Chương 20
Tạp Nhi
2024-11-11 23:32:49
Thạch Du vất vả mới đi được tới cửa chính, cô buông một tay giữ ở lưng quần ra; và mở cửa thì cô nhìn thấy Kha Tái Tư và Tang Nhã đứng ở trước cửa th, cô không khỏi ngạc nhiên, “Là anh, chị! Đã trễ thế này, có chuyện gì không?”
Kha Tái Tư và Tang Nhã ngẩn ra nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thạch Du.
“Chúng tôi có một số việc muốn nói chuyện vớiTất lão đại.”
“Anh chị muốn tìm Tất Thịnh? Có chuyện gì chẳng lẽ không đợi được đến ngày mai hay sao?” Thạch Du cố ý từ chối.
“À, là như thế này, ở bữa ăn tối vừa nãy, lúc đó chúng tôi có đắc tội với Tất lão đại , Kha Tái Tư tôi muốn nói lời xin lỗi với Tất lão đại;lúc trước do bận việc khac mạc song bạc , nên không thể có thời gian để xin lỗianh ấy luôn. Cho nên chúng tôi muốn nhân lúc này tới gặp Tất lão đại, xin anh tin tưởng thành tâm thành ý của chúng tôi.” Tang Nhã thay Kha Tái Tư nói rõ mục đích tới đây của bọn họ.
“Nói như vậy, anh chị muốn gặp anh ấy ngay bây giờ?” Thạch Du trợn to mắt nhìn bọn họ.
“Hi vọng Tất lão đại có thể nể mặt chúng tôi.” Rốt cuộc Kha Tái Tư cũng mở miệng nói chuyện.
“Được rồi! Mời anh chị vào.” Thạch Du bất đắc dĩ nhường đường cho bọn họ đi vào.
Kha Tái Tư nghênh ngang đi vào, Tang Nhã đi sát sau lưng hắn.
” Anh chị mời ngồi và đợi tôi một chút, tôi đi gọi anh ấy.” Thạch Du nói, tiếp tục các hành động khó khăn.
“Các cô vừa mới làm gì? Chúng tôi không phải quấy rầy chứ?” Ánh mắt dâm tà của Kha Tái Tư nhìn chằm chằm vào Thạch Du, cố ý cười giễu cợt.
Thạch Du không chịu để cho hắn khinh bỉ, đứng tại chỗ cho hắn một ánh mắt xem thường, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao? Chúng tôi đang ân ái!” Cô cố tình nói to , sau đó lại giả vờ khó khăn đi vào.
Kha Tái Tư và Tang Nhã ngẩn ra tại chỗ, bọn họ không bao giờ ngờ tới Thạch Du lại dám nói thẳng ra là cô và Tất Thịnh đang ân ái như vậy!
Thạch Du cố gắng hết sức để đi vào phòng trong, cởi quần dài của Tất Thịnh ra khó chịu nói , “Rõ là tới không đúng lúc.”
“Đã muộn thế này, còn ai đến ?” Tất Thịnh không kịp đợi cô nói rõ, đã mở miệng hỏi trước
“Còn không phải là lão hồ ly kia và Tang Nhã.” Vẻ mặt Thạch Du tức giận nói .
“Là bọn hắn? Đã trễ thế này, bọn hắn còn có chuyện gì?” Tất Thịnh vừa nghe là bọn hắn, trong nháy mắt sắc lập tức thay đổi.
“Nói là ở bữa ăn tối làm mất lòng anh, muốn gặp anh để nói xin lỗi!” Thạch Du vẫn không hết tức giận .
“Sao không nói là tôi đã ngủ.” Sắc mặt Tất Thịnh cực kỳ khó chịu.
“Tôi rất muốn nói ra, nhưng thái độ của bọn họ rất cương quyết, xem ra anh nhất định phải đi ra ngoài nói chuyện với họ, nếu khôngbọn họ sẽ chẳng đi đâu.” Thạch Du không thể làm gì, bực bội nói.
“Nhưng chúng ta còn lại một ván quyết định thắng thua, bây giờ tôi không muốn gặp bọn họ.” Tất Thịnh chặt nhíu mày , cười một tiếng, hình như anh rất chờ mong keeta quả của ván đấu cuối cùng.
“Được, tôi nghĩ chúng ta sẽ có đủ thời gian.” Giọng Thạch Du mang theo nụ cười tràn đầy quỷ quyệt.
“Là như thế nào thế nào?” Tất Thịnh không hiểu được lời cô nói nhìn cô.
Thạch Du cười nhẹ lộ ra núm đồng tiền , nhẹ nhành nói: “Tôi nói cho bọn hắn biết, chúng ta đang ân ái!”
Tất Thịnh giật nảy mình, sau đó không nhịn được cười to.”Cô nói cái gì? Cô lại dám nói với bọn họ nói chúng ta đang ân ái! ?”
“Ừ.” Thạch Du lộ ra một cười ngây ngô “Vì sao không dám” .
Tất Thịnh không khỏi cười một tiếng, vỗ trán của mình,cố gắng kiềm chế ý cười bình tĩnh nhìn cô, “Cô được lắm! Tôi phục cô.”
“Đừng quên, chúng ta còn ván cuôi cùng, chờ anh thua, lúc đó thì hãy phục tôi.” Đáy mắt Thạch Du lộ ra ý cười quỷ dị.
“Được, chúng ta hãy phân biệt thắng thua ngay bây giờ.” Tất Thịnh không tin là mình sẽ thua cô lần nữa.
“Được, tùy anh thôi.” Thạch Du cười duyên, nhún nhún vai.
Kha Tái Tư và Tang Nhã ngẩn ra nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thạch Du.
“Chúng tôi có một số việc muốn nói chuyện vớiTất lão đại.”
“Anh chị muốn tìm Tất Thịnh? Có chuyện gì chẳng lẽ không đợi được đến ngày mai hay sao?” Thạch Du cố ý từ chối.
“À, là như thế này, ở bữa ăn tối vừa nãy, lúc đó chúng tôi có đắc tội với Tất lão đại , Kha Tái Tư tôi muốn nói lời xin lỗi với Tất lão đại;lúc trước do bận việc khac mạc song bạc , nên không thể có thời gian để xin lỗianh ấy luôn. Cho nên chúng tôi muốn nhân lúc này tới gặp Tất lão đại, xin anh tin tưởng thành tâm thành ý của chúng tôi.” Tang Nhã thay Kha Tái Tư nói rõ mục đích tới đây của bọn họ.
“Nói như vậy, anh chị muốn gặp anh ấy ngay bây giờ?” Thạch Du trợn to mắt nhìn bọn họ.
“Hi vọng Tất lão đại có thể nể mặt chúng tôi.” Rốt cuộc Kha Tái Tư cũng mở miệng nói chuyện.
“Được rồi! Mời anh chị vào.” Thạch Du bất đắc dĩ nhường đường cho bọn họ đi vào.
Kha Tái Tư nghênh ngang đi vào, Tang Nhã đi sát sau lưng hắn.
” Anh chị mời ngồi và đợi tôi một chút, tôi đi gọi anh ấy.” Thạch Du nói, tiếp tục các hành động khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các cô vừa mới làm gì? Chúng tôi không phải quấy rầy chứ?” Ánh mắt dâm tà của Kha Tái Tư nhìn chằm chằm vào Thạch Du, cố ý cười giễu cợt.
Thạch Du không chịu để cho hắn khinh bỉ, đứng tại chỗ cho hắn một ánh mắt xem thường, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao? Chúng tôi đang ân ái!” Cô cố tình nói to , sau đó lại giả vờ khó khăn đi vào.
Kha Tái Tư và Tang Nhã ngẩn ra tại chỗ, bọn họ không bao giờ ngờ tới Thạch Du lại dám nói thẳng ra là cô và Tất Thịnh đang ân ái như vậy!
Thạch Du cố gắng hết sức để đi vào phòng trong, cởi quần dài của Tất Thịnh ra khó chịu nói , “Rõ là tới không đúng lúc.”
“Đã muộn thế này, còn ai đến ?” Tất Thịnh không kịp đợi cô nói rõ, đã mở miệng hỏi trước
“Còn không phải là lão hồ ly kia và Tang Nhã.” Vẻ mặt Thạch Du tức giận nói .
“Là bọn hắn? Đã trễ thế này, bọn hắn còn có chuyện gì?” Tất Thịnh vừa nghe là bọn hắn, trong nháy mắt sắc lập tức thay đổi.
“Nói là ở bữa ăn tối làm mất lòng anh, muốn gặp anh để nói xin lỗi!” Thạch Du vẫn không hết tức giận .
“Sao không nói là tôi đã ngủ.” Sắc mặt Tất Thịnh cực kỳ khó chịu.
“Tôi rất muốn nói ra, nhưng thái độ của bọn họ rất cương quyết, xem ra anh nhất định phải đi ra ngoài nói chuyện với họ, nếu khôngbọn họ sẽ chẳng đi đâu.” Thạch Du không thể làm gì, bực bội nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng chúng ta còn lại một ván quyết định thắng thua, bây giờ tôi không muốn gặp bọn họ.” Tất Thịnh chặt nhíu mày , cười một tiếng, hình như anh rất chờ mong keeta quả của ván đấu cuối cùng.
“Được, tôi nghĩ chúng ta sẽ có đủ thời gian.” Giọng Thạch Du mang theo nụ cười tràn đầy quỷ quyệt.
“Là như thế nào thế nào?” Tất Thịnh không hiểu được lời cô nói nhìn cô.
Thạch Du cười nhẹ lộ ra núm đồng tiền , nhẹ nhành nói: “Tôi nói cho bọn hắn biết, chúng ta đang ân ái!”
Tất Thịnh giật nảy mình, sau đó không nhịn được cười to.”Cô nói cái gì? Cô lại dám nói với bọn họ nói chúng ta đang ân ái! ?”
“Ừ.” Thạch Du lộ ra một cười ngây ngô “Vì sao không dám” .
Tất Thịnh không khỏi cười một tiếng, vỗ trán của mình,cố gắng kiềm chế ý cười bình tĩnh nhìn cô, “Cô được lắm! Tôi phục cô.”
“Đừng quên, chúng ta còn ván cuôi cùng, chờ anh thua, lúc đó thì hãy phục tôi.” Đáy mắt Thạch Du lộ ra ý cười quỷ dị.
“Được, chúng ta hãy phân biệt thắng thua ngay bây giờ.” Tất Thịnh không tin là mình sẽ thua cô lần nữa.
“Được, tùy anh thôi.” Thạch Du cười duyên, nhún nhún vai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro