Chương 6
Reyzii Lee
2024-07-20 02:51:21
Một bên khác, Thẩm Mạnh ngồi vắt chéo chân trên ghế tựa của thư phòng, hắn thảnh thơi ngồi nhâm nhi tách trà mới được pha còn thơm thoang thoảng. Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông tuổi trung niên, trên người người đàn ông toát lên vẻ uy nghiêm của trụ cột trong gia đình.
Thẩm Tấn Chung vẻ mặt nhăn nhó nhìn con trai hết tâm ý mà nuôi nấng mà tức giận, ông đã tầm tuổi này cả đời cũng chỉ sinh được hai đứa con một nam một nữ, con gái thì đã lập thất con trai thì cả ngày ương ngạnh ông không thể nào mà dạy dỗ được chỉ đành bất lực.
Bình thường nếu không có chuyện gì to tát, ông sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua những trận quậy phá của Thẩm Mạnh nhưng lần này ông không thể bỏ qua cho hắn được.
‘’ Thẩm Mạnh con biết ta gọi con về là có mục đích gì rồi đúng không?’’
‘’ Tôi đương nhiên là biết.’’ Thẩm Mạnh chậm rãi liếc mắt nhìn cha mình, ngữ khí nhàn nhạt mà đáp mà chẳng thèm để tâm cha của hắn tức đến độ muốn nhập viện.
‘’ Mày biết thế tại sao lại không kí tên vào hiệp ước liên hôn giữa hai nhà Lục – Nguyễn? Mày biết tao tiêu tốn bao nhiêu công sức thì mới thuyết phục lão già Nguyễn Triết gả con gái cho mày không? Mày biết tao hao tâm tổn trí biết bao vì muốn tốt cho mày không... khụ...khụ..’’
Thẩm Tấn Chung tức đến ho sặc sụa nhưng nhìn thằng con bất hiếu nhởn nhơ không thèm nghe lời ông nói thì càng tức hơn, lúc này Liễu Thanh cũng đứng bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng ho của Thẩm Tấn Chung thì liền đeo lên cái bộ mặt giả nai hốt hoảng vào đỡ ông dậy.
‘’ Chồng à anh có làm sao không?’’ Vừa nói ả ta vừa lấy tay xoa ngực cho Thẩm Tấn Chung, mặt thì tỏ vẻ sốt ruội muốn chết.
Liễu Thanh này là mẹ kế của hắn, vì cha hắn với người đàn bà này gian díu với nhau, mẹ hắn biết chuyện không lâu sau ngã bệnh rồi chết.
Ả đàn bà này cũng chỉ lớn hơn hắn có 4 tuổi cùng tuổi với chị gái hắn Thẩm An Nhi nhưng lòng dạ như một con quỷ ngày năm, vừa ác độc lại vừa tham lam. Nêu không phải có chút nhan sắc với cái tài nịch nọt thì chắc hẳn cả một đời cũng chẳng thể bước chân vào Thẩm gia.
Thẩm Mạnh nhìn một màn trước mặt, khi lạnh bao trùm trong đôi mắt. Hắn nhìn cha cùng ả đàn bà Liễu Thanh ân ân ái ái trước mặt thì cuống họng không khỏi dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Thẩm Mạnh không khỏi cảm thấy ghét bỏ liền đứng dậy rời đi trước khi rời đi liền ngắn gọn ném ra một câu. ‘’ Tôi không cần ông hao tâm tổn trí vì tôi, tôi cũng sẽ không định hôn ước với Nguyễn Tuệ Linh’’.
Xong việc hắn ra khỏi Thẩm gia sau đó leo lên chiếc xe lexus rời đi ngay tức khắc.
sau khi khuyên nhủ hắn không thành công Thẩm Tấn Chung lại đổi mục tiêu, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho một người náo đó. Đầu dây bên kia nghe may sau đó cung kính nghe theo lệnh.
- ---
Chiều hôm đó cậu cuối cùng cũng chạy xong 2 đơn cho khách rồi nhận lại một khoản tiền kha khá, xong tất thảy công việc, thiếu niên nhẹ nhõm thả mình trên chiếc giường ngủ một mạnh tới tận 4h chiều.
Trời vào thu nên giữa ban ngày và ban đêm có khác biện rõ rệt. Khi cậu vừa tỉnh giấc ánh chiều tà đã mang mác như sắp tàn.
Hôm nay kiến được chút tiền, cậu liền nghĩ tới trong tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ ăn liền đi ra ngoài mua chút thức ăn.
Vừa xỏ giày bước ra khỏi ngôi nhà thì bất chợt cậu rùng mình vì trận gió vừa thổi qua, trên thân người nhỏ bé chỉ vọn vẹn mặc một chiếc áo mỏng bên ngoài khoác thêm áo gió, cậu đi trên con đường quen thuộc.
Nhà Lục Hồng Minh cách siêu thị chỉ vài chục km nhưng ít khi cậu đến đó mua đồ, hầu hết thời gian bản thân thiếu niên chỉ cắm đầu vào học và vẽ tranh kiếm tiền nên mấy nơi đông người không được cậu thích cho lắm.
Trong siêu thị bóng dáng người đi kẻ lại, có người cùng bạn bè đi tới cũng có người cùng gia đình đi tới, cậu liếc nhìn những cặp bố mẹ dắt tay những đứa con của họ vui vẻ mà cười hạnh phúc lại nhớ đến gia đình mình.
Cậu cũng muốn một lần cùng cả gia đình đi đến những nơi như vậy, cũng muốn cha có đôi chân khỏe mạnh như những người ngoài kia, cũng muốn mẹ vui vẻ hạnh phúc xinh đẹp như những bông hoa, muốn em trai có thể được vui chơi học tập một cách đàng hoàng như bao đứa trẻ.
Nhưng nó chỉ là tham vọng của cậu, những gì cậu mong muốn sẽ không trở thành hiện thực trừ khi trong những giấc mơ nhưng dẫu là mơ thì vẫn phải tỉnh, hiện thực rõ ràng luôn đè ép con người một cách thô bạo như vậy.
Cậu đẩy chiếc xe đẩy đi một vòng siêu thị, mua một chút rau sau đó mua vài gói mì, vài lon đồ hợp với mấy nguyên liệu nấu ăn các. Định bụng đi tính tiền, tầm mắt cậu lại nhìn trúng mấy lọ củ cải muối làm sẵn để trong kệ hàng giảm giá.
Ánh mắt cậu nhìn lọ củ cải muối mà thèm thuồng, đã rất lâu rồi cậu chưa ăn lại món này. Món ăn đơn giản này là một phần kí ức tuổi thơ của cậu, vị chua chua mặn mặn ngày ấy dường như cậu cảm nhận được.
Nước miếng trong khoang miệng cũng dần tiết ra, hồi đó mẹ cậu làm củ cải muối rất ngon, nêm nếm rất vừa vị, cậu cũng rất thích. Không suy nghĩ nhiều cậu nhanh tay lấy khoảng tầm năm sáu lọ củ cải muối cho vào giỏ xe mình rồi đẩy đi tính tiền.
Thẩm Tấn Chung vẻ mặt nhăn nhó nhìn con trai hết tâm ý mà nuôi nấng mà tức giận, ông đã tầm tuổi này cả đời cũng chỉ sinh được hai đứa con một nam một nữ, con gái thì đã lập thất con trai thì cả ngày ương ngạnh ông không thể nào mà dạy dỗ được chỉ đành bất lực.
Bình thường nếu không có chuyện gì to tát, ông sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua những trận quậy phá của Thẩm Mạnh nhưng lần này ông không thể bỏ qua cho hắn được.
‘’ Thẩm Mạnh con biết ta gọi con về là có mục đích gì rồi đúng không?’’
‘’ Tôi đương nhiên là biết.’’ Thẩm Mạnh chậm rãi liếc mắt nhìn cha mình, ngữ khí nhàn nhạt mà đáp mà chẳng thèm để tâm cha của hắn tức đến độ muốn nhập viện.
‘’ Mày biết thế tại sao lại không kí tên vào hiệp ước liên hôn giữa hai nhà Lục – Nguyễn? Mày biết tao tiêu tốn bao nhiêu công sức thì mới thuyết phục lão già Nguyễn Triết gả con gái cho mày không? Mày biết tao hao tâm tổn trí biết bao vì muốn tốt cho mày không... khụ...khụ..’’
Thẩm Tấn Chung tức đến ho sặc sụa nhưng nhìn thằng con bất hiếu nhởn nhơ không thèm nghe lời ông nói thì càng tức hơn, lúc này Liễu Thanh cũng đứng bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng ho của Thẩm Tấn Chung thì liền đeo lên cái bộ mặt giả nai hốt hoảng vào đỡ ông dậy.
‘’ Chồng à anh có làm sao không?’’ Vừa nói ả ta vừa lấy tay xoa ngực cho Thẩm Tấn Chung, mặt thì tỏ vẻ sốt ruội muốn chết.
Liễu Thanh này là mẹ kế của hắn, vì cha hắn với người đàn bà này gian díu với nhau, mẹ hắn biết chuyện không lâu sau ngã bệnh rồi chết.
Ả đàn bà này cũng chỉ lớn hơn hắn có 4 tuổi cùng tuổi với chị gái hắn Thẩm An Nhi nhưng lòng dạ như một con quỷ ngày năm, vừa ác độc lại vừa tham lam. Nêu không phải có chút nhan sắc với cái tài nịch nọt thì chắc hẳn cả một đời cũng chẳng thể bước chân vào Thẩm gia.
Thẩm Mạnh nhìn một màn trước mặt, khi lạnh bao trùm trong đôi mắt. Hắn nhìn cha cùng ả đàn bà Liễu Thanh ân ân ái ái trước mặt thì cuống họng không khỏi dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Thẩm Mạnh không khỏi cảm thấy ghét bỏ liền đứng dậy rời đi trước khi rời đi liền ngắn gọn ném ra một câu. ‘’ Tôi không cần ông hao tâm tổn trí vì tôi, tôi cũng sẽ không định hôn ước với Nguyễn Tuệ Linh’’.
Xong việc hắn ra khỏi Thẩm gia sau đó leo lên chiếc xe lexus rời đi ngay tức khắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
sau khi khuyên nhủ hắn không thành công Thẩm Tấn Chung lại đổi mục tiêu, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho một người náo đó. Đầu dây bên kia nghe may sau đó cung kính nghe theo lệnh.
- ---
Chiều hôm đó cậu cuối cùng cũng chạy xong 2 đơn cho khách rồi nhận lại một khoản tiền kha khá, xong tất thảy công việc, thiếu niên nhẹ nhõm thả mình trên chiếc giường ngủ một mạnh tới tận 4h chiều.
Trời vào thu nên giữa ban ngày và ban đêm có khác biện rõ rệt. Khi cậu vừa tỉnh giấc ánh chiều tà đã mang mác như sắp tàn.
Hôm nay kiến được chút tiền, cậu liền nghĩ tới trong tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ ăn liền đi ra ngoài mua chút thức ăn.
Vừa xỏ giày bước ra khỏi ngôi nhà thì bất chợt cậu rùng mình vì trận gió vừa thổi qua, trên thân người nhỏ bé chỉ vọn vẹn mặc một chiếc áo mỏng bên ngoài khoác thêm áo gió, cậu đi trên con đường quen thuộc.
Nhà Lục Hồng Minh cách siêu thị chỉ vài chục km nhưng ít khi cậu đến đó mua đồ, hầu hết thời gian bản thân thiếu niên chỉ cắm đầu vào học và vẽ tranh kiếm tiền nên mấy nơi đông người không được cậu thích cho lắm.
Trong siêu thị bóng dáng người đi kẻ lại, có người cùng bạn bè đi tới cũng có người cùng gia đình đi tới, cậu liếc nhìn những cặp bố mẹ dắt tay những đứa con của họ vui vẻ mà cười hạnh phúc lại nhớ đến gia đình mình.
Cậu cũng muốn một lần cùng cả gia đình đi đến những nơi như vậy, cũng muốn cha có đôi chân khỏe mạnh như những người ngoài kia, cũng muốn mẹ vui vẻ hạnh phúc xinh đẹp như những bông hoa, muốn em trai có thể được vui chơi học tập một cách đàng hoàng như bao đứa trẻ.
Nhưng nó chỉ là tham vọng của cậu, những gì cậu mong muốn sẽ không trở thành hiện thực trừ khi trong những giấc mơ nhưng dẫu là mơ thì vẫn phải tỉnh, hiện thực rõ ràng luôn đè ép con người một cách thô bạo như vậy.
Cậu đẩy chiếc xe đẩy đi một vòng siêu thị, mua một chút rau sau đó mua vài gói mì, vài lon đồ hợp với mấy nguyên liệu nấu ăn các. Định bụng đi tính tiền, tầm mắt cậu lại nhìn trúng mấy lọ củ cải muối làm sẵn để trong kệ hàng giảm giá.
Ánh mắt cậu nhìn lọ củ cải muối mà thèm thuồng, đã rất lâu rồi cậu chưa ăn lại món này. Món ăn đơn giản này là một phần kí ức tuổi thơ của cậu, vị chua chua mặn mặn ngày ấy dường như cậu cảm nhận được.
Nước miếng trong khoang miệng cũng dần tiết ra, hồi đó mẹ cậu làm củ cải muối rất ngon, nêm nếm rất vừa vị, cậu cũng rất thích. Không suy nghĩ nhiều cậu nhanh tay lấy khoảng tầm năm sáu lọ củ cải muối cho vào giỏ xe mình rồi đẩy đi tính tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro