Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú
Nàng Là Đồ Ngốc...
Quất Quất Quất Quất Tử
2024-09-06 00:36:35
Theo lẽ thường, lợn rừng ẩn núp trong bụi rậm nên không thể trông thấy nàng ta. Song, lần đầu tiên Quý Nhược Lâm chứng kiến sinh vật gớm ghiếc như vậy ở cự ly gần, không khỏi thốt lên một tiếng kinh hãi.
Lợn mẹ giật mình, lao thẳng về phía Quý Nhược Lâm.
Quý Trường Anh không chút do dự, chạy đến chỗ nàng ta.
Đây chẳng phải là đưa thêm thức ăn cho lợn rừng sao!
Trên đường chạy, nàng còn không quên lấy một con dao từ không gian.
Khi nàng đến nơi, Quý Khinh Vũ cũng đang tiến về phía đó.
Quý Nhược Lâm thấy lợn rừng lao đến, kinh hoàng chạy trốn.
Nhưng thể lực nàng ta không chịu nổi, chạy được một đoạn ngắn thì bị lợn mẹ đuổi kịp.
Lợn rừng cúi đầu, húc mạnh vào người Quý Nhược Lâm, hất nàng ta văng ra xa.
Nhìn thấy nàng ta sắp đâm vào gốc cây rắn chắc, không chết thì cũng mất nửa cái mạng, tiếng thét chói tai của nàng ta càng thêm thảm thiết: "A a a a a a!!!!"
Quý Trường Anh chạy đến rất nhanh, vừa kịp nhìn thấy Quý Nhược Lâm bay về phía nàng.
Nàng theo bản năng đưa tay đỡ lấy, dùng sức lực đẩy lui xung lực rồi nhẹ nhàng đặt nàng ta xuống đất.
Quý Nhược Lâm vẫn còn choáng váng, vừa được thả xuống đất thì chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống.
Quý Trường Anh thấy lợn rừng lại lao đến, gương mặt phấn khích.
Nàng cầm dao lao tới.
"Cẩn thận!"
Quý Khinh Vũ chạy đến, thấy nàng xông về phía lợn rừng, sắc mặt thay đổi cực lớn, không khỏi nhắc nhở.
Lại là bốn con lợn rừng!
Mặc dù ba con trông có vẻ không lớn, nhưng cộng lại cũng không phải loại người thường có thể đối phó được!
Hắn ta nhìn về phía Quý Nhược Lâm đang co ro ngồi dưới đất, gào lên: "Mù à? Còn không mau chạy về gọi người đi!"
Nói xong, hắn ta tự mình nhìn quanh một vòng, thấy trên cây có một cành cây ngang thì không chút do dự cầm lấy.
Thấy Quý Nhược Lâm vẫn còn ngơ ngác, hắn ta hận không thể đánh nàng ta một gậy cho chết quách đi.
"Nhược Lâm! Nàng vừa mới cứu ngươi, ngươi cứ thế mà trơ mắt nhìn ư? Chạy về gọi người đi! Ngươi điếc sao?!"
Quý Nhược Lâm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Quý Trường Anh không để ý đến hai người phía sau, đang chuyên tâm đối phó với lợn rừng.
Có thể tự mình giải quyết tình huống này, nàng cũng không cần dị năng.
Lũ lợn rừng này có thể đang bảo vệ lãnh thổ, nên thấy Quý Trường Anh xông đến thì liều mạng tấn công.
Da lợn rừng rất dày, Quý Trường Anh thử đâm một nhát để thăm dò, nhưng lợn rừng vẫn không ngã xuống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lợn mẹ giật mình, lao thẳng về phía Quý Nhược Lâm.
Quý Trường Anh không chút do dự, chạy đến chỗ nàng ta.
Đây chẳng phải là đưa thêm thức ăn cho lợn rừng sao!
Trên đường chạy, nàng còn không quên lấy một con dao từ không gian.
Khi nàng đến nơi, Quý Khinh Vũ cũng đang tiến về phía đó.
Quý Nhược Lâm thấy lợn rừng lao đến, kinh hoàng chạy trốn.
Nhưng thể lực nàng ta không chịu nổi, chạy được một đoạn ngắn thì bị lợn mẹ đuổi kịp.
Lợn rừng cúi đầu, húc mạnh vào người Quý Nhược Lâm, hất nàng ta văng ra xa.
Nhìn thấy nàng ta sắp đâm vào gốc cây rắn chắc, không chết thì cũng mất nửa cái mạng, tiếng thét chói tai của nàng ta càng thêm thảm thiết: "A a a a a a!!!!"
Quý Trường Anh chạy đến rất nhanh, vừa kịp nhìn thấy Quý Nhược Lâm bay về phía nàng.
Nàng theo bản năng đưa tay đỡ lấy, dùng sức lực đẩy lui xung lực rồi nhẹ nhàng đặt nàng ta xuống đất.
Quý Nhược Lâm vẫn còn choáng váng, vừa được thả xuống đất thì chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống.
Quý Trường Anh thấy lợn rừng lại lao đến, gương mặt phấn khích.
Nàng cầm dao lao tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cẩn thận!"
Quý Khinh Vũ chạy đến, thấy nàng xông về phía lợn rừng, sắc mặt thay đổi cực lớn, không khỏi nhắc nhở.
Lại là bốn con lợn rừng!
Mặc dù ba con trông có vẻ không lớn, nhưng cộng lại cũng không phải loại người thường có thể đối phó được!
Hắn ta nhìn về phía Quý Nhược Lâm đang co ro ngồi dưới đất, gào lên: "Mù à? Còn không mau chạy về gọi người đi!"
Nói xong, hắn ta tự mình nhìn quanh một vòng, thấy trên cây có một cành cây ngang thì không chút do dự cầm lấy.
Thấy Quý Nhược Lâm vẫn còn ngơ ngác, hắn ta hận không thể đánh nàng ta một gậy cho chết quách đi.
"Nhược Lâm! Nàng vừa mới cứu ngươi, ngươi cứ thế mà trơ mắt nhìn ư? Chạy về gọi người đi! Ngươi điếc sao?!"
Quý Nhược Lâm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Quý Trường Anh không để ý đến hai người phía sau, đang chuyên tâm đối phó với lợn rừng.
Có thể tự mình giải quyết tình huống này, nàng cũng không cần dị năng.
Lũ lợn rừng này có thể đang bảo vệ lãnh thổ, nên thấy Quý Trường Anh xông đến thì liều mạng tấn công.
Da lợn rừng rất dày, Quý Trường Anh thử đâm một nhát để thăm dò, nhưng lợn rừng vẫn không ngã xuống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro