các vị đại ca."Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và Thạch Du , vấn đề này tuyệt đối không lừa các vị."
Bỗng chốc, mọi người đều nhìn lên tờ giấy trong tay Tất Thịnh, liền hiểu anh không nói dối.
Tất Thịnh cố ý đem giấy đăng kí đến ngay trước mặt Kha Tái Tư, "Có thể sai được không? hôm nay Thạch Du không chỉ là người phụ nữ của Tất Thịnh tôi, mà còn là vợ của tôi nữa!" Anh cố ý ho một tiếng, "Hôm nay Kha Tái Tư ở trước mặt mọi người trêu đùa vợ tôi, điều nay nên xử lý như thế nào đây?"
Tất cả các vị đại ca không khỏi bắt đầu thảo luận, rồi sau đó một người trong đó đứng lên mở miệng nói: "Tất đại ca, anh nói làm sao, chúng tôi đều làm như thế!"
Nhất thời, sắc mặt Kha Tái Tư xám ngoét, lớn tiếng phản kháng: "Đều là đại ca, tại sao tất cả mọi người đều phải nghe lời anh ta?"
Một người trong đó đứng lên, đi tới trước mặt Kha Tái Tư, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, "Bản thân anh có điểm nào có thể so sánh với Tất đại ca? Bằng còn không có huống chi là hơn, Anh cho rằng anh mở sòng bạc, chúng tôi sẽ đặc biệt đên góp vui sao sao? Anh lầm to rồi! Tin tưởng anh cũng nhận ra được, nếu không phải là vị nể mặt mũi của Tất đại ca, chúng tôi sẽ tới cái nơi xa xôi này mà góp vui sao? Ở Las Vegas, một sòng bạc là chuyên lớn lao sao?"
" Không phải sao, mọi người nếu không phải là nghe nói Tất đại ca tới tham gia, bằng anh Kha Tái Tư anh, có thể mời chúng tôi sao?"
Những câu giễu cợt đâm thẳng vào trong lòng Kha Tái Tư, làm hắn lại càng không phục."Tại sao? Mọi người đều là đại ca, các anh vì cái gì cam nguyện(*) nghe Tất Thịnh?"(cam tâm , nguyện ý)
"Ha ha ha! Bởi vì Tất đại ca là người nghĩa khí, mỗi người ở đây đều đã từng nhận được sự giúp đỡ của anh ấy; chỉ cần khó khăn, thông báo đến Tất đại ca một tiếng, anh ấy nhất định sẽ hết sức giúp chúng tôi làm được, anh thì sao? Nói khó nghe, hôm nay anh khai mạc, nếu không phải là Tất đại ca giúp một tay, mọi người sẽ đến đây sao?"
Tất Thịnh vẻ mặt nguội lạnh, ánh mắt như băng dường như nhìn chằm chằm Kha Tái Tư, "Ban đầu anh từ bên cạnh tôi cướp đi Tang Nhã, tôi có thể không ghi hận, nhưng hôm nay anh lại có thể ở ngay trước mặt cái vị đại ca khác nhục nhã Thạch Du, tôi sẽ không thể tha thứ cho anh!" Tay của anh chỉ thẳng vào Kha Tái Tư.
"Nếu tôi không phục thì anh nghĩ như thế nào!"
Kha Tái Tư không phục.
"Tôi sẽ để cho anh sống ở trên đời mà như không sống!" Tất Thịnh quả quyết nói ra lời nghiêm khắc nhất.
"Anh dám!" Kha Tái Tư cắn răng nghiến lợi tức giận hầm hừ.
"Tất đại ca có gì không dám, hơn nữa chúng tôi nhất định sẽ giúp anh ấy."
Các vị đại ca đều đồng loạt đứng lên giúp Tất Thịnh nói chuyện, trên mặt mỗi người đều cười một nụ cười cao thâm khó lường quỷ quyệt.
Tất Thịnh hài lòng cười lạnh.
"Kha Tái Tư, anh cứ chậm rãi chờ tôi trả thù đi!"
Tang Nhã vội vàng gió chiều nào che chiều ấy dựa dựa vào Tất Thịnh, "Tất Thịnh, nếu Thạch Du đi,anh sẽ để cho em trở lại bên cạnh anh chứ?" Cô si ngốc nhìn Tất Thịnh.
Kha Tái Tư nhất thời giận, "Cái đồ phụ nữ gió chiều nào theo chiều ấy !"
Tang Nhã quay đầu lại châm chọc Kha Tái Tư: "Ban đầu tôi đi theo anh, đều là bị anh dụ dỗ, bây giờ tôi đã thấy rõ tất cả, tôi quyết định muốn đi theo Tất Thịnh."
Tất Thịnh khinh bỉ đẩy Tang Nhã ra, "Trừ Thạch Du ra, tôi không cần người phụ nữ nào khác."
Tang Nhã vội vàng không thôi, "Nhưng, hôm nay là cô ta đã không còn ở lại bên anh, không phải anh. . . . . ."
"Buông chồng tôi ra!"
Tang Nhã còn chưa nói hết câu, âm thanh của Thạch Du đã từ bên ngoài vang lên. Cô tức giận chạy vọt vào, tức giận kéo Tang Nhã ra, "Cách chồng tôi xa một chút!"
Tất Thịnh nhìn thấy Thạch Du đột nhiên xuất hiện, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.
"Thạch Du! ? Hắc Báo không phải nói em. . . . . ."
Hắc Báo cũng ngẩn ra nhìn Thạch Du đang đi về phía trước, "Tôi rõ ràng nhìn cô lên máy bay. . . . . ."
"Thực sự tôi đã lên máy bay, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại làm cho tôi không cam lòng, cho nên mới nhân lúc máy bay chưa cất cánh mà chạy trở về. Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, có người thừa dịp tôi không có ở đây, chuẩn bị cướp chồng của tôi !" Cô hung tợn nhìn chằm chằm vàoTang Nhã.
Tất Thịnh rốt cuộc cũng có thể thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng khi mà tưởng như mất đi rồi lại có thể co lại được, anh kích động ôm chặt Thạch Du; vào giờ phút này, không có bất kỳ lời nói nào có thể hình dung tâm trạng của anh.
"Chờ một chút." Thạch Du cố thoát khỏi cái ôm nhiệt tình, đưa ngón tay ra đến trước mặt anh quơ quơ, "Nhẫn kết hôn đâu? Trả em đi!"
Tất Thịnh không nhịn được cười to, từ trong túi vội vàng lấy ra cái nhẫn vì cơn nóng giận mà rút racủa cô, trước mắt mọi người, tươi cười rạng rỡ mà đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay Thạch Du."Xin mọi người làm chứng cho tôi, Thạch Du chính là vợ của Tất Thịnh tôi , người phụ nữ duy nhất của cuộc đời này."
Bỗng chốc, tiếng vô tay đồng loạt cùng vang lên , mọi người rối rít đi tới trước mặt Tất Thịnh và Thạch Du nói lời chúc phúc.
Tang Nhã bất đắc dĩ đến bên cạnh Kha Tái Tư, "Em hiểu rõ anh hiểu em nhất. . . . . ."
Kha Tái Tư không để bị lừa, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
"Tránh ra! Cô đúng là loại phụ nữ ba phải, đồ phụ nữ trai mặt, Kha Tái Tư tôi dù có chuyện gì cũng không muốn lại nhìn thấy cô dù chỉ một lần, cảnh cáo cô tốt nhất là cách xa tôi ra một chút!"
"Anh. . . . . ." Tang Nhã không ngờ không có một người nào chấp nhận mình.
"Cút! Bây giờ cô hãy cút ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Kha Tái Tư tức giận đuổi cô ta đi.
Tang Nhã kinh ngạc, lập tức cầu khẩn Kha Tái Tư: "Cầu xin anh đừng đuổi em đi."
"Cút!" Kha Tái Tư dương như rất kiên quyết muốn đuổi cô ta đi.
Tang Nhã thấy Kha Tái Tư đã kiên quyết như thế, cô ta tức giận đứng lên, "Đi thì đi! Tôi không tin Las Vegas lớn như vậy, sẽ không có chỗ dung thân cho Tang Nhã . Tôi lại muốn nhìn ngày sau của Kha Tái Tư anh, có thể so với tôi tốt hơn hay không!" Dứt lời, cô nghênh ngang đi khỏi sòng bạc của Kha Tái Tư .
Thạch Du thấy bóng dáng của Tang Nhã lúc rời đi , không khỏi vì cô ấy mà cảm thấy bi ai. Cô lắc đầu, dựa vào ngực Tất Thịnh cười khổ nói: " Kết quả của Tang Nhã thật là thảm nha!"
Tất Thịnh không nghe rõ lời nói của Thạch Du, "Em nói cái gì?"
"Không có gì." Thạch Du vội vàng mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Tất Thịnh, "Chuyện anh đồng ý với em cũng đừng quên đó!"
Tất Thịnh sau nửa ngày suy nghĩ thì hỏi, "Chuyện gì?"
"Ai nha! Cái đầu của anh là làm bằng gì vậy, chỉ mới qua mấy giờ đã quên, anh đã nói lad sẽ cho em một hôn lễ thật lớn đấy nhé!" Thạch Du lớn tiếng kêu.
Lời nói của Thạch Du vừa mới xong, nhất thời làm cho cả hội trường không nhịn được cười ha ha.
"Tất đại ca, phu nhân của anh thật là vô cùng dễ thương."
"Tất đại ca, xem ra anh không thực hiện lời hứa thì cũng không được rồi!"
Vẻ mặt của Tất Thịnh lại thản nhiên giọng nói lên cao: " Mọi người cũng nghe, vừa rồi Thạch Du chính là muốn đưa thiếp cưới cho các vị, nếu tất cả mọi người đều nhận thiếp này, đến lúc đó xin mời tất cả mọi người hãy đến chung vui cùng chúng tôi!"
Mọi người không ngờ tới, thì ra là Tất Thịnh cố ý giả bộ, lời nói của Thạch Du đã thay anh tiết kiệm được số tiền làm thiệp và cũng bớt đi việc mời cưới; tuy vậy mọi người cũng không chút nào để ý, vẫn thành tâm chúc phúc cho hai người bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Thạch Du có lẽ là người vui vẻ nhất, bởi vì Tất Thịnh đã thực hiện lời hứa đối với cô, đó là cho cô một hôn lễ thật lớn.
Vừa về tới nhà, Tất Thịnh liền khẩn chương bắt tay vào việc chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.
Mỗi một vật dụng đều do Tất Thịnh chọn lựa tỉ mỉ, không chút nào qua loa, bởi vì đây là nguyện vọng của Thạch Du, anh nhất định phải làm cho cô trở thành một cô dâu đẹp nhất hạnh phúc nhất.
Thừa dịp các vị khách còn chưa ngồi vào vị trí, Thạch Du không yên tâm lại xem xét địa điểm mời khách một lần nữa; cuối cùng cô nhìn thấy trên cửa dán một trang giấy đỏ, trên đó viết" chuyện vui Tất Thạch " .
Thạch Du đứng ở đó nhìn giấy đỏ cả một lúc lâu, cảm giác là lạ.
Tất Thịnh mỉm cười, lặng lẽ đến gần Thạch Du, cánh tay duỗi ra một cái, ôm cô vào trong lòng, tựa vào lồng ngực to lớn của anh ."Em đang xem cái gì?"
Lông mày Thạch Du nhíu, ngón tay chỉ giấy đỏ, "Anh có cảm thấy là lạ hay không?"
"Là lạ? Có sao? Anh họ Tất, em họ Thạch, không có sai nha!" Tất Thịnh không nhìn ra sai ở chỗ nào.
"Không đúng, không đúng!"
Thạch Du không suy nghĩ chút nào đưa tay đem tấm giấy đỏ kéo xuống .
"A. . . . . ." Tất Thịnh muốn ngăn cản cô, nhưng không kịp rồi, "Em đem giấy đỏ này kéo xuống , khách làm sao biết là ai kết hôn."
"Không, cái này nhất định phải sửa lại." Thạch Du vừa nói thầm, vừa đi trở về phòng dành riêng cho cô dâu nghỉ ngơi.
Tất Thịnh không hiểu ró ý của cô nên cũng đi theo Thạch Du đi vào phòng nghỉ, "Có cái gid không đúng?"
Thạch Du mở giấy đỏ trong tay ra, tay chỉ hai chữ Tất và Thạch, nhắc anh nói: "Em đã từng nói, chẳng lẽ anhquên?"
Tất Thịnh nhất thời bừng tỉnh, "Đúng nha! Dường như có chút không tốt."
"Nào chỉ là có chút, quả thực là quá không tốt! Anh nghĩ lại xem, Tất Thạch thì đồng nghĩa với phải chết, tân khách đến đây chủ yếu đều là người kinh doanh nếu họ nhìn thấy giấy đỏ này có khi lại nghĩ chúng ta ám họ?" Thạch Du cẩn thận phân tích.
"Em nói cũng đúng. Vậy nên viết lên cửa cái gì, mới có thể làm cho người ta biết đây là tiệc mừng của mình?"
Tất Thịnh vì chuyện này đau đầu không dứt.
"Đừng nóng vội, để cho em suy nghĩ một chút." Thạch Du nghiêm túc suy tư, một hồi lâu, cô tươi cười rạng rỡ gọi: "em có ý này."
"Cái gì?" Tất Thịnh không kịp chờ đợi tới hỏi.
"Chờ em viết xong anh sẽ rõ." Thạch Du làm bộ thần bí, đột nhiên hỏi "Anh nghĩ hôm nay lão hồ ly sẽ đến không?"
"Theo anh thấy là không thể nào." Tất Thịnh tự đắc hả hê mà cười .
"Chắc chắn chứ?" Thạch Du cầm bút vùi đầu trên giấy đỏ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Người ta mở sòng bạc ở Las Vegas thì lợi nhuận đều ngất trời, thế nhưng hắn lại phải táng gia bại sản, đây quả thật là ác giả ác báo." Tất Thịnh cười to.
Thạch Du nghiêng đầu nhìn anh, "Trong giới hắc đạo cũng dạy về nghĩa khí sao? Thật là mới mẻ."
"Anh từ trước đến giờ là một người trọng nghĩa, mọi người cũng không phải là loại côn đồ không hiểu biết." Tất Thịnh nghiêm túc giải thích.
Thạch Du không nhịn được khẽ cười một tiếng, "Em đương nhiên là biết, chỉ cố ý muốn đùa anh một chút." viết xong giấy đỏ, cô mỉm cười, chờ đợi lời ca ngợi của anh, "Như thế nào?"
"Không tệ! Thật là có sáng ý." Tất Thịnh hoàn toàn đồng ý.
Thạch Du cười duyên, "Như vậy mới là may mắn!" Ngừng một lát, cô lại hỏi:
"Này, vậy Tang Nhã có trở về bên cạnh Kha Tái Tư hay không?"
"Không có, bây giờ Kha Tái Tư cũng có ý trí, nghe nói Tang Nhã đã từng quay lại xin hắn, nhưng Kha Tái Tư lại cứng rắn đuổi cô ta đi, nghe nói cô ta hiện tại đi làm vũ nữ rồi." Tất Thịnh nói sự thật.
Thạch Du lặng lẽ liếc anh một cái, nhìn khuôn mặt thản nhiên của anh, có thể thấy được Tang Nhã đã hoàn toàn không còn vị trí nào ở trong lòng anh, cô vui mừng mỉm cười.
"Đi! Và đi đem giấy đỏ dán vào cửa." Thạch Du dắt Tất Thịnh đi tới lối vào phòng khách, hết sức hài lòng mà đem giấy đỏ dán vào cửa.
Tại công ty “ Hạnh phúc viên mãn “toàn thể nhân viên đều nhận được thiệp mừng của Thạch Du, không khỏi cùng cảm thấy khiếp sợ.
Ban đầu khi Tất Thịnh chỉ đích danh tìm Nguyệt, mọi người còn không quan tâm, chỉ nghĩ là một công việc bình thường; thế nhưng khi Thạch Du cầm chi phiếu bảy vạn Đô-la trở về, mọi người đều bị dọa, biết được lần này nhiệm vụ của Thạch Du là giả làm người yêu.
Lúc ấy người phụ trách cao nhất của công ty đã từng khuyên Thạch Du phải nghĩ lại, nhưng Thạch Du lại dứt khoát quyết định đón nhận phần công tác này, họ mới biết được đối phương lần này lại là đại ca Xã Hội Đen.
Lúc ấy toàn thể nhân viên của công ty nếu không vì Thạch Du khiên quyết, thì đã không để cho cô đi nhưng lại không bao giờ ngờ tới cuối cùng chuyện này lại có biến hóa lớn như vậy.
Giả làm người yêu lại có thể gặp được nửa kia của mình. Vì thế, toàn thể nhân viên đều vô cùng ngạc nhiên.
Giờ đây mỗi người khi nhận được thiệp mừng của Thạch Du, đều thật lòng chúc phúc để tỏ rõ, công ty đã chuẩn bị đem bảy vạn Đô-la mà Tất Thịnh đưa ra ban đầu làm quà tân hôn tặng cho bọn họ.
Mọi người đi tới cửa nhà hàng, đều dừng lại để nhìn giấy ở trên cửa ——
Thạch gặp gỡ Thịnh tất sẽ thêm thịnh
Chỉ thấy tên tuổi cuae cô dâu chú rể đều có ở bên trong.
Từng cái nhìn qua mọi người đều không nhịn được cười ha ha.
Không cần phải đi đoán, mọi người cũng biết cái này nhất định là Thạch Du nghĩ ra.
Vì vậy ánh mắt của mõi người tân khách đều dừng ở bụng của Thạch Du một lúc lâu, sau đó liền hé miệng cười trộm mà đi vào.
Mới đầu Thạch Du còn cảm thấy không buồn bực, cho đến Hắc Báo xuất hiện, ánh mắt của hắn cũng như những người khác lại cứ nhìn bụng Thạch Du của một lúc lâu.
Thạch Du không nhịn được kéo Hắc Báo lại hỏi: "Anh sao lại cứ nhìn bụng tôi?"
Hắc Báo không chút nào giấu giếm nói: "Trên đó viết ‘ thạch gặp gỡ thịnh ’ không phải là ‘kết quả thực tế ’, ‘ tất có thêm thịnh’ không phải là ‘ phải có thêm người ’, đây không phải là nói rằng cô đã có con của đại ca sao?"
Thạch Du trong phút chốc bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời trên mặt đỏ ửng, bĩu môi hướng Tất Thịnh oán trách: "Đều là tại anh làm hại!"
"Anh? Không sao, tối nay là đêm động phòng hoa chúc, Anh nhất định sẽ cho em thấy kết quả thực tế!" Tất Thịnh không nhịn được cười ha ha.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro