Tỉnh lại
Reyzii Lee
2024-07-20 02:51:21
‘’ Mọi chuyện là như vậy đó. ‘’ Thẩm An Nhi thuật lại những gì mình biết cho Vương Hướng, y thuận theo cô mà nghe hết từ đầu tới cuối.
Sau cùng Thẩm An Nhi cũng không giữ được sự mạnh mẽ liền bật khóc. Hai tay cô cố gắng che lấy khuôn mặt đã có phần hốc hác mà khóc nấc lên.
Vương Hướng nhìn cô, không muốn cô phải buồn liền tiến tới vỗ vỗ bả vai run run của Thẩm An Nhi nhẹ giọng an ủi.
Thẩm Mạnh và y từ trước đã biết về vụ tai nạn này, nhưng mà y không ngờ tới chuyện Thẩm Mạnh sẽ vì người đó mà bất chấp mạng sống của bản thân.
Thẩm Mạnh ở điểm này làm y thấy khó chịu nhất.
‘’ Vậy lão gia cùng phu nhân ngài ấy có biết chuyện không?’’ Vương Hướng sau khi an ủi Thẩm An Nhi liền tiến đến bên ghế ngồi xuống.
‘’ Cha tôi biết, ông ấy đã chặn truyền thông truyền tin tức lên mạng xã hội...’’ Thẩm An Nhi trả lời, cuộc nói chuyện của cả hai cũng không kéo dài, rất nhanh sau đó Vương Hướng cũng rời đi.
- --
Hai tuần sau đó Thẩm Mạnh trên giường cũng đã tỉnh lại, anh nhìn xung quanh phòng thấy một bóng hình rất quen mà cũng rất lạ.
‘’ l..lục..khụ khụ.’’ Thẩm Mạnh muốn cất tiếng gọi đối phương nhưng cổ họng vừa khô khốc vừa đau nên anh không thể nói thành lời.
Lúc này Lục Hồng Minh cũng nghe thấy động tĩnh, cậu liền ngồi dậy sốc lại tinh thần. ‘’ Cậu tỉnh rồi, tôi đi lấy nước cho cậu. ‘’
Chân cậu đã đỡ hơn trước đi lại khá ổn, vết thương ngoài da cũng đã lành.
Lục Hồng Minh cho Thẩm Mạnh uống nước xong cả hai cũng không nói gì thêm, bầu không khí cũng trở nên im ắng.
‘’ Chuyện lần này tôi cảm ơn cậu vì đã cứu tôi, với lại tôi cũng xin lỗi cậu về chuyện lần trước. ‘’ Lục Hồng Minh chủ động bắt chuyện trước.
Thẩm Mạnh nở một nụ cười không rõ tư vị, Lục Hồng Minh tò mò ngước mắt lên trùng hợp đối diện với đôi mắt phượng màu lam của anh.
Tuy khuôn mặt nam nhân có chút xanh xao, hốc hác nhưng vãn không làm mất đi vẻ đẹp xắc xảo thường ngày. Lục Hồng Minh không chớp mắt nhìn anh, tim cũng bất giác đập càng lúc càng nhanh.
‘’ Vậy cậu nghĩ sao về lời nói của tôi lần trước?’’
Thẩm Mạnh nghiêm túc nhìn cậu, Lục Hồng Minh bối rối không biết nên trả lời như nào. Cả hai cũng chẳng quen biết, cũng chỉ là vô tình gặp nhau vài lần cũng không có thân thiết.
Nghĩ đến lời lần trước của nam nhân nói với cậu có lẽ nó chỉ là một trò đùa, nhưng cả hai cũng đã từng hôn môi sao có thể là đùa được chứ, nội tâm thiếu niên bắt đầu đấu trí với nhau.
Cuối cùng cậu không nói gì, gạt chuyện này sang một bên, Lục Hồng Minh đứng dậy khỏi ghế.
‘’ Xin lỗi tôi có việc rời đi trước...’’
‘’ đợi đã. ‘’ Thẩm Mạnh kéo tay người lại, Lục Hồng Minh quay đầu nhìn bàn tay chi chít những mũi kim đang cố níu lấy tay mình.
‘’ Tôi sẽ theo đuổi cậu vậy nên đừng vội từ chối tôi. ‘’
‘’ Tôi...’’
‘’ Lạch Cạch..’’
Cánh cửa mở ra Vương Hướng từ bên ngoài bước vào, cậu cũng không ở đây làm phiền hai người nữa liền rời đi. Lần trước điện thoại đã vỡ nát không thể tiếp tục sử dụng, may mắn tiền đóng học phí còn dư một khoản nhỏ đủ để mua một chiếc điện thoại cũ.
Dù có cũ nhưng ít ra vẫn có thể sử dụng tốt, cậu lấy điện thoại ra xem giờ sau đó một mạch về nhà.
Lúc này Vương Hướng đang ngồi bên cạch giường Thẩm Mạnh, y liền lấy tập tài liệu trên tay đưa cho anh.
‘’ Người của chúng ta đã tìm thấy Liễu Băng nhưng cô ta đã bị giết. ‘’
Thẩm Mạnh nhìn y, đôi mắt âm trầm không gợn sóng anh lúc trước đã mơn chớn đoán ra được người đứng sau vụ giết Liễu Băng này là ai.
Và cũng không ngoài dự đoán, cô ta chính là bị chị gái của chính mình Liễu Thanh giết. Là chị em nhưng Liễu Băng mới là đứa con ruột của nhà họ Liễu nên dù Liễu Thanh có gả cho Thẩm Tấn Chung cũng chẳng thay đổi được việc thiên vị con ruột của nhà họ Liễu.
Sở dĩ Liễu Thanh được đưa về nuôi cũng là do cặp vợ chồng nhà họ Liễu hiếm muộn, hồi đó nhà họ Liễu cũng là gia đình danh giá trong thành phố nhưng việc mãi vẫn chưa có con vẫn là vấn đề nhức nhối.
Cuối cùng, họ quyết định đến cô nhi viện An Tâm nhận một đứa con gái về nuôi, cũng để bù đắp tình yêu giành cho con cái mà gia đình họ không thể có được.
Họ giành hết tình yêu thương như một gia đình đối với Liễu Thanh, sau này cặp vợ chồng đó cuối cùng cũng có tin vui, tình yêu giành cho Liễu Thanh càng ngày càng nhạt nhòa.
Đến cuối cùng thành ghét bỏ, sau này cũng vì Liễu Thanh ghen ghét đố kị nên bán tin mật của công ty nhà mình cho Thẩm Tấn Chung khiến cả nhà tán gia bại sản.
Cặp vợ chồng nhà họ Liễu không chịu nổi tin động trời liền nhảy lầu tự vẫn rời trần đời, không có nơi nương tựa Liễu Băng cũng rơi vào tình cảnh khốn đốn.
Bị Liễu Thanh chà đạp làm một con chó đi theo ả đàn bà đó, Liễu Băng không lâu sau đó cũng rơi vào con đường nghiện ngập sai trái, chỉ biết nghe theo Liễu Thanh.
Thẩm Tấn Chung rất thích tính cách với nhan sắc của Liễu Thanh nên cũng vì cô ta mà làm đủ mọi chuyện, ngay cả người vợ mình từng yêu thương nhất, cũng vì ả đàn bà gian trá kia có chút hiềm khích nên chính tay ông hãm hại vợ mà không nghe một chút lời biện minh giải thích nào.
Nhưng anh vẫn có một niềm tin rằng mẹ mình vẫn chưa chết bà còn sống nhưng chỉ là đang ở một nơi khác mà thôi, đến giờ Thẩm Mạnh vẫn giữ niềm tin như vậy.
Với cả chuyện về aqw, nó chính là manh mối cuối cùng mà mẹ anh để lại trên bức thư từ biệt.
Sau cùng Thẩm An Nhi cũng không giữ được sự mạnh mẽ liền bật khóc. Hai tay cô cố gắng che lấy khuôn mặt đã có phần hốc hác mà khóc nấc lên.
Vương Hướng nhìn cô, không muốn cô phải buồn liền tiến tới vỗ vỗ bả vai run run của Thẩm An Nhi nhẹ giọng an ủi.
Thẩm Mạnh và y từ trước đã biết về vụ tai nạn này, nhưng mà y không ngờ tới chuyện Thẩm Mạnh sẽ vì người đó mà bất chấp mạng sống của bản thân.
Thẩm Mạnh ở điểm này làm y thấy khó chịu nhất.
‘’ Vậy lão gia cùng phu nhân ngài ấy có biết chuyện không?’’ Vương Hướng sau khi an ủi Thẩm An Nhi liền tiến đến bên ghế ngồi xuống.
‘’ Cha tôi biết, ông ấy đã chặn truyền thông truyền tin tức lên mạng xã hội...’’ Thẩm An Nhi trả lời, cuộc nói chuyện của cả hai cũng không kéo dài, rất nhanh sau đó Vương Hướng cũng rời đi.
- --
Hai tuần sau đó Thẩm Mạnh trên giường cũng đã tỉnh lại, anh nhìn xung quanh phòng thấy một bóng hình rất quen mà cũng rất lạ.
‘’ l..lục..khụ khụ.’’ Thẩm Mạnh muốn cất tiếng gọi đối phương nhưng cổ họng vừa khô khốc vừa đau nên anh không thể nói thành lời.
Lúc này Lục Hồng Minh cũng nghe thấy động tĩnh, cậu liền ngồi dậy sốc lại tinh thần. ‘’ Cậu tỉnh rồi, tôi đi lấy nước cho cậu. ‘’
Chân cậu đã đỡ hơn trước đi lại khá ổn, vết thương ngoài da cũng đã lành.
Lục Hồng Minh cho Thẩm Mạnh uống nước xong cả hai cũng không nói gì thêm, bầu không khí cũng trở nên im ắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘’ Chuyện lần này tôi cảm ơn cậu vì đã cứu tôi, với lại tôi cũng xin lỗi cậu về chuyện lần trước. ‘’ Lục Hồng Minh chủ động bắt chuyện trước.
Thẩm Mạnh nở một nụ cười không rõ tư vị, Lục Hồng Minh tò mò ngước mắt lên trùng hợp đối diện với đôi mắt phượng màu lam của anh.
Tuy khuôn mặt nam nhân có chút xanh xao, hốc hác nhưng vãn không làm mất đi vẻ đẹp xắc xảo thường ngày. Lục Hồng Minh không chớp mắt nhìn anh, tim cũng bất giác đập càng lúc càng nhanh.
‘’ Vậy cậu nghĩ sao về lời nói của tôi lần trước?’’
Thẩm Mạnh nghiêm túc nhìn cậu, Lục Hồng Minh bối rối không biết nên trả lời như nào. Cả hai cũng chẳng quen biết, cũng chỉ là vô tình gặp nhau vài lần cũng không có thân thiết.
Nghĩ đến lời lần trước của nam nhân nói với cậu có lẽ nó chỉ là một trò đùa, nhưng cả hai cũng đã từng hôn môi sao có thể là đùa được chứ, nội tâm thiếu niên bắt đầu đấu trí với nhau.
Cuối cùng cậu không nói gì, gạt chuyện này sang một bên, Lục Hồng Minh đứng dậy khỏi ghế.
‘’ Xin lỗi tôi có việc rời đi trước...’’
‘’ đợi đã. ‘’ Thẩm Mạnh kéo tay người lại, Lục Hồng Minh quay đầu nhìn bàn tay chi chít những mũi kim đang cố níu lấy tay mình.
‘’ Tôi sẽ theo đuổi cậu vậy nên đừng vội từ chối tôi. ‘’
‘’ Tôi...’’
‘’ Lạch Cạch..’’
Cánh cửa mở ra Vương Hướng từ bên ngoài bước vào, cậu cũng không ở đây làm phiền hai người nữa liền rời đi. Lần trước điện thoại đã vỡ nát không thể tiếp tục sử dụng, may mắn tiền đóng học phí còn dư một khoản nhỏ đủ để mua một chiếc điện thoại cũ.
Dù có cũ nhưng ít ra vẫn có thể sử dụng tốt, cậu lấy điện thoại ra xem giờ sau đó một mạch về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Vương Hướng đang ngồi bên cạch giường Thẩm Mạnh, y liền lấy tập tài liệu trên tay đưa cho anh.
‘’ Người của chúng ta đã tìm thấy Liễu Băng nhưng cô ta đã bị giết. ‘’
Thẩm Mạnh nhìn y, đôi mắt âm trầm không gợn sóng anh lúc trước đã mơn chớn đoán ra được người đứng sau vụ giết Liễu Băng này là ai.
Và cũng không ngoài dự đoán, cô ta chính là bị chị gái của chính mình Liễu Thanh giết. Là chị em nhưng Liễu Băng mới là đứa con ruột của nhà họ Liễu nên dù Liễu Thanh có gả cho Thẩm Tấn Chung cũng chẳng thay đổi được việc thiên vị con ruột của nhà họ Liễu.
Sở dĩ Liễu Thanh được đưa về nuôi cũng là do cặp vợ chồng nhà họ Liễu hiếm muộn, hồi đó nhà họ Liễu cũng là gia đình danh giá trong thành phố nhưng việc mãi vẫn chưa có con vẫn là vấn đề nhức nhối.
Cuối cùng, họ quyết định đến cô nhi viện An Tâm nhận một đứa con gái về nuôi, cũng để bù đắp tình yêu giành cho con cái mà gia đình họ không thể có được.
Họ giành hết tình yêu thương như một gia đình đối với Liễu Thanh, sau này cặp vợ chồng đó cuối cùng cũng có tin vui, tình yêu giành cho Liễu Thanh càng ngày càng nhạt nhòa.
Đến cuối cùng thành ghét bỏ, sau này cũng vì Liễu Thanh ghen ghét đố kị nên bán tin mật của công ty nhà mình cho Thẩm Tấn Chung khiến cả nhà tán gia bại sản.
Cặp vợ chồng nhà họ Liễu không chịu nổi tin động trời liền nhảy lầu tự vẫn rời trần đời, không có nơi nương tựa Liễu Băng cũng rơi vào tình cảnh khốn đốn.
Bị Liễu Thanh chà đạp làm một con chó đi theo ả đàn bà đó, Liễu Băng không lâu sau đó cũng rơi vào con đường nghiện ngập sai trái, chỉ biết nghe theo Liễu Thanh.
Thẩm Tấn Chung rất thích tính cách với nhan sắc của Liễu Thanh nên cũng vì cô ta mà làm đủ mọi chuyện, ngay cả người vợ mình từng yêu thương nhất, cũng vì ả đàn bà gian trá kia có chút hiềm khích nên chính tay ông hãm hại vợ mà không nghe một chút lời biện minh giải thích nào.
Nhưng anh vẫn có một niềm tin rằng mẹ mình vẫn chưa chết bà còn sống nhưng chỉ là đang ở một nơi khác mà thôi, đến giờ Thẩm Mạnh vẫn giữ niềm tin như vậy.
Với cả chuyện về aqw, nó chính là manh mối cuối cùng mà mẹ anh để lại trên bức thư từ biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro