Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú
Chân Chó 3
Quất Quất Quất Quất Tử
2024-09-06 00:36:35
Quý Trường Anh gật đầu: "Không chỉ có vậy, rễ cây này có thể hạ nhiệt giảm đau, lát nữa con sẽ giã nát, đắp lên lòng bàn chân cho mọi người, có thể dễ chịu hơn một chút."
Nàng không dám chắc chắn là có hiệu quả, dù sao nàng cũng không phải đại phu.
Mà thuốc Đông y là một thứ rất phức tạp.
Tính chất của thuốc, phương pháp sử dụng, liều lượng, thậm chí hiệu quả sử dụng của mỗi người cũng không giống nhau.
Vì vậy, nàng chỉ dùng ngoài da, tự nhiên sẽ không cần cân nhắc quá nhiều.
Tìm một tảng đá, nàng giã nát rễ cây, nhân lúc không ai chú ý, nàng cũng thêm một ít Vân Nam bạch dược vào, rồi để sang một bên, chờ trước khi ngủ đắp lên.
Mỗi gia đình chỉ được cử một người ra ngoài tìm đồ, thấy Quý Trường Anh trở về thì Quý Minh Hiên đứng dậy đi vào rừng tìm một ít củi khô mang về.
Hồ thị tìm mấy tảng đá chồng lên nhau, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm.
Mặc dù đã vào mùa thu, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao, một số loại thịt không thể để lâu.
Vì vậy, Hồ thị nghiến răng, quyết tâm thi triển tài nghệ.
Nếu làm thất bại thì mọi người đều không dám ăn, quả thực là cắt thịt của bà ấy mà! Lãng phí sao đành?
Điều kiện thiếu thốn, chỉ có thể chế biến một nồi mì thịt băm. Hương thơm vừa tỏa ra, không ít người đã nhìn mà chảy nước miếng.
"Tẩu tử, sao tẩu lại mang theo đồ ăn thế này?" Ngô Thúy Lan, người cùng thôn, liếc mắt rồi không nhịn được lên tiếng.
Hồ thị tủm tỉm đáp: "Ta tự làm đấy! Đây là quà của muội muội nhà mẫu thân của ta."
Nghe thấy nhà mẫu thân của Chu thị, Ngô Thúy Lan liền im bặt.
Nhà mẫu thân của Chu thị làm nghề giết lợn, gia cảnh thuộc hàng khá giả trong thôn.
Tuy Chu thị có phần ngây ngô, song trên bà còn có bốn người ca ca cao to vạm vỡ, cha bà cũng vô cùng cường tráng. Năm người họ đứng đó chẳng khác nào năm ngọn núi lớn.
Cả mười dặm tám thôn chẳng ai dám đến cầu hôn.
Ban đầu, không ít người bàn tán rằng dù gia cảnh Chu thị có tốt đến đâu cũng chẳng ai dám hỏi cưới, e rằng bà sẽ ế chồng.
Ai ngờ rằng cuối cùng bà lại được Quý Phong Thu, người có điều kiện không tệ để mắt tới.
Khi mùi thơm của nồi mì thịt băm tỏa ra, ngay cả các quan trong kinh thành cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Có vài vị quan sai thỉnh thoảng cũng liếc mắt về phía này.
Cả nhà họ Quý đều căng thẳng như ngồi trên đống lửa.
Chỉ có Chu thị là nhìn nồi mì chảy nước miếng, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng không dám chắc chắn là có hiệu quả, dù sao nàng cũng không phải đại phu.
Mà thuốc Đông y là một thứ rất phức tạp.
Tính chất của thuốc, phương pháp sử dụng, liều lượng, thậm chí hiệu quả sử dụng của mỗi người cũng không giống nhau.
Vì vậy, nàng chỉ dùng ngoài da, tự nhiên sẽ không cần cân nhắc quá nhiều.
Tìm một tảng đá, nàng giã nát rễ cây, nhân lúc không ai chú ý, nàng cũng thêm một ít Vân Nam bạch dược vào, rồi để sang một bên, chờ trước khi ngủ đắp lên.
Mỗi gia đình chỉ được cử một người ra ngoài tìm đồ, thấy Quý Trường Anh trở về thì Quý Minh Hiên đứng dậy đi vào rừng tìm một ít củi khô mang về.
Hồ thị tìm mấy tảng đá chồng lên nhau, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm.
Mặc dù đã vào mùa thu, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao, một số loại thịt không thể để lâu.
Vì vậy, Hồ thị nghiến răng, quyết tâm thi triển tài nghệ.
Nếu làm thất bại thì mọi người đều không dám ăn, quả thực là cắt thịt của bà ấy mà! Lãng phí sao đành?
Điều kiện thiếu thốn, chỉ có thể chế biến một nồi mì thịt băm. Hương thơm vừa tỏa ra, không ít người đã nhìn mà chảy nước miếng.
"Tẩu tử, sao tẩu lại mang theo đồ ăn thế này?" Ngô Thúy Lan, người cùng thôn, liếc mắt rồi không nhịn được lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ thị tủm tỉm đáp: "Ta tự làm đấy! Đây là quà của muội muội nhà mẫu thân của ta."
Nghe thấy nhà mẫu thân của Chu thị, Ngô Thúy Lan liền im bặt.
Nhà mẫu thân của Chu thị làm nghề giết lợn, gia cảnh thuộc hàng khá giả trong thôn.
Tuy Chu thị có phần ngây ngô, song trên bà còn có bốn người ca ca cao to vạm vỡ, cha bà cũng vô cùng cường tráng. Năm người họ đứng đó chẳng khác nào năm ngọn núi lớn.
Cả mười dặm tám thôn chẳng ai dám đến cầu hôn.
Ban đầu, không ít người bàn tán rằng dù gia cảnh Chu thị có tốt đến đâu cũng chẳng ai dám hỏi cưới, e rằng bà sẽ ế chồng.
Ai ngờ rằng cuối cùng bà lại được Quý Phong Thu, người có điều kiện không tệ để mắt tới.
Khi mùi thơm của nồi mì thịt băm tỏa ra, ngay cả các quan trong kinh thành cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Có vài vị quan sai thỉnh thoảng cũng liếc mắt về phía này.
Cả nhà họ Quý đều căng thẳng như ngồi trên đống lửa.
Chỉ có Chu thị là nhìn nồi mì chảy nước miếng, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro