Dọn đi
Alina
2024-07-03 18:28:53
“Bà Trịnh còn chuyện gì xin bà cứ nói.”
Mẹ Lý nghe thấy thế liền không khách sáo nói thẳng với ông bà Lâm
“À chỉ là tôi thấy thời gian chuẩn bị cũng có hơi gấp. Vì là lễ cưới của bọn nhỏ nên có nhiều chuyện tôi cũng muốn hỏi ý Ánh Hy. Ông Lâm xem có thể...có thể cho con bé dọn đến nhà chúng tôi được không?
À còn cả mẹ ruột của con bé nữa. Con bé chắc chắn sẽ cảm thấy nhiều bỡ ngỡ nên cần có mẹ ruột bên cạnh. Ông bà Lâm thấy thế nào?”
Trịnh Hoàng My và bố Trịnh nghe thấy thì nhìn nhau cười, thật là, muốn có con dâu nhỏ đến mức độ này rồi.
Còn Lâm Ánh Hy đứng im một chỗ, cô không nghe rõ, cũng không định hình được tình huống hiện tại là như thế nào
“Chuyện này...”
Nhìn thấy ông Lâm lưỡng lự, mẹ Lý vội nói thêm
“Chuyện liên hôn giữa hai gia tộc sáng sớm ngày mai báo chí sẽ đồng loạt đưa tin. Cả nước đều biết đây là con dâu tương lai nhà họ Trịnh, còn ai dám dị nghị. Nhưng mà...có ai dám dị nghị chuyện nhà Trịnh gia, người nhà Trịnh gia sao?”
Lời nói của mẹ Lý cực kỳ sắc bén làm cho ông Lâm không thể từ chối. Nếu còn từ chối thì thật sự là không phải rồi
“Được, vậy theo ý bà Trịnh vậy. Nhưng mà về mẹ ruột của con bé thì không thể đi cùng con bé được rồi. Con gái lớn theo chồng, chuyện bở ngỡ thì có thể từ từ cải thiện, cũng không cần phải có mẹ ruột bên cạnh...”
“Được. Vậy cứ như vậy đi.”
Nhìn thấy ông Lâm nhất quyết như vậy bà cũng không thể cương quyết theo ý mình được, không khéo lại hỏng chuyện. Thôi vậy, mình nhường ông ta một chút. Mẹ Lý quay người nói với Lâm Ánh Hy
“Con đi chuẩn bị hành lý đi, xong thì đi với ta”.
Lâm Ánh Hy người đang mơ hồ, Lâm Chính thấy vậy liền xin phép đưa cô vào phía sau nhà. Mẹ Phan lúc này cũng đã biết tất cả mọi chuyện, có nằm mơ bà cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến điều như thế này.
Bà ổn định lại tinh thần lại cho Ánh Hy rồi cùng nhau chuẩn bị đồ. Lâm Ánh Hy bây giờ giống như búp bê vậy, mọi người nói gì thì làm theo như thế, cô không ý thức được mọi chuyện đang xảy ra.
Bà Dương mặc dù có tức giận, có không cam lòng, có khó hiểu, khó chịu đến mức độ nào thì bà vẫn còn biết kìm chế cảm xúc.
Người nhà họ Trịnh về thì bà có thể hỏi rõ mọi chuyện, không gấp. Ngược lại, Lâm Kiều Ân nói người không khỏe liền nhanh chóng lên phòng. Cô ta tức giận đập phá mọi thứ trong phòng, la hét, chửi rủa.
“Lâm Ánh Hy, mày được lắm. Mày cứu chờ đó đi. Dám cướp lấy người đàn ông của tao. Khốn khiếp...”
Nửa tiếng sau, Lâm Ánh Hy đã thay một bộ đồ khác. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần Jean cũ của mình. Trông cô rất giản dị.
Quần áo cô mang theo chỉ nằm vừa vặn trong một cái balo nhỏ. Người nhà họ Trịnh thấy thế thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ai nói gì.
Bởi vì cô là con của vợ lẽ, nên những bộ đồ cô mặc đều là của Lâm Kiều Ân bỏ đi. Nhưng dù là như thế, cô cũng phải chịu những lời nói khó nghe từ Lâm Kiều Ân.
Lâm Ánh Hy ôm mẹ Phan khóc nức nở một hồi lâu mới rời đi cùng nhà Trịnh gia. Mẹ Phan đứng ngoài cửa nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng ở cuối đường.
“Tại sao ông lại dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này đến vậy chứ? Ông có nghĩ đến Kiều Ân không? Con bé rất thích Thành Khải mà, ông cũng biết điều đó mà?”
Bà Dương tức giận lớn tiếng với ông Lâm. Ông Lâm thấy vậy cũng không ngần ngại nói cho bà biết suy nghĩ của mình
“Bà thì biết cái gì mà lớn tiếng. Nhà họ Trịnh vừa đến liền hỏi Ánh Hy, có lẽ là họ đã chọn từ trước. Vậy thì tại sao không thuận nước đẩy thuyền?
Chỉ riêng việc liên hôn với nhà họ Trịnh đã mang lại nguồn lợi khổng lồ cho công ty. Còn chưa kể đến mẹ ruột nó còn ở đây với chúng ta, nó dám không nghe lời chúng ta sao?
Tiểu Ân thích Thành Khải thì như thế nào? Thành Khải không thích nó, nhà họ Trịnh lại càng không thích nó, vậy thì gượng ép làm gì? Sau khi tin tức này nổ ra, có biết bao nhiêu người muốn liên hôn với chúng ta, nó muốn chọn ai không được.”
Bà Lâm nghe thấy thế thì không còn giận nữa mà nụ cười trên môi ngày càng đậm hơn. Quả là chồng bà suy nghĩ sâu xa nhất.
“Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, để tôi lên nói chuyện với Tiểu Ân.” Bà ta chạy như bay lên lầu tìm Lâm Kiều Ân.
“Con nghe ta đi. Sẽ có nhiều người cho con lựa chọn. Còn Thành Khải đó…mẹ nghe nói là nó bị bệnh gì đó. Nên mẹ con mình cứ vui vẻ hưởng thụ giàu sang, còn chuyện gì thì để con nhỏ đó gánh”
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười đắt chí. Lâm Kiều Ân và bà Dương là người giống nhau, vì lợi mà có thể làm tất cả.
Mẹ Phan đứng ở cửa nghe thấy vợ chồng họ nói chuyện. Làm sao bà không biết là gia đình này, ngoại trừ Lâm Chính, thì đều bị đồng tiền che mờ mắt.
Trong mắt họ chỉ có lợi ích, tiền bạc, quyền lực, danh vọng... đến con gái mình còn có thể đem đi trao đổi mà không quan tâm đến suy nghĩ, đến hạnh phúc của nó.
Bà muốn con gái mình có thể thoát khỏi đây, cũng muốn con mình tìm được người mà nó yêu...nhưng tình huống hiện tại này, bà không biết nên vui hay nên buồn.
Lâm Chính nói với bà là người nhà Trịnh gia rất thích Ánh Hy, nhưng mà...người tên Thành Khải đó thì sao...
️️️️️️
Mẹ Lý nghe thấy thế liền không khách sáo nói thẳng với ông bà Lâm
“À chỉ là tôi thấy thời gian chuẩn bị cũng có hơi gấp. Vì là lễ cưới của bọn nhỏ nên có nhiều chuyện tôi cũng muốn hỏi ý Ánh Hy. Ông Lâm xem có thể...có thể cho con bé dọn đến nhà chúng tôi được không?
À còn cả mẹ ruột của con bé nữa. Con bé chắc chắn sẽ cảm thấy nhiều bỡ ngỡ nên cần có mẹ ruột bên cạnh. Ông bà Lâm thấy thế nào?”
Trịnh Hoàng My và bố Trịnh nghe thấy thì nhìn nhau cười, thật là, muốn có con dâu nhỏ đến mức độ này rồi.
Còn Lâm Ánh Hy đứng im một chỗ, cô không nghe rõ, cũng không định hình được tình huống hiện tại là như thế nào
“Chuyện này...”
Nhìn thấy ông Lâm lưỡng lự, mẹ Lý vội nói thêm
“Chuyện liên hôn giữa hai gia tộc sáng sớm ngày mai báo chí sẽ đồng loạt đưa tin. Cả nước đều biết đây là con dâu tương lai nhà họ Trịnh, còn ai dám dị nghị. Nhưng mà...có ai dám dị nghị chuyện nhà Trịnh gia, người nhà Trịnh gia sao?”
Lời nói của mẹ Lý cực kỳ sắc bén làm cho ông Lâm không thể từ chối. Nếu còn từ chối thì thật sự là không phải rồi
“Được, vậy theo ý bà Trịnh vậy. Nhưng mà về mẹ ruột của con bé thì không thể đi cùng con bé được rồi. Con gái lớn theo chồng, chuyện bở ngỡ thì có thể từ từ cải thiện, cũng không cần phải có mẹ ruột bên cạnh...”
“Được. Vậy cứ như vậy đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy ông Lâm nhất quyết như vậy bà cũng không thể cương quyết theo ý mình được, không khéo lại hỏng chuyện. Thôi vậy, mình nhường ông ta một chút. Mẹ Lý quay người nói với Lâm Ánh Hy
“Con đi chuẩn bị hành lý đi, xong thì đi với ta”.
Lâm Ánh Hy người đang mơ hồ, Lâm Chính thấy vậy liền xin phép đưa cô vào phía sau nhà. Mẹ Phan lúc này cũng đã biết tất cả mọi chuyện, có nằm mơ bà cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến điều như thế này.
Bà ổn định lại tinh thần lại cho Ánh Hy rồi cùng nhau chuẩn bị đồ. Lâm Ánh Hy bây giờ giống như búp bê vậy, mọi người nói gì thì làm theo như thế, cô không ý thức được mọi chuyện đang xảy ra.
Bà Dương mặc dù có tức giận, có không cam lòng, có khó hiểu, khó chịu đến mức độ nào thì bà vẫn còn biết kìm chế cảm xúc.
Người nhà họ Trịnh về thì bà có thể hỏi rõ mọi chuyện, không gấp. Ngược lại, Lâm Kiều Ân nói người không khỏe liền nhanh chóng lên phòng. Cô ta tức giận đập phá mọi thứ trong phòng, la hét, chửi rủa.
“Lâm Ánh Hy, mày được lắm. Mày cứu chờ đó đi. Dám cướp lấy người đàn ông của tao. Khốn khiếp...”
Nửa tiếng sau, Lâm Ánh Hy đã thay một bộ đồ khác. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần Jean cũ của mình. Trông cô rất giản dị.
Quần áo cô mang theo chỉ nằm vừa vặn trong một cái balo nhỏ. Người nhà họ Trịnh thấy thế thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ai nói gì.
Bởi vì cô là con của vợ lẽ, nên những bộ đồ cô mặc đều là của Lâm Kiều Ân bỏ đi. Nhưng dù là như thế, cô cũng phải chịu những lời nói khó nghe từ Lâm Kiều Ân.
Lâm Ánh Hy ôm mẹ Phan khóc nức nở một hồi lâu mới rời đi cùng nhà Trịnh gia. Mẹ Phan đứng ngoài cửa nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng ở cuối đường.
“Tại sao ông lại dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này đến vậy chứ? Ông có nghĩ đến Kiều Ân không? Con bé rất thích Thành Khải mà, ông cũng biết điều đó mà?”
Bà Dương tức giận lớn tiếng với ông Lâm. Ông Lâm thấy vậy cũng không ngần ngại nói cho bà biết suy nghĩ của mình
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà thì biết cái gì mà lớn tiếng. Nhà họ Trịnh vừa đến liền hỏi Ánh Hy, có lẽ là họ đã chọn từ trước. Vậy thì tại sao không thuận nước đẩy thuyền?
Chỉ riêng việc liên hôn với nhà họ Trịnh đã mang lại nguồn lợi khổng lồ cho công ty. Còn chưa kể đến mẹ ruột nó còn ở đây với chúng ta, nó dám không nghe lời chúng ta sao?
Tiểu Ân thích Thành Khải thì như thế nào? Thành Khải không thích nó, nhà họ Trịnh lại càng không thích nó, vậy thì gượng ép làm gì? Sau khi tin tức này nổ ra, có biết bao nhiêu người muốn liên hôn với chúng ta, nó muốn chọn ai không được.”
Bà Lâm nghe thấy thế thì không còn giận nữa mà nụ cười trên môi ngày càng đậm hơn. Quả là chồng bà suy nghĩ sâu xa nhất.
“Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, để tôi lên nói chuyện với Tiểu Ân.” Bà ta chạy như bay lên lầu tìm Lâm Kiều Ân.
“Con nghe ta đi. Sẽ có nhiều người cho con lựa chọn. Còn Thành Khải đó…mẹ nghe nói là nó bị bệnh gì đó. Nên mẹ con mình cứ vui vẻ hưởng thụ giàu sang, còn chuyện gì thì để con nhỏ đó gánh”
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười đắt chí. Lâm Kiều Ân và bà Dương là người giống nhau, vì lợi mà có thể làm tất cả.
Mẹ Phan đứng ở cửa nghe thấy vợ chồng họ nói chuyện. Làm sao bà không biết là gia đình này, ngoại trừ Lâm Chính, thì đều bị đồng tiền che mờ mắt.
Trong mắt họ chỉ có lợi ích, tiền bạc, quyền lực, danh vọng... đến con gái mình còn có thể đem đi trao đổi mà không quan tâm đến suy nghĩ, đến hạnh phúc của nó.
Bà muốn con gái mình có thể thoát khỏi đây, cũng muốn con mình tìm được người mà nó yêu...nhưng tình huống hiện tại này, bà không biết nên vui hay nên buồn.
Lâm Chính nói với bà là người nhà Trịnh gia rất thích Ánh Hy, nhưng mà...người tên Thành Khải đó thì sao...
️️️️️️
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro