Anh hùng cứu mỹ...
2024-10-29 09:55:56
Vãn Tri Ý khóc sưng mắt, phải chườm lạnh suốt một đêm mới đỡ. Sáng hôm sau, cô đã khôi phục trạng thái bình thường, cùng Tiểu Hạnh xách theo vali đến phim trường, Cố Phát Tài không có ai chăm sóc, cô đành mang nó theo. Thời gian 2-3 tháng sắp tới sẽ đều phải ở phim trường, may là khách sạn đó cho mang thú cưng theo.
Thời gian nhanh như thoi đưa, đã một tuần trôi qua kể từ ngày Cố Tây Châu phủi sạch quan hệ với cô.
Hôm nay, Vãn Tri Y có một cảnh quay đánh nhau cùng Chu Sướng. Chu Sướng ủ mưu giở trò để ép cô phải rời khỏi đoàn làm phim, ai ngờ từ giả vờ lại hóa thật, trong lúc treo người trên dây cáp lơ lửng giữa không trung, cô ta bất cẫn bị đập đầu vào thân cây, rách trán, được đưa gấp đến bệnh viện xử lý.
Vết thương trên trán khâu mấy mũi, không được trang điểm hay che bất cứ thử gì lên, buộc phải dừng quay mất nửa tháng. Sau khi khâu xong vết thương, Chu Sướng bắt đầu vịn cớ gây khó dễ.
"Từ khi tôi vào nghề đến giờ, chưa bao giờ gặp phải tai nạn nghề nghiệp nghiêm trọng như vậy."
"Sau khi gặp Vãn Tri Y, đầu tiên là đổ rượu làm hỏng váy, giờ lại đến chấn thương đầu."
"Chắc chắn do tôi và cô ta không hợp tuổi, xung khắc với nhau, cô ta bắt buộc phải rời khỏi đoàn làm phim, đối người khác đóng tiếp."
"Một diễn viên mới, một vai diễn phụ thì tiền đền hợp đồng có đáng là bao? Số tiền bồi thường cho cô ta cứ trừ thăng vào thù lao của Chu Sướng tôi."
Trước những lời hùng hổ dọa người của Chu Sướng và quản lý, đạo diễn chỉ lắc đầu. Đạo diễn không dám đắc tội với Ôn thị, càng không dám đắc tội với Hải Đường Duyệt Phủ. Khi so sánh hai bên, bèn quyết định từ bỏ Ôn thị.
"Chuyện này không được đâu, Vãn Tri Y bây giờ là nghệ sĩ của Hải Đường Duyệt Phủ, không mắc lỗi thì không thể hủy hợp đồng. Vả lại, lỗi vốn không phải do người ta, cô tự làm mình bị thương sao có thể đổ cho người ta được?"
Quản lý của Chu Sướng: "Hải Đường Duyệt Phủ?"
Chu Sướng: "Cố thị?"
Chu Sướng không ngờ, Vãn Tri Y một bên ôm đùi Hàn Tri Ngôn, một bên lại ký hợp đồng với Cố thị.
Kế sách đuổi người của Chu Sướng thế là xôi hỏng bỏng không, nhưng cô ta lập tức báo tin này cho Ôn Uyển.
Vãn Tri Ý kết thúc cảnh quay của mình đã là 9 giờ tối, cô gọi đồ ăn về phòng, vừa ăn vừa nhìn Cố Phát Tài ăn hạt, nhưng chẳng có khẩu vị gì nên ăn vài miếng rồi bỏ. Cô rút điện thoại, gọi cho Trì Bích.
"Trì Bích, giờ cậu có rảnh không? Đi uống một ly."
Lúc Trì Bích bắt xe đến quán bar ở ngoại thành, Vãn Tri Ý đã đang ngồi trên quầy bar uống rượu, chỉ là rượu hoa quả nồng độ cồn cực thấp.
"Tri Y, cậu sao thế?" Trì Bích đặt túi xách xuống mặt bàn, gọi một ly rượu.
Vãn Tri Ý ngửa cổ uống thêm một ly nửa, vị mát lạnh xen lẫn ngọt, đắng và một chút tê chảy qua cổ họng, cô nói:
"Tối hôm kia, tớ và Cố Tây Châu đã suýt chút nữa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, chỉ là tên lợn rừng cố chấp đó lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tỉnh dậy bèn tặng cho tớ một tòa căn hộ, muốn đoạn tuyệt quan hệ với tớ."
Trì Bích ngạc nhiên: "Một tòa căn hộ? Sang tên chưa? Cậu có lấy không? Nếu bán đi, dư sức trả được món nợ nhà cậu để lại, còn đủ tiền để cậu sang Thụy Sĩ du học nữa đó. Ước mơ của cậu không phải là thi đỗ vào ETH Zurich sao? Mau chóng bán đi, trả hết nợ rồi rời khỏi nơi quỷ quái cá lớn nuốt cá bé này!"
Trì Bích hiểu rõ, nếu không phải năm đó bị Ôn Uyển giở trò, Vãn Tri Ý đã sớm cùng Sở Yến Tuy bay sang Thụy Sĩ rồi.
"Tớ không lấy." Vãn Tri Ý lắc đầu.
"Cậu có ngốc không vậy? Hay là cậu còn ôm ấp ý định không chịu bỏ cuộc?" Trì Bích biết rõ, Vãn Tri Ý là người rất cứng đầu.
"Ý định thì chắc là không đâu." Vãn Tri Ý đã từ bỏ rồi, lòng tự trọng của cô không cho phép cô tiếp tục dày vò bản thân, cũng không cho phép cô nhận món quà bồi thường đó.
Trì Bích nhìn bộ dạng chán nản của bạn mình, thương vô cùng, bèn chạm ly với Vãn Tri Y: "Tên Cố Tây Châu này quả thực vô tình. Đêm nay chị đây sẽ uống với cậu đến khi nào say thì thôi. Đem thuốc theo chưa?"
"Đem rồi."
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Vãn Tri Ý và Trì Bích vừa cạn ly xong thì nghe thấy tiếng cười châm biếm vang lên sau lưng.
"Ôi chao, Vãn Tri Y, trông bộ dạng ngồi uống rượu giải sầu này của cậu, chắc là bị Hàn thiếu đá rồi phải không?"
Lòng đố ky của phụ nữ là vô cùng đáng sợ.
Tối nay Hề Mộng Dao đến đây để tìm con mồi mới của mình, cô ta đã để ý thấy Vãn Tri Ý ngồi một mình từ lâu, một lúc sau Trì Bích tới, hai người nói gì đó khiến vẻ mặt Trì Bích hết sức bất bình. Hề Mộng Dao to gan suy đoán:
Vãn Tri Ý bị đá rồi.
Trì Bích là bạn cùng lớp với Vãn Tri Ý, đương nhiên cũng biết Hề Mộng Dao. Vừa thấy đối phương đến khiêu khích, cô lập tức đứng lên mắng: "Hề Mộng Dao, nhiều năm không gặp, sao cái miệng của cậu vẫn thối như thế hả? Có thể đừng mở miệng ra là vẽ chuyện cho người khác không?"
"Tôi vẽ chuyện? Trì Bích, cậu nhìn cái bộ dạng như chó nhà có tang của cậu ta đi, chẳng lẽ tôi nói sai?" Khí thế của
Hề Mộng Dao vô cùng hùng hổ: "Cậu ta đúng là có mắt như mù, không chỉ mắt mù khi chọn đàn ông, còn mắt mù khi chọn bạn, chơi với một kẻ đầu đường xó chợ như cậu làm gì không biết!"
Trì Bích nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một tiếng 'choang', sau đó là bóng dáng nhỏ nhắn của Vãn Tri Ý xông lên chắn trước mặt cô.
"Cậu thử mở miệng nói thêm một câu nữa xem? Có tin tôi cho cậu đi đời nhà ma không?"
Tiếng nhạc êm dịu trong quán bar cũng không che lấp được bầu không khí căng thắng xung quanh hai người phụ
ทนี.
Vãn Tri Ý ra hiệu Trì Bích không cần nói thêm, cô đập vỡ chai rượu, đặt lên cổ Hề Mộng Dao: "Có phải cậu nghĩ tôi vẫn là kẻ năm đó yếu đuối không thể phản kháng khi các người bắt nạt, thế nên mới không kiêng nể gì hết lần này đến lần khác lảng vảng trước mặt tôi khiêu khích, hạ nhục? Hả?"
"Vãn Tri Ý, cậu... cậu điên rồi..." Giọng Hề Mộng Dao run rẩy, cô không tin là Vãn Tri Ý lại dám làm vậy.
"Không phải cậu chán sống sao? Tôi giúp cậu, nhé?" Cô hơi ấn cổ tay, trên cổ Hề Mộng Dao rỉ máu, sợ không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Vãn Tri Ý không nói gì, chỉ nhìn chằm chẳm chỗ sắc nhọn của cái chai dí ở cổ đối phương, cô chỉ cần ấn một phát thôi, mọi uất ức phải chịu đựng sẽ được trút ra hết.
Nhưng bỗng có một người lao tới, bóp mạnh tay Vãn Tri Ý, sau đó ôm eo cô kéo lại mấy bước. Bàn tay bị bóp đau theo phản xạ buông rơi cái chai, cả người rơi vào vòng ngực ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cùng lúc đó, ở Ứng Phủ, Hàn Tri Ngôn đang ngồi cạnh Cố Tây Châu bỗng nhận được cuộc gọi, trên màn hình ba chữ Vãn Tri Ý màu trắng đập thẳng vào mắt.
Thời gian nhanh như thoi đưa, đã một tuần trôi qua kể từ ngày Cố Tây Châu phủi sạch quan hệ với cô.
Hôm nay, Vãn Tri Y có một cảnh quay đánh nhau cùng Chu Sướng. Chu Sướng ủ mưu giở trò để ép cô phải rời khỏi đoàn làm phim, ai ngờ từ giả vờ lại hóa thật, trong lúc treo người trên dây cáp lơ lửng giữa không trung, cô ta bất cẫn bị đập đầu vào thân cây, rách trán, được đưa gấp đến bệnh viện xử lý.
Vết thương trên trán khâu mấy mũi, không được trang điểm hay che bất cứ thử gì lên, buộc phải dừng quay mất nửa tháng. Sau khi khâu xong vết thương, Chu Sướng bắt đầu vịn cớ gây khó dễ.
"Từ khi tôi vào nghề đến giờ, chưa bao giờ gặp phải tai nạn nghề nghiệp nghiêm trọng như vậy."
"Sau khi gặp Vãn Tri Y, đầu tiên là đổ rượu làm hỏng váy, giờ lại đến chấn thương đầu."
"Chắc chắn do tôi và cô ta không hợp tuổi, xung khắc với nhau, cô ta bắt buộc phải rời khỏi đoàn làm phim, đối người khác đóng tiếp."
"Một diễn viên mới, một vai diễn phụ thì tiền đền hợp đồng có đáng là bao? Số tiền bồi thường cho cô ta cứ trừ thăng vào thù lao của Chu Sướng tôi."
Trước những lời hùng hổ dọa người của Chu Sướng và quản lý, đạo diễn chỉ lắc đầu. Đạo diễn không dám đắc tội với Ôn thị, càng không dám đắc tội với Hải Đường Duyệt Phủ. Khi so sánh hai bên, bèn quyết định từ bỏ Ôn thị.
"Chuyện này không được đâu, Vãn Tri Y bây giờ là nghệ sĩ của Hải Đường Duyệt Phủ, không mắc lỗi thì không thể hủy hợp đồng. Vả lại, lỗi vốn không phải do người ta, cô tự làm mình bị thương sao có thể đổ cho người ta được?"
Quản lý của Chu Sướng: "Hải Đường Duyệt Phủ?"
Chu Sướng: "Cố thị?"
Chu Sướng không ngờ, Vãn Tri Y một bên ôm đùi Hàn Tri Ngôn, một bên lại ký hợp đồng với Cố thị.
Kế sách đuổi người của Chu Sướng thế là xôi hỏng bỏng không, nhưng cô ta lập tức báo tin này cho Ôn Uyển.
Vãn Tri Ý kết thúc cảnh quay của mình đã là 9 giờ tối, cô gọi đồ ăn về phòng, vừa ăn vừa nhìn Cố Phát Tài ăn hạt, nhưng chẳng có khẩu vị gì nên ăn vài miếng rồi bỏ. Cô rút điện thoại, gọi cho Trì Bích.
"Trì Bích, giờ cậu có rảnh không? Đi uống một ly."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Trì Bích bắt xe đến quán bar ở ngoại thành, Vãn Tri Ý đã đang ngồi trên quầy bar uống rượu, chỉ là rượu hoa quả nồng độ cồn cực thấp.
"Tri Y, cậu sao thế?" Trì Bích đặt túi xách xuống mặt bàn, gọi một ly rượu.
Vãn Tri Ý ngửa cổ uống thêm một ly nửa, vị mát lạnh xen lẫn ngọt, đắng và một chút tê chảy qua cổ họng, cô nói:
"Tối hôm kia, tớ và Cố Tây Châu đã suýt chút nữa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, chỉ là tên lợn rừng cố chấp đó lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tỉnh dậy bèn tặng cho tớ một tòa căn hộ, muốn đoạn tuyệt quan hệ với tớ."
Trì Bích ngạc nhiên: "Một tòa căn hộ? Sang tên chưa? Cậu có lấy không? Nếu bán đi, dư sức trả được món nợ nhà cậu để lại, còn đủ tiền để cậu sang Thụy Sĩ du học nữa đó. Ước mơ của cậu không phải là thi đỗ vào ETH Zurich sao? Mau chóng bán đi, trả hết nợ rồi rời khỏi nơi quỷ quái cá lớn nuốt cá bé này!"
Trì Bích hiểu rõ, nếu không phải năm đó bị Ôn Uyển giở trò, Vãn Tri Ý đã sớm cùng Sở Yến Tuy bay sang Thụy Sĩ rồi.
"Tớ không lấy." Vãn Tri Ý lắc đầu.
"Cậu có ngốc không vậy? Hay là cậu còn ôm ấp ý định không chịu bỏ cuộc?" Trì Bích biết rõ, Vãn Tri Ý là người rất cứng đầu.
"Ý định thì chắc là không đâu." Vãn Tri Ý đã từ bỏ rồi, lòng tự trọng của cô không cho phép cô tiếp tục dày vò bản thân, cũng không cho phép cô nhận món quà bồi thường đó.
Trì Bích nhìn bộ dạng chán nản của bạn mình, thương vô cùng, bèn chạm ly với Vãn Tri Y: "Tên Cố Tây Châu này quả thực vô tình. Đêm nay chị đây sẽ uống với cậu đến khi nào say thì thôi. Đem thuốc theo chưa?"
"Đem rồi."
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Vãn Tri Ý và Trì Bích vừa cạn ly xong thì nghe thấy tiếng cười châm biếm vang lên sau lưng.
"Ôi chao, Vãn Tri Y, trông bộ dạng ngồi uống rượu giải sầu này của cậu, chắc là bị Hàn thiếu đá rồi phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng đố ky của phụ nữ là vô cùng đáng sợ.
Tối nay Hề Mộng Dao đến đây để tìm con mồi mới của mình, cô ta đã để ý thấy Vãn Tri Ý ngồi một mình từ lâu, một lúc sau Trì Bích tới, hai người nói gì đó khiến vẻ mặt Trì Bích hết sức bất bình. Hề Mộng Dao to gan suy đoán:
Vãn Tri Ý bị đá rồi.
Trì Bích là bạn cùng lớp với Vãn Tri Ý, đương nhiên cũng biết Hề Mộng Dao. Vừa thấy đối phương đến khiêu khích, cô lập tức đứng lên mắng: "Hề Mộng Dao, nhiều năm không gặp, sao cái miệng của cậu vẫn thối như thế hả? Có thể đừng mở miệng ra là vẽ chuyện cho người khác không?"
"Tôi vẽ chuyện? Trì Bích, cậu nhìn cái bộ dạng như chó nhà có tang của cậu ta đi, chẳng lẽ tôi nói sai?" Khí thế của
Hề Mộng Dao vô cùng hùng hổ: "Cậu ta đúng là có mắt như mù, không chỉ mắt mù khi chọn đàn ông, còn mắt mù khi chọn bạn, chơi với một kẻ đầu đường xó chợ như cậu làm gì không biết!"
Trì Bích nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một tiếng 'choang', sau đó là bóng dáng nhỏ nhắn của Vãn Tri Ý xông lên chắn trước mặt cô.
"Cậu thử mở miệng nói thêm một câu nữa xem? Có tin tôi cho cậu đi đời nhà ma không?"
Tiếng nhạc êm dịu trong quán bar cũng không che lấp được bầu không khí căng thắng xung quanh hai người phụ
ทนี.
Vãn Tri Ý ra hiệu Trì Bích không cần nói thêm, cô đập vỡ chai rượu, đặt lên cổ Hề Mộng Dao: "Có phải cậu nghĩ tôi vẫn là kẻ năm đó yếu đuối không thể phản kháng khi các người bắt nạt, thế nên mới không kiêng nể gì hết lần này đến lần khác lảng vảng trước mặt tôi khiêu khích, hạ nhục? Hả?"
"Vãn Tri Ý, cậu... cậu điên rồi..." Giọng Hề Mộng Dao run rẩy, cô không tin là Vãn Tri Ý lại dám làm vậy.
"Không phải cậu chán sống sao? Tôi giúp cậu, nhé?" Cô hơi ấn cổ tay, trên cổ Hề Mộng Dao rỉ máu, sợ không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Vãn Tri Ý không nói gì, chỉ nhìn chằm chẳm chỗ sắc nhọn của cái chai dí ở cổ đối phương, cô chỉ cần ấn một phát thôi, mọi uất ức phải chịu đựng sẽ được trút ra hết.
Nhưng bỗng có một người lao tới, bóp mạnh tay Vãn Tri Ý, sau đó ôm eo cô kéo lại mấy bước. Bàn tay bị bóp đau theo phản xạ buông rơi cái chai, cả người rơi vào vòng ngực ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cùng lúc đó, ở Ứng Phủ, Hàn Tri Ngôn đang ngồi cạnh Cố Tây Châu bỗng nhận được cuộc gọi, trên màn hình ba chữ Vãn Tri Ý màu trắng đập thẳng vào mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro