Chương 23
Reyzii Lee
2024-07-20 02:51:21
Vì không tìm được người cần tìm, Thẩm Mạnh đã đi về nhà. Nghĩ lại Nguyễn Tuệ Linh hôm nay tự nhiên có mặt ở trường anh cảm thấy rất kì lạ. Rõ ràng ngay cả lão già chết tiệt Thẩm Tấn Chung đó cũng không biết anh học ở đây thì sao cô ta có thể biết mà tới chứ.
Nhưng dẹp chuyện đó sang một bên vì chuyện quan trọng mà anh để ý lúc này là làm sao có thể dỗ dành được cục cưng đây. Tất cả cũng đều tại Nguyễn Tuệ Linh đó gây ra hết.
Tết trung thu sắp tới gần công cuộc dụ dỗ thỏ con không thể thất bại được, hôm đấy chắc hẳn lão cáo già Nguyễn Triết cùng Nguyễn Tuệ Linh sẽ được lão già Thẩm Tấn Chung mời tới chơi.
Không cần nhìn anh cũng biết được mục đích của hai lão đấy, nhưng vì là tết trung thu nên việc viện lý do bận học hoặc bận việc khác là không thể.
Có cố chấp biện lý do vẫn sẽ ngay lập tức bị kéo cổ lôi về nhà, đã vậy chi bằng anh nghe theo lời ông ta về nhà sau đó tạo cho ông ta một bất ngờ lớn.
Đang mải mê với suy nghĩ của mình, tiếng điện thoại vang vong cắt ngang dòng suy nghĩ. Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nam nhân nhanh chóng nhấc máy ấn nghe.
“ alo? Mễ Liên”
‘’ Thẩm Mạnh tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
- ----
ở một khía cạnh khác, chiếc xe lao nhanh vù vù trên con đường cao tốc. Nhưng dẫu trên đường ồn ào bởi tiếng động xung quanh từ những chiếc xe khác cũng không ngăn được tiếng khóc ỉ ôi trong xe.
‘’ Hụ không biết đâu đồ lừa đảo, Mạnh ca không hề để ý tới tao.’’ Chỉ thấy cô gái khóc nức nở trên xe, người bên cạnh cô ta không chịu được mà âm thầm đưa ánh mắt ghét bỏ về phía cô ta.
Thế nhưng khi cô ta vừa quay đầu lại người bên canh vội quay ngoắt thái độ giả vờ như quan tâm liền vỗ lưng an ủi.
Nhưng cô ta lại không chấp nhận lời an ủi của đối phương sau cùng lại lườm cho đối phương một phát, người nọ để ý ánh mắt cô ta cũng sượng trân vẫn cố giả vờ ngoan ngoãn.
“ Chị à đừng buồn nữa, chắc chắn Thẩm Mạnh chỉ đang giở trò lạt mềm buộc chặt với chị thôi. Sau cùng đâu ai có thể từ chối được người xinh đẹp như chị chứ. “
Cảm thấy lời nói của đối phương không sai, Nguyễn Tuệ Linh cũng ngừng khóc sau đó lấy tay lau đi nước mắt.
Quả thật là đâu ai có thể từ chối được cô, một người vừa xinh đẹp lại giàu có như này chứ. Chắc hẳn Thẩm Mạnh nói ra những lời đó chỉ là muốn thử cô mà thôi. Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
“ Mày nói đúng, sẽ không có ai có thể từ chối được tao. Được rồi, hôm nay mày làm rất tối tối tao sẽ nói với cha kêu ông ấy thưởng cho mày. “
‘’ Vâng cảm ơn chị hai.’’
Đúng là lời nói có thể xoay chuyển được nhiều thứ, chỉ đơn giản nịnh nọt cô ta một câu mà cô ta đã tự kiêu ngạo đến vậy. đến lúc biết được bản thân chỉ là bị lợi dụng không biết khi ấy cảm xúc của cô ta sẽ ra sao nhỉ?..
Buổi chiều còn vẫn ồn ào sôi nổi nhưng nay con đường lại thoáng đãng đến lạ, chiếc xe cứ thế chạy êm êm trên đường trở về Nguyễn gia.
- -------
Nhóm 3 người bây giờ đã quay về trường học, bên tay mỗi người đều xách theo túi lớn túi nhỏ.
Cả ba trực tiếp đi thẳng đến tòa nhà b2, bên này tòa nhà b2 mọi người đang cần mẫn từng bước phác thảo cuối cùng cho bức tường.
Thấy nhóm cậu đã quay về, không chỉ mang đồ dùng cần thiết đến còn có thêm cả đồ ăn nhẹ cùng nước ngọt. Mọi người đang trong tâm trạng mệt mỏi lại như được bơm thêm năng lượng.
“ Nhìn xem chúng tôi đã mang gì về này, bánh ngọt cùng nước đó nha. “ Lý Vân Ninh hào hừng giơ lên hai túi đồ ăn nặng trịch ra trước mặt.
Tất cả bạn học nằm trong câu lạc bộ vì sức hút của đồ ăn mà đổ xô tiến tới, Trương Nhiễm thấy tình cảnh này chưa kịp ngăn cản liền bị đút cho miếng bánh ngay vào miệng.
“ Ăn đi, cậu đừng nói thêm gì nữa. “ Hạ Thanh Uyển như đã biết trước nhỏ cuồng việc này sẽ làm gì liền nhanh tay đút cho cô miếng bánh.
Trương Nhiễm được ăn miếng bánh tâm trạng được xoa dịu đôi chút, chiếc bánh này đặc biệt rất ngọt ngào. Còn ngọt ngào hơn nữa vì bánh được chính tay crush của cô đút cho.
Trương Nhiễm ăn bánh cười hạnh phúc, Hạ Thanh Uyển thấy cô như vậy cũng vô thức mỉm cười nhè nhẹ.
‘’ Ây tôi nói nè, nãy trên đường chúng tôi có gặp Thẩm Mạnh đang lôi kéo cùng một cô gái ở trên đường đó. ‘’ Lý Vân Ninh xúm lại một đám sau đó hóa thân bá tám kể.
‘’ Thật không vậy? ‘’
‘’ Cậu chỉ được cái khoác lác. ‘’
‘’ Tớ nói thật nha, tớ thề. ‘’Cảm thấy bạn bạn không tin lời minh nói, Lý Vân Ninh đưa ba ngón tay lên, mặt mày nghiêm túc nói thề một câu.
Hành động của cô vậy, mọi người cảm thấy không thể nào là lời nói dối, nếu là nói dối thật có ai lại nghiêm túc thề như vậy chứ. Nhưng vẫn có một bộ phận người không tin, suy ra cùng Lý Vân Ninh tính bà tám, thỉnh thoảng còn khoác lác lời nói ra chưa chắc đáng tin.
Tự nhiên chưa tới ba giây trong đám có một người giơ tay lên, cậu bạn này không tin lời Lý Vân Ninh nên nhanh chóng phản bác lại.
‘’ Ơ thế cậu nói xem nếu nó là thật thì tin đồn giữa Thẩm Mạnh và Lục Hồng …’’
‘’ Suỵtttt…cái đồ điên này. ‘’ Lý Vân Ninh giật mình khi nghe cậu bạn nhắc đến Lục Hồng Minh.
Cô liền lấy tay mau chóng bịt miệng cậu bạn lại.
Cô đúng là có sơ xuất thật mà, cái gì không quên tự nhiên lại quên mất chuyện của Thẩm Mạnh và Lục Hồng Minh gần đây. Xem ra hôm nay cô lại phạm lỗi lầm lớn rồi…<code> Mọi người ới ủng hộ mình để mình có động lực ra chương mới nhó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tiểu thuyết của minh, chúc mọi người một ngày tốt lành. </code>
Nhưng dẹp chuyện đó sang một bên vì chuyện quan trọng mà anh để ý lúc này là làm sao có thể dỗ dành được cục cưng đây. Tất cả cũng đều tại Nguyễn Tuệ Linh đó gây ra hết.
Tết trung thu sắp tới gần công cuộc dụ dỗ thỏ con không thể thất bại được, hôm đấy chắc hẳn lão cáo già Nguyễn Triết cùng Nguyễn Tuệ Linh sẽ được lão già Thẩm Tấn Chung mời tới chơi.
Không cần nhìn anh cũng biết được mục đích của hai lão đấy, nhưng vì là tết trung thu nên việc viện lý do bận học hoặc bận việc khác là không thể.
Có cố chấp biện lý do vẫn sẽ ngay lập tức bị kéo cổ lôi về nhà, đã vậy chi bằng anh nghe theo lời ông ta về nhà sau đó tạo cho ông ta một bất ngờ lớn.
Đang mải mê với suy nghĩ của mình, tiếng điện thoại vang vong cắt ngang dòng suy nghĩ. Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nam nhân nhanh chóng nhấc máy ấn nghe.
“ alo? Mễ Liên”
‘’ Thẩm Mạnh tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
- ----
ở một khía cạnh khác, chiếc xe lao nhanh vù vù trên con đường cao tốc. Nhưng dẫu trên đường ồn ào bởi tiếng động xung quanh từ những chiếc xe khác cũng không ngăn được tiếng khóc ỉ ôi trong xe.
‘’ Hụ không biết đâu đồ lừa đảo, Mạnh ca không hề để ý tới tao.’’ Chỉ thấy cô gái khóc nức nở trên xe, người bên cạnh cô ta không chịu được mà âm thầm đưa ánh mắt ghét bỏ về phía cô ta.
Thế nhưng khi cô ta vừa quay đầu lại người bên canh vội quay ngoắt thái độ giả vờ như quan tâm liền vỗ lưng an ủi.
Nhưng cô ta lại không chấp nhận lời an ủi của đối phương sau cùng lại lườm cho đối phương một phát, người nọ để ý ánh mắt cô ta cũng sượng trân vẫn cố giả vờ ngoan ngoãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Chị à đừng buồn nữa, chắc chắn Thẩm Mạnh chỉ đang giở trò lạt mềm buộc chặt với chị thôi. Sau cùng đâu ai có thể từ chối được người xinh đẹp như chị chứ. “
Cảm thấy lời nói của đối phương không sai, Nguyễn Tuệ Linh cũng ngừng khóc sau đó lấy tay lau đi nước mắt.
Quả thật là đâu ai có thể từ chối được cô, một người vừa xinh đẹp lại giàu có như này chứ. Chắc hẳn Thẩm Mạnh nói ra những lời đó chỉ là muốn thử cô mà thôi. Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
“ Mày nói đúng, sẽ không có ai có thể từ chối được tao. Được rồi, hôm nay mày làm rất tối tối tao sẽ nói với cha kêu ông ấy thưởng cho mày. “
‘’ Vâng cảm ơn chị hai.’’
Đúng là lời nói có thể xoay chuyển được nhiều thứ, chỉ đơn giản nịnh nọt cô ta một câu mà cô ta đã tự kiêu ngạo đến vậy. đến lúc biết được bản thân chỉ là bị lợi dụng không biết khi ấy cảm xúc của cô ta sẽ ra sao nhỉ?..
Buổi chiều còn vẫn ồn ào sôi nổi nhưng nay con đường lại thoáng đãng đến lạ, chiếc xe cứ thế chạy êm êm trên đường trở về Nguyễn gia.
- -------
Nhóm 3 người bây giờ đã quay về trường học, bên tay mỗi người đều xách theo túi lớn túi nhỏ.
Cả ba trực tiếp đi thẳng đến tòa nhà b2, bên này tòa nhà b2 mọi người đang cần mẫn từng bước phác thảo cuối cùng cho bức tường.
Thấy nhóm cậu đã quay về, không chỉ mang đồ dùng cần thiết đến còn có thêm cả đồ ăn nhẹ cùng nước ngọt. Mọi người đang trong tâm trạng mệt mỏi lại như được bơm thêm năng lượng.
“ Nhìn xem chúng tôi đã mang gì về này, bánh ngọt cùng nước đó nha. “ Lý Vân Ninh hào hừng giơ lên hai túi đồ ăn nặng trịch ra trước mặt.
Tất cả bạn học nằm trong câu lạc bộ vì sức hút của đồ ăn mà đổ xô tiến tới, Trương Nhiễm thấy tình cảnh này chưa kịp ngăn cản liền bị đút cho miếng bánh ngay vào miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Ăn đi, cậu đừng nói thêm gì nữa. “ Hạ Thanh Uyển như đã biết trước nhỏ cuồng việc này sẽ làm gì liền nhanh tay đút cho cô miếng bánh.
Trương Nhiễm được ăn miếng bánh tâm trạng được xoa dịu đôi chút, chiếc bánh này đặc biệt rất ngọt ngào. Còn ngọt ngào hơn nữa vì bánh được chính tay crush của cô đút cho.
Trương Nhiễm ăn bánh cười hạnh phúc, Hạ Thanh Uyển thấy cô như vậy cũng vô thức mỉm cười nhè nhẹ.
‘’ Ây tôi nói nè, nãy trên đường chúng tôi có gặp Thẩm Mạnh đang lôi kéo cùng một cô gái ở trên đường đó. ‘’ Lý Vân Ninh xúm lại một đám sau đó hóa thân bá tám kể.
‘’ Thật không vậy? ‘’
‘’ Cậu chỉ được cái khoác lác. ‘’
‘’ Tớ nói thật nha, tớ thề. ‘’Cảm thấy bạn bạn không tin lời minh nói, Lý Vân Ninh đưa ba ngón tay lên, mặt mày nghiêm túc nói thề một câu.
Hành động của cô vậy, mọi người cảm thấy không thể nào là lời nói dối, nếu là nói dối thật có ai lại nghiêm túc thề như vậy chứ. Nhưng vẫn có một bộ phận người không tin, suy ra cùng Lý Vân Ninh tính bà tám, thỉnh thoảng còn khoác lác lời nói ra chưa chắc đáng tin.
Tự nhiên chưa tới ba giây trong đám có một người giơ tay lên, cậu bạn này không tin lời Lý Vân Ninh nên nhanh chóng phản bác lại.
‘’ Ơ thế cậu nói xem nếu nó là thật thì tin đồn giữa Thẩm Mạnh và Lục Hồng …’’
‘’ Suỵtttt…cái đồ điên này. ‘’ Lý Vân Ninh giật mình khi nghe cậu bạn nhắc đến Lục Hồng Minh.
Cô liền lấy tay mau chóng bịt miệng cậu bạn lại.
Cô đúng là có sơ xuất thật mà, cái gì không quên tự nhiên lại quên mất chuyện của Thẩm Mạnh và Lục Hồng Minh gần đây. Xem ra hôm nay cô lại phạm lỗi lầm lớn rồi…<code> Mọi người ới ủng hộ mình để mình có động lực ra chương mới nhó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tiểu thuyết của minh, chúc mọi người một ngày tốt lành. </code>
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro