Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú
Nam Cưới Nữ Gả,...
Quất Quất Quất Quất Tử
2024-09-06 00:36:35
Quý Phong Ích nghiêm mặt nhìn Vương Phán Nhi và mẫu thân nàng ta, còn phụ thân Vương Phán Nhi thì không thèm lộ mặt.
Quý Minh Hiên cầm lấy thư tín, lục lọi trong ngực lấy ra một chiếc túi gấm đưa cho Vương Phán Nhi, bình tĩnh nói: "Ta không trách nàng, chỉ là duyên phận giữa ta và nàng đã tận. Từ nay về sau, ta cưới nàng gả, không còn liên quan gì đến nhau nữa."
"Chúc nàng tìm được lương duyên, vạn sự như ý."
Vương Phán Nhi nhìn chiếc túi gấm của Quý Minh Hiên mà không khỏi xúc động, đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ.
"Còn không mau trao đổi thiếp canh rồi cút đi!" Quý Minh Học nhìn vẻ mặt của Vương Phán Nhi mà thấy ghê tởm, quát lớn.
Mẫu thân Vương Phán Nhi tiến lên giật lấy thiếp canh, ném cả túi gấm và thiếp canh của Quý Minh Hiên xuống đất:
"Ai thèm thứ đồ bỏ đi này, có sức chửi mắng ta thì chẳng thà lo nghĩ xem đêm nay ngủ ở mảnh đất nào đi!"
Nói xong, bà ta kéo Vương Phán Nhi đi.
Hai người cùng nhau giẫm lên chiếc túi gấm, khiến nó nhanh chóng trở nên bẩn thỉu.
Thấy huynh trưởng bị người ta đối xử như vậy, Quý Minh Học tức đỏ cả mắt.
"Cái bà già kia!"
Quý Minh Học xông lên định ngăn cản hai người nhặt đồ.
"Im miệng!" Quý Minh Hiên quát lớn.
Hắn ta cúi xuống nhặt thư tín của mình từ dưới đất lên, phủi sạch rồi đưa cho Hồ thị, sau đó quay người đi vào trong đám người, không thèm nhìn lại chiếc túi gấm trên đất.
Quý Minh Học tức giận: "Đại ca! Huynh cứ để cho nàng ta nhục mạ như vậy sao?!"
Quý Minh Hiên nhàn nhạt hỏi: "Vậy đệ muốn thế nào? Ép nàng ở lại cùng ta chịu khổ sao?"
"Nữ tử sinh ra trên đời vốn đã khó khăn, nàng lựa chọn như vậy cũng là lẽ thường tình. Để nàng được hạnh phúc thì có gì sai chứ?"
Quý Minh Học vẫn không chịu phục: "Nhưng cũng không nên như vậy... Ít nhất cũng không nên vào lúc này."
Dù sao hai gia tộc đã giao hảo bốn năm nay, từ lúc xảy ra chuyện đến nay mới chỉ ba ngày, nói từ hôn là từ hôn luôn.
Ít nhất cũng phải quan tâm đến tâm trạng của đại ca chứ?
Chẳng lẽ tình cảm bấy lâu nay đều là giả dối sao?
Quý Minh Hiên không nói gì.
Quý Minh Hạo nhìn vẻ mặt của nhị ca, trên mặt băng bó: "Về sau đừng nói mấy lời này trước mặt đại ca nữa, loại nữ tử đó không cần cũng được!"
Xung quanh có không ít người đã chứng kiến sự việc này, không nhịn được lén lút dò xét, trong lòng tiếc cho Quý Minh Hiên.
Nếu như không có chuyện như vậy, đứa nhỏ này chắc chắn là vị hôn phu lý tưởng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quý Minh Hiên cầm lấy thư tín, lục lọi trong ngực lấy ra một chiếc túi gấm đưa cho Vương Phán Nhi, bình tĩnh nói: "Ta không trách nàng, chỉ là duyên phận giữa ta và nàng đã tận. Từ nay về sau, ta cưới nàng gả, không còn liên quan gì đến nhau nữa."
"Chúc nàng tìm được lương duyên, vạn sự như ý."
Vương Phán Nhi nhìn chiếc túi gấm của Quý Minh Hiên mà không khỏi xúc động, đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ.
"Còn không mau trao đổi thiếp canh rồi cút đi!" Quý Minh Học nhìn vẻ mặt của Vương Phán Nhi mà thấy ghê tởm, quát lớn.
Mẫu thân Vương Phán Nhi tiến lên giật lấy thiếp canh, ném cả túi gấm và thiếp canh của Quý Minh Hiên xuống đất:
"Ai thèm thứ đồ bỏ đi này, có sức chửi mắng ta thì chẳng thà lo nghĩ xem đêm nay ngủ ở mảnh đất nào đi!"
Nói xong, bà ta kéo Vương Phán Nhi đi.
Hai người cùng nhau giẫm lên chiếc túi gấm, khiến nó nhanh chóng trở nên bẩn thỉu.
Thấy huynh trưởng bị người ta đối xử như vậy, Quý Minh Học tức đỏ cả mắt.
"Cái bà già kia!"
Quý Minh Học xông lên định ngăn cản hai người nhặt đồ.
"Im miệng!" Quý Minh Hiên quát lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta cúi xuống nhặt thư tín của mình từ dưới đất lên, phủi sạch rồi đưa cho Hồ thị, sau đó quay người đi vào trong đám người, không thèm nhìn lại chiếc túi gấm trên đất.
Quý Minh Học tức giận: "Đại ca! Huynh cứ để cho nàng ta nhục mạ như vậy sao?!"
Quý Minh Hiên nhàn nhạt hỏi: "Vậy đệ muốn thế nào? Ép nàng ở lại cùng ta chịu khổ sao?"
"Nữ tử sinh ra trên đời vốn đã khó khăn, nàng lựa chọn như vậy cũng là lẽ thường tình. Để nàng được hạnh phúc thì có gì sai chứ?"
Quý Minh Học vẫn không chịu phục: "Nhưng cũng không nên như vậy... Ít nhất cũng không nên vào lúc này."
Dù sao hai gia tộc đã giao hảo bốn năm nay, từ lúc xảy ra chuyện đến nay mới chỉ ba ngày, nói từ hôn là từ hôn luôn.
Ít nhất cũng phải quan tâm đến tâm trạng của đại ca chứ?
Chẳng lẽ tình cảm bấy lâu nay đều là giả dối sao?
Quý Minh Hiên không nói gì.
Quý Minh Hạo nhìn vẻ mặt của nhị ca, trên mặt băng bó: "Về sau đừng nói mấy lời này trước mặt đại ca nữa, loại nữ tử đó không cần cũng được!"
Xung quanh có không ít người đã chứng kiến sự việc này, không nhịn được lén lút dò xét, trong lòng tiếc cho Quý Minh Hiên.
Nếu như không có chuyện như vậy, đứa nhỏ này chắc chắn là vị hôn phu lý tưởng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro